Chương 98: Chỉ bằng ngươi?
Người ở phía đối diện cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Long Duy, giơ tay chộp lấy túi tiền. Hắn tung túi tiền trên tay, lắc đầu nói:
"Lão Lý à, không đủ tiền rồi. Nhiêu đây cũng chỉ đủ làm giấy tờ thôi, còn chưa chắc có thể được nhận."
Nguyễn Long Duy cúi đầu càng thấp hơn, hèn mọn nói:
"Lộc quản gia, ngài có thể châm chước cho chúng ta một thời gian được không? Nhà chúng ta sang năm sau liền có thể có thêm tiền. Lúc đó, ta nhất định sẽ đưa thêm cho ngài. Van cầu ngài giúp con ta."
Người phía đối diện cười khinh miệt, ném túi tiền thẳng vào đầu của Nguyễn Long Duy, nói ra lời khinh bỉ:
"Thứ dân rác rưởi, cũng mơ tưởng cầu tiên. Tự mà xem lại bản thân mình đi. Bọn rác rưởi." Người này nói xong, lại tiện chân đạp thêm mấy cái vào lưng của Nguyễn Long Duy.
Nguyễn Long Duy chỉ biết cắn răng chịu đựng, đưa mắt nhìn sàn nhà, không hề dám phản kháng. Ánh mắt hắn lại dần dần lâm vào tối đen.
"Lý Cẩu, Lý Chó. Thứ đàn ông ch.ết tiệt. Tất cả là tại vì ngươi, là vì ngươi hết thảy." Nguyễn Long Duy nghe được một giọng nữ la hét bên tai, những lời này không hề giống như là tức giận, chửi rủa mà giống như đang than khóc, tự trách mình vậy.
Nguyễn Long Duy không nói một lời nào, chỉ phất tay áo lên cao, để lộ ra bàn tay chai sần, cầm lên một xấp tiền giấy. Tay còn lại của hắn cầm lên ngọn nến, đốt cháy xấp tiền giấy kia, bỏ vào trong thùng sắt.
Nguyễn Long Duy chỉ ngồi yên lặng, lặp đi lặp lại động tác này suốt mấy ngày liền, không nói một lời nào. Đôi mắt càng ngày càng trở nên vô hồn.
Lúc này, có một làn khói xám, quanh quẩn bay vào trong nhà, ẩn mình lẫn vào bên trong khói lửa. Nguyễn Long Duy không để tâm, tiếp tục đốt giấy, mãi đến khi giấy đã hết, lửa cũng đã tắt, khói bụi chỉ còn lại một chút màu xám lơ lửng trên trần nhà. Hai mắt của Nguyễn Long Duy tuôn ra từng hạt lệ, hóa thành hai dòng suối chảy dài trên đôi gò má hốc hác của mình.
Khói xám bắt đầu chuyển động, biến thành mờ mờ ảo ảo, chui vào bên trong cơ thể Nguyễn Long Duy.
Làn khói bay đến bên cạnh linh hồn của Nguyễn Long Duy, thì thào nói ra, giọng nói tràn đầy mị hoặc:
"Ngươi mệt mỏi sao? Ngươi muốn nghỉ ngơi sao? Ngươi còn có điều gì muốn làm sao? Ta có thể thay thế ngươi làm tất cả, chỉ cần ngươi chịu để cho ta tiến vào thôi... Chỉ cần như thế thôi... Đúng vậy đấy, chỉ cần như thế..."
Nguyễn Long Duy gật đầu, chỉ nhép nhép miệng, không thể nghe rõ.
Khói đen tiếp tục nói ra lời ngon, ý ngọt, lại vừa chầm chậm hòa vào linh hồn của Nguyễn Long Duy.
Đúng lúc này, khuôn mặt của Nguyễn Long Duy trở nên tỉnh táo, khóe miệng cũng cong lên thành một vệt mỉm cười, nói:
"Dựa vào ngươi,..."
Trong cơ thể Nguyễn Long Duy đột nhiên tỏa sáng, Hạo Nhiên chính khí phát ra màu vàng kim, bao bọc lại toàn bộ khói xám. Tiếp đến, ngay bên trong cơ thể hiện ra vô số Minh Nguyệt Kiếm phiên bản tế bào, đồng loạt chém về phía khói xám. Mỗi một Minh Nguyệt Kiếm đều mang trong mình năng lượng cuồng bạo của Phong thuộc tính cùng khí khái cương trực, khẳng khái của Hạo nhiên. Trong chớp mắt, toàn bộ khói xám bị hủy diệt.
Nguyễn Long Duy mở mắt ra, tiếp tục nói:
"Cũng dám loạn tâm ta?"
Trên người của Nguyễn Long Duy tản ra vô số linh khí, cuồn cuộn vây quanh người của hắn. Hạo Nhiên chính khí hóa thành hình ảnh Kim Long ngự lên đỉnh đầu của Nguyễn Long Duy.
Nguyễn Long Duy dậm chân đạp đất, cả tòa thành muốn chấn động. Chân khí cuồn cuộn tuôn ra tứ phương, đẩy văng toàn bộ kẻ địch. Hắn giơ tay sang bên phải, triệu hồi Minh Nguyệt Kiếm.
Minh Nguyệt Kiếm hiện ra, chiếu rọi khắp xung quanh, toàn bộ một vùng bị bao phủ bởi ánh sáng vàng kim của Hạo Nhiên, khiến cho tia sáng từ kết giới hoàn toàn bị áp đảo.
Nguyễn Long Duy đạp vào không trung, tung người bay lên trời. Hắn chỉ kiếm hướng về phía một tòa lầu các, Phong linh lực trên người tản ra xung quanh, hóa thành Cuồng phong. Cổ tay của Nguyễn Long Duy cử động, tạo thành gió thoảng cộng hưởng cùng cuồng phong. Hắn ngửa tay cầm kiếm, đẩy nhẹ tay thành một đường kiếm khí, bay thẳng đến lầu các.
Kiếm khí hóa thành gió, lại thành cuồng phong. Trong tích tắc hủy diệt toàn bộ mục tiêu. Mảnh gỗ vỡ vụn, bay khắp nơi để lộ ra cảnh vật. Một khe hở nhỏ hiện ra, bên trong là một nam mặc nho bào trắng và một nữ mặc áo lụa màu đen ngồi bên trên một cái phi chu to lớn, đang nhìn về phía hắn.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy phi chu to lớn thì không ngạc nhiên, hắn chỉ tò mò đối phương là ai.
"Lợi dụng pháp trận mở ra không gian ẩn giấu sao? Đúng thật là không đơn giản."
Nguyễn Long Duy nhìn về đối phương, nói:
"Hai vị đạo hữu, xin hỏi các ngươi theo đuôi ta lâu như vậy để làm gì? Chẳng lẽ Chử mỗ ăn hết của cải nhà các ngươi hay sao?"
Nam tử không để tâm đến lời nói kia, nhìn về phía nử tử nói:
"Sư muội, đến lượt ngươi hạ cờ, hay là vẫn để ta đi?"
Nữ tử không trả lời, lấy ra một tấm mạng che mặt bằng lụa, cài lên hai tai. Tiếp đến, nàng giơ tay lên, linh lực trong cơ thể tỏa ra toàn bộ An Lạc thành. Đồng thời, những mảnh vụn đen trên bàn cờ cũng tụ lại hóa thành một quân cờ đen, bay đến tay của nàng.
Nữ tử kẹp quân cờ vào hai ngón tay. Nàng di chuyển 2 ngón tay, ném quân cờ bay về hướng của Nguyễn Long Duy, tầm nhìn của hai mắt không hề rời khỏi phía nam tử đối diện.
Bỗng, có một giọt nước rơi xuống tà váy của nàng. Là nước trà đọng lại trên môi chăng?
Quân cờ bay thẳng về phía Nguyễn Long Duy, trên đường đi hấp thu linh hồn của các người dân trong thành, hóa thành lực lượng của riêng nó.
Nguyễn Long Duy cảm nhận được sức mạnh cường đại của linh hồn lực bên trong quân cờ, không dám khinh thường. Hắn lập tức lách mình né sang một bên, cùng lúc đó giơ lên Minh Nguyệt Kiếm, dùng toàn bộ Hạo Nhiên chính khí để chém ra một đường kiếm, tạo nên kiếm khí màu vàng hoàng kim.
"Chém."
Kiếm khí chém ra, va chạm cùng với quân cờ. Một bên sử dụng Hạo Nhiên chính khí chính nghĩa, ấm áp, một bên sử dụng Linh hồn lực tàn độc, lạnh lẽo.
Khi Nguyễn Long Duy vẫn còn đang bị quân cờ tập trung sự chú ý thì bên trong thành An Lộc lại phát sinh biến cố, người dân trong thành bắt đầu ngã gục xuống mặt đất, hơi thở chậm rãi như người hấp hối.
Trên 4 góc tường thành, linh hồn lực ào ạt đổ về, hóa thành 4 cột sáng, chiếu thẳng lên bầu trời.
Quân cờ đen bị kiếm khí đánh lui, nứt ra thành từng mảnh nhỏ, linh hồn ngưng tụ bên trong cũng tản ra xung quanh.
Nguyễn Long Duy nhìn theo chuyển động củ chúng, mới phát hiện ra được 4 thanh cột sáng chọc trời. Hắn biết rằng tình thế thay đổi, liền lập tức dùng thần thức thăm dò.
Sắc mặt tự tin vốn có của Nguyễn Long Duy bỗng biến thành hoảng sợ, hắn sợ hãi nói ra:
"Đây là trận pháp quỷ quái gì? Vì sao lại cần nhiều năng lượng như vậy? Nhiều đến mức vô lý."
Cột sáng bốn phía bắt đầu chớp lóe, khi thì sáng, khi thì tối. Mây đen ào ạt kéo về, che kín bầu trời của thành An Lộc.
Nguyễn Long Duy không thể ngờ được rằng, kế hoạch mà hắn bày ra để làm cho đối phương lộ ra vị trí lại trở thành vô nghĩa. Ngược lại, bọn họ không hề để tâm việc bị Nguyễn Long Duy phát hiện. Ngay từ đầu, bọn hắn đã xem Nguyễn Long Duy như là con cá nằm trên thớt, để mặc cho chính mình bày trí.