Quyển 1 - Chương 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tang lễ của cha Bạch cũng tiến hành thuận lợi.
Mẹ Bạch nhanh chóng lấy lại tinh thần, bình tĩnh xử lý những việc còn lại.
Công ty của cha Bạch bồi thường một ít tiền, dì không rút cổ phần trước đây ra, mà vẫn duy trì như trước, người trong công ty cũng kính trọng dì, chia lợi nhuận cũng không có nửa phần thua thiệt.
Sau lễ tang một tuần Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay lại trường học, Bạch Ngọc Đường một thân áo trắng càng trở nên tiêu điều, Triển Chiêu trước ngực áo lam cài hoa tang trắng.
Vẫn ở nhà ga nhỏ đó, Triển Chiêu nói, tạm biệt. Bạch Ngọc Đường nói, tạm biệt.
Thiếu niên mặc áo trắng đi mấy bước đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nhu hòa, “Không cần lo lắng cho tôi, tôi rất ổn.”
Triển Chiêu dựa vào cửa sổ nhắm hai mắt lại.
Cậu hiểu niềm vui nỗi buồn của hắn, nhưng tất cả chung quy đã là quá khứ.
Về tới trường, mấy người Trương Long thầm hiểu nên không hỏi cậu có chuyện xảy ra, chỉ là thành kính mà trầm mặc nhìn bông hoa trắng trước ngực cậu.
Triển Chiêu rất biết ơn bọn họ.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã sang đông.
Lập đông, Công Tôn Sách mua một đống sủi cảo mời toàn ký túc xá đến ăn, đây là một chuyện rất đáng vui, cho nên mọi người đều rất vui vẻ, Triển Chiêu ăn sủi cảo, cũng cong khóe miệng.
Không biết lúc này, Bạch Ngọc Đường có ăn sủi cảo hay không, không biết, mẹ Bạch có làm vằn thắn hay không.
Nhất định là có.
Triển Chiêu hầu như có thể tưởng tượng ra, mẹ Bạch làm hai bát sủi cảo lớn, rồi dọn bát đũa, cười thật dịu dàng.
Này này này, ăn sủi cảo.
Dường như cha Bạch vẫn ngồi ở bàn đối diện như xưa.
Bên cửa sổ có món quà Bạch Ngọc Đường gửi đến, một con chuột nhỏ khắc bằng gỗ cây nhãn thơm tốt nhất, khắc vô cùng tinh xảo.
Không biết vì sao, Triển Chiêu luôn cho rằng nó có loại ý vị cổ xưa, dường như vượt qua thời gian trăm năm, đến giờ cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ khi đó.
“Ai u không được, ăn không nổi nữa rồi!” Vương Triều kêu la om sòm, quẳng đôi đũa xuống, vỗ vỗ cái bụng tròn vo bắt đầu ai thán.
Công Tôn Sách cười nhạt, lại gắp một cái sủi cảo nhét cho cậu ta.
“Làm con ma no lúc nào cũng tốt.”
Thế là một thời gian rất lâu sau đó, Vương Triều cứ thấy sủi cảo nhân thịt heo cải trắng là hoảng sợ chạy trối ch.ết.
“Bạch Ngọc Đường, lập đông.” Triển Chiêu thì thầm, nghe gió lạnh thấu xương ngoài cửa sổ.
Mùa đông, Triển Chiêu ngồi tàu trở về nhà, suốt một đường mở cửa sổ, làm cho cậu vốn đã có chút cảm mạo lại càng thêm hoa mắt chóng mặt.
Mẹ Bạch lại nhiều thêm vài sợi tóc bạc, dưới ánh mặt trời mùa đông, lãnh lãnh thanh thanh, rồi lại an tĩnh nhu hòa.
“Tiểu Chiêu? Đã về rồi.”
Dì nheo mắt lại mỉm cười nhìn cậu, những nếp nhăn nhỏ phủ kín trán.
Bạch Ngọc Đường cũng đã về, đang bận rộn trong phòng bếp, hắn nói hắn muốn mẹ ăn một bữa cơm mình nấu.
Nồi niêu xoong chảo, lanh canh lách cách, tiếng xào rau, tiếng dầu mỡ lèo xèo, cùng đan dệt vào nhau trong ngày đông ấy, trong không khí se lạnh còn có giọng nói dịu dàng của mẹ Bạch.
Bạch Ngọc Đường bê thức ăn đi ra, hờ hững liếc cậu một cái, cẩn thận đặt đồ ăn xuống bàn.
“Về rồi.”
“Ừm, về rồi.” Triển Chiêu ngẩng mặt lên, nhấp khóe miệng.
Lông mày khóe mắt Bạch Ngọc Đường toát ra ý cười, bọn họ cùng dùng câu trần thuật, nhưng luôn có thứ gì đó ẩn bên trong, từng là băng giá, mà giờ đây, đã hóa thành một dòng nước xuân.
Tài nấu nướng của Bạch Ngọc Đường cũng không phải là quá tốt, nhưng bọn họ vẫn ăn rất thỏa mãn. Ba cái ghế, vây quanh một chiếc bàn tròn nho nhỏ, đũa chạm vào thành bát, lanh canh, lanh canh.
Sức ăn của Triển Chiêu không nhiều, chỉ gắp mấy đũa thì đặt bát xuống.
Bạch Ngọc Đường cau mày gắp cá bỏ vào trong bát cậu, lại gắp thêm rau xanh.
“Ăn nhiều một chút.”
Triển Chiêu nhận được ánh mắt thân thiết của mẹ Bạch, chỉ sợ dì lo lắng, không thể làm gì khác hơn là cầm đũa lên, tỉ mỉ nhai.
Ăn cơm xong, cảm giác đầu nặng gốc nhẹ lại nặng thêm, cậu không thể làm gì khác hơn là nói một tiếng với mẹ Bạch rồi lên lầu.
Đầu đau nhức vô cùng, cậu mở cửa phòng mình ra, trực tiếp nhào lên giường, gần như ngủ thiếp đi ngay.
Mê mê man man, dường như có người bước vào phòng cậu.
Bước chân nhẹ nhàng đến bên giường cậu ngừng lại, tiếp đó một bàn tay mát rượi đặt lên trán cậu, cảm giác lành lạnh khiến cậu theo bản năng rụt lại, liền nghe thấy “Hừ” một tiếng, không cần nghĩ cũng biết người kia nhất định là lông mày đang nhăn tít lại.
Bạch Ngọc Đường, cậu hừ cái gì, có phải cậu bị sốt đâu.
Cậu rất muốn nói một câu như vậy, chỉ tiếc là bây giờ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
Tiếng bước chân xa dần, nhưng một lát sau lại quay lại. Triển Chiêu nằm yên lặng chờ đợi, quả nhiên, một cánh tay nửa dìu nửa ôm nâng cậu dậy, trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, nhưng chóp mũi lại sộc lên từng trận đắng ngắt.
Cậu nhíu mày lại muốn đẩy cái bát kia ra, tay không nhấc lên nổi, thân thể liền ở trong lồng ngực của hắn không an phận động đậy, hòng hất đổ bát thuốc. Một bàn tay kìm mạnh bờ vai cậu, bát thuốc lại cường ngạnh nhích lại gần, bên tai vang lên âm thanh bất đắc dĩ của người kia, tựa hồ còn xen lẫn chút tức giận.
“Đừng nhúc nhích! Đừng cậy mạnh!”
Cậu thật sự ngoan ngoãn không di chuyển, đàng hoàng uống xong bát thuốc kia.
Thân thể được đặt nằm xuống, còn đắp kín chăn, hình như là người kia còn giúp cậu lau trán, lành lạnh, đặt lên cái trán nóng rực của cậu.
Bạch Ngọc Đường a Bạch Ngọc Đường, trước đây sao cậu không ôn nhu như vậy chứ???
Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, Bạch Ngọc Đường đã không ở đó, cậu nhìn đầu giường trống trơn, không hiểu sao thấy mất mát. Đầu bớt đau đi rất nhiều, tuy vẫn có một chút choáng, nhưng đã không còn nóng đến phát sợ. Cậu sờ sờ trán mình, cảm giác vẫn ươn ướt.
Tiếng cửa đóng “Cạch” một cái khẽ vang lên, một người mặc áo trắng bê chậu đi vào, thấy cậu đã ngồi dậy không khỏi hơi ngạc nhiên.
“Tỉnh rồi à.” Hắn đặt chậu xuống, ngồi ở đầu giường cậu như không có chuyện gì xảy ra.
Triển Chiêu theo dõi hắn, “Sao cậu lại trở về? Không phải có rất nhiều việc sao?”
“Tôi ấy à? Cực kì nhàn rỗi.” Bạch Ngọc Đường nhếch môi cười, có chút tà khí. Hắn không nói đúng lắm, bởi vì cậu trở về. Câu nói này đến bên môi, đi một vòng lại nuốt xuống, đường cũ trở về vẫn lạc ở đáy lòng.
“À.” Ánh mắt Triển Chiêu hướng ra ngoài cửa sổ, có chút lúng túng không biết nên nói gì, cậu mở miệng muốn hỏi thăm mẹ Bạch một chút, nhưng Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn cậu.
Hắn chậm rãi mở miệng.
“Mèo con, lần này tôi trở về, muốn nói với cậu một chuyện.”