Quyển 1 - Chương 10
Kỳ thực lúc Bạch Ngọc Đường nói ra, Triển Chiêu đã mơ hồ đoán được chút gì đó.
Cậu không nói gì, bởi vì xen lẫn trong sự bất an là niềm hạnh phúc thầm kín.
Cậu biết rõ điều này có nghĩa là gì, loại ý vị này vào một năm trước khi bọn họ chia tay ở nhà ga đã xuất hiện. Triển Chiêu không muốn trốn tránh, nhưng cậu vẫn chưa biết, cậu có nguyện ý gánh vác, tiếp nhận một phần cảm tình ấy không.
Bọn họ cùng nhau sống chung dưới một mái nhà mấy chục năm, đằng sau xung đột còn ẩn giấu sự thấu hiểu từng chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của người kia tới mức rõ như lòng bàn tay.
Từng có lúc cậu cho rằng Bạch Ngọc Đường ghét cậu, hình vẽ con chuột trên giấy khen vẫn còn khắc sâu trong đầu cậu. Thế nhưng tình huống cứ xoay chuyển nhanh như vậy, quyết tuyệt chẳng khác nào dừng cương trước bờ vực thẳm.
Ẩn nhẫn, cuồng nhiệt.
Sau khi cậu hiểu ra thì hốt hoảng.
Cậu đối với Bạch Ngọc Đường là như thế nào? Bạch Ngọc Đường đối với cậu lại là như thế nào?
Cuộc sống phải luôn hướng về phía trước, nhưng bọn họ đã đi đường vòng quá nhiều.
Loanh quanh luẩn quẩn, dựng lên bức tường ngăn cách trong sinh mệnh nhau, nhưng chính là không chịu rời xa nhau.
Bởi vì tôi đã sớm gặp được cậu, khi ấy, bươm bướm còn nằm trong kén, cô ưng còn chưa biết bay.
Rồi cũng vào lúc ấy, chúng ta trở thành trúc mã trúc mã, kết thành hoan hỉ oan gia.
Vì lẽ đó cậu vừa ngẩng đầu lên, thì có thể chạm vào đôi mắt sâu hun hút như giếng cổ của hắn, cậu quay đầu lại, thì có thể trông thấy đôi lông mày hắn chan chứa ý cười dào dạt như gió xuân.
Thực ra bọn họ đều là những cậu bé sinh ra đã cô độc, hai trái tim như vậy dựa vào nhau, sẽ được sưởi ấm chăng?
Không ai trả lời họ.
Bởi vì trong căn phòng này hai người duy nhất có thể lên tiếng, lúc này đang nhìn nhau, yên lặng, cố gắng tìm kiếm chút tin tức từ ánh mắt của đối phương.
Kim giây “Tích tắc” trôi đi.
Ngón tay Bạch Ngọc Đường khẽ động.
Tựa như một tiếng thở dài, đợi đến khi kim giây nhẹ nhàng nhích qua một bước, môi hắn đã phủ lên đôi môi của thiếu niên áo lam.
Hắn cúi người, ngón tay lùa vào mái tóc đen của cậu.
Triển Chiêu chậm rãi mở to hai mắt, nhưng hoảng hốt nhớ tới một cảnh tượng khác.
Mèo con, Mèo con.
Bạch y hiệp khách giương mày khẽ goi, đôi mắt hoa đào cong cong, sợi dây buộc tóc trắng tuyền cùng với những sợi tóc đen quấn lấy nhau bay bay trong gió.
Hắn nở nụ cười xấu xa, thân thể đột nhiên nghiêng đi, lảo đảo, làm như sắp ngã, vừa vặn va vào người lam y thiếu niên đối diện, bờ môi lướt qua gò má người kia.
Thế rồi hắn cười to, thế rồi ánh mặt trời tháng ba lung linh, thế rồi lam y thiếu niên phút chốc đỏ bừng mặt, thế rồi giọng nói bất đắc dĩ mà thân thiết “Ngọc Đường, đừng nháo nữa.” cùng tung bay trong những tháng năm như họa ấy.
Hắn cười to hơn.
Trên môi có chút cảm giác mát lạnh, hô hấp nhè nhẹ của Bạch Ngọc Đường phả vào cổ cậu từng nhịp từng nhịp, vang bên tai cậu, giống như nụ hôn như có như không ở nhà ga năm đó.
Cố ý, lần đó nhất định là cố ý.
Trước đây hết thảy, đều là cố ý.
Bươm bướm len giữa khóm hoa, chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Ngay cả kim giây cũng không cách nào hình dung được nụ hôn này đến cùng là dài hay ngắn.
Bạch Ngọc Đường khẽ chạm một cái, rồi nhanh chóng rời ra, hơi cau mày, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn cậu, tựa như đang chờ đợi một đáp án, vừa tựa như mơ hồ có chút bất an, như một đứa trẻ làm mất kẹo sợ mẹ quở trách.
Đứa trẻ làm mất kẹo, nên nói thế nào đây?
Mẹ, mẹ ơi, con làm mất kẹo rồi.
Con yêu, nếu như con tự làm mất, vậy thì hôm nay con sẽ không có kẹo, nếu như người khác cướp của con, vậy thì con phải học cách làm thế nào để bảo vệ thứ mình yêu quý.
Thế giới này không cho chúng ta nhiều, vì vậy chúng ta phải cố gắng hết sức, quý trọng gấp đôi.
Triển Chiêu câu câu khóe miệng, đôi mắt cong cong nở nụ cười.
Cậu nói, “Bạch Ngọc Đường, cậu không sợ tôi lây cảm cho cậu à?”
Hàng lông mày Bạch Ngọc Đường nhíu lại từ từ giãn ra, tuy vẻ mặt vẫn không chút biến sắc, nhưng khóe mắt đã toát ra chút ý cười nhàn nhạt.
Hắn không trả lời, chỉ là đặc biệt chăm chú nhìn cậu.
Triển Chiêu cười khổ, “Bạch Ngọc Đường, cậu thật lòng?”
Cậu biết câu hỏi này sẽ làm người kia tức giận, nhưng cậu vẫn một mực muốn hỏi. Trái tim Bạch Ngọc Đường bị chính hắn cất giấu quá sâu, Triển Chiêu là người rất hiếm có thể một đường vượt mọi chông gai, đến gần với thế giới của hắn, vì thế cậu mới muốn hỏi như vậy, cam tâm tình nguyện xuyên qua bụi gai này, đem thiếu niên không muốn người biết một mặt thổi đi bụi bặm.
Sắc mặt chàng trai áo trắng bỗng trầm xuống, đường cong đôi môi trở nên lạnh lùng cứng rắn, âm thanh cũng lạnh đi, trong đôi mắt hoa đào mang theo chút mỉa mai.
“Cậu cho rằng, tôi đang đùa?”
“Đương nhiên không phải,” Triển Chiêu cười ấm áp, hồi xuân đại địa, “Tôi nghĩ là cậu thật lòng.”
“Vậy?”
“Ý tôi là,” Triển Chiêu ý cười càng lúc càng sâu, “Tôi cũng không đùa.”
Một giây như vậy, họ nhìn nhau yên lặng không nói gì, Bạch Ngọc Đường dường như sững sờ một chút, giống như là thấy một con mèo, giống một con chuột dâng môi mình lên.
Trên thực tế, cũng xác thực là như vậy.
Môi Triển Chiêu nhẹ nhàng áp lên môi hắn, vốn chỉ định chạm vào thăm dò, lại bị con chuột nào đó tỉnh hồn lại mạnh mẽ đè một cái, trước mắt hoa lên liền ngã ngửa xuống giường.
Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường cong cong.
“Mèo con, lúc này sợ là tôi thật sự muốn cảm.”
Tâm chiếu bất tuyên.
(trong lòng đã rõ nhưng không nói ra)
Triển Chiêu chớp chớp mắt mấy cái, tay bỗng nhiên hướng về phía dưới cánh tay Bạch Ngọc Đường, cù cho người kia cả kinh, vai co rụt lại.
“Triển! Tiểu! Miêu!”
Triển Chiêu xoay người đè lên người hắn, mím khóe miệng cười gian xảo, “Bạch Ngọc Đường, tôi luôn cảm thấy, vẫn là mèo bắt chuột đúng hơn.”
(em thiệt là Dream High đó em ~~~)
Tôi biết ở nhà trẻ cậu đánh nhau, chỉ vì giành lại kẹo Thỏ Trắng cho tôi.
Tôi biết lúc ở lớp Tiệt quyền đạo, cậu yêu cầu cùng nhóm với tôi chỉ vì sợ người khác ra tay quá nặng, mà tôi chỉ là người mới học.
Tôi biết chiếc quạt giấy viết “Phong lưu thiên hạ ngã nhất khuyển”, thực ra được cậu cẩn thận giấu đi.
Tôi biết năm lớp sáu ấy, cậu đứng giữa đám người, thật sự chăm chú nghe tôi hát.
Tôi biết thực ra cậu rất yêu con cún tên Đường Đường.
Tôi biết nhật ký cậu từng có một tờ tràn ngập tên của tôi.
Tôi đều biết, rất lâu rất lâu mới biết.
Triển Chiêu duỗi tay, cùng mười ngón tay của Bạch Ngọc Đường đan vào nhau thật chặt. Bọn họ đã bỏ qua nhiều như vậy, giờ phút này cũng không còn thời gian mà bỏ qua nữa.
Con người ta vẫn thường thiếu kiên trì, cho dù trồng một cây hoa, hầu hết cũng là mua về khi nó đang nở rộ tươi đẹp nhất, rồi sau đó đột nhiên héo tàn. Rất ít người sẵn lòng bắt đầu trồng bằng hạt giống, cho dù có sẵn lòng, sau khi cảm giác mới lạ ban đầu qua đi cũng hầu như bỏ dở giữa chừng, thời gian chờ đợi quá dài, mà lòng kiên trì của con người lại quá ít, cuối cùng lưu lại một hạt giống khô cằn trong trí nhớ phong hóa mãi đến tận khi dần dần mất hẳn.
Nhưng Triển Chiêu không như vậy, cậu có đầy đủ kiên trì để bảo vệ hạt giống này, đâm chồi nảy lộc. Cậu cũng có đầy đủ kiên trì, cùng Bạch Ngọc Đường chạy đua trên con đường ái tình này.
Suy cho cùng, bọn họ cũng đã bên nhau lâu như vậy.
Đã có thời gian ở chung lâu như vậy.
Mà bọn họ cũng đều có đầy đủ kiên trì.