Chương 96: Tể Tướng Đại Nhân, Quản Phu Nhân Của Ngài Đi (37)
Tuy tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Lý Văn An vẫn là thở dài nói: "Từ huynh tài học tuy hơn người, nhưng điều duy nhất khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối, chính là thê tử tương lai của Từ huynh là đồ ngốc . . ."
"Cái gì, đồ ngốc?" Mọi người nhất thời hứng thú.
Phải biết, bọn họ lên Kinh dự thi, một bên là làm rạng danh gia tộc. Nếu như không có ý định tiến thân vào quan trường, thì sẽ cưới một con gái nhà thế gia bình thường, sống một cuộc đời an nhàn dễ chịu.
Làm sao có thể. . . Cưới một tên ngốc?
"Cũng đều là bởi vì trong nhà Từ huynh thật sự quá mức bần hàn, lúc trước vì khảo tú tài bất đắc dĩ cùng với đồ ngốc đính hôn. Bây giờ cho dù là trúng cử, cũng không có khả năng lật lọng. . ."
Lời này mặc dù là sự thật, nhưng sau khi miêu tả lại như vậy, hình tượng của Từ Thụy Khanh ở trong lòng mọi người liền rất vi diệu.
Hắn thật là vì bảo mệnh, vì khoa cử mới đính hôn với Phồn Tinh.
Nhưng Lý Văn An miêu tả như vậy...
Trong lòng mọi người đối với Từ Thụy Khanh cũng có chút khinh thường.
Một đám người cùng chờ Từ Thụy Khanh đến Kinh Thành, muốn xem xem rốt cuộc người tên Tự Thụy Khanh cưới đồ ngốc làm vợ là có bộ dạng như nào.
Nếu thật sự là kẻ có học thức cao thâm, vậy sau này liệu có vứt bỏ thê tử thấp kém?
Trong phòng trà.
Thiếu nữ mặc một bộ áo xiêm trắng muốt cười duyên dáng nói :" Đại ca, ca nói xem đồ ngốc rốt cuộc là có bộ dạng gì? Muội lớn như vậy rồi cũng chưa từng thấy qua đồ ngốc đâu! "
"Phồn Nhi, giáo dưỡng của Tần quốc công phủ chính là để cho muội tùy ý giễu cợt người khác như vậy?" Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng nhìn muội muội nhà mình.
Muội muội nhà hắn khi còn nhỏ rõ ràng là một đứa trẻ cực kì lương thiện đáng yêu, từ sau khi bị bắt cóc một lần, sau đó tìm về được, cũng không biết là do chịu khổ nhiều quá hay vì cái khác, bây giờ tính tình đều hỏng hết cả rồi.
"Đại ca, Phồn Nhi không phải cố ý. Phồn Nhi chỉ là tò mò mà thôi, còn có tên sĩ tử kia vì công danh lợi lộc không tiếc lợi dụng đồ ngốc để tiến thân. Loại người nhân phẩm bại hoại như vậy lại có thể trúng cử." Tần Phồn Nhi làm nũng, còn muốn biện giải cho mình hai câu.
Kết quả lại bị Đại công tử Tần quốc công phủ không chút do dự oán giận lại: "Các ma ma không dạy cho muội, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật? Muội chưa thấy tận mắt vị sĩ tử kia, liền biết người vừa rồi nói là thật? "
"Đại ca, muội. . ."
"Ta thấy, vẫn phải là nhờ mẫu thân mời mấy vị ma ma nghiêm khắc từ trong cung đến đây dạy dỗ lại cho muội. Nhất cử nhất động của muội chính là mặt mũi của Tần quốc công phủ, không thể xem nhẹ được.
"Muội. . ."
Tần Phồn Nhi làm sao có thể nghĩ đến, xem náo nhiệt lại khiến mình gặp họa!
Chờ Đại công tử rời khỏi, nàng ta dậm chân đi theo sau.
Trong lòng lại ghi hận lên tên sĩ tử gọi là Từ Thụy Khanh, còn có nương tử ngốc nhà hắn nửa.
Hai kẻ thấp hèn dơ bẩn, vậy mà vô duyên vô cớ hại nàng ta bị đại ca giận chó đánh mèo.
Phồn Tinh: ? ? ?
Meo meo meo?
Lão đại hoàn toàn không biết, bản thân còn đang trên đường lên Kinh, cũng đã có kẻ ghi hận rồi——
Cô bây giờ cảm thấy đóa hoa nhỏ thật đáng ghét nha!
Hắn nhất định muốn dạy cô dùng bút lông viết chữ.
Có cơ hội, liền muốn dạy cô học chữ.
Có lẽ là do đại não vẫn chưa phát triển hết, cho nên ngón tay Phồn Tinh rất không linh hoạt, lúc cầm bút luôn là cầm chặt cán bút, nắm thành nắm tay nhỏ.
"Phồn Tinh, tư thế cầm bút của nàng không đúng."
Trong khách điếm, Từ Thụy Khanh từ phía sau vòng quanh Phồn Tinh, lời nói của hắn nhẹ nhàng vờn bên tai cô.
Cái gọi là uyên ương ân ái, cùng lắm cũng chỉ như thế.
Hắn quả nhiên là kẻ học thức thông minh đến cực điểm, không sợ tiểu nương tử hồn nhiên không hiểu chuyện nam nữ, hắn cũng có thể chậm rãi dạy cô.
Dạy cô viết chữ, để cô học được cách viết tên của bản thân.
Đến lúc đó, tên của cô cùng tên của hắn song song viết cùng một chỗ——
Nghĩ đến liền cảm thấy thật là một khung cảnh hoàn mỹ.