Chương 26
người dịch: idlehouse
Trần Tinh Trạch tự coi số lần cậu gặp Mễ Thịnh không tính là nhiều, đương nhiên đấy là so với tình hình giữa cậu và Lục Hạo, rồi sau đó đưa ra kết luận. Cậu không biết đối với Mễ Thịnh mà nói, đấy hoàn toàn có thể được coi như “thường xuyên,” thậm chí đã đến giới hạn của mức độ rất nguy hiểm.
“Mày chịu nổi cái màn chạy qua chạy lại như vậy sao?” Đương khi Mễ Thịnh còn mải mê không biết mệt, Jo nhắc nhở anh. “Trước đây còn kêu nó tới, bây giờ sao số lần mày chạy lên đó còn nhiều hơn số lần nó tới rồi.”
Mễ Thịnh: “Nhóc con phải đi học ấy mà.”
Jo: “Thế chú mày thì không đi làm chắc? Không phải là anh thích nhiều chuyện, trước đây mày chơi với người khác không chịu tiêu lấy một xu, bây giờ có dư được đồng nào mày đem đổ hết lên người thằng nhỏ.”
Mễ Thịnh: “Cậu ấy là học sinh, cũng đâu thể để cho cậu ấy phải hao tiền.”
Jo: “Mày quên mất tình hình trong nhà mày ra sao rồi à? Hơn nữa Trần Tinh Trạch nhỏ hơn mày tới nhiêu đó tuổi, lại còn đang yêu đương thắm thiết với một thằng trai thẳng, mày cho là bản thân mày có cơ hội à?”
Mễ Thịnh gảy gảy điếu thuốc, “Em nói em có hứng thú với cậu ấy hồi nào?”
Jo cười lạnh.
Mễ Thịnh thoáng làm một chút mặt hề với Jo, rồi ngoảnh đầu đi không nhìn anh ta nữa.
“Cuộc đời sao phiền quá đi mất……” Mễ Thịnh nằm bò trên quầy rượu, giống như một chú mèo biếng nhác giữa xế trưa, uể oải than thở, “Anh cứ coi như em bỏ tiền mua mộng, giảm bớt áp lực, có được không?”
“Mày coi chừng lại dây vào đấy.”
Mễ Thịnh ngáp một cái, lim dim đáp: “Sẽ không đâu mà…….”
Cái câu “bỏ tiền mua mộng” kia đã cho phép tình cảm của Mễ Thịnh tìm được một cái cớ hợp lý. Càng ngày anh càng liên lạc với Trần Tinh Trạch tích cực hơn, bất kể gặp phải khó khăn gì cũng muốn gọi cậu tới.
Trần Tinh Trạch khác với những người khác, lúc cậu đến phụ một tay, miệng sẽ nói không ngớt. Mấy thói xấu làm việc đểnh đoảng và giờ giấc sinh hoạt thất thường của Mễ Thịnh đều bị cậu lôi ra càm ràm. Cậu còn phê bình đời sống riêng tư bê bối của Mễ Thịnh, ra rả suốt ngày như một bà mẹ già. Đôi khi Mễ Thịnh sẽ mất kiên nhẫn, bực lên thì sẽ mắng rồi đuổi Trần Tinh Trạch đi. Nhưng lần kế tiếp cần giúp đỡ, cậu vẫn là người đầu tiên anh tìm.
Giống như từ từ trúng độc.
Mễ Thịnh biết sâu trong thâm tâm của cậu, Trần Tinh Trạch không hiểu và đồng cảm được với lối sống của anh, nhưng cậu vẫn gắng hết sức giúp đỡ anh, riêng điểm này bảo sao Mễ Thịnh muốn buông cũng không buông được.
Lần xung đột nghiêm trọng nhất giữa hai người bọn họ xảy ra vào một ngày đông.
Khi ấy Trần Tinh Trạch đang bị bài vở ở trường đè, chuẩn bị thi đại học nghệ thuật. Còn bạn trai của Mễ Tiệp thì công việc đã vững chắc, sắp sửa đưa Mễ Chấn Quốc rời đi. Quan hệ giữa Mễ Thịnh và gia đình rất căng thẳng, nhưng đến lúc thật sự phải chia lìa, Mễ Thịnh vẫn vạn phần lưu luyến. Anh muốn cho Mễ Tiệp một ít tiền, nhưng đáng tiếc bao nhiêu tiền tiết kiệm của anh đã sớm tiêu hao sạch.
Vừa khéo gặp dịp cái vị sản xuất phim họ Hoàng với ham muốn đặc biệt kia có mặt ở Bắc Kinh, Mễ Thịnh cắn răng, thông qua Cao Hỷ Văn, liên lạc với ông ta. Ông Hoàng vẫn ngày đêm nhung nhớ Mễ Thịnh, mà bản thân Mễ Thịnh thì đang túng tiền, hai người liền sáp ngay vô, lại diễn một màn khẩu vị nặng. Lần này Mễ Thịnh giữ tác phong nghề nghiệp, cầm cự đến phút cuối, thương tích khắp mình, không còn nơi nào nguyên vẹn.
Những vết thương ấy nặng hơn rất nhiều so với dự tính, anh gọi điện cho Jo, kêu Jo đến Bắc Kinh đón anh. Jo cũng không biết nổi cơn gì, đưa thẳng địa chỉ của Mễ Thịnh cho Trần Tinh Trạch.
Lúc Trần Tinh Trạch đến khách sạn, thấy bộ dạng thừa sống thiếu ch.ết của Mễ Thịnh, lập tức lấy di động ra gọi cảnh sát, Mễ Thịnh dùng chút hơi tàn ngăn cậu lại.
“Đừng gọi cảnh sát.”
“Anh bị thế này rồi còn không gọi cảnh sát?”
“…… Chuyện hai bên tình nguyện thì gọi cái gì.”
“Sao cơ?”
Trần Tinh Trạch không sao tin nổi, Mễ Thịnh muốn vin vào cậu đứng dậy, liền bị cậu đẩy văng ra. Mễ Thịnh té xuống sàn, đau đến tối sầm mặt mũi.
“Anh cũng nên có mức hạn được không hả.” Trần Tinh Trạch rống lên với anh, “Đừng có tự mình cam lòng hèn hạ như thế!”
Cam lòng hèn hạ.
Đấy là câu mắng nặng nhất Trần Tinh Trạch dùng với Mễ Thịnh từ trước tới giờ.
Đấy cũng là lần đầu tiên Trần Tinh Trạch để mặc cho Mễ Thịnh ở đó trong lúc anh cần được giúp đỡ, một mình rời đi.
Mễ Thịnh ngồi dưới đất hồi lâu, cuối cùng hiểu ra Trần Tinh Trạch sẽ không quay lại, anh run rẩy cầm di động lên, gọi cho Jo.
“Tại sao lại bảo cậu ấy đến?” Giọng của anh run lên, “Em nào đã đắc tội gì với anh.”
Jo không xin lỗi, lạnh nhạt nói: “Anh muốn để cho mày tỉnh táo một chút, nếu như nửa năm nay mày không thường xuyên chạy tới Bắc Kinh, bây giờ có đến nỗi một chút tiền cũng không có không?”
Mễ Thịnh muốn nổi nóng, muốn mắng một câu ông đây muốn vậy đấy liên quan cái chó gì đến nhà anh. Nhưng tình trạng thê thảm trước mắt nói cho anh biết, dẫu anh có hét được ra khỏi miệng, cũng không có bất cứ tác dụng uy hϊế͙p͙ nào.
Mễ Thịnh cúp máy, đầu óc trống rỗng, máy móc mặc đồ.
Lúc anh đang còn mặc áo sơ mi vào, cửa có tiếng gõ. Tay của Mễ Thịnh run lên, không cài nút được. Anh đến trước cửa, dán mắt vào lỗ mắt mèo, là Trần Tinh Trạch đã quay lại.
Lúc anh đang ghé vào lỗ mắt mèo, Trần Tinh Trạch cũng ngẩng đầu lên, bọn họ nhìn nhau, Trần Tinh Trạch nói: “Mở cửa.” Cậu xách một bao ny lông, bên trong đựng đầy cồn i-ốt và băng gạc mua từ nhà thuốc tây, ngoài ra còn có một vỉ thuốc chống viêm.
Mễ Thịnh để nút cài dở, giao lại toàn bộ cho Trần Tinh Trạch cài. Anh luôn nhìn Trần Tinh Trạch chăm chú, nhìn cậu xử lý vết thương cho mình. Toàn thân đã đau đến tê dại, nhưng Mễ Thịnh không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Căn phòng lặng ngắt như tờ, một lúc sau, Mễ Thịnh trông thấy một giọt nước mắt từ trên mặt Trần Tinh Trạch rơi xuống sàn, thấm vào trong lông thảm, không lưu dấu vết.
“Tôi còn không khóc, em khóc cái gì?” Mễ Thịnh hỏi.
Trần Tinh Trạch cúi đầu giúp anh mang vớ vào chân, cổ chân của Mễ Thịnh hằn sâu vết bị trói.
“Chúng ta quen nhau rất lâu rồi…….”
“Đúng vậy.”
Trần Tinh Trạch: “Trước đây em chỉ tuỳ tiện rút một số điện thoại trên mạng, lúc liên lạc với anh, em vốn không ôm hy vọng gì nhiều. Nhưng anh kết bạn với em, còn giảng giải cho em nghe rất nhiều chuyện em chưa hiểu, tuy anh đã từng gạt em, nhưng những câu chuyện gạt người ấy, em cũng rất yêu thích.”
Trần Tinh Trạch giúp Mễ Thịnh mang vớ vào xong, lại giúp anh mang giày, Mễ Thịnh giống như một đứa trẻ, để mặc cậu làm.
“Em chỉ quen biết thân với mỗi một người bạn trong giới là anh, anh lớn tuổi hơn em, rất nhiều chuyện em đều tham khảo với anh. Trông anh như vầy, em không khỏi liên tưởng đến bản thân mình, liệu tương lai của em cũng sẽ là như vầy.”
“Không thể nào.” Mễ Thịnh ngắt lời cậu, “Sao em lại có thể trở nên như vầy chứ, đừng nghĩ bậy, không thể nào.”
Trần Tinh Trạch: “Cho nên em muốn cố hết sức mình giúp đỡ anh, em hy vọng anh có thể hạnh phúc. Nếu như một người với những điều kiện như anh mà cũng không có cách nào được một kết cục tốt, vậy thì em thực sự không còn niềm tin đối với tương lai nữa rồi.”
Trần Tinh Trạch cúi đầu, nước mắt vì thế càng chảy nhanh hơn.
“Em van anh, anh coi như anh cho em một chút khích lệ đi được không, cho em nhìn thấy một chút gì tốt đẹp. Lục Hạo đã không liên lạc với em một tháng nay rồi, em tìm cậu ấy cũng tìm không ra, em không biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu ấy không phải là loại người sẽ đột nhiên biến mất, nhưng biết đâu cậu ấy đã sáng mắt ra rồi cũng không chừng.”
Mễ Thịnh nhìn cậu thiếu niên đang khóc trước mặt mình, cậu khép mi, trên lông mi cậu toàn nước mắt. Đôi bàn tay đẹp đẽ kia không ngừng quệt lau, nhưng lau sao cũng không hết lệ. Bao nhiêu áp lực dồn nén lâu ngày đều được giải phóng, Trần Tinh Trạch yếu đuối bất an.
Mễ Thịnh vươn tay, khẽ ôm cậu thiếu niên vào lòng.
“Không sao cả, không sao cả………”
Anh dùng âm thanh êm dịu an ủi cậu, nhưng đáy lòng nảy sinh một tia vui mừng vu vơ.
Hắn không tìm em nữa?
Không tìm mới là tốt.
Nước mắt thấm vào vết thương, xót xót đau đau, nhưng Mễ Thịnh cảm thấy không sao cả.
Lấy độc trị độc, ở mức độ này, vừa đúng.
Hôm ấy Trần Tinh Trạch đưa Mễ Thịnh về lại Thiên Tân, quãng 1 tuần sau đó, cậu nhận được tin từ Lục Hạo.
Trần Tinh Trạch hỏi Lục Hạo tại sao lâu rồi không liên lạc.
Lục Hạo nói trong nhà xảy ra chuyện.
Trần Tinh Trạch hỏi chuyện gì.
Lục Hạo nói, má đi rồi.
Trần Tinh Trạch hoàn toàn không hiểu ý của chữ “đi” kia có nghĩa là gì, cậu gõ xuống ba chữ “đi đâu vậy,” một giây trước khi gửi đi, mới chợt điếng người.
Giữa tháng giêng, Triệu San đột nhiên lên cơn đau tim. Nghe nói lúc phát bệnh, bà ở nhà một mình, khi người thân về tới nơi thì đã muộn.
Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, Trần Tinh Trạch rớt hết gần nguyên cái miệng.
Biến số luôn đột phát khi chúng ta không kịp trở tay, trước ngày hôm ấy, Trần Tinh Trạch chưa từng bao giờ cảm thấy rằng trên con đường đời của Lục Hạo, anh sẽ gặp phải chuyện gì không cách nào vượt qua nổi, dẫu cho anh luôn luôn ngốc nghếch, Trần Tinh Trạch cũng cảm thấy thế giới này không đả thương được anh.
Trước đó cậu đã từng nghe Lục Hạo nói, tim của Triệu San không được tốt, nhưng cũng như Ngô Hàng Chi vẫn hay nói sức khoẻ của mình không được tốt, hoặc Trần Hà cứ hay than già, cậu chỉ tưởng người lớn luôn nói vậy mà thôi.
Hễ nhắm mắt lại, cậu liền có thể thấy lại được khuôn mặt tươi cười của Triệu San phóng xe mấy trăm cây số đến đưa hoa cho cậu, hễ hít vào một hơi là có thể ngửi thấy hương cà phê trước mặt cậu lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau, bảo sao cậu có thể tin được người cô đã từng dùng giọng nói vô cùng dịu dàng cầu xin cậu giúp đỡ nay đã không tồn tại nữa.
Mà điều đến cả cậu cũng không dám tin, thì bảo sao một kẻ suốt ngày chỉ biết cười ngốc nghếch như Lục Hạo có thể đi tin.
“Thật ra lúc mới đầu tớ không cách nào khóc được, tớ cứ cảm thấy như có ai đang đùa dai với tớ, chỉ cần một giây sau đó má sẽ gọi điện cho tớ, tớ cứ đợi mãi.”
Lục Hạo chưa bao giờ dùng giọng nói trầm thấp như thế, giống hệt như một người lớn.
Một khắc Trần Tinh Trạch nghe xong giọng nói ấy, cậu lập tức hiểu những mộng mơ cổ tích đã xa rời từ đây.
Người cậu yêu thương nhất, bởi một phương thức tàn khốc nhất, đã thoắt chốc trưởng thành.
Trần Tinh Trạch không biết phải nói gì, khi nỗi đau của hai bên tương đồng, sẽ hiểu ngay mọi lời an ủi đều vô ích.
Lục Hạo nhờ Trần Tinh Trạch giúp anh, ghé qua thăm ba của anh một chuyến.
“Sức khoẻ của ba tớ không tốt, hiện giờ tớ về không được, cậu giúp tớ đi thăm ba tớ một chút được không?”
Lúc đó Trần Tinh Trạch đang trong giai đoạn mấu chốt của kỳ thi nghệ thuật, sắp sửa đi thi tới nơi, nhưng Lục Hạo vừa mở lời, Trần Tinh Trạch đồng ý không cần suy nghĩ.
Sau khi Mễ Thịnh biết được tình hình, bất chấp lời phản đối của Jo, lết tấm thân vẫn chưa lành thương tích, đi cùng với Trần Tinh Trạch tới nhà Lục Hạo.
Chuyến đi lần đó vô cùng tệ hại.
Lúc bọn họ đến nhà Lục Hạo, bên trong đang còn tranh chấp rất kịch liệt.
Trần Tinh Trạch đã từng nghe Lục Hạo kể, gia đình anh phất lên toàn nhờ vào Triệu San. Sau khi Triệu San về hưu quân ngũ, điều kiện kinh thế hoàn toàn không tốt, tướng mạo lại tầm thường, còn không có tiền. Mà ba của Lục Hạo thì rất đẹp trai, gia đình cũng thuộc hạng trung lưu. Ban đầu gia đình bên nội hoàn toàn không đồng ý, nhưng ba của Lục Hạo rất yêu Triệu San, hai người bỏ nhà trốn đi, sau đó có Lục Hạo rồi mới quay về. Gạo đã nấu thành cơm, gia đình đành không thể không đồng ý.
Sau đó nữa, Triệu San dựa vào một tay mình, đưa kinh doanh của gia đình lên phần phật. Bà đã mua nhà cho hết mấy người chú của Lục Hạo, cùng với bà nội của Lục Hạo, cuộc sống của mọi người đều yên ổn ấm no.
Giờ đây trụ cột của gia đình đã ngã xuống, những ngày tháng sung sướng cũng kết thúc, mọi người vì giành giật chút tài sản còn sót lại, đã đầu rơi máu chảy.
Trần Tinh Trạch chưa từng bao giờ gặp phải trường hợp này, nín thở không dám phà lấy một hơi. Còn Mễ Thịnh đã sớm hiểu chuyện thế gian nhân tình ấm lạnh, anh lấy mình che chắn ngay trước Trần Tinh Trạch, mời riêng ba của Lục Hạo ra ngoài nói chuyện.
Ba của Lục Hạo là người duy nhất không tham gia cuộc tranh chấp, cơ thể của ông vốn mang nhiều bệnh tật, nay người ông yêu nhất đã mất, trông ông càng thêm tiều tuỵ.
“Cảm ơn cháu đã đến thăm chú, mấy hôm nay sức khoẻ của chú không khả quan lắm, hai bữa trước còn không nói ra tiếng, cho nên mới chưa gọi điện cho Lục Hạo được. Yên tâm đi, sáng nay chú đã gọi cho nó. Cô San rất thường nhắc đến tên cháu ở nhà, nói cháu là một đứa trẻ hiếm có, cô ấy rất thích cháu.”
Trần Tinh Trạch đau lòng đến không thể nào đau hơn, cậu nói với ba của Lục Hạo: “Thưa chú, xin chú nén bi thương.”
Giọng nói của cậu thiếu niên lồng trong tiếng gào thét cãi vã phía sau lưng ông, nghe càng thêm chân thành, ba của Lục Hạo lòng đau nhói, cố đè nén tiếng khóc, nói lên tiếng lòng: “Chú thật muốn đi theo cô ấy…….”
Trần Tinh Trạch khóc, nói: “Đừng mà, vậy Lục Hạo biết phải làm sao, xin chú nghĩ đến cậu ấy.”
Ba Lục Hạo nói: “Nó cứ ầm ĩ lên đòi quay về, kêu là nó không nỡ để cho má nó ở lại bên ấy.” Ông ấn lên trán mình, “Nhưng chú không muốn nó quay về, chú thật sự không muốn để cho nó phải nhìn cảnh gia đình ra nông nỗi này.”
Sau khi đã rời khỏi đó, có một quãng thời gian dài Trần Tinh Trạch vẫn nghe tiếng khóc than bên tai. Cậu lấy di động ra, đứng bên đường gọi điện cho Lục Hạo, nói với anh cậu đã ghé nhà anh, hết thảy đều bình thường, tình hình của ba anh cũng không đến nỗi nào.
Mễ Thịnh lẳng lặng đứng bên Trần Tinh Trạch, nhìn cậu cố làm ra vẻ thản nhiên, nói chuyện với Lục Hạo.
Nói đến sau chót không cách nào giả bộ tiếp được nữa, Trần Tinh Trạch ôm lấy mình ngồi thụp xuống ven đường.
Gió lạnh căm căm, cây lá xác xơ.
“Đừng về nữa…….” Trần Tinh Trạch dùng toàn bộ hơi sức để nói. “Lục Hạo, đừng về đây nữa. Ở lại bên Mỹ đi.”
Mãi lâu sau, hình như Lục Hạo nói lời xin lỗi, nhưng Trần Tinh Trạch đã không còn nghe rõ.