Chương 27
người dịch: idlehouse
Buông điện thoại, Trần Tinh Trạch đứng mịt mờ giữa phố.
Mễ Thịnh hỏi cậu: “Muốn về nhà một chuyến không?”
Trần Tinh Trạch lắc đầu.
Thời gian đã muộn, Mễ Thịnh nắm tay Trần Tinh Trạch đi qua hai con phố, tìm một quán trọ ngủ lại.
Trần Tinh Trạch như người mất hồn.
“Muốn khóc thì cứ khóc.” Mễ Thịnh nói.
Trần Tinh Trạch vẫn chỉ lắc đầu.
Mễ Thịnh gọi phía trước đưa lên một két bia, bảo với Trần Tinh Trạch: “Uống chút không? Mỗi lần tôi buồn phiền sẽ uống rượu, say cái là quên sạch, chống đỡ được ngày nào hay ngày đó.”
Trần Tinh Trạch vốn không phải loại người mượn rượu giải sầu, nhưng hôm nay phá lệ, cậu rất cần có một thứ gì đó để giúp cậu làm tê liệt cảm xúc của mình.
Trần Tinh Trạch cầm bia uống lia chia, bia đang lạnh, cậu uống quá nhanh, khiến bao tử bị kích thích, chỉ chốc sau đã lao vào buồng cầu để nôn. Mễ Thịnh vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Từ từ thôi, nôn xong vào giường ngủ một giấc.”
Trần Tinh Trạch say không còn biết ai là ai nữa, cậu nôn xong quay về tiếp tục uống, đẩy luôn qua cho Mễ Thịnh, bảo anh cũng uống.
“Vết thương trên người tôi chưa lành.” Mễ Thịnh trầm giọng nói, “Hiện giờ không uống rượu được.”
Trần Tinh Trạch bỗng nổi giận, đập rầm chai bia xuống mặt bàn. Mễ Thịnh thấy vậy thở dài, khẽ nói: “Được, được, tôi uống với em, em đừng giận.”
Dưới tác dụng của cồn rượu, những vết thương đã được bôi thuốc của Mễ Thịnh bắt đầu ngứa ngáy. Anh không dám gãi, dần dần, chỗ ngứa bắt đầu đau, giống như bị cái gì chích, bỏng rát.
Một két bia rất nhanh chóng được uống hết, Mễ Thịnh nhịn đau, đỡ Trần Tinh Trạch lên giường nằm. Anh vỗ vỗ vai của Trần Tinh Trạch, dỗ cậu vào giấc ngủ. Yên lặng hồi lâu sau, anh tưởng cậu đã ngủ, rón rén bỏ tay ra, liền nghe thấy tiếng khóc nấc rất khẽ.
Mễ Thịnh khom người nhìn cậu, Trần Tinh Trạch nhắm chặt mắt, nước mắt đã đọng lại thành một vũng nhỏ một bên sống mũi của cậu.
“Đừng khóc nữa, khóc lâu thế này rồi không mệt sao?” Mễ Thịnh hỏi.
Trần Tinh Trạch khẽ nói trong cơn say: “Em đã từng nghĩ………. —hàng vạn cách chia tay, chỉ mỗi cách này, em chưa từng, chưa từng bao giờ………”
Ngón tay thon dài của Mễ Thịnh vuốt ve bờ má cậu.
Trần Tinh Trạch lẩm bẩm: “Trước đây lúc bên cậu ấy, em cảm thấy bất cứ điều gì em cũng chấp nhận được. Cậu ấy không yêu em nữa……. cậu ấy hối hận, cậu ấy thích con gái……. Bất kể lý do gì cũng đều được, thuận theo tự nhiên, chia tay trong hoà bình, sao cũng được, nhưng tại sao nhất định phải như thế này…….”
Mười mấy năm trời lăn lộn mài giũa, trái tim của Mễ Thịnh đã sớm bị tôi luyện thành băng, chỉ khi ở trước mặt Trần Tinh Trạch, mới còn giữ được một chút tình cảm.
“Đừng khóc nữa, ngày tháng có đau buồn hơn thì chỉ cần cắn răng rồi cũng sẽ qua.”
Trần Tinh Trạch say mèm không còn biết trời trăng mây nước, cậu không còn nhận ra được giọng của Mễ Thịnh, nhưng đối với những lời nói đã tiến vào trong tai mình vẫn có phản ứng. Cậu ôm lấy lồng ngực, co quắp thân hình như người đang lên cơn đau tim.
“Đau quá…… có phải là em sắp ch.ết tới nơi rồi……”
Tâm trạng của Mễ Thịnh rất phức tạp, anh thấy xót cho một Trần Tinh Trạch đang quằn quại như sắp ch.ết, nhưng anh cũng biết, những giọt nước mắt này của cậu thiếu niên, chẳng dính dáng một chút gì đến anh. Anh kề sát Trần Tinh Trạch, nói: “Thôi thì em đi một ngày đàng học một sàng khôn nhé, nghe lời tôi, từ rày về sau đừng giẫm vào vết xe đổ nữa. Em xem hiện giờ em phải đau khổ bao nhiêu, biết hối hận chưa.”
Trần Tinh Trạch dường như nghe không vào đầu những lời này, trong đầu cậu đang sục sạo tìm cách để tự cứu giúp mình giảm bớt đau khổ theo bản năng, cuối cùng cậu lẩm bẩm: “Sách, có một cuốn sách…….”
Mễ Thịnh cúi xuống bên người cậu, “Sao cơ?”
Trần Tinh Trạch đọc ngắc quãng: “…….. Phải cô độc một mình cũng không sao, chỉ cần……. chỉ cần có thể yêu một người bằng trọn con tim, nhân loại sẽ được cứu rỗi.” Cậu mở mắt, ánh mắt không có tiêu cự, cậu lại lẩm nhẩm câu văn ấy một lần nữa, giống như đang muốn chứng minh gì đó. “Đấy là do Haruki Murakami nói, một tôn sư như ông ấy, chắc sẽ không gạt người phải không anh.”
Mễ Thịnh sửng sốt. Trần Tinh Trạch tự ôm lấy mình, “Em không hối hận, kết quả không tốt cũng không sao cả, em không hối hận…….. Em hy vọng Lục Hạo cũng đừng hối hận, em không muốn cậu ấy hối hận…….” Giọng cậu nhỏ dần, gần như đang chìm vào giấc ngủ.
Để giúp cho Trần Tinh Trạch mau tiến vào giấc ngủ, Mễ Thịnh đã tắt đèn từ sớm, giờ đây chỉ còn ánh trăng soi trên người cậu, Mễ Thịnh nhìn cậu thiếu niên đang co quắp lại như một chú gà con, trầm mặc hồi lâu, để lộ ra một nét mặt phức tạp.
“Em có thể chấp nhận hắn thích con gái, nhưng không chấp nhận được hắn phải đau lòng, em muốn ngây thơ đến mức độ nào mới có thể xong đây?”
Hình như ngoài Lục Hạo ra, trước đây còn có cái tên Lâm gì đó nữa, anh đã từng nghe Trần Tinh Trạch ngu ngốc chia sẻ với anh những chuyện này.
Những mối quan hệ của cậu dường như luôn luôn không bình đẳng trên phương diện tình cảm.
Trong thâm tâm mình, Mễ Thịnh vẫn đếm đi đếm lại những cái dại dột của Trần Tinh Trạch, sau đó anh tự hỏi.
Mày mắng cậu ấy ngu dốt, vậy mày có muốn cậu ấy thay đổi không?
Mày thật sự muốn cậu ấy thay đổi ư?
Suốt một ngày, một Mễ Thịnh điềm nhiên đứng ngó những thảm cảnh đã không mảy may động lòng, đến lúc này cuối cùng lòng đã động.
Anh ghé sát Trần Tinh Trạch, giọng nói rất khẽ, hỏi cậu: “……. Nhóc Con, em có bao giờ từng nghĩ, tìm một người đồng loại để kết đôi?”
Giữa thời khắc đêm khuya thanh vắng này, người lữ khách đã phiêu bạt bao năm bị tình cảm thuần khiết của cậu thiếu niên thôi thúc, cuối cùng thành thật nói lên tiếng lòng của mình.
“Nếu như…… tôi nói là nếu như, tôi nói tôi thích em, đã thích em từ rất lâu rồi, em có bằng lòng tiếp nhận không?”
Trần Tinh Trạch khẽ rên một tiếng trong mơ, Mễ Thịnh căng thẳng đến đỏ mặt.
“Tôi hứa với em, nếu em chấp nhận tôi, sau này tôi sẽ không bê tha nữa. Tôi sẽ tìm một công việc giống người thường, kiếm không được nhiều tiền cũng không sao. Tôi sẽ săn sóc em thật tốt, tuyệt đối sẽ không để em phải khóc như vầy.”
Đã quá lâu, quá lâu rồi, bản thân anh chưa từng nói những lời như thế này, càng nói càng kích động, Mễ Thịnh cúi người xuống nâng mặt của Trần Tinh Trạch lên, tỉ mỉ hôn cậu.
“Được không, Nhóc Con, được không…….. van em đấy, hãy nhận lời tôi.”
Trần Tinh Trạch ngủ rất bất an, cậu cảm nhận được ai đó đang nhiễu loạn mộng cảnh của mình, nhưng người đó lại vô cùng dịu dàng, tựa như một tấm chăn nhung, khiến cậu không kiềm lòng được mà ôm lấy, vuốt ve.
Khi bàn tay đã từng khát khao trong mơ ấy đáp lên lưng anh, mơn trớn dọc ngang, lưng của Mễ Thịnh bắt đầu run lên. Sắc mặt của anh đỏ ửng. Bàn tay ấy xuôi theo cột sống, di chuyển đến chỗ xương cụt. Mễ Thịnh cảm thấy cả người nóng bừng lên. Anh ngồi vắt ngang trên người Trần Tinh Trạch, đón lấy ánh trăng rồi cúi người, hôn Trần Tinh Trạch. “Hôn tôi đi, Nhóc Con, đừng nghĩ đến họ nữa, hãy hôn tôi.”
Trong nụ hôn của họ là hơi rượu nồng nặc, hun khoá hết thảy vào trong những bọt bóng của mộng ảo.
Trần Tinh Trạch đáp lại theo phản xạ, Mễ Thịnh không nhịn được nữa, anh thẳng người lên, khoé miệng vẫn còn kéo theo tơ bạc, môi anh ướt át đỏ mọng. Anh cởi áo sơ mi, trên tấm thân hao gầy là những vết thương chồng chất. Tay của anh nhẹ nhàng phủ lên bờ vai Trần Tinh Trạch, như một chú mèo đang cọ mình lên chủ nhân, rất nhẹ, rất chậm, khe khẽ cọ xát vào nhau.
Hơi thở của Trần Tinh Trạch trở nên nặng nề, Mễ Thịnh đặt tay xuống hạ thân của cậu, chỉ mới vuốt ve xung quanh, mà Trần Tinh Trạch đã lập tức thẳng đứng. Cậu càng ôm Mễ Thịnh chặt hơn, giống như đang cầu xin nhiều hơn.
“Nơi này đã dùng qua chưa?” Mễ Thịnh cởi thắt lưng của Trần Tinh Trạch ra, tay đặt trên qυầи ɭót, bắt đầu vuốt ve từ dưới bọc bi mềm mại, sức nắn không nặng không nhẹ. Ánh mắt của anh mê đắm nhìn Trần Tinh Trạch, “Là lần đầu phải không em, cho tôi nhé, tôi sẽ khiến cho em rất thoải mái.” Vừa nói, anh vừa nhích người xuống, chóp mũi miết theo quần con của Trần Tinh Trạch. Anh đưa đầu lưỡi mềm mại,từ dưới gốc bắt đầu từng lần từng lần một ɭϊếʍƈ dọc lên.
“Aaaa……” Trần Tinh Trạch bị kích thích, lại rên lên lần nữa, tiếng rên của cậu trầm khàn hơn giọng nói ngày thường. Bàn tay cậu thò xuống dưới theo phản xạ, muốn hùa theo dục vọng, nhưng giữa đường bị Mễ Thịnh ấn trở lại.
“Hãy để tôi, em chỉ cần nằm là được.”
Chiếc qυầи ɭót đã ướt quá độ, Mễ Thịnh nhẹ nhàng lột xuống, ngắm nhìn khí cụ của Trần Tinh Trạch, lại một lần nữa mê đắm hôn lên. Kề môi anh là xúc cảm trơn ướt, khi anh ʍút̼ tạo nên âm thanh dinh dính. Anh vừa hôn vừa trút bỏ quần mình, khí cụ của bản thân cũng đã dựng đứng.
Trong không khí vương nồng mùi ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Mễ Thịnh quỳ trên người Trần Tinh Trạch, vốc lấy dịch thể của cậu, đưa vào trong hậu môn của mình. Do thấy trống vắng, Trần Tinh Trạch bất mãn giãy giụa. Mễ Thịnh an ủi cậu, “Đợi chút thôi, đợi thêm một phút nữa sẽ xong……..” Anh tăng tốc độ, đút thẳng ba ngón tay vào trong.
Vết thương vẫn chưa kịp lành lại một lần nữa gào thét, trên lưng của Trần Tinh Trạch lấm tấm mồ hôi lạnh.
Những lúc cảm thấy đau đớn đang chiếm thượng phong, Mễ Thịnh dùng bàn tay kia vuốt ve mảnh rậm phía hạ thân của Trần Tinh Trạch. Trần Tinh Trạch bị anh vuốt đến hai má đỏ ửng, gần như mất kiên nhẫn.
“Được rồi, đừng vội, sắp xong ngay thôi.”
Mễ Thịnh nâng khí cụ của Trần Tinh Trạch lên, hít sâu vào một hơi, chậm rãi đút vào trong hậu môn của mình.
“Nhóc Con, em thật là to lớn…….”
Mễ Thịnh ngước nhìn trần nhà, miệng hơi hé mở.
“Em khoan động đậy, đang hơi đau, để tôi thích ứng một chút…….”
Đáng tiếc rằng Trần Tinh Trạch vốn không nghe xong lời của anh, vừa vào được huyệt đạo ẩm nóng chật hẹp kia, đã như mở toang cánh cổng cấm kỵ, Trần Tinh Trạch bắt đầu tự mình huých hông lên.
Như nhền nhện trời sinh ra đã biết giăng tơ, như con thiêu thân trời sinh đã biết bay về ánh sáng, có rất nhiều điều, cho dù mới chỉ là lần đầu, cũng không cần ai truyền thụ kỹ xảo.
Rất nhanh chóng, Trần Tinh Trạch đã nắm được kỹ thuật, tìm được tiết tấu khiến cho bản thân cậu thoải mái nhất.
“Aaaaa aaaa……. Aaaaaa…..” Từ khe khẽ đến nặng nề, tiếng kêu của Mễ Thịnh ɖâʍ loạn âm vang.
Do đây là lần đầu, lượng tích tụ trong Trần Tinh Trạch khoa trương hơn Mễ Thịnh tưởng tượng. Thể lực của thanh niên cũng không phải chỉ là cái mã, cậu không ngừng đâm, trong người của Mễ Thịnh không ngừng vang lên tiếng nước bì bọp. Vì đang trong tư thế ngồi, rất nhanh chóng, dịch thể dinh dính chảy ra từ huyệt đạo của Mễ Thịnh, cặp chân đang xếp gối trơn ướt nhớp nháp.
Ánh mắt của Mễ Thịnh tán loạn, vừa điên cuồng phối hợp theo luật động của Trần Tinh Trạch, vừa dùng tay không ngừng tự tuốt nắn dương v*t của mình. “Nhanh…… nhanh chút nữa……. thế, thế, cứ như vậy………” Anh gào thét như không có ai xung quanh, miệng những vết thương trên lưng vẫn đau nãy giờ, đau đớn trộn lẫn với khoái cảm, thêm chút kích thích nữa, linh hồn như thoát ra khỏi xác.
Trần Tinh Trạch nếm trái cấm lần đầu, xụi xuống xong chẳng bao lâu sau lại cứng lên. Mễ Thịnh mồ hôi đầy mình, cơ thể do vừa hoạt động hoan ái kịch liệt đã nhuốm chút sắc hồng. “Em sao thế?” Anh bò đến bên khí cụ đã dựng thẳng đứng của Trần Tinh Trạch, run run hôn lên đấy, nó liền lập tức cứng hơn nữa, Mễ Thịnh khẽ nói: “Em được đấy……”
Phải hết ba hiệp, Trần Tinh Trạch mới từ từ dập được lửa. Mễ Thịnh như mới được vớt ra từ trong nước, những vết thương bị ngấm mồ hôi pha lẫn với dịch thể đang đau như đâm khoét. Căn phòng tràn ngập mùi hoan ái, Mễ Thịnh ôm Trần Tinh Trạch, rất lâu sau tình triều mới lui xuống. Anh lê cặp chân đau nhức vào trong buồng tắm, vo một chiếc khăn mặt, về lại phòng lau mình cho Trần Tinh Trạch. Động tác rất cẩn thận chuyên chú, xem thân thể của cậu thiếu niên như một báu vật.
Trần Tinh Trạch thoải mái sảng khoái, đã say giấc ngủ, Mễ Thịnh vuốt ve đuôi mày của cậu, với sự dịu dàng chưa từng có.
Anh nói như đang đùa với Trần Tinh Trạch: “Thế nào hả, cảm giác không tồi đúng không, có phải là tay nghề của tôi rất khá? Em có muốn được tiếp tục khoan khoái như thế sau này, chỉ cần em bên tôi là được, đơn giản mà phải không. Tôi sẽ không ức hϊế͙p͙ em, sẽ chăm lo cho em chu đáo. Nhận lời tôi đi. Nếu như em chịu yêu tôi, tôi sẽ không đòi hỏi bất cứ gì khác nữa……”
Căn phòng im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng Mễ Thịnh thì thầm một mình.
Hoan lạc qua đi, ánh trăng rót xuống.
Cao trào tan rồi, liền biến thành nỗi cô đơn xoáy sâu..
Tay siết chặt tấm khăn mặt, một nỗi trống trải không nói nên lời xâm lấn tim anh, từng giọt lệ nằng nặng không ngừng rơi, Mễ Thịnh cúi người bên lồng ngực của cậu thiếu niên đang say ngủ, khe khẽ khóc, yếu đuối hơn bao giờ hết.
hết chương 27
Tác giả (Twentine) có lời muốn nói
Câu chuyện này, tuy đã dùng bút pháp của tiểu thuyết để gia công, nhưng 90% những sự kiện đều đã thật sự xảy ra. Lúc tớ viết, cũng không thấy có gì, khi chuyện xảy ra với nhân vật họ cũng chả thấy sao, nhưng đến lúc đặt trong tiểu thuyết thì rất nhiều người không sao tiếp nhận được.
Hiện thực đúng là không lãng mạn cho lắm. Năm xưa trong ba người “Trần Tinh Trạch” thích, chỉ có người cuối cùng “Mễ Thịnh” là gay theo đúng nghĩa. “Vưu Tiểu Lâm” là mối tình đầu của Trần, yêu hết 8 năm, cứ theo mãi thôi, nhưng tiếc thay người ta là thẳng từ đầu đến đuôi.
“Lục Hạo” nhất thời cong được một dạo, cuối cùng vẫn thẳng lại. Năm cậu ấy ra nước ngoài, người thân qua đời, lúc mới đầu không ai tin được,biết sao giờ, thế sự vô thường. Sự ra đi của “Triệu San” đã doạ sợ hai đứa trẻ. Tớ không biết đấy có phải là lý do trực tiếp tạo nên sự chia tay giữa hai người bọn họ, nhưng đúng là bắt đầu từ dạo đó, Trần không nhắc gì đến chuyện tình cảm với Lục nữa, cậu ấy có thể cảm nhận được Lục rất tự trách đối với tuổi thơ vô tư vô lo của mình. Lúc đó cuộc sống của Trần cũng rất hỗn loạn, thi lên đại học bị trượt, trong nhà cũng biết được thiên hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của cậu. Đại khái là họ (Lục và Trần) không liên lạc với nhau gần 3- năm, hai người đều mang tâm lý trốn tránh hiện thực. Mãi đến sau này Trần mới có thể bình tĩnh nhắc đến chuyện này, lúc ấy hết thảy đã đi vào quỹ đạo. Cậu ấy nói những tháng ngày bên nhau là do cậu đã đánh cắp từ sinh mệnh của “Lục Hạo,” lợi dụng lúc cậu ấy còn trẻ tuổi non dại, không hiểu gì cả, đã chiếm dụng những năm tháng đẹp đẽ nhất của cậu ấy. Khi nói về chuyện giữa Lục và Trần, có một bộ phim Bách Hợp tên là “Carol” trong đó có lời của bài hát có thể giải thích đại khái —- For a while, and then it changed, It changes. Nobody’s fault.
Còn về “Lão Mễ,” ngay từ ban đầu “Lão Mễ” đã thích Trần, có thể gọi là nhất kiến chung tình, nhưng lúc ấy Trần chỉ để Vưu và Lục vào trong mắt, “Lão Mễ” phải đợi rất lâu. Nói sao nhỉ, thứ nhất là vì Trần còn quá nhỏ và quá tự tin, chắc là còn chưa từng nghĩ đến chuyện tìm người Gay để yêu, làm giống như chỉ có thể được ở bên trai thẳng mà mình thích thì mới đủ oách, mới không có lỗi với thanh xuân của mình. Thứ hai là gia cảnh của “Lão Mễ” cũng quá loạn, là một điển hình cho trường hợp chui ra khỏi tủ mà hoàn toàn thất bại. Trần còn nhỏ, trong tiềm thức không muốn phải đối diện với những khía cạnh phản diện của cuộc sống như vậy, về sau chín chắn lên rồi mới hiểu được số phận của quần thể đều có mối tương quan. Tớ đã đổi nghề nghiệp của “Lão Mễ” một chút, nhưng những gì anh ta trải qua thì tớ không đổi bao nhiêu. Năm nay Trần đã 27-28 rồi, đến bây giờ vẫn còn sống với “Lão Mễ,” “Lão Mễ” lớn tuổi hơn cậu ấy (nhưng mà không đến nỗi 10 tuổi), rất giỏi săn sóc. Còn Vưu thì đã kết hôn rồi, Lục cũng có bạn gái, vào dịp sinh nhật của Trần thì Lục còn từng gửi hoa tới.
Có một số chuyện, bản thân của nó rất tàn khốc, nhưng chỉ cần căn cơ vẫn tốt, trải qua thời gian lên men sẽ càng lúc càng thơm và nồng nàn, điều này rất thần kỳ, và chắc cũng là lý do vì sao tớ ghi nhớ câu chuyện này. Trần là một người rất biết ơn, trong miệng của cậu ấy, mỗi một trong ba người con trai đều tốt đẹp chịu không nổi, rồi thì thêm mắm dặm muối, bạn đọc nếu như yêu thích bất cứ một ai trong ba người này đều là chuyện rất bình thường. Nhưng giống như trong thơ (thời tiểu học) đã nói, “những gì tốt đẹp đều khó giữ chặt được, ráng chiều thì dễ tan, lưu ly thì dễ vỡ,” những tình cảm trong cuộc đời rất ít khi có thể có bắt đầu và kết thúc, đại đa số những kết cục đều là trời yên bể lặng rồi vô tăm tích. Nhưng mà những tình cảm chân thành, cho dù không mang lại kết quả cũng sẽ mang lại sức mạnh, điều này có thể nhìn thấy được trên người bọn họ ngày hôm nay.
Nói nhiều rồi, thêm một câu chót, trong câu chuyện này, tớ không phải là thượng đế, tớ cũng chỉ là một độc giả, may sao truyện khá ngắn, ai thích ai không thích, ráng nhịn thêm một tuần nữa sẽ kết thúc thôi. Những chuyện tầm thường của con người tầm thường, đều đã sớm có kết cục được định sẵn rồi. thật tình là mọi người không nên vì chuyện xưa của người dưng mà làm ảnh hưởng đến hoà khí của chính mình.