Chương 13
Mấy ngày nay, mặc cho Sương nhõng nhẽo thế nào thái độ của Tào Ẩn Bạch cũng không thấy mềm xuống, gắt gao giữ không cho y hút đương hoan, liền đem ma phí tán – thành phần có trong thuốc phiện trộn vào trong thuốc, làm y không uống không được. Chỉ là Sương đã sớm quen hút thuốc phiện, công dụng của ma phí tán này quả thật không lớn, bởi vậy nhiều ngày nay Sương chỉ có thể oa trong Sương Nguyệt cung, không đi đâu được.
Ban ngày, Tào Ẩn Bạch châm cứu một lần, lại là một phen gây sức ép. Sương thật vất vả mới ngủ được hai canh giờ, lại nghe thấy cửa nhẹ nhàng “nha” một tiếng bị đẩy ra.
Âm thanh này cực nhẹ, nhưng trong bóng đêm yên lặng thì lại càng rõ ràng hơn, hơn nữa Sương vì thân thể không khỏe nên đã nhiều ngày không thể ngủ sâu, cho nên cửa vửa mở ra Sương liền tỉnh.
Sương mấy ngày nay chịu khổ sở, Tào Ẩn Bạch cũng không thoải mái, ngày mấy lần bắt mạch không nói, còn năm lần bảy lượt bắt y uống thuốc. Thời gian Tào Ẩn Bạch đến không phải là cố dịnh, có khi cách bốn, năm giờ mới đến, có khi một canh giờ đã đến, nhưng chia đều xuống thì một ngày không dưới bốn, năm lần.
Nghe được tiếng mở cửa, Sương trực giác nghĩ đến Tào Ẩn Bạch lại đến đưa thuộc, không khỏi một trận chán nản.
Đối mặt với một Tào Ẩn Bạch rắn mềm đều không ăn, trong lòng Sương có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay, Sương sớm bị rút hết thể lực cùng tinh thần, giờ phút này y cả hai mắt đều trợn lên, cúi đầu gọi: “Ẩn Bạch.” Ngữ khí thản nhiên, mang theo điểm có chút bất đắc dĩ, cùng một chút lấy lòng.
Nghe thấy tiếng gọi này, Thù Nam dừng lại cước bộ, kinh ngạc nhìn Sương trên giường.
Y bình thường nói chuyện luôn chanh chua, ngữ khí cũng ác tục, chỉ có lúc giả trang thành Tuyết thì miệng chó mới mọc ngà voi, bởi vậy đây là lần đầu tiên Thù Nam thấy Sương dùng thân phận của Sương mà nói chuyện nhưng lại không mang chút đùa cợt cùng tính kế nào.
“Ẩn Bạch?”
Lại là một tiếng gọi nhẹ nhàng, lòng Thù Nam một trận thắt lại. Một cảm giác xa lạ. Hắn biết rõ người trên giường không phải là Tuyết, cũng rõ ràng y không đóng giả thành Tuyết, ngữ khí nói chuyện của y cũng không phải là của Tuyết. Cũng không lý do, nhưng một tiếng nhẹ nhàng gọi này lại giống như một chùy đánh vào tim hắn.
Thật lâu cũng không thấy bị bắt dậy uống thuốc, Sương cố gắng mở mắt ra, trong mắt có chút mênh mông không rõ, nhưng khi nhìn thấy người kia, y nhếch khóe miệng, khẽ nhếch mắt hạnh mị sắc như tơ, nhè nhẹ dây dưa. Lại là cái tư thái mà Thù Nam căm tức, thật sự là thấp kém thô tục.
“Chiếu vương cố ý tới chơi, thật sự là làm vẻ vang cho Sương Nguyệt cung của kẻ hèn này.” Sương tà tà nằm trên giường, một bộ lười biếng.
Tâm chán ghét nổi lên, Thù Nam nháy mắt đem tình cảm khác thường vừa rồi hóa thành hư không. Hắn tiến lên, áp lên người trên giường, miệng một trận cắn xé, trong tay cũng không nhàn rỗi, động tác thô bạo.
Sương cũng để mặc hắn chân thô tay thô, lướt qua vai mà nhìn đỉnh giường sau lưng hắn, thần tình như không có việc gì, nói: “Lại làm thế thân sao.” Cũng không phải là câu hỏi.
Thù Nam ghét y biết rõ còn hỏi, trong lòng biết Sương hỏi vậy không phải vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ đang nhắc nhở hắn, hành vi của hắn có bao nhiêu hạ lưu. Sương vì lợi ích không thể không ủy thân nơi hắn, nhưng từ đáy lòng tính toán không muốn cho Thù Nam dễ chịu, lần nào cũng nhắc lại.
Thấy hắn không nói gì, Sương ha hả cười khẽ lên: “Không biết khi Tuyết biết hành vi của biểu ca thân ái, biết biểu ca thân ái muốn làm gì với mình, sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?”
Nếu mà còn không nghe ra ngữ khí trào phúng trong giọng của y, Thù Nam hắn sớm đã ch.ết trong cuộc chiến tranh giành quyền lực của hoàng tộc. Một cơn tức giận bốc lên, một chưởng bắt lấy cổ mảnh khảnh của Sương, đầu tiên là dùng sức túm lấy, sau đó hung hăng đập lên giường, phát ra một tiếng “’Binh” vang.
Ngay lúc bình thường Sương đã không chịu được lửa giận của hắn, huống chi giờ phút này là ốm đau vừa mới hồi phục một chút, nên cho dù dưới thân là đệm mềm thì vẫn không khỏi choáng váng đầu óc. Đầu còn chưa rõ ràng, chợt nghe ác thanh của Thù Nam: “Tối nay ngươi mà còn nói thêm câu nữa, ta sẽ nhổ răng của ngươi. Mỗi câu, một chiếc! Ta muốn nhìn xem trong miệng ngươi có bao nhiêu cái răng để ta bẻ.”
Sương có một hàm răng đẹp, tuy rằng không đặc biệt quý trọng, nhưng cũng không có hứng thú làm cho người ta bẻ, lập tức thức thời mà im lặng.
Y thần tình vô vị cũng không sao, tùy ý để người trên thân cởi hết y phục của cả hai, giống như con cá ch.ết, tùy ý xâm lược. Ngày thường y nhiều ít cũng cho Thù Nam một ít phản ứng, làm cho Thù Nam không cảm thấy được trận giao dịch này lỗ vốn, nhưng hôm nay y quả thực không có khí lực làm.
Thấy y giống như người gỗ nằm bất động, Thù Nam cũng không để ý, dù sao cái hắn cần chỉ là thân thể này mà thôi.
Môi của Thù Nam từ lỗ tai của Sương một đường xuống dưới, lỗ tai, bên tai, cổ, bả vai, xương quai xanh,… một đường hướng xuống trước ngực y, một tay thì gảy lộng dưới thân hai người.
Chuẩn bị đến không sai biệt lắm, liền tách hai chân đối phương ra, đổi vị trí, lại quay về áp lên người Sương, “Ngày hôm qua, hai vệ binh của ta ch.ết bất đắc kỳ tử.” Thù Nam nói bên tai của Sương, không đợi Sương phản ứng, thắt lưng đã dùng sức đâm vào, bộ vị cực nóng thô bạo còn chưa có đi vào hết đã lập tức đĩnh động. Đều đã quen thuộc, thật ra không còn chảy máu nữa, nhưng đau đớn vẫn là không thể tránh khỏi – Thù Nam đây là khiến cho Sương nếm mùi đau khổ.
“Ta tr.a qua, hai vệ binh ch.ết bất đắc kỳ tử kia, chính là người mà ngăn cản không cho ngươi vào Tuyết Phược cung.” Hạ thân Thù Nam thô bạo đĩnh động, âm thanh thì thầm bên tai Sương lại nhu hòa, ngữ điệu khẳng định, “Là ngươi làm đúng không!”
Lúc nghe hai vệ binh ch.ết bất đắc kỳ tử, Thù Nam cũng có chút kinh ngạc. Những thiếp thân thị vệ này của hắn, chính là tử sĩ, mỗi người đều là chọn một trong một vạn, xuất thân, võ công, trung thành… các phương diện đều tốt, còn phải huấn luyện nghiêm khắc, tuyển chọn mà ra. Trong lúc huấn luyện cũng đồng thời dùng nhiều loại độc vật, dược vật để luyện tính kháng độc, không qua được cửa này không phải là ít người, bởi vậy nếu đã trở thành tử sĩ thì sẽ có năng lực kháng độc, người như thế thì làm sao lại đột nhiên ch.ết không rõ nguyên nhân? Lại vừa đúng là hai người ngăn cản Sương.
Tuy rằng còn chưa rõ ràng Sương làm chuyện này như thế nào, nhưng Thù Nam một chút cũng không nghi ngờ trình độ thiệp án của Sương. Bên môi có một khoái ý khác thường.
Thù Nam từng nghĩ tới, nếu không phải vì Sương xuất thân không tốt, lấy thông minh tài trí cũng tâm địa cùng thủ đoạn của Sương, có lẽ Sương sẽ là địch thủ lớn nhất của y. Mà nay… mặc dù y vẫn là một trong những hoàng tử yếu thế nhất, hắn vẫn là không dám xem thường y!
Sương không biết vì sao Thù Nam có hưng trí như vậy? lộng một lần đến hơn nửa đê, thân mình y nhuyễn khi hắn rời đi, chỉ cảm thấy mình run đến đầu óc choáng váng, âm thầm nghĩ: Ẩn Bạch quả thực làm việc có hiệu quả tin cậy.