Chương 12
“Không thể cái gì?” Mộ Dung Tường cười cười,ép sư phụ đến trên bàn đá trong vườn hoa.
“Không thể túng dục quá độ!” Bạch Vô Ly hung hăng nhìn chằm chằm thiếu niên đè trên người mình,ra sức giãy dụa.
“Tường nhi,mau để sư phụ đứng lên!”
Mộ Dung Tường không biết sư phụ đã đưa bảy thành công lực cho y,hiện tại căn bản không thể thoát khỏi kiềm chế của y.
Còn tưởng rằng hắn đang đùa với mình.”Chiêu này của sư phụ thật là chọc lòng người ngứa ngáy... Ta thấy nơi khác của sư phụ hẳn ngứa hơn sao...”
Thiếu niên đưa bàn tay quen thuộc vào trong qυầи ɭót,vươn ra hai ngón tay mò đến cửa huyện run rẩy.
“A a... Tường nhi... Ngươi đang làm gì... Mau lấy tay ra ngoài...”
“Sư phụ,thật muốn ta rút ra?” Khóe miệng Mộ Dung Tường lộ ra nụ cười xấu xa,tuấn mỹ tà ác giống như thiên thần “Chậc chậc,cái miệng nhỏ phía dưới của sư phụ hình như không phải nói như vậy nha..”
Mộ Dung Tường mới dùng đầu ngón tay đâm vào,cúc huyệt khát khao lập tức cắn chặc,ʍút̼ vào bên trong————
“Trời ạ trời ạ,đường đường là chưởng môn nhân Huyền Ky Môn cái miệng nhỏ nhắn lại không biết thỏa mãn...”
“A a... Đừng bảo là... Tường nhi... Tường nhi ngoan... Mau... Mau buông ra sư phụ...”
Bạch Vô Ly ngoài miệng nói muốn đồ nhi buông ra,đôi chân lại không tự giác mở rộng ——
Đã cùng hắn mập hợp vô số lần,huyệt mềm y đã sớm rõ như lòng bàn tay,giờ thấy hắn ngôn hành bất nhất cử động dụ người,chỉ thấy hắn lẳng lơ vô cùng,hận không thể ở đây móc ra côn th*t mạnh mẽ thao ch.ết hắn!
Nhưng huyệt mềm của sư phụ bị phân thân khổng lồ của mình thao đến sưng lên,nếu còn lỗ mãng mập hợp sợ rằng sẽ bị thao hư,chỉ có thể đổi lại biện pháp khác phát tiết với sư phụ yêu tinh.
“Sư phụ có phải đang nghĩ đồ nhi ở nơi này dùng đại nhục bổng thao người?” Mộ Dung Tường khẽ dùng ngón tay đâm cúc huyệt ướt đẫm của nam nhân, vừa cúi người cách áo ɭϊếʍƈ ɖú của y.
“A a...” Thân thể sớm bị thiếu niên điều giáo sợ rằng chịu không nỗi đùa giỡn,Bạch Vô Ly cả người ngứa ngáy khó nhịn,chỉ có thể duy trì một tia lý trí cuối cùng, thở dốc nói”Đừng... đừng a... Tường nhi... Tường nhi ngoan... Buổi tối... Buổi tối sư phụ sẽ chơi với con...”
Rõ ràng lý trí tự nói với mình,độc trên người đồ nhi đã được giải,y không cần cùng hắn làm những chuyện trái với luân lý,nhưng thân thể đã không chịu khống chế của mình.
Không có đồ nhi vuốt ve và thao,thân thể *** đãng sợ rằng tịch mịch mà ch.ết!
“Buổi tối? Sư phụ,nhưng đồ nhi không đợi nỗi đến tối,người tự xem đi...” Mộ Dung Tường móc ra phân thân đã sớm cương cứng,cách áo nam nhân,vỗ vào chọc đầu nhũ lõa lồ của hắn.
“Ưm a a -——” Bạch Vô Ly sắp bị hành động phóng đãng của đồ nhi làm điên.Đôi mắt đẹp rưng rưng,cả người run rẩy rên rĩ”Hu hu... đừng làm thế... Tường nhi... đầu nhũ sư phụ gần bị đại nhục bổng chọc hư...”
Nhìn sư phụ bị phân thân của mình làm đổ mồ hôi ướt đẫm,đầu nhũ sưng đỏ không chịu nổi.Mộ Dung Tường trong mắt chỉ toàn dục hỏa hừng hực,cười vô cùng tà ác”Sư phụ,đừng khẩu thị tâm phi nữa,người nhìn đi,mỗi lần ta chạm vào đầu nhũ,nó liền nhảy dựng nhảy dựng,thật là rất giỏi!”
“Không có... Ta không có phóng túng...” Bạch Vô Ly khóc nức nở lắc đầu phủ nhận.
“Sư phụ mê nói dối phải chịu trừng phạt...” Mộ Dung Tường cười xấu xa đung đưa hông cường tráng,dùng đỉnh phân thân thô to đâm lên ɖú sư phụ!
“Hu hu a a a ——”
Mỗi lần thiếu niên dùng sức đâm,đầu nhũ chạm vào đỉnh bên trong phân thân,khoái cảm sâu sắc khiến Bạch Vô Ly hồn nhiên quên mình đang ban ngày ban mặt ở trong tiểu hoa viên,phóng túng nỉ non,nếu không phải ở đây vắng vẻ,sợ rằng dẫn tới mọi người vây xem.
“Hu —— hỏng —— đầu nhũ bị đại nhục bổng đâm hỏng——”
“Yên tâm,sư phụ phóng túng đầu nhũ sẽ không dễ dàng hư.Tối hôm qua vừa bị ta ʍút̼ vừa đỏ vừa sưng,hôm nay không phải lại trắng mịn nõn nà à,thật là thiếu thao rồi…!” Mộ Dung Tường dùng sức thao mạnh hơn!
“Hu hu a a —— Tường nhi... Tường nhi của ta——— đại nhục bổng ———— sư phụ sẽ bị con hại ch.ết ———— a a ———— thật sảng khoái————”
Mộ Dung Tường thao cực sướng,thấy gương mặt tuấn tú của sư phụ bình thường lạnh nhạt đứng đắn khi bị mình thao lại trở nên *** loạn!Thật là tự hào đến cực điểm.
Một ngày nào đó,y muốn cho những sư huynh ở trong môn thấy,sư phụ mê luyến hắn cỡ nào,không thể rời bỏ y cỡ nào!
Sư phụ là của một mình hắn!
Ai cũng đừng hòng cướp đi!
côn th*t mãnh liệt thao,ngón tay cũng dùng sức đâm sâu vào trong cúc huyệt,Mộ Dung Tường trong lúc nghe tiếng khóc của sư phụ có thể so với tiếng trời,cùng với hắn đồng thời bắn ra————
Trên người chưởng môn nhân Huyền Ky Môn nổi tiếng thiên hạ toàn là dịch thể của hắn và đồ nhi,giống như búp bê vỡ vụn xụi lơ trên bàn đá trong vườn hoa..