Chương 22

Câu đầu tiên Dương Khánh Kiều nói khi nhìn thấy Linh Mộc chính là: ”Linh Mộc, tôi nói cho anh biết, tôi chia tay với anh ta rồi!”
“Nga, vậy thật quá tốt.” Giản Lại An vui vẻ ra mặt, khoác vai cậu ngồi vào trước quầy bar. ”Nào, đêm nay tôi uống với cậu, không say không về, Tiểu Sâm, trước cho chúng tôi hai ly Tequila đi.”


Cách uống Tequila không giống như uống các loại rượu khác, cách uống chính xác chính là trước tiên cho một nhúm muối lên mu bàn tay, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy ly, ngón giữa cùng ngón áp út giữ một lát chanh, nhanh chóng ɭϊếʍƈ một nhúm muối, tiếp theo đem rượu uống một hơi cạn sạch, rồi cắn một ngụm chanh.


Phương pháp này cần rất nhiều kỹ xảo, Giản Lại An lưu loát thực hiện,” ba!” một tiếng, đặt chiếc ly rỗng lên mặt bàn quầy bar, đạt điểm tuyệt đối.


Dương Khánh Kiều không thường xuyên uống rượu nên không làm được động tác chuẩn mực này, vụng về giữ chiếc ly, ɭϊếʍƈ muối, nín thở rót rượu xuống cổ họng, lại cầm lấy miếng chanh cắn một ngụm.


Chất cồn cao độ cay nồng thiêu đỏ gương mặt oa nhi, tựa như có một ngọn lửa từ yết hầu lan thẳng xuống ngực rồi đến bụng, lại hướng đỉnh đầu xông lên, không chịu được mà choáng váng, ho khù khụ vài tiếng.


“Lần đầu tiên mà dám uống như vậy, thực chịu thua cậu, có ổn không?” Giản Lại An vỗ vỗ lưng cậu hỏi.
“Không thành vấn đề, rót thêm một ly.” Dương Khánh Kiều trở nên quật cường hiếm thấy.


available on google playdownload on app store


Có kinh nghiệm, lần này học theo động tác của Giản Lại An, vừa ɭϊếʍƈ muối vừa uống rượu cắn chanh, ngửa ly xuống chùi chùi miệng, anh hùng mà lớn tiếng nói: ”Sảng!”


Khi cậu muốn gọi ly thứ ba, Giản Lại An đã ngăn cậu lại, bảo nhân viên quầy rượu đổi thành nước ngọt cho cậu, không muốn cậu uống hăng như vậy, đối thân thể không tốt.
“Lại An, Dương Phó phòng, chúng ta lại gặp nhau ở đây.”, người vẫn thường lui tới nơi này liền đến chào.


Khánh Kiều Dương đã mang vài phần tửu khí đối anh ta nhếch miệng cười: ”Chào, Ngô chủ nhiệm, anh cũng đến chơi a.”
Giản Lại An đối với người này chỉ có một chữ: ”Cút!”


Ngô Kiệt Chí nhún nhún vai, thật nghe lời tránh ra, đi ra khỏi bar ── lấy điện thoại di động, đâm thọc: ”Lão đại, người kia của anh lại tới nữa, anh nếu đến trễ một bước, người có thể sẽ bị người khác gói lại mang đi nha.”


Không hổ là người đứng đầu Bộ phận an ninh của công ty, dễ dàng bắt quả tang ngay tại trận.(*)


Đương nhiên, Dương Khánh Kiều không biết hành tung của bản thân đã bị bán đứng, vẻ mặt nhìn như phấn khởi cùng Linh Mộc loạn bậy tán gẫu, không hề đề cập tới chuyện liên quan đến Trịnh Ngạn, ẩn ẩn có thể ngửi ra một chút hương vị cam chịu.


Có một số người chính là như vậy, vào thời điểm thương tâm sẽ không khóc, khi phẫn nộ sẽ không gầm rú, mà là dùng tiếng cười dị thường cao hứng để che giấu cảm xúc thật sự. Không phải không thẳng thắn, mà là không biết hoặc không dám trực tiếp biểu đạt ra, có lẽ là một loại khiếp đảm trốn tránh, nhưng che dấu thương tâm cùng phẫn nộ là thật sự, thật sự rất đau.


Giản Lại An nhìn cậu như vậy, bỗng nhiên thành tâm nói: ”Tiểu Kiều, tôi thật sự muốn theo đuổi cậu, còn thật sự muốn cùng cậu kết giao.”
Dương Khánh Kiều bỗng nhiên im lặng, chăm chăm nhìn viên đá trôi lềnh bềnh trong dòng chất lỏng màu nâu thẫm, nhất thời không nói gì.


Theo lý thuyết, cậu phải vô cùng cao hứng khi có người theo đuổi mình, hoặc là trực tiếp đáp ứng cùng kết giao, trở thành người yêu chính thức, nhưng trong nội tâm cậu vẫn mê võng như trước, không thể lập tức thản nhiên chấp nhận một mối tình mới, điều này nghĩa là cậu đối với Trịnh Ngạn còn có chờ mong sao?


Ngày đó, Trịnh Ngạn có thể nói là cường bạo cậu, thương tổn cậu, làm cho cậu chịu đủ kinh hách, cậu hẳn là phải căm hận anh mới đúng, cho dù từng yêu, cũng có thể bị dọa đến chạy mất dạng, hơn nữa khó có thể dễ dàng tha thứ.


Nhưng mà, cậu đối Trịnh Ngạn vẫn không khống chế được tâm tâm niệm niệm, và căn bản cũng không nghĩ tới có tha thứ cho anh không. Nói một cách khác, tiểu cừu suy nghĩ rất đơn giản, cái loại vừa yêu vừa hận loạn thất bát tao rất phức tạp, không thuộc vào phạm vi suy nghĩ của cậu, phiền não cùng phức tạp của cậu đều đồng dạng đơn thuần, cũng chỉ là như người bình thường sau khi thất tình thì ngơ ngẩn cùng đau buồn mà thôi.


Thật sự, thật sự đã thua, yêu nghĩa là chấp nhận ch.ết thảm rồi, nếu không sao trong xã hội lại có kẻ dù cho sống trong cảnh bạo lực gia đình nhưng sống ch.ết không chịu chia tay hay ly hôn chứ? Không cam lòng cũng được, trong hận có yêu cũng thế, tình cảm con người luôn rất khó dùng lẽ thường để đánh giá.


Giống như Dương Khánh Kiều lúc này, ngay cả chính cậu cũng không rõ suy nghĩ của mình, song phương tình yêu không phải là thứ cậu theo đuổi sao? Rõ ràng ở ngay trước mắt, chấp nhận liền có thể hạnh phúc khoái hoạt, vì sao vẫn còn do dự chứ?


Aiz, lại để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, kỳ thật thứ cậu cần, chính là một người đến giúp cậu phá toan mớ hỗn loạn này.
Cho nên, Trịnh Ngạn liền đến.


Mang theo tân hoan thiếu niên xinh đẹp của anh, khi hai người sóng vai nhau đi vào First One lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, bao gồm Dương Khánh Kiều cùng Giản Lại An.
Mặt đối mặt, hết sức đáng ganh tị.


Dương Khánh Kiều lúc này mâu sắc buồn bã, lòng co rút lại, một cỗ oán khí vô danh theo đó mà vọt lên, đối nhân viên quầy rượu nói: ”Cho tôi một ly Tequila!”


Không biết Trịnh Ngạn có phải cố ý hay không mà lại cùng Lương Hi Luân ngồi vào một chỗ khác ở quầy bar, cùng Dương Khánh Kiều và Giản Lại An cơ hồ mặt đối mặt.


Đến nỗi Ngô Kiệt Chí phải ẩn nắp ở xa xa, vừa tránh bị vạ lây, vừa âm thầm quan sát mấy người vướng mắc không rõ này, tùy thời chuẩn bị nhảy ra đi giảng hòa hoặc hộ giá.


Bất quá nếu đánh nhau thật, không nói đến hai tiểu thụ quân nhìn thoáng qua có vẻ trói gà không chặt kia, thân thủ của Trịnh Ngạn cùng Giản Lại An anh đều đã lĩnh giáo qua, cũng không phải là loại nhuyễn cước khoa chân múa tay.


Giản Lại An sắc mặt cũng trầm xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi mới lấy khăn tay lau khóe miệng Dương Khánh Kiều, sờ sờ tóc cậu, cố ý làm ra những hành vi thân mật.
“Linh Mộc, anh là thật sự thích tôi sao?”, Dương Khánh Kiều hỏi.
“Đúng vậy, tôi là thiệt tình thích cậu.”


“Vậy, hôn tôi, tôi muốn biết cùng người khác hôn cảm giác có cái gì khác.”
Hành vi giận dỗi thực rõ ràng như vậy, Giản Lại An cũng không nghĩ đến mà mang theo ý cười nói: ”Thật vậy sao? Tôi đây không khách khí nha.”


“Không cần khách khí, tận lực hôn, hôn xong không cần trả tiền.”, thần trí Dương Khánh Kiều hiển nhiên đã là say chuếnh choáng.


Giản Lại An nghiêng người kề sát vào, môi đối môi áp xuống, phía đối diện truyền đến âm thanh thanh thúy của thủy tinh vỡ nát, tiện đà thu thập một trận tạp âm đầy bối rối.
Là ai, là ai không cẩn thận đem cái ly bóp nát như vậy?


Mềm mại lại ngọt ngào, Giản Lại An thật vui sướng, hôn một chút không đủ, lại hôn thêm một chút, cứ ôm lấy hai má cậu, muốn làm cho nụ hôn thêm nồng nàn khiến cho người ngồi ở đối diện oán hận mà ch.ết.


Dương Khánh Kiều lại đột nhiên đẩy anh ra, thì thào nói nhỏ: ”Không giống…… Không giống với……”
“Muốn về chưa?”, Giản Lại An thử hỏi.
“Tôi còn chưa muốn về nhà.”
“Có thể đến chỗ tôi.”


“Tôi muốn ngồi thêm một chút.”, Dương Khánh Kiều nói, lại hướng nhân viên pha rượu gọi một ly Martini, cũng là loại rượu cậu uống khi lần đầu tiên tới nơi này, trong những giọt rượu trong suốt là hai quả oliu màu xanh nhạt.


Cậu cũng không cảm thấy Martini ngon, kỳ thật, cậu cảm thấy loại rượu nào cũng không uống ngon, vì vừa mới uống mỗi một chén đều nghẹn đến muốn rơi lệ.


Đôi mắt mù sương bởi men rượu xuyên qua quầy bar, hướng đến Trịnh Ngạn ngồi ở đối diện, tựa như đang diễn lại cảnh tượng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là tâm tình cùng ánh mắt của Dương Khánh Kiều nay đã khác.


Lần trước là vừa chờ mong vừa sợ bị thương tổn, lúc này là vửa mê võng, vừa…… ghen tị…… Sao anh ta có thể để cho người khác tựa vào người như vậy? Thí tiểu hài tử sờ cái gì mà sờ, đem móng vuốt cút ra khỏi ngực anh ta cho tôi!

Ghi chú:
(*): cái này là ta chém à ^^






Truyện liên quan