Chương 8: Dạ hành nhân
Mất đến tận một năm, Diệp Huyền mới có thể nắm rõ lấy cách bố trí một cái trận pháp nhất phẩm.
Nhất phẩm Tụ Linh Trận, có thể coi như thay thế hắn việc sử dụng trung phẩm linh thạch trong kho đồ để tu luyện.
Cũng trong quảng thời gian đó, Diệp Huyền cũng tiếp xúc đến cái được là hắn vị hôn thê, là nhị tiểu thư nhà Phương Gia ở Xích Hồng Thành.
Vị hôn thê hắn tên Phương Thiền Nguyệt, năm nay cũng là mười ba tuổi, cùng tuổi với hắn, nhưng tu vi lại chỉ là Dẫn Khí tứ tầng, mặt ngoài tu vi của Diệp Huyền cũng coi như trùng với nàng.
Một thân khí chất duyên dáng, lanh lẹ tiểu cô nương hiện tại đang kéo hắn đi dạo trong thành.
Diệp Huyền cảm thấy rất phiền phức đối với nha đầu này, tuy hắn hiện tại nhỏ tuổi, nhưng làm hai đời người, hắn vẫn chững chạc hơn rất nhiều thanh thiếu nên đồng trang lứa.
Đang đi dạo trên đường, tâm tình đang buồn bực lấy, Diệp Huyền cảm nhận được gần đó có tới năm đạo khí tức đang theo dõi lấy hắn.
Hắn cũng không biết là theo dõi hắn hay là theo dõi lấy Phương Thiền Nguyệt, dù sao, vẻ ngoài của nàng cũng thu hút lấy vô số ánh mắt, trong khi đó, vẻ ngoài của hắn lại hiện ra bình thường, hết thảy bình thường.
Đây là hắn cố ý thu liễm mọi khí tức trên người bản thân lại, lột xác thành Tiên Thiên Đạo Thể, gần như cả toàn bộ cơ thể hắn thay đổi hoàn toàn, một thân khí chất xuất trần, như trích tiên hàng thế, nhưng hắn không muốn bị mọi người chú mục, nên Diệp Huyền đã thu liễm toàn bộ khí chất bản thân, chỉ để lại tu vi tại Dẫn Khí tứ tầng đỉnh phong.
"Thứ lỗi, ta đi một tí rồi về".
Hướng Phương Thiền Nguyệt xin lỗi, hắn rời đi một lát.
Nhận thấy những đạo khí tức kia không phải theo dõi Phương Thiền Nguyệt mà theo dõi chính mình, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dẫn dắt những kẻ theo dõi kia vào góc khuất không bóng người, Diệp Huyền hướng về hư không kêu to.
"Các vị, theo ta một đường cũng nên ra gặp mặt chút rồi đấy".
Tức thì, một bóng người xuất hiện, toàn thân là trang phục dạ hành, nhưng vẫn nhìn ra được là một cái nam nhân.
"Tiểu tử, cũng khá lắm, vậy mà nhận ra ta theo dõi lấy".
Dạ hành nhân liên tiếng, trong lời nói cũng không để lộ lấy những người khác, hắn là kẻ thông minh, nhận thấy Diệp Huyền vậy mà có thể cảm nhận lấy sự theo dõi của bọn hắn, tự nhiên cũng phải cẩn thận tính toán lấy.
Diệp Huyền nhếch mép một cái, khinh thường nói.
"Dám theo dõi ta, tự nhiên là muốn làm cái gì, là đánh cướp hay là bắt cóc ta".
Nhìn thấy thái độ của Diệp Huyền, dạ hành nhân cùng những người khác cảm nhận được tình báo mang đến một chút không đúng.
Không phải đối phương chỉ là Dẫn Khí tứ tầng sao, vậy trước mắt bọn hắn Diệp Huyền là như thế nào lại có tu vi Dẫn Khí lục tầng, đây gần như đã chạm đến gần với hậu kỳ Dẫn Khí rồi.
"Không ổn".
Một tên dạ hành nhân trong đó hiện thân, bàn tay nắm lấy tên dạ hành nhân hiện thân trước đó hiện thân, một khắc tại chỗ chạy chốn.
"Đừng chạy, có gì từ từ nói".
Diệp Huyền cấp tốc nhanh chóng chặn lại hai người kia, tu vi vẫn như cũ giữ tại lục trọng, nhưng tốc độ lại là bát trọng đỉnh phong.
Ầm.
Một quyền vừa ra, ngay tại chỗ đánh gục lấy một tên dạ hành nhân, Diệp Huyền tăng tốc độ hướng tên còn lại tiến đánh.
"Mau, chặn hắn lại, tình báo sai lầm, rút lui trước".
Tên dạ hành nhân kia thông báo với ba người còn lại.
Ba người kia vừa nhận thông báo, không do dự biến mất không để lại một tia khí tức.
Công việc của bọn hắn chỉ là theo dõi đối tượng, không có nghĩa vụ hiến mạng tại chỗ.
Diệp Huyền dùng cảm tri cảm nhận được xung quanh đã không còn khí tức của những kẻ khác, cảm thấy tiếc nuối, hắn tu luyện đến nay ngoài võ đài trong tộc ra thì cũng chẳng có ai cho hắn luyện tay cả, vì là con trưởng của gia chủ, tự nhiên chẳng có tên đệ tử trong tộc nào dám hướng hắn hạ thủ nặng tay được.
Tâm tình lại buồn bực, hắn đánh gục hai kẻ kia, trói bọn chúng tại với nhau, cũng không có gọi người khác đến giải quyết.
Trói xong hai người kia, đề phòng hai kẻ kia có giấu thuốc tự tử, Diệp Huyền đành phải lục soát toàn bộ trên người hai gã dạ hành nhân, khiến hắn ớn lạnh chính là phải tự tay mở miệng hai kẻ đó, tìm trong răng xem có giấu thuốc tự tử hay không.
Kiểm tr.a một hồi, bao gồm cả thể nội, hắn lấy được trên hai người ngoài đan dược chữa thương với vài tấm phù cùng với một cuốn sổ ghi chép ra, còn lại chẳng có gì cả.
Đủ để thấy được đây cũng không phải là tử sĩ, chỉ là những kẻ làm việc tiếp nhận tình báo mà thôi.
Một tay đưa lên, trực tiếp khóa lại toàn bộ tu vi trên thân hai người, chỉ là hai kẻ Dẫn Khí ngũ tầng sơ kỳ, tự nhiên cũng không có làm khó đến Diệp Huyền khóa hai tên kia tu vi.
Chát.
Chát.
Hai cái bạt tai đập tại mặt của dạ hành nhân, Diệp Huyền chỉ dùng có hai thành thực lực, hắn muốn đánh tỉnh hai gã này, từ đó lấy chút tình báo xem ai là người muốn theo dõi hắn.
"A".
Hai tên dạ hành nhân tỉnh lại, vừa tỉnh chính là nhìn thấy thân thể chỉ còn lại đúng cái quần, túi đồ, quần áo càng là bị lột sạch sẽ.
"Được rồi, hai người các ngươi đã tỉnh, cũng nên trả lời một số câu hỏi của ta rồi".
Diệp Huyền đứng gần đó, thủ cước lấy, chờ đợi hai tên kia hoàn hồn.
Một tên dạ hành nhân trong đó lớn tiếng dọa quát.
"Tiểu tử, thả bọn ta ra, nếu không ngươi ch.ết không toàn thây".
"A, vậy mà vẫn còn mạnh miệng lấy, vậy được".
Một cước, Diệp Huyền trực tiếp phế bỏ lấy tên mới quát tháo kia cái chi thứ năm, lần này là hắn dùng toàn lực.
"A, ta muốn giết ngươi".
Khóc lóc, đau đớn, tên dạ hành nhân kia chỉ có thể cố nén lấy bi thương cho tiểu đệ, đau đớn la hét lấy, mong có người đi ngang qua cứu lấy bọn hắn.
Cảm thấy điếc tai, Diệp Huyền bị miệng tiên kia lại, ánh mắt càng là nhìn về tên dạ hành nhân còn lại, chờ hắn biết điều.
Thấy ánh mắt kia của Diệp Huyền, tên dạ hành nhân còn lại không khỏi toát ra mồ hôi hột, nội tâm càng là hoản loạn, hắn sợ đến bản thân sẽ giống như tên kia, trực tiếp mất đi chi thứ năm.
Tên kia hoảng sợ lấy, hướng Diệp Huyền cam đoan.
"Đại gia, có gì muốn hỏi cứ hỏi, mong đại gia đừng có làm giống vừa nãy là được".
Gật đầu một cái, Diệp Huyền vừa mìm cười vừa lên tiếng.
"Ta làm sao lại ác như vậy đâu, ta chỉ muốn hỏi ít chuyện thôi mà, có qua có lại chứ".
Không ác, vậy ngươi hành động kia là đạo lý sao.
Nội tâm thầm mắng lấy Diệp Huyền, nhưng vẻ ngoài vẫn là thành thành thật thật nói gì đáp lấy.
Thông qua từ tên dạ hành nhân kia biết được, kẻ thuê bọn hắn là một cái người không biết họ tên, càng là không biết danh tính, tên kia chỉ là hướng bọn hắn theo dõi một người tên Diệp Huyền, đưa ra chân dung cũng như thưởng bọn hắn trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Đáp ứng xuống, bọn hắn theo dõi lấy hành tung của Diệp Huyền, từ đó báo cáo lại với tên hắc y nhân kia.
Nghe xong toàn bộ mọi thứ, Diệp Huyền không khỏi cảm thán, chưa gì bản thân đã thành mục tiêu của kẻ khác, đây cũng là bước đầu cho hành trình tu tiên giống với sáo lộ sao.
Nói xong tất cả, tên dạ hành nhân kia hướng Diệp Huyền thành khẩn cầu xin.
"Đại gia, có thể hay không..."
Không đợi hắn nói xong, một thanh kiếm đã xẹt qua ngang cổ của hai tên dạ hành nhân.
Tiên huyết phun ra, bắn tung tóe khắp mọi nơi, nhưng lại không có một giọt nào là bám vào y phục của Diệp Huyền cả.
Cũng tự nhiên, Diệp Huyền hiểu được sự tàn khốc của tu giới, nhân từ với địch nhân thì chính là đưa bản thân ào tử lộ, hắn cũng không phải kẻ nhân từ gì, đã theo dõi bản thân hắn, tự nhiên phải có giác ngộ bị hắn phát hiện và giết ch.ết.
Hủy thi diệt tích, cũng không có ở lại làm gì, Diệp Huyền dựa vào trước đó những đạo khí tức kia, lùng tìm từng người một.
Thông qua Đạo Kinh, hắn học được một cái tiểu thuật, có thể dựa vào một ít khí tức từ đối phương để truy tìm ra dấu vết của đối phương, miễn là đối phương không có thoát khỏi phạm vi tìm kiếm của hắn.
Những kẻ kia hắn thấy chỉ có tứ tầng với ngũ tầng, không có một kẻ nào là lục tầng cả, tốc độ di chuyển sẽ chậm hơn hắn rất nhiều.
Được một lúc, Diệp Huyền tìm được hai kẻ, một kẻ còn lại đã thoát khỏi phạm vi cảm tri của hắn, không cách nào tìm được người còn lại, Diệp Huyền cũng không có gì để moi từ hai kẻ kia, tự nhiên cũng giết tại chỗ rồi hủy thi diệt tích.
Trên người của tất cả bốn người, chẳng có gì đáng giá cả, đan dược chữa thương thì chỉ là nhất phẩm đan dược, loại bán đầy ngoài chợ, một ít linh phù hộ thuẫn, còn lại chỉ là mấy cái kiếm thường và vài cái chùy thủ.
Tổng kết lại tài sản bốn kẻ này, nghèo, đó là những gì hắn thấy, bốn kẻ không giữ linh thạch, vậy chỉ có người cuối cùng mới giữ lấy linh thạch, hoặc có lẽ là xong nhiệm vụ, những kẻ này mới nhận linh thạch.
Diệp Huyền thấy cái thứ hai khả thi hơn, không có kẻ ngu nào mà lại giao linh thạch khi chưa thực hiện ủy thác.
Bỏ cuộc, hắn tự nhiên tìm lại Phương Thiền Nguyệt, tránh cho nàng một cái người ngơ ngơ ngác ngác tại giữa thành dù cho hắn tại trên người nàng đánh xuống cái ấn ký.
Dù cho ghét cái này vị hôn thê, Diệp Huyền cũng không mong Phương Gia cùng Diệp Gia trở thành đối địch.
...
Tìm được một lúc, Diệp Huyền thấy được thân ảnh Phương Thiền Nguyệt, chưa kiệp chạy đến, hắn thấy được một cái người quen.