Chương 12: Yêu Vương chi chiến
Xung quanh lâm vào tĩnh lặng, thiếu nữ hoàn toàn không tin vào lời mà Diệp Huyền nói phía trước.
Nàng đang trong trạng thái hồi phục, thực lực cũng chưa hoàn toàn trở lại đỉnh phong.
Mà khi cảm nhận đến khí tức Diệp Huyền xuất hiện trong nháy mắt.
Thiếu nữ chỉ có thể cầu lấy một tia hi vọng.
Mà Diệp Huyền chỉ đứng đó, vò đầu bứt tai tìm lấy một cái lí do.
Qua một lúc lâu, thiếu nữ cũng không có cảm nhận được Diệp Huyền ác ý, nhưng phòng vệ vẫn là phải có, nàng đối với thiếu niên trước mặt, vừa mang theo uy hϊế͙p͙, vừa nói.
"Ngươi có phải hay không người của Thái Kiếm Tông, ta không cần biết, nếu ngươi dám vọng động, Vân Hải Tông ta tuyệt sẽ trả thù".
Vừa nói, thiếu nữ sử dụng một đạo kiếm khí vạch xuống dưới đất, tạo nên một cái ranh giới.
Làm xong hết thảy, thiếu nữ tại xung quanh sắp đặt lấy mấy cái trận phòng ngự cũng như sát trận, đề phòng Diệp Huyền tiến đến giết người đoạt bảo.
Trong mắt Diệp Huyền, mấy cái phòng ngự hay sát trận này cũng không làm khó được hắn.
Theo hắn thấy được, trận pháp bất quá vẫn chưa vượt qua phạm vi nhất phẩm, chỉ có thể tính là nhất phẩm đỉnh phong trận pháp, mất chút ít thời gian cũng có thể phá giải lấy.
Nhưng hắn cũng không có làm như vậy, đối phương đã nói là Vân Hải Tông, vậy cũng có nghĩa là đối phương có thể là đệ tử ngoại môn hoặc đệ tử nội môn từ Vân Hải Tông.
Mà theo Diệp Huyền cảm nhận được cảnh giới của thiếu nữ, tám chín phần mười đối phương rất có danh tiếng trong tông, dù sao còn trẻ tuổi, dưới mười bảy vậy mà lại có Dẫn Khí viên mãn.
Diệp Huyền chấp tay hướng thiếu nữ một cái, nói.
"Vậy, tại hạ cũng không quấy rầy, tương lai có duyên gặp lại".
Hướng thiếu nữ tạm biệt, hắn cũng không nhanh không chậm mà rời đi.
Hắn cũng không tò mò đối phương cần chuyển lấy cái gì về Vân Hải Tông, tương lai có dịp hắn vẫn sẽ phải vào đó, vậy nên cũng không gấp gáp.
Chỉ vì trong gia tộc tồn lấy danh ngạch, nên tự nhiên hắn phải nắm chắc một cái danh ngạch đấy, tương lai hắn cần tài nguyên, gia tộc chắc chắn sẽ không cung cấp đủ, ở lại đó chỉ có nói là tốn thời gian.
Vậy nên Diệp Huyền phải nắm thật chắc khả năng tìm một cái tông môn có đầy đủ hắn tu luyện tài nguyên.
Với những tông môn khác xung quanh đó, Diệp Huyền đều cảm thấy tuy gia nhập vào đều sẽ giống như nhau, nhưng thời gian để từ ngoại môn lên nội môn là sẽ rất dài, trong khi danh ngạch Vân Hải Tông sẽ rút ngắn đi rất nhiều.
Danh ngạch Vân Hải Tông nhưng là có thể lượt bỏ một số khâu đoạn kiểm tr.a nhập môn, chỉ cần cao tầng để ý, vậy hắn tùy thời có thể gia nhập nội môn mà không phải làm qua kiểm tr.a gì cả.
Mà những suy đoán này cũng là Diệp Huyền từ nhiều thứ hắn đọc được trước kia, tuy đúng hay không nhưng cũng phải có hy vọng vào đó.
Khi mà Diệp Huyền vừa đi, thiếu nữ cũng không có thu đến khí tức của hắn ở gần đó.
Trong lòng thấp thỏm, nàng không biết Diệp Huyền đã đi xa hay chỉ ở gần đó, đợi nàng mất cảnh giác rồi đánh cướp.
Diệp Huyền tự nhiên cũng không biết lấy thiếu nữ suy nghĩ lúc này, hắn cũng không có hứng thú lưu lại đó làm gì, tự nhiên là đi càng xa càng tốt.
Hắn tuy dùng tên giả nhưng diện mạo nhưng vẫn là diện mạo cũ, cũng không có dịch dung.
Chỉ cần biết được đối phương là đệ tử Vân Hải Tông là được, đánh cái nhận biết là đủ, cũng không cần giao hảo quá mức, tùy thời đều có thể bị người ghim lúc nào không hay.
...
Trãi qua nhiều ngày đi lại trong sơn mạch, Diệp Huyền đã cảm thấy không đủ.
Bên ngoài yêu thú quá yếu, đã không đủ để hắn luyện tay nữa.
Mà dùng bản thân như mồi nhử lấy vô số tán tu cũng không còn tác dụng nữa, Diệp Huyền làm ra một cái quyết định.
Đi sâu vào trong đó, chỉ cần không quá sâu, miễn không gặp phải Hóa Đan Yêu Vương thì không cần lo lắng.
Làm ra quyết định này, Diệp Huyền trực tiếp đi sâu vào trong Vạn Yêu Sơn Mạch.
Hành tẩu trong đó, tài nguyên phong phú hơn rất nhiều, yêu thú Linh Hải cảnh nhiều vô số kể.
Cũng khiến cho Diệp Huyền cao hứng hơn rất là nhiều.
Hắn cần là thứ để luyện tay, từ đó ổn định lấy cảnh giới trước mắt, chỉ cần ổn định là đủ, đánh vững căn cơ, tu hành chi lộ mới có thể đi càng xa được.
Mà hắn cũng không dám thử đột phá Linh Nguyên cảnh bằng ngũ phẩm Tụ Nguyên Đan ở đây được.
Chỉ cần lấy ra chính là hứng thiên kiếp, có thể dụ vô số ánh mắt khác biệt đến, nguy cơ càng cao chính là dụ phải Hóa Đan Yêu Vương xuất thế.
Khi đó dù cho có dùng đối phương chắn thiên kiếp, nhưng cũng chỉ được một hồi, cũng không biết được một lúc sau sẽ có những thứ gì lại lòi đầu ra đánh giết hắn.
Diệp Huyền cũng không muốn trãi nghiệm lấy bách thú vây công, khi đó cũng không có khả năng toàn thây mà thoát thân.
Trong lúc Diệp Huyền đang đi, bỗng gặp phải hai con yêu thú đanh tranh lấy một cọng linh dược.
Dược hương tuôn ra trăm dặm, hào quang chói lóa, đủ để khiến cho bất kì một tu giả nào cũng phải thèm.
Nhưng xung quanh lại chẳng có khí tức nhân loại, chỉ có duy nhất lấy hai con yêu thú đang đối chiến lẫn nhau, đây cũng là điều mà Diệp Huyền cảm nhận được.
Một con trong đó là Thạch Đầu Bạch Trư, cái đầu cứng như đá, toàn thân một bô lông màu trắng, hai mắt thì đỏ ngầu, cặp nanh sắc bén hướng con yêu thú kia.
Mà con còn lại chính là Kim Cương Thiết Hùng, thân cao hai mét, nắm đấm bọc lấy kim loại, một thân toàn là vết thương gây ra bởi Thạch Đầu Bạch Trư giao chiến trước đó.
Diệp Huyền nhận ra hai con yêu thú này thông qua Bách Yêu Toàn Thư, dựa vào yêu áp đến xem, ít nhất cũng phải là cấp bậc Yêu Vương.
Tuy Diệp Huyền chưa từng thấy qua Hóa Đan tu giả nhưng cũng chém qua không ít Linh Hải tu giả, tu giả cấp bậc Linh Hải bình thường không phải là đối thủ của hắn.
Nên Diệp Huyền chỉ có thể phán đoán hai con yêu thú trước mắt rất có thể chính là Yêu Vương.
Ầm.
Thạch Đầu Bạch Trư húc đầu hướng về phía Kim Cương Thiết Hùng, một đầu cứng nhắc đâm vào Kim Cương Thiết Hùng.
Dùng tay đỡ lấy, một thanh âm kim loại vang lên, cánh tay của Kim Cương Thiết Hùng hiện lên một vết sẹo.
Kim Cương Thiết Hùng hai tay chụm lại, đập xuống sống lưng của Bạch Trư.
Cảm nhận được đòn tiếp theo, Bạch Trư cấp tốc né qua một bên, nhưng đã không kịp, một đập kia trực tiếp đập thẳng vào sống lưng của nó.
"Ét".
Bạch Trư kiêu lên, phốc ra một ngụm máu đỏ.
Nó không ngờ đến Thiết Hùng vậy mà lại ngán chân nó, khiến nó né đi không kịp.
Yêu thú ở giữa, không tồn tại lấy khả năng dùng chân chặn đường đối phương, hành động đó có thể nói là sỉ nhục đối với yêu thú.
Mà Diệp Huyền ở một bên quan chiến lấy, hắn cảm thấy thời khắc đến gần, hai yêu thú chiến đấu đã gần đến hồi kết.
Hắn chờ đợi lấy kẻ chiến thắng, khi đó đối phương đã đuối sức, một thân thực lực chắc chắn đại giảm, vậy tự nhiên gốc linh dược càng là rơi vào trong tay của hắn.
Qua một hồi lâu, thời khắc cuối cùng cũng đến.