Chương 14: Tiến nhập Linh Hải cảnh giới
Trãi qua vài tháng trong Vạn Yêu Sơn Mạch, Diệp Huyền cuối cùng cũng củng cố tu vi chính mình.
Tu vi hiện tại của hắn đã bước đến Dẫn Khí đại viên mãn, chỉ cần một bước đúc linh hải nữa thôi là hắn có thể bước vào Linh Hải cảnh.
Nhưng nếu làm như vậy, cũng chính là tự đoạn đi tương lai chính mình.
Vậy nên Diệp Huyền chưa từng có ý định đúc Linh Hải, hắn muốn dựa vào Tụ Nguyên Đan, từ đó đạt được Linh Nguyên cảnh giới.
"Còn lại một tháng nữa là đến danh ngạch chiến".
Diệp Huyền trong lòng tự nhủ lấy.
Hiện giờ trong cùng cảnh giới, đã không ai có thể đánh bại hắn.
Ngay lúc hắn đang trầm tư, ở đằng xa phát ra một âm thanh bộc phá.
Ầm.
Tiếng nổ vang xa trăm dặm, từ yêu thú, tán tu, kể cả Diệp Huyền cũng có thể nghe thấy được.
Diệp Huyền cũng không có ngay lập tức hướng về vụ nổ tìm hiểu.
Mà hắn chờ đợi người khác đến trước, tiếp đó dùng kẻ đó thăm dò tình hình phía trước.
Ầm.
Lại một tiếng nổ nữa vang lên, nhưng lần này âm thanh nhỏ hơn trước rất là nhiều.
Được một lúc, hắn mới dám đến gần đó.
Trông thấy một người đang tức tốc bỏ chạy, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi.
Ở đăng xa cũng có vài khí tức khá là cường đại, nhìn chung tất cả đều là Dẫn Khí tu giả.
Diệp Huyền tóm lấy người trước mắt, bắt đầu hỏi đối phương.
"Vị đạo hữu này, vì cái gì ngươi lại sợ hãi như vậy ?".
Người kia gặp đến Diệp Huyền cũng không giảng giải gì quá nhiều, chỉ để lại duy nhất một câu.
"Chạy mau, ở lại chỉ có ch.ết".
Ngay tức tốc, hắn tế ra Tật Hành Phù chạy trốn.
Như hắn nói trước đó, ở lại chính là ch.ết.
Diệp Huyền cũng không quan tâm đến những gì vị tu giả kia nói, hắn quan trắc tu vi của đối phương, chỉ có Dẫn Khí hậu kỳ, niên linh cũng đã qua bốn mươi.
Nhìn chung, kẻ đó chính là phế vật.
Hắn dùng tinh thần lực kiểm tr.a đến mấy cái khí tức đến gần, người có tu vi cao nhất cũng bất quá là Dẫn Khí viên mãn.
Lấy ra một thanh tam phẩm chân kiếm, kiếm này là hắn cướp được từ một tên tiểu tu giả mắc bẫy của hắn.
Theo đó, một nhóm người quần áo giống nhau, có vẻ như là cùng một tông môn hay một tổ chức nào đó phát hiện thấy vị trí của Diệp Huyền.
Không nhanh không chậm, nhóm tu giả kia rút kiếm, trực tiếp đánh giết Diệp Huyền tại đó.
Bọn hắn cho rằng Diệp Huyền chính là tên tu giả lúc nãy, nên mới làm ra hành động giết người diệt khẩu.
Keng.
Hai kiếm va chạm vào nhau, tên tu giả phía trước thấy được cảnh giới của Diệp Huyền chỉ mới Dẫn Khí thất tầng, khinh thường không thèm nói.
Hai bên đối chọi với nhau được nửa tiếng.
Nhóm tu giả nhận thấy không thích hợp, một tên trong đó truyền âm cho người dẫn đầu.
"Sư huynh, không thích hợp, kẻ này ẩn giấu tu vi, cần đánh nhanh thắng nhanh".
"Được".
Tên dẫn đầu truyền âm cho những người còn lại.
Nhưng không đợi lâu, Diệp Huyền bắt đầu kết ấn, chuẩn bị kích hoạt lấy khốn trận.
Tên cầm đầu cả kinh, không nghĩ đến cả nhóm vậy mà lại bước vào trận pháp.
Trước đó hoàn toàn không cảm nhận được ba động của trận pháp, nên hắn mới khinh thường lấy Diệp Huyền.
Nhưng lại không biết rằng, Diệp Huyền trước đó dùng tinh thần chi lực cảm nhận đầy đủ chín người, nên hắn bố gần chục tòa trận pháp, hao hết của hắn gần trăm viên linh thạch, trong hệ thống chỉ còn lại có hơn hai trăm viên trung phẩm linh thạch.
Đã có thể nói, giờ đây, hắn chính thức trở thành quỷ nghèo.
"Ta hỏi các ngươi, các ngươi là ai, phía trước là có cái gì xảy ra". Diệp Huyền hướng về kẻ cầm đầu hỏi.
"Vì cái gì mà bọn ta phải trả lời ngươi". Một trong số nhóm tu giả lên tiếng.
Những người còn lại hùng hùng khí thế lên tiếng.
Tất cả những đang cố gắng câu thời gian cho một tên trong đó giải trận.
Tên thủ lĩnh thì đứng đó, quan sát Diệp Huyền từ trên xuống dưới.
"A, không nói đúng không, các ngươi cũng nghĩ kéo dài thời gian phá trận sao". Diệp Huyền vừa cười vừa nói.
Tên thủ lĩnh ngạc nhiên, hỏi thẳng Diệp Huyền.
"Ngươi biết ?".
"Biết, không những không biết, ta còn nói cho các ngươi, các ngươi phá không nổi".
"Ngông cuồng". Tên thủ lĩnh nghiến răng, tức giận, trong tay nắm chắc thanh đao, chờ đợi trận pháp bị phá.
"Không không, ta nói thật, các ngươi phá không nổi vì..."
Nói lấy, Diệp Huyền lấy ra ngũ phẩm Tụ Nguyên Đan từ trong hệ thống.
Bỗng nhiên, bầu trời tối dần, ẩn ẩn còn có vài tia sét xuất hiện.
Ầm.
Ầm.
Kinh thiên động địa lôi kiếp như ẩn như hiện.
Lúc bố khốn trận, Diệp Huyền nghĩ đến một cái kế hoạch lớn.
Dùng những kẻ này giúp hắn độ thiên kiếp, từ đó hắn mới có thể sử dụng Tụ Nguyên Đan.
"Đây là..."
Chín tên tu giả lập tức hoảng sợ, ai nấy cũng cố hết thức thúc dục tên kia nhanh chóng phá đi trận pháp.
Nhưng tên tu giả kia vì nghe được thanh âm lôi kiếp mà hoảng hồn, không còn tâm trí để phá trận nữa.
"Đạo hữu, tha..."
Ầm.
Không kịp nói xong, một tên tu giả trong chín tên kia lập tức bị thiên kiếp đánh ch.ết tại chỗ.
Không phải thiên kiếp không đánh trúng Diệp Huyền hay đan dược trên tay Diệp Huyền mà là không biết từ lúc nào, hắn đã chạy đến trong đám người kia, lẩn trốn trong đó.
Hình ảnh Diệp Huyền ở trước mặt chín người kia bất quá chỉ là huyễn trận sinh ra từ lúc trước.
"Không thể nào, làm sao lại có thiên kiếp được".
Tên cầm đầu tự nhiên biết đến thiên kiếp ra sao, đã từng hắn nhìn qua sư phụ hắn độ kiếp, ngàn cân treo sợi tóc, sư phụ hắn mới có thể vượt qua được.
Nên từ khoảnh khắc đó trở đi, thiên kiếp đã in ấn trong lòng hắn sâu đậm không có cách nào ma diệt.
"Đạo hữu, chúng ta là người của Vạn Tâm..."
Ầm.
Cũng không đợi tên cầm đầu nói xong, một đạo lôi kiếp trực tiếp ma diệt hắn ngay tại chỗ, đến cả tro cũng không còn.
"Sư huynh".
Những tên tu giả trong đó thất thanh vang lên, gương mặt giận dữ nhìn về huyễn ảnh Diệp Huyền.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Chín đạo lôi kiếp liên tiếp hạ xuống, cũng không có một ai ở ngoài dám chạy đến xem là ai kích thích lôi kiếp hạ xuống.
Ngay sau khi chín đạo lôi kiếp hạ xuống hoàn tất, Diệp Huyền hủy bỏ toàn bộ trận pháp, trực tiếp chạy chốn ngay tại chỗ.
Một mồi lửa, hắn hủy đi tất cả những gì còn xót lại ở đó, nhằm trường hợp có người biết hắn đã từng tồn tại ở đây.
Cầm trong tay đan dược, Diệp Huyền nhớ lại trước đó nghe qua từ "Vạn Tâm", đám người kia nói bọn họ là người của Vạn Tâm gì gì đó.
"Phải tìm hiểu xem xung quanh đây có cái tông môn hay giáo phái nào có tên Vạn Tâm hay không mới được".
Mà lúc Diệp Huyền chạy đi được một lúc, một số người hiếu kì chạy đến, kiểm tr.a xung quanh.
Nhưng chẳng thu hoạch được gì cả.
Chạy được một lúc, Diệp Huyền tìm được một cái động nhỏ, xung quanh kín đáo, hơn nữa lại tránh đi tầm mắt của yêu thú.
Hắn quyết định dùng nơi này bế quan, xung kích Linh Nguyên cảnh.
"Không biết trước đó ở xa đã xảy ra chuyện gì nữa".
Diệp Huyền nhớ lại trước đó từng có tiếng nổ ở xa, nhưng hắn cũng không có vội vàng đi tìm hiểu ngay nên hắn cũng chẳng biết ở đó xảy ra chuyện gì.
Lấy ra đan dược, đan hương lan tỏa ra mọi ngóc ngách, nhưng không có một tia đan hương nào thoát ra bên ngoài cả vì Diệp Huyền trước đó cũng đã mở ra không gian tu luyện.
Ăn vào một viên, dược lực thẩm thấu trong cơ thể Diệp Huyền.
Từng dòng từng dòng linh khí chạy khắp cơ thể, sau đó tụ tập lại trong đan điền của hắn.
Huyết dịch sôi trào, đan điền chấn động, ngay lúc này Diệp Huyền cảm thấy nóng toàn thân, đan điền truyền đến đau nhức.
Ầm Ầm.
Đan điền rung chuyển, linh khí xung quanh cấp tốc hội tụ lại trong đan điền của hắn, từ thể khí trực tiếp hóa thành thể lỏng.
Nhưng thay vì chân nguyên màu kim như bao tu giả khác, mà thứ Diệp Huyền đúc lên chính là màu xanh dương thuần khiết, ẩn ẩn còn cảm nhận được thiên địa bản nguyên ở trong đó.
Diệp Huyền ngất đi tại chỗ, nhưng linh khí lại không ngừng chảy vào trong đan điền của hắn.
Không biết từ lúc nào, thay vì cảnh giới của hắn phải là Linh Hải sơ kỳ, nhưng giờ đây, cảnh giới của Diệp Huyền trực tiếp tiến nhập trung kỳ, hoàn toàn không có bình cảnh nào cả.