Chương 44: Hoang Thú Biến
Lý Thương Sinh bị Diệp Bình đánh lén, hắn tức giận vô cùng.
Thuở bình sinh đến nay, chỉ có hắn xem người khác như sâu kiến chứ chưa từng có ai dám xem hắn như sâu kiến.
Tại lúc Diệp Bình thốt lên hai từ "sâu kiến", Lý Thương Sinh cảm thấy như bị xúc phạm.
Hắn tức giận đến tột cùng, trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, cặp mắt hiện ra từng ti huyết, nhìn lấy Diệp Bình một cách căm thù.
"Nghiệt chướng, ch.ết cho ta."
Lý Thương Sinh bạo khởi kiếm kỹ, từng sợi kiếm khí bao phủ lấy thanh kiếm của hắn.
Trước mặt Lý Thương Sinh, Diệp Bình vẫn như cũ hờ hững lấy.
Hắn nói nhưng là sự thật, trong mắt hắn, Lý Thương Sinh hoàn toàn chính là sâu kiến.
Dù cho hiện tại hắn tu vi mất hết, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hắn đem chính mình đứng ngang hàng với những sâu kiến Dẫn Khí cảnh.
Nhìn đến kiếm khí mà Lý Thương Sinh thi triển ra, Diệp Bình chỉ nhàn nhạt đáp một câu.
"Động kiếm khí, tiểu đạo thôi."
Ngay lập tức, một cỗ thương mang bỗng nhiên hiển hiện trên thân thể của Diệp Bình.
Diệp bình lúc này đây giống như một con hung thú xổng chuồng, chỉ trực chờ lấy cắn xé Lý Thương Sinh.
Chân Vũ Mãnh Quyết đệ nhất biến, Hoang Thú Biến.
Hắn vận dụng đệ nhất biến của Chân Vũ Mãnh Quyết, Hoang Thú Biến.
Tại lúc hắn vận dụng nhất biến này, Diệp Bình như đi vào trạng thái hoang thú, ý chí lúc này chỉ tồn tại một ý niệm, chính là giết ch.ết kẻ thù trước mắt mình.
Tại đệ nhất biến, hắn Diệp Bình cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Vào trạng thái Hoang Thú Biến, Diệp Bình gần như không thể kiếm soát được cơ thể mình, tuy vẫn sẽ tồn tại một ít ý thức, nhưng nếu không thể giải khai Hoang Thú Biến trong thời gian ngắn, phần ý thức nhỏ nhoi đó sẽ bị ý chí hoang thú thôn phệ, từ đó hắn Diệp Bình sẽ như biến thành chân chính một con hoang thú, chỉ biết chém giết làm mục tiêu.
Ngay khi mà Diệp Bình vào Hoang Thú Biến, Lý Thương Sinh cũng cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Hắn do dự lại một lúc, nhìn lên Diệp Bình trạng thái lúc này,
Sâu xa thăm thẳm bên trong báo hiệu cho hắn rằng, không thể đụng đến người này, nếu không sinh tử tự lo liệu.
Từng giọt mồ hôi lạnh chạy thẳng sống lưng của hắn, đối mặt với hắn Lý Thương Sinh lúc này đây không phải là một con người nữa, mà là một tôn hung thú chỉ biết sát lục.
Càng lúc càng cảm nhận đến sự nguy hiểm, Lý Thương Sinh tán đi kiếm khí, thu lại linh kiếm, ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hắn nhưng là tiếc mạng, chỉ vì một tên xa lạ chọc tức mình mà đưa bản thân vào cái ch.ết, hắn không có ngốc đến mức vậy.
Nhưng đã không kịp, tại lúc hắn vừa thu xong linh kiếm, định quay đầu bỏ chạy, ngay lập tức Diệp Bình vọt đến.
Một trảo ngay tại trước người Lý Thương Sinh.
"Á!"
Lý Thương Sinh thét lớn, ngã xuống đất trong đau đớn.
Gương mặt hắn lúc này đây tái xanh, mồ hôi đầm đìa khắp cả người hắn, cặp mắt sợ hãi nhìn chăm chú lên Diệp Bình rồi nhìn lại trước ngực mình.
Máu chảy nhuộm đỏ lấy bộ bạch y của hắn, nỗi sợ hãi chiếm lấy toàn bộ tâm trí của Lý Thương Sinh.
"Đừng quay đây, đừng qua đây."
Lý Thương Sinh lắp bắp, nhìn Diệp Bình một cách sợ hãi.
Diệp Bình trong trạng thái Hoang Thú Biến lúc này đây hoàn toàn không để ý đến Lý Thương Sinh đang sợ hãi lúc này.
Hắn từng bước một đến gần Lý Thương Sinh, cặp mắt đỏ ngầu nhìn Lý Thương Sinh như đang nhìn một con mồi giãy giụa trong sợ hãi tột cùng.
Một tai đưa ra, Diệp Bình nắm lấy đầu của Lý Thương Sinh, từng chút một bóp chặt đầu của Lý Thương Sinh.
Bị nắm lấy đầu mình, Lý Thương Sinh hét lớn, ra sức giãy giụa, mong muốn thoát khỏi thú trảo của Diệp Bình.
Ngay tại lúc Lý Thương Sinh định kêu cứu mạng, Diệp Bình đã bóp nát đầu của Lý Thương Sinh.
Cơ thể Lý Thương Sinh gục xuống đất, huyết dịch bắn tứ phương, từng dòng huyết dịch chảy xuống, nhuộm đỏ hoàn toàn bộ bạch y của Lý Thương Sinh.
Ngay đến cả khi ch.ết, cũng không có ai ở gần đó ra cứu mạng hắn, dù cho là Danh Kiệt đang ở gần đó quan sát lấy toàn bộ cuộc chiến.
Khoảnh khắc Diệp Bình vào Hoang Thú Biến, hắn Danh Kiệt cũng lưu tại trong mắt.
Lí trí hắn lúc đó nói rằng nên chạy trốn, chạy chốn khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt nếu muốn giữ được mạng sống của mình.
Nhưng Danh Kiệt đã kìm nén lại chính mình, hắn vẫn lựa chọn ở lại để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Theo hắn nghĩ, dù sao Lý Thương Sinh cũng là Dẫn Khí ngũ trọng, trong khi Diệp Bình chỉ mới là Dẫn Khí tứ trọng, cả hai tuy chênh lệch một tiểu cảnh nhưng dù sao Diệp Bình cũng xuất từ tạp dịch Vân Hải Tông, chắc chắn không có công pháp tốt để tu luyện.
Có thể lên được tứ trọng Dẫn Khí đã xem như có cố gắng, nhưng cũng không phải là đối thủ của Lý Thương Sinh.
Nhưng hắn Danh Kiệt sai, sai hoàn toàn, hắn không nghĩ đến việc Diệp Bình sẽ lại có bí pháp.
Một loại bí pháp nào đó biến bản thân mình như một tôn hung thú chỉ biết sát lục.
Tại lúc Diệp Bình giết ch.ết Lý Thương Sinh, Danh Kiệt vẫn như cũ không thể hoàn hồn lại được.
Gương mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm lấy sống lưng của hắn.
Trong cơn sợ hãi, hắn định bỏ chạy khỏi nơi này nhưng một động tác sai lầm đã xảy ra.
Tích.
Danh Kiệt đạp phải một nhánh cây, thanh âm tiếng cành cây gãy làm sự chú ý của Diệp Bình lúc này nhìn sang chỗ trốn của Danh Kiệt.
"Không nhịn được rồi sao ?"
Diệp Bình thều thào, giọng nói của hắn lúc này như sự pha trộn giữa giọng người cùng tiếng thú vật.
Danh Kiệt nghe được Diệp Bình phát hiện ra chính mình, thậm chí như thế nào cũng không hiểu rõ.
Ngay từ lúc đầu, sự xuất hiện của hắn đã gây nên chú ý của Diệp Bình, chỉ là Diệp Bình lúc đó chỉ là vẫn chưa chú ý đến hắn.
Sợ hãi, hoang mang, không đợi Danh Kiệt chạy trốn, Diệp Bình tức tốc phi thẳng đến vị trí của Danh Kiệt.
"Không tốt."
Danh Kiệt thét lớn, tế ra một tấm linh phù.
Ngay lập tức, tốc độ của Danh Kiệt tăng nhanh một cách chóng mặt.
Nhận thấy Danh Kiệt tế ra linh phù, Diệp Bình cười khúc khích.
"Ka ka, chạy, chạy đi, chạy mới có thể khiến ra vui vẻ."
Tâm trí của Diệp Bình lúc này đây chỉ như một con thú săn mồi, con mồi càng chạy, hắn càng hưng phấn.
Cả hai kẻ chạy kẻ đuổi được hơn một canh giờ.
Trạng thái của Danh Kiệt càng lúc càng suy yếu, liên tục tế ra Tốc Hành Phù khiến chân khí trong cơ thể hắn không tự chủ được mà giảm xuống không ngừng.
Trong khi đó, Diệp Bình vẫn như cũ đuổi theo Danh Kiệt mà không có dấu hiệu kiệt sức hay cạn chân khí.
Đuổi được một hồi, Diệp Bình cảm thấy chán nản, ngay lập tức, hắn dùng hết tốc độ, chặn đầu Danh Kiệt.
"Thôi, ta đã chán rồi, ch.ết đi."
Diệp Bình một trảo về phía Danh Kiệt.
Danh Kiệt trong trạng thái kiệt lực, tiếp nhận lấy một trảo toàn lực của Diệp Bình, ngay lập tức Danh Kiệt thụ thương tại chỗ.
Từng cơn thổ huyết phun ra, từ khí tức cho đến sinh cơ của hắn lúc này đây đang dần dần trôi đi.
Cặp mắt mất đi sức sống vẫn nhìn lấy Diệp Bình, cuối cùng nhắm lại.
Danh Kiệt ch.ết, ch.ết bởi Diệp Bình trạng thái Hoang Thú Biến.
Ngay sau khi giết xong Danh Kiệt, ý thức của Diệp Bình lúc này đây cuối cùng cũng chiếm lấy được quyền kiểm soát cơ thể mình.
Hắn gục xuống, toàn thân mềm nhũn ra, Diệp Bình từ trạng thái Hoang Thú Biến kết thúc.
Nằm trên mặt đất, Diệp Bình vận chuyển Chân Vũ Mãnh Quyết, cắn nuốt lấy linh khí xung quanh, cắn nuốt được một lúc, hắn dùng toàn bộ sức lực lấy trong túi trữ vật ra vài viên linh thạch, ném vào trong miệng của mình.
Vừa thôn phệ linh khí xung quanh, vừa thôn phệ thấy linh khí có trong linh thạch.
Trãi qua nửa canh giờ, chân khí trong cơ thể Diệp Bình cũng hồi phục được ba thành.
Diệp Bình đứng dậy, thu lấy túi trữ vật của Danh Kiệt, sau đó bỏ đi.
Vừa đi, hắn vừa tim một chỗ để bế quan hồi phục lại chân khí có trong cơ thể mình.
"còn lại ba ngày, sau ba ngày là đệ nhị khảo thí kết thúc, bắt buộc trong ba ngày này phải giảm bớt số lượng người tham gia, nếu không tỉ lệ vào ngoại môn gần như bằng không."
Bố trí xuống ẩn trận, Diệp Bình bắt đầu rơi vào trạng thái bế quan hồi phục chân khí linh lực trong cơ thể mình.
Tại lúc hắn tiếp tục cắn nuốt xung quanh linh khí, đại trận của Loạn Tâm Lâm lại thêm một lần nữa chấn động.
Lần chấn động lần này nặng hơn so với trước đó.
Trong lầu các, Diệp Huyền nhận thấy Loạn Tâm Lâm đại trận bắt đầu có dấu hiệu lung lay, ngay lập tức hắn truyền âm cho Chung Vân.
Tiếp nhận lấy truyền âm, Chung Vân bỏ qua sự vụ một bên, tức tốc đến lầu các quan sát lấy Loạn Tâm Lâm.
"Cái này, cái này..."
Chung Vân nhìn chăm chú lên Loạn Tâm Lâm lúc này.
Linh khí đại trận bị hao tổn đi ba thành, đại trận ẩn ẩn có dấu hiệu lưng lay.
Đến lầu các quan sát, hắn thấy được số lượng người tham gia từ ngàn người nay chỉ còn lác đác vài chục người.
"Tiểu tử, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?"
Không kìm nén được cơn tức giận, hắn hỏi thẳng lấy Diệp Huyền toàn bộ quá trình diễn ra tại Loạn Tâm Lâm.
"Cái gì! Hắn Diệp Bình vậy mà..."
Diệp Huyền giải thích toàn bộ những gì diễn ra bao quát cả ngày đầu tiên Diệp Bình đi vào Loạn Tâm Lâm, bao quát cả việc Diệp Bình giết ch.ết một số đệ tử có tiềm lực cũng như bí pháp kì quái.
"Lão đầu, ta chỉ khuyên ngươi một câu, hiện giờ tông môn không còn an phận nữa, ngươi nên chuẩn bị tinh thần cũng như đường lui cho Vân Hải Tông, sắp tới Diệp Bình cũng không chỉ là gây ra một ít tai họa như này đâu, họa diệt tông cũng không xa đâu."
Diệp Huyền nhàn nhạt lời nói đánh thẳng bào tâm trí của Chung Vân.
"Họa diệt tông?"
"Đúng vậy."
"Chắc?!"
"Chắc chắn."
Chung Vân không thể tin được, liên tục hỏi Diệp Huyền, nhưng những gì hắn nhận được từ Diệp Huyền chỉ là "Có những thứ biết quá nhiều là không tốt."
Không phải Diệp Huyền hắn không muốn nói, mà nếu hắn nói, tin chắc rằng hắn cũng sẽ không có kết cục tốt, dù sao Thiên cơ bất khả lộ, như hắn nói thẳng, dù cho hiện tại hắn đang là sinh linh của Thiên Khư Đại Lục nhưng cũng không đồng nghĩa với việc Thiên Đạo không để ý đến hắn.