Chương 45: Bạch Hổ huyết mạch, giết Hồng Viễn

Sau khi giết ch.ết Danh Kiệt, Diệp Bình tìm một chỗ bế quan trị thương.
Trạng thái Hoang Thú Biến chỉ có thể sử dụng tại cảnh giới Hóa Đan cảnh, trong khi hắn lại sử dụng tại Dẫn Khí cảnh.
Ngoài đại giới là dễ mất đi ý thức ra, Diệp Bình không thể sử dụng bất kì một loại pháp vào trong Chân Vũ Mãnh Quyết.


Từ trạng thái bế quan chữa thương tỉnh lại, Diệp Bình kiểm tr.a thể nội của chính mình, cũng như cố gắng vận dụng những võ kỹ hay pháp quyết có trong Chân Vũ Mãnh Quyết.
Cảnh giới ổn định tại Dẫn Khí tứ trọng hậu kỳ, như chỉ cần hắn sử dụng pháp quyết, cơ thể hắn lại xuất hiện những vết rạn nứt.


"Hự, vậy là không thể sử dụng pháp quyết trong Chân Vũ Mãnh Quyết trong vòng năm năm nữa, bản nguyên bị tổn thương một ít nhưng không quan trọng, đều có thể tìm đầy đủ tài nguyên tu bổ."


Diệp Bình ngừng lại việc sử dụng pháp quyết, từ trong túi trữ vật, hắn lấy ra từng bình chữa trị đan dược cùng vài viên linh thạch.


Đem toàn bộ đan dược cùng linh thạch bỏ vào trong miệng, hắn vận chuyển một loại chữa thương pháp quyết nằm ngoài Chân Vũ Mãnh Quyết, loại pháp quyết này là hắn tự sáng tạo ra xem như đường lui khi sử dụng những loại cấm pháp.


Ngay lập tức, linh khí thô cùng dược lực cấp tốc thấm nhuần toàn bộ thân thể hắn, từng vết rạn nứt trên cơ thể hắn cũng bắt đầu biến mất dần
Ngoại trừ bản nguyên tổn thương một ít ra, gần như Diệp Bình không có dáng vẻ gì là bị tổn thương cả.


available on google playdownload on app store


Diệp Bình đứng dậy, giải trừ trận pháp, nhìn quang cảnh xung quanh, hắn bắt đầu tính toán số ngày còn lại.
Đệ nhị khảo thí đã diễn ra được hơn mười hai ngày, chỉ còn lại hai ngày cuối cùng.
Từ con số vạn người tham gia, nay chỉ còn lại không đến trăm người sống sót trong Loạn Tâm Lâm.


Đi lại xung quanh trong Loạn Tâm Lâm, Diệp Bình gặp vô số tử thi dọc đường.
Hắn cũng gặp qua những người sống sót nhưng Diệp Bình chọn lựa bỏ qua.
Những người kia trong mắt hắn còn không đủ để vào trong mắt hắn chứ đừng nói để hắn ra tay giết chóc.


Mục tiêu cuối cùng mà hắn tìm là Hồng Viễn cùng Đinh Ngũ.
Hai người này hắn đã nhìn lướt qua một lần, đầy đủ tiềm năng để ngáng đường hắn tại thời điểm hiện tại.


Trong đó còn có một người là mang trong mình một tia huyết mạch Bạch Hổ, mà hắn lại cần tinh huyết Bạch Hổ để làm vật dẫn kích hoạt lấy toàn bộ Chân Vũ Mãnh Quyết.
Đúng vậy, Diệp Bình hiện tại chỉ mới vận dụng được chưa đến một phần mười Chân Vũ Mãnh Quyết.


Muốn vận dụng toàn bộ Chân Vũ Mãnh Quyết, hắn cần đến Bạch Hổ tinh huyết cũng như Huyền Vũ tinh huyết, khi đó hắn mới có thể vận dụng toàn bộ Chân Vũ Mãnh Quyết mà không để lại bất kì một tác dụng phụ hay đại giới nào cả.


Cả một đường đi, Diệp Bình hết người này đến người khác dò hỏi về phương hướng của Hồng Viễn lẫn Đinh Ngũ.
Ngẫu nhiên trong lúc hắn dò hỏi, cũng có một số người thấy hắn khá yếu mà tự phụ, ra tay với hắn.


Đương nhiên, hắn cũng không nhân từ, bất kì một ai dám ra tay với hắn, hắn đều một quyền đánh ch.ết toàn bộ.
Cuối cùng, Diệp Bình cũng tìm được một người biết được hướng đi của Hồng Viễn lẫn Đinh Ngũ, nhưng bù lại, hắn muốn vài trăm viên hạ phẩm linh thạch xem như mua bán tình báo.


"Ngươi, chỉ có một việc duy nhất là nói ra phương hướng của Hồng Viễn cùng Đinh Ngũ, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta."
Diệp Bình đứng trước mặt một tên kia, ánh mắt hắn xuất hiện lên một ít sát ý.


Chỉ là một kẻ sâu kiến cũng muốn bàn điều kiện với hắn, từ trước đến giờ, chỉ có hắn Diệp Bình là bàn điều kiện, chứ không có một ai dám bàn điều kiện với hắn.


"Không có tư cách, ngươi chỉ là một tên tạp dịch trong Vân Hải Tông, dù sao một tên rác rưởi như ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới hiện tại cũng không dễ, trăm viên linh thạch đã là giá thấp nhất ta nhường cho ngươi, như kẻ khác ta không không ra như thế này đâu, không mua thì cút."


Ngay khi tên bán tình báo vừa đắc ý cũng như nói đến từ cút, bỗng nhiên Diệp Bình xuất ra đại thủ, tóm lấy đầu của tên bán tình báo.
Diệp Bình thanh âm khàn khàn lọt vào tai của tên bán tình báo lúc này.
"Sâu kiến, ngươi không nên nói từ cút đối với bản tọa."


Ngay sau đó, một cỗ vĩ lực tại lòng bàn tay hắn tràn vào não hải của tên buôn bán tình báo.
Diệp Bình vận dụng sưu hồn thuật, hắn tại tìm kiếm lấy từng đoạn kí ức của tên buôn tình báo, từ đoạn kí ức một hiện ta tại trong não hải của hắn.


Cuối cùng, hắn cũng tìm ra đoạn kí ức có thứ mà hắn tìm.
Sau khi Diệp Bình sưu hồn xong, tên bán tình báo lúc này đây là rơi vào trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.


Đối với tên bán tình báo này, Diệp Bình hầu như không lưu thủ, phá toàn bộ tâm trí của hắn, biến hắn thành một kẻ khù khờ ngu dốt, vĩnh viễn không thể trở lại như cũ.


Hắn Diệp Bình không thích bị sỉ nhục, hay bị đuổi đi như một con chó, chỉ cần ai dám đối với hắn như vậy, hắn Diệp Bình tuyệt sẽ không lưu tình.
Bỏ lại tên bán tình báo, Diệp Bình tức tốc đi tìm Hồng Viễn đầu tiên.


Tại trong phần kí ức hắn đọc được, Hồng Viễn vị trí ở gần hơn, trong khi đó Đinh Ngũ vị trí lại ở khác xa.
Tại hắn đi được một lúc, một thân ảnh mặc huyền y xuất hiện tại sau lưng hắn, người đó không ai khác chính là Hồng Viễn.


Hắn cũng nghe qua được có một người đang đi tìm hắn, dò hỏi vị trí của hắn hết người này đến người khác.
Thông qua từng người một, Hồng Viễn biết được người tìm hắn lại là tạp dịch của Vân Hải Tông Diệp Bình.


Bị một tên tạp dịch dò hỏi vị trí của mình, hắn cảm thấy hứng thú, ngay lập tức, thông qua một vài người, hắn cuối cùng cũng biết phương hướng mà Diệp Bình đang đứng.


Trước đó hắn đi qua một tên ngu ngu ngơ ngơ, từ trạng thái của người đó, Hồng Viễn nhận thấy tâm trí người đó như bị phá hủy bởi một loại thuật nào đó.


Cảm thấy kì lạ, Hồng Viễn lấy ra trong túi trữ vật hai tấm phù, một tấm dùng để dò khí tức lưu lại tại đó, một loại là Tốc Hành Phù, tăng tốc độ di chuyển của hắn lên gấp mười lần.


Dò được khí tức tại đó, Hồng Viễn tức tốc đi theo dòng khí tức đó, cuối cùng hắn cũng thấy được thân ảnh của Diệp Bình.
Diệp Bình cảm nhận được có người sau lưng mình, hắn quay đầu lại, nhìn lấy Hồng Viễn.


Hồng Viễn cũng nhìn Diệp Bình, cả hai ánh mắt va chạm vào nhau, Diệp Bình cười nhẹ, ánh mắt như thú săn mồi nhìn chằm chằm Hồng Viễn.
"Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi."
Ngay lập tức, hắn đánh ra một quyền, trực chỉ vào mặt của Hồng Viễn.


Nghe được Diệp Bình nói, Hồng Viễn chưa kịp định thần lại thì đã lãnh trọn lấy một quyền của Diệp Bình.
Ngã ra đừng sau, Hồng Viễn ôm mặt, gào thét trong đau đớn.
"A, ngươi dám đánh vào mặt ta."
"Như thế nào, chỉ mới ăn một quyền, ngươi đã không chịu được rồi sao."


Diệp Bình nhàn nhạt đáp lại một câu, một quyền lại tiếp tục đánh ra.
Lần này hắn không vận dụng Bạo Quyền nữa, một luồng khí đen xuất hiện bao bọc lấy toàn bộ bàn tay của hắn.
Một cỗ khí áp lãnh lẽo dần dần xuất hiện, ẩn ẩn có vô số tiếng gào thét xuất hiện xung quanh.


Thiên Ma Chưởng, một loại chưởng pháp mà hắn học được từ Ma Tộc, loại chưởng pháp này nếu bị đánh chúng thì không những pháp lực đối phương bị ma khí xâm nhiễm mà lình hồn cũng theo đó vỡ nát.
Nếu may mắn thoát khỏi Thiên Ma Chưởng thì cũng không sống được quá một ngày.


Loại chưởng pháp này Diệp Bình rất ít khi vận dụng, dù sao cũng là xuất từ Ma Tộc, chủng tộc này không được Nhân Tộc chào đón, thậm chí chỉ cần phát hiện Ma Tộc hoặc Ma tu thì Nhân Tộc đều sẽ gióng trống khua chiêng chém giết cho bằng được.


Cảm nhận xung quanh không khí bắt đầu lạnh dần, từng tiếng gào thét vọng vào trong tai, Hồng Viễn ánh mắt lúc này trực chỉ Diệp Bình, hay đúng hơn là trực chỉ lấy bàn tay của Diệp Bình.
Trong mắt hắn, từng sợi khí đen vòng quanh bàn tay của Diệp Bình đang từng bước một tới gần hắn.


Từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, Hồng Viễn định bỏ chạy thì đã quá muôn.
Diệp Bình Thiên Ma Chưởng nhẹ nhàng đặt trên người Hồng Viễn.
Một chưởng này tuy nhẹ nhàng nhưng chưởng lực đang phá hủy dần sinh cơ của hắn, từ thể nội chân khí bị bào mòn dần cho đến linh hồn phá toái.


Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt, nhưng trong nhát mắt đó, Hồng Viễn như trãi qua vô tận địa ngục.
Đến lúc ch.ết, hắn Hồng Viễn thậm chí còn chưa nói thêm được nửa câu nào, bị giết quá nhanh, hắn không cam lòng.
Tại trước khi ch.ết, Hồng Viễn thốt ra một câu.


"Diệp Bình, nguyền rủa chơi ch.ết không được toàn thây."
Nghe được Hồng Viễn trước khi ch.ết thậm chí còn nguyền rủa mình, hắn cười khẩy, đáp lại một câu.
"Sâu kiến chi ngôn."
Ngay sau khi Hồng Viễn ch.ết, Diệp Bình trích huyết Hồng Viễn, bắt đầu kiểm trắc huyết mạch.


"Phế huyết, không phải Bạch Hổ huyết mạch."
Diệp Bình kiểm trắc huyết mạch của Hồng Viễn, nhận thấy chỉ là phế huyết, ngay lập tức, hắn đánh ra một chưởng, nghiền nát thân thể Hồng Viễn.


Sau đó, bỏ lại thân thể không vẹn toàn của Hồng Viễn, Diệp Bình lại tiếp tục lên đường, tìm kiếm vị trí của Đinh Ngũ.


Theo hắn nhận định, Đinh Ngũ chắc chắn có một tia huyết mạch Bạch Hổ, chỉ cần có thể rút ra tinh huyết Bạch Hổ dù chỉ là một phần nhỏ thôi cũng giúp hắn mở khóa một nửa Chân Vũ Mãnh Quyết.






Truyện liên quan