Chương 46: Ta, Bạch Vũ, Bạch Quyền Đại Đế
Giết ch.ết Hồng Viễn, Diệp Bình tiếp tục tìm kiếm vị trí của Đinh Ngũ, dựa theo kí ức sưu hồn trước đó, lần Đinh Ngũ xuất hiện cách hắn vài chục dặm có hơn.
Tại lúc đi tìm Đinh Ngũ, hắn có lướt qua vài điểm mấu chốt trận pháp trong Loạn Tâm Lâm, dựa theo tiền thế, hắn chỉnh sửa lại trận pháp Loạn Tâm Lâm để chính hắn có thể điều động được đặc tính đại trận theo ý hắn muốn.
Như tiền thế đồng dạng, thời điểm hắn nhận được truyền thừa Chân Vũ Mãnh Quyết, Diệp Bình cũng phải đi tìm Bạch Hổ tinh huyết cùng Huyền Vũ tinh huyết để mở ra Chân Vũ Mãnh Quyết cũng như tôi thể niết bàn.
Nếu không, cũng không có hắn danh xưng vạn cổ tối cường Bạch Quyền Đại Đế, cũng không có vạn nhân triều bái, vạn yêu phủ phục tại trước mặt hắn.
Nhưng dù cho vạn cổ tối cường thì sao, vạn nhân triều bái, vạn yêu phủ phục thì làm thế nào, không phải cũng chịu ảnh hưởng bởi tuế nguyệt sao, cũng trở thành một nắm cát vàng trong thời gian trường hà ư.
Thay đổi trận pháp xong, Diệp Bình tế ra vài viên hạ phẩm linh thạch, Khống Hỏa Thuật tại tay, ngay tại đó hắn rèn đúc một tấm lệnh bài có khả năng dẫn xuất đại trận Loạn Tâm Lâm.
Những gì hắn làm tất cả là đề phòng biến cố xảy ra.
Bạch Hổ huyết mạch cũng không đơn giản chỉ là truyền thừa huyết mạch, bất kì một ai sở hữu huyết mạch đều có thể kích phát ra uy áp huyết mạch trong đó.
Người sở hữu Bạch Hổ huyết mạch tại thời khắc nguy cấp nhất, cận kề sinh tử nhất có thể kích phát một tia uy áp Bạch Hổ để chiến đến cùng.
Vậy nên, việc Diệp Bình thay đổi trận pháp chính là để gò bó lại người mang Bạch Hổ huyết mạch, từ đó có cơ hội đánh giết một cách dễ dàng hơn.
Cầm lên lệnh bài trận pháp, Diệp Bình đeo nó bên hông, tại hắn chuẩn bị rời đi nơi đó, hắn nghe được ở gần có người đang chiến đấu.
Tính tò mò lại nổi lên, hắn ngay lập tức đến gần nơi giao chiến đó.
Tại nơi giao chiến, một nhóm người đang vây giết lấy một thân ảnh đẫm máu.
Thân ảnh đẫm máu ấy không ai khác chính là Đinh Ngũ, người mang Bạch Hổ huyết mạch.
Gương mặt hắn lúc này hiện lên từng vệt đen giống như hổ văn, ánh mắt sắc bén, cả người toát lên một cỗ uy áp kinh khủng như thể bất kì một ai đến gần hắn đều sẽ phải ch.ết.
Những người vây giết Đinh Ngũ lúc này vô cùng lưỡng lự, bọn hắn vây giết Đinh Ngũ đã hơn ba ngày, ba ngày này không biết có bao nhiêu người bị Đinh Ngũ miểu sát.
Mỗi lần bọn hắn tìm được tung tích của Đinh Ngũ, là y như rằng đoàn đội bọn hắn lại mất đi ít nhất ba người.
"Đinh Ngũ, giao ra bảo dược, ít nhất ngươi có thể toàn thân mà sống."
Kẻ cầm đầu đoàn người lên tiếng uy hϊế͙p͙ Đinh Ngũ.
Bọn hắn đuổi giết Đinh Ngũ chính là vì Đinh Ngũ trước đó có tìm được một gốc bảo dược, cùng thời điểm bọn hắn cũng ở gần đó thấy được.
Máu tham lam nổi lên, không nói không rằng bọn hắn trước tiên uy hϊế͙p͙ Đinh Ngũ giao ra bảo dược, như giao ra, cả hai đường ai nấy đi, bọn hắn cũng không nguyện ý giết Đinh Ngũ.
Dù cho trong Loạn Tâm Lâm có thể giết người, nhưng bọn hắn cũng không dám giết quá nhiều người, phòng trường hợp đắc tội người không nên đắc tội.
Nhưng mấu chốt chính là Đinh Ngũ hắn cũng không phải là hái cái gì bảo dược, thứ hắn tìm được chỉ là một mảnh xương thú, nhưng mảnh xương thú này bị huyễn trận Loạn Tâm Lâm đổi thành bảo dược, vậy nên bọn người kia mới lầm tưởng hắn là hái dược bảo dược.
Còn nguyên do hắn có thể nhìn đến chân thân mảnh xương kia là vì như sâu xa thăm thẳm bên trong kêu gọi, hắn cảm nhận được mảnh xương kia giống như hắn, vô cùng thân thiết như người thân đồng dạng.
Đây cũng là điểm khác biệt của Bạch Hổ nhất tộc, bọn hắn Bạch Hổ nhất tộc nhưng là một lòng đoàn kết, dù cho chỉ là một tia tạp huyết Bạch Hổ, bọn hắn cũng không có khái niệm phân chia cao thấp huyết mạch.
Chỉ cần trong người mang Bạch Hổ nhất tộc huyết mạch, thì chính là đồng tộc của bọn hắn, ai cũng không được đánh giết, chèn ép.
Đây cũng là nguyên do Bạch Hổ nhất tộc vô cùng thưa thớt, hậu nhân ít lại càng ít, mà cùng nhánh Thiên Hổ nhất tộc lại khác biệt.
Người mang huyết mạch Thiên Hổ thì sao, như không thể chiến, vậy thì chỉ có bị đem đi đào huyết mạch, nuôi dưỡng cho kẻ có huyết mạch cao hơn.
Tại tiền thế, Diệp Bình hãy cũng chính là Bạch Vũ đã từng đánh giết một tôn mang huyết mạch Bạch Hổ, hắn bị đuổi giết suốt hơn mười năm.
Nếu không phải hắn chạy vào Thiên Hổ lãnh địa, hắn đã bị Bạch Hổ nhất tộc đuổi giết đến ch.ết.
Trở lại, tại Đinh Ngũ nghe được uy hϊế͙p͙, hắn làm như không nghe thấy, đôi tay huyễn hóa ra hổ trảo, phi thẳng đến nhóm người kia.
Hổ trảo hiện ra, từng người một bị Đinh Ngũ giết đến không toàn thây, máu chảy thành sông.
Tiếng kêu tha mạng liên tục phát ra, la hét trong sự đau đớn, nhưng những thứ này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Đinh Ngũ, hắn vẫn như cũ đánh giết từng người một.
Tên cầm đầu trước đó uy hϊế͙p͙ hắn Đinh Ngũ bị một trảo phía dưới, đầu thân mỗi phần một nơi, huyết dịch chảy ra không ngừng.
Trên gương mặt trước khi ch.ết hiện ra một nỗi sợ hãi tột cùng, ánh mắt như không cam lòng bị giết, bi phẫn, hối hận, đều hiện ra tại trên gương mặt đã trắng bệch của hắn.
Được một lúc, sau khi giết xong tất cả những kẻ đuổi giết, Đinh Ngũ trạng thái lúc này cuối cùng cũng ổn định lại.
Hổ văn, hổ trảo, hổ nhãn biến mất, Đinh Ngũ ngã nhào xuống đất, cả cơ thể hắn như thoát lực, một ngón tay cũng không thể động được.
Tại lúc Đinh Ngũ sắp ngất đi, Diệp Bình cuối cùng xuất hiện.
Ánh mắt sắp khép lại của Đinh Ngũ nhìn đến thân ảnh mờ ảo của Diệp Bình, đúng lúc này, mảnh xương trước đó hắn cất trong người như cảm nhận được nguy hiểm, ngay lập tức phi tốc vào trong đan điền của hắn.
Một cỗ huyết lực tràn vào đan điền, gương mặt đã mệt mỏi của Đinh Ngũ biến mất, thay vào đó, hổ văn lại xuất hiện thêm một lần nữa.
Diệp Bình đưa tay ra, định dùng pháp quyết đào huyết thì bị uy áp Bạch Hổ ngăn cản lại.
Đinh Ngũ nằm ở dưới đất lúc này một cước tại đất, phi tốc ra xa Diệp Bình, ổn định lại thân thể, hổ nhãn nhìn Diệp Bình một cách cảnh giác.
Hắn khàn giọng, nói.
"Ngươi là ai, tại sao lại muốn đào huyết tên tiểu tử này ?"
Đinh Ngũ giọng nói khàn khàn, trực chỉ Diệp Bình cùng với huyết sắc chi khí tại tay Diệp Bình.
Lúc này, Đinh Ngũ cũng không phải nguyên bản Đinh Ngũ, từ khoảnh khắc mảnh cốt nhập vào thể nội hắn, một cỗ ý chí còn sót lại trong cốt điều khiển lấy thân thể Đinh Ngũ.
Trước đó, Đinh Ngũ cảm nhận được mảnh xương thân thuộc cũng là vì mảnh xương này đã từng là một tôn Bạch Hổ nhất tộc tu giả, kẹt tại trong Loạn Tâm Lâm đến ch.ết không lối ra, hắn ý chí uẩn dưỡng tại trong mảnh cốt cuối cùng, trực chờ người mang Bạch Hổ huyết mạch đến kế thừa hắn tinh huyết cuối cùng.
Tại Diệp Bình xuất hiện, ý chí còn sót lại cảm nhận được trên người Diệp Bình mang theo ác ý, ngay tức khắc hắn nhập thể Đinh Ngũ, cố gắng bảo toàn Đinh Ngũ, tránh bị thân ảnh trước mắt làm hại.
Diệp Bình thu lại huyết sắc chi khí tại tay, nghe được Đinh Ngũ thanh âm khàn khàn, hắn ánh mắt lãnh đạm, nhìn Đinh Ngũ như nhìn sâu kiến.
"Sâu kiến, như giao ra tinh huyết Bạch Hổ, ta tha cho ngươi một mạng, như không, vậy làm tử."
Lãnh đạm lời đó, như trực chỉ ý chí tại thể nội Đinh Ngũ lúc này.
Đã từng, hắn ngọa lâm tứ phương, vậy mà bị người nhốt tại trong Loạn Tâm Lâm, đã vậy hắn còn bị một nhân loại khinh bỉ, xem như sâu kiến.
Ý chí tại thể nội Đinh Ngũ lúc này tức giận, thông qua cơ thể Đinh Ngũ, phóng ra uy áp mạnh nhất, hét lớn.
"Nhân loại, một kẻ như ngươi mà cũng đòi giết ta, nực cười, sâu kiến mới là ngươi, tử."
Đinh Ngũ đưa tay ra, hổ trảo hiện lên, tại hổ trảo, vô số văn tự kì lạ bao phủ lấy hổ trảo, hướng thẳng đến Diệp Bình.
Diệp Bình thấy vậy, chỉ cười nhạt một cái, đánh ra một chưởng.
Cửu Trọng Thiên Chưởng.
Một chưởng hội tụ cửu chưởng, đánh tại trên hổ trảo Đinh Ngũ.
Đinh Ngũ chỉ thấy Diệp Bình đánh ra một chưởng, hắn khinh thường cười lớn.
"Ha ha, một chưởng, một chưởng của ngươi làm sao bằng hổ trảo của ta, chung quy sâu kiến nhân loại thôi."
Một chưởng đã xuất, Diệp Bình thu tay lại, chăm chăm nhìn Đinh Ngũ lúc này, hắn chỉ nói một từ.
"Bạo."
Bỗng nhiên, tại hổ trảo Đinh Ngũ, vô số chưởng ẩn hiện lên, phá toái lấy hổ trảo của hắn.
"Á."
Đinh Ngũ la lên, ôm cánh tay đau đớn, nhảy người ra đằng sau, ánh mắt sợ hãi lúc này trực chỉ Diệp Bình, hắn nộ hống hỏi Diệp Bình.
"Ngươi rốt cuộc là ai ?"
"Ta, Bạch Vũ, người đời hay xưng ta Bạch Quyền Đại Đế."
Diệp Bình lãnh đạm đáp lại câu hỏi của Đinh Ngũ, hắn cũng chưa từng có ý định giấu đi đạo hiệu của mình.
Như thế nhân vô tri, xem hắn cuồng ,dám tự xưng đại đế, vậy hắn Bạch Vũ chỉ cần chứng minh hắn có thực lực đại đế là được.