Chương 55: Kháng kiếp chi vật
Diệp Huyền cầm trong tay thanh kiếm đã nhuốm lấy máu của Lưu Thiết, ánh mắt dò xét lấy phía trước Huyết Ma Trại.
Huyết Ma Trại cổng trại xây lên chỉ là phàm mộc, cũng không phải nhất phẩm mộc tài.
Ở phía trước, đứng gác lấy hai tên thô kệch, tu vi chỉ có tại Dẫn Khí tam trọng.
Mà tại lúc Lưu Thiết dẫn Diệp Huyền đến Huyết Ma Trại trên đường, hắn cũng liền đã lén lút sử dụng lấy một trương Truyền Âm Phù cấp thấp.
Truyền Âm Phù này là do chủ trại đưa lấy cho hắn, để hắn chỉ cần ra ngoài mà gặp phải rắc rối liền truyền âm cho hắn.
Thời điểm Lưu Thiết nhận phù, cũng chỉ có một trương phù mà thôi.
Lưu Thiết cũng không phải cái gì gà mờ trong tu giới.
Tuy là thổ phỉ, nhưng hắn cũng là có ánh mắt nhìn người.
Từ vị trại chủ mới này đến xem, trong lòng hắn liền nhận định lấy vị tân trại chủ này là không muốn hắn làm phiền nên ném cho hắn một cái phù truyền âm, xem như là đuổi đi làm việc.
Vị trí trại chủ mất, bị đẩy xuống thành đại đương gia, hắn Lưu Thiết trong lòng cũng có nộ khí.
Ra ngoài cướp đường, được lúc gặp trúng Diệp Huyền đang đi ngang qua, thấy Diệp Huyền chỉ là Dẫn Khí ngũ trọng.
Trong lòng hắn liền quyết lấy Diệp Huyền xem như vật trút giận.
Nhưng ai ngờ đâu, hắn vậy mà đụng trúng thiết trụ, đắc tội một cái thâm bất khả chắc thiếu niên nhân.
Dưới sự thúc ép của Diệp Huyền, hắn Lưu Thiết thì đành phải dẫn Diệp Huyền đến Huyết Ma Trại.
Trên đường đi, hắn cũng chì là ra vẻ cung cung kính kính mà thôi.
Từ Diệp Huyền trên thân, Lưu Thiết thấy được cơ hội thành trại chủ, cơ hội nắm trong tay hết thày chín thành tư nguyên của trại.
Trong lòng Lưu Thiết, từng tràng cảnh bắt đầu nổi lên, từ việc thiếu niên này giết tân trại chủ, cho đến từng lời nói ngon nói ngọt đưa đẩy thiếu niên này lên làm cung phụng, nhờ đó duy trì lấy Huyết Ma Trại.
Tại Lưu Thiết dẫn Diệp Huyền đến Huyết Ma Trại, hắn còn chưa kịp nịnh nọt, liền chỉ thấy lưỡi kiếm lướt qua mắt hắn, trực tiếp ngang qua cổ hắn.
Từng dòng tiên huyết tuôn ra, nhuộm đỏ lấy bố y của hắn, ánh mắt ngạc nhiên kèm thêm phẫn nộ đối với Diệp Huyền.
Nhưng hết thảy cũng đã muộn, thân thể Lưu Thiết ngã xuống, Diệp Huyền cũng chưa từng nhìn lấy một mắt.
Với hắn, giết cùng không giết cũng không khác biệt là bao, dù sao cũng là thổ phỉ, như nhóm Lưu Thiết chỉ là cướp người khác, hắn liền không quan tâm, cũng không có ý muốn nhúng tay vào.
Nhưng đã cướp đến trên thân của hắn, vậy hắn Diệp Huyền liền giết, liền cướp lại.
Ai cũng không có quyền cướp đến trên thân của hắn, dù cho chỉ là một thứ nhỏ bé nhất đi chăng nữa.
Tại Diệp Huyền giết Lưu Thiết, hai tên canh trại cũng liền nhìn thấy.
Một trong hai tên định lên chặn đường thì nhìn thấy người đến nhưng có Lưu Thiết đại đương gia.
Còn không đợi hắn lên tiếng, chỉ thấy thiếu niên đứng bên cạnh Lưu Thiết liền rút kiếm, trực tiếp hạ sát Lưu Thiết.
Hắn cực tốc quay vào trong trại hô lớn.
"Địch tập, có địch đến."
Đồng bạn ở bên cạnh hắn cũng nhanh chóng đi lên chặn lại Diệp Huyền, từ đó kéo dài thời gian cho cả trại ứng phó.
Hắn vừa định chạy đến chỗ Diệp Huyền thì trong nháy mắt, toàn bộ thế giới bắt đầu u ám dần.
Hết thảy đều chìm vào bóng tối vô tận.
Tại thời khắc cuối cùng, thứ lưu lại trong ánh mắt hắn chính là Diệp Huyền không biết từ lúc nào liền đã đến gần thân thể của hắn.
Nhưng ánh mắt của hắn lại không phải ngang hàng với thiếu niên kia, mà lại nhìn từ dưới lên trên.
Hắn thấy thân thể hắn, một bộ thân thể không đầu, tiên huyết phun ra tứ phương không ngừng.
Nhung kì lại thay, dù cho huyết dịch có phun ra bao nhiêu, cũng lại chưa từng có một giọt lưu lại trên thân thể của Diệp Huyền.
Tại lúc tên canh trại đến, Diệp Huyền vẫn là đạm nhiên, từng bước một đến gần tên canh trại.
Một kiếm xuất ra, cũng không động pháp lực, hết thảy một kiếm nhìn như bình thường.
Nhưng với cảnh giới mà tên canh trại nắm giữ, làm sao là đối thủ của Diệp Huyền.
Dù chỉ là dùng sức mạnh đến từ nhục thân, Diệp Huyền từ đầu đến cuối cũng chưa từng vận dụng lấy một tia pháp lực.
Hắn Diệp Huyền liền nhận định, phải diệt sạch sẽ lấy Huyết Ma Trại, biến nơi này trở nơi dừng chân khi nào mà hắn cần vào Vạn Yêu Sơn Mạch.
Giết xong một tên canh trại, cũng là lúc mà tên canh trại còn lại liền đã tụ tập đủ lấy hai mươi người ngay tại cổng trại.
Hết thảy hai mươi người, thấp nhất liền chỉ có Dẫn Khí tam trọng, cao nhất cũng chỉ là Dẫn Khí tứ trọng.
Vừa cầm kiếm trên tay, một thân đạm nhiên, Diệp Huyền chỉ nhàn nhạt nhận xét.
"Quá yếu."
Mà tại lúc Diệp Huyền nói, hai mươi người nhưng là cảm giác lạnh toàn sống lưng.
"Các huynh đệ, đừng nghe hắn loạn ngôn, chúng ta nhưng là có hai mươi người, hắn cũng chỉ là có một người, không phải sợ."
Thấy toàn thể huynh đệ bắt đầu thoái chí, một tên Dẫn Khí tứ trọng bèn lên tiếng, chấn an toàn thể.
"Đúng vậy, chúng ta cũng là đông hơn, chắc chắn sẽ diệt sát được tên kia."
Một tên trong đó cũng phụ họa theo.
Nghe được chấn an, gần hai mươi người liền xóa đi trong lòng sợ hãi, mỗi người trên tay cầm lấy vũ khí, trực tiếp xông lên giết Diệp Huyền.
Một màn này, tự nhiên cũng lọt vào mắt của Diệp Huyền, nhưng hắn lại không cảm thấy hài hước, biết yếu vẫn chiến, cũng là bản thân đoàn nhóm ý chí.
Lắc đầu một cái, Diệp Huyền nâng cao trường kiếm, một kiếm quét ngang.
Nhất kiếm vừa ra, kiếm quang liền trảm gần chục người.
Từng bộ thi thể ngã xuống, máu chảy không ngừng.
Dưới kiếm quang, có người một phân thành hai, có người càng là chịu đến đầu thân một nơi.
Chỉ một kiếm, liền có gần mười người ngã xuống.
Diệp Huyền bước từng bước một, dưới chân hắn tiên huyết thành sông, nhuộm đỏ lấy đế giày của hắn.
Tại kiếm khí tán đi, thiên địa liền rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ.
Lưu lấy, cũng chỉ là thanh âm từ cước bộ của Diệp Huyền.
Mười người ngã xuống, sĩ khí liền biến mất hoàn toàn từ đám người còn lại.
"Ngươi...ngươi đừng qua đây."
Có người thả trong tay đại đao, quỳ xuống tại chỗ, trong giọng nói mang vẻ cầu khẩn cũng sợ hãi.
Những người còn lại thấy có huynh đệ chưa đánh liền gục, trong lòng nổi lên sự khinh bỉ, bọn hắn khạc nhổ lên thẳng tên huynh đệ đang quỳ lạy kia.
Phì.
"Đồ nhát gan, bất quá chỉ là đối phương cũng mạnh hơn thôi, chúng ta chỉ cần rút về trại, còn không phải kẻ địch không làm gì được chúng ta."
Ngay lập tức, bọn hắn liền ba chân bốn cẳng rút vào sau cồng trại.
"Mở trận pháp."
Một tên thô kệch đại hán lên tiếng, ra lệnh cho thuộc hạ tại bên cạnh.
Trận pháp vừa mở, một lồng thanh sắc nổi lên, bao phủ toàn bộ lấy Huyết Ma Trại, ngăn cách hết thảy.
Diệp Huyền vẫn đứng tại đó, mặc cho những tên thổ phỉ kia rút lui vào trại, mặc cho bọn hắn mở lên trận pháp nhằm chặn lại cước bộ của hắn.
Đứng nhìn trận pháp, vô số trận văn phù hiện tại trên lồng trận, từng cái phù văn kết cấu vô cùng phức tạp, đan xen lẫn nhau.
Đứng tại bên ngoài trận pháp, Diệp Huyền liên tục không ngừng nâng kiếm chém vào lồng trận pháp.
Nhưng mỗi lần lưỡi kiếm đụng vào đại trận, cũng đều như chém vào cục bông, tất cả đều như phản chấn lại với hắn.
"Ha ha, tiểu tử, ngươi mạnh thì như thế nào, còn không phải bị trận pháp của trại chủ ngăn trở tại bên ngoài."
Tên thô kệch đại hán trước đó kêu thuộc hạ mở trận pháp lúc này lên tiếng nhục nhã lấy Diệp Huyền.
Hắn thấy, chỉ cần là trận pháp còn, còn không phải Diệp Huyền không thể làm gì được bọn hắn.
Mạnh hơn thì sao, cũng là đứng tại ngoài trận pháp mà thôi.
Nhận thấy không thể phá trận pháp, Diệp Huyền cũng chỉ là cười nhạt một cái, lên tiếng.
"Không thể phá trận, vậy thì dùng các ngươi xem như đồ kháng kiếp."
Ngay tại lúc đó, không biết từ lúc nào, một bình ngọc xuất hiện tại trên tay cùa hắn.
Bình ngọc vừa xuất hiện, khí tức của nó tràn lan ra tứ phía.
Tại thời khắc bình ngọc xuất hiện, cũng là lúc trên trời bắt đầu ngưng kết từng đóa hắc vân, uẩn dưỡng lấy vô số lôi điện.
"Ầm ầm ầm."
Ngũ phẩm Hóa Anh Đan vừa hiện, cũng là lúc thiên kiếp liền xuất hiện.
Trước đó hắn dùng là chín người lấy kháng lôi kiếp ngũ phẩm Tụ Nguyên Đan.
Giờ đây, hắn Diệp Huyền nhưng là dùng một trại chục người, cùng cái này đại trận xem như đồ kháng thiên kiếp.