Chương 56: Thoát chết trong gang tấc
Bầu trời nổi lên từng ánh tia chớp, mỗi một đạo thiên kiếp đều tản mát ra khí tức hùng hồn.
Ngay cả Diệp Huyền dù là trước đó đem chín tên thổ phỉ kháng thiên kiếp trước kia thì hiện tại hắn cũng bắt đầu cảm thấy khó nhằn.
Một cái đại trận bán bộ Hóa Đan cảnh cùng vài tên Dẫn Khí cảnh mà nói chắc chắn sẽ không thể kháng nổi được một đạo thiên kiếp bổ xuống.
Diệp Huyền hiện tại chỉ là muốn dọa nạt một phen mà thôi.
Nhưng nếu càng là để lâu, một khi thiên kiếp uẩn dưỡng thành công thì dù cho hắn có thu hồi lại Hóa Anh Đan thì thiên kiếp kiểu gì cũng sẽ bổ xuống tại trên đầu hắn.
Ầm.
Ngay tại một tiếng ấm chớp nổi lên, mấy tên thổ phỉ tại Huyết Ma Trại giật mình cả lên.
"ch.ết tiệt, đây rốt cuộc là cái gì?!"
Một trong số đó gào thét trong sự tuyệt vọng.
Nghe được thiên kiếp sắp bắt đầu hạ xuống, Diệp Huyền vội vàng thu lại bình ngọc.
Hắn cũng không muốn dùng chính mình đi kháng một cái ngũ phẩm thiên kiếp làm gì.
Tại Diệp Huyền thu bình ngọc vào kho đồ, thiên kiếp tại trên bầu trời dường như mất đi cảm ứng.
Thiên không cảm nhận được khí tức của bình ngọc biến mất, nó liền nổi lên cơn thịnh nộ.
Sấm chớp càng là xuất hiện không ngừng, mỗi một tia chớp như ẩn như hiện xuất hiện từng sợi kim sắc lôi đình.
Diệp Huyền nhìn lên thiên không, trước đó hắn thấy được nguyên bản lôi đình chỉ là màu thanh sắc, nay lại pha tạp nên từng sợi kim sắc lôi đình.
Mỗi một đạo thiên kiếp uẩn dưỡng phía trên tản mát ra khí tức còn kinh khủng hơn cả trước đó gấp mười lần.
Nhận thấy có điều không hay, Diệp Huyền chuẩn bị vận chuyển từng tia chân nguyên đến toàn bộ cơ thể, vận dụng tối đa thân pháp định bỏ chạy tại chỗ thì đột nhiên một đạo chưởng pháp xuất hiện từ trong không khí đập thẳng về phía Diệp Huyền.
Toàn bộ thành viên trong Huyết Ma Trại dưới uy áp của thiên kiếp đều đã toàn bộ ngất đi.
Những kẻ dưới Dẫn Khí tam trọng tất cả đều thổ huyết nội thương tại chỗ.
Còn lại những kẻ trên tam trọng dưới sự uy áp của thiên khung mà tâm thần bất ổn, trực tiếp điên tại chỗ.
Trong đó, đại đương gia Dẫn Khí thất trọng chỉ vì nhìn lên thiên khung quá lâu mà hai mắt liền đã trắng bệch, miệng nói không nên lời.
Hắn quỳ rạp xuống đất, thân thể cứng đờ tại chỗ.
Trong khi đó, Diệp Huyền nhận thấy trước mắt xuất hiện chưởng ấn, thân thể cố gắng nhích qua một bên nhưng không kịp.
Chưởng ấn ngay lập tức đụng vào cánh tay cái của Diệp Huyền.
Xương cốt tại bên cánh tay trái bắt đầu phát ra từng tiếng cót két, huyết dịch cũng theo đó chảy xuống.
Thân thể Diệp Huyền theo quán tính té vào một gốc cây gần đó, chân nguyên trong cơ thể hỗn loạn, nhưng dưới Ngũ Hành khí mà không xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn cực độ mà tổn thương kinh mạch.
"Cuối cùng cũng có cơ hội hạ thủ."
Một giọng nói già nua hiện lên, không gian xung quanh như bị bóp méo, từ trong đó đi ra một thân ảnh có dấu hiệu của việc chuẩn bị vẫn lạc.
Diệp Huyền đôi mắt mông lung, nhìn chằm chằm lấy thân ảnh kia.
Tuy không biết là ai, nhưng từ trong giọng nói của đối phương có mấy phần quen thuộc kia hắn cũng có thể đoán ra được kẻ đến là ai và chắc chắn nhắm vào thứ gì.
"Ngươi..."
Diệp Huyền lên tiếng, vì bị thương thế tại người, mà giọng nói hắn mang theo vài phần yếu ớt.
Khung lão nhìn lấy Diệp Huyền, ánh mắt hắn mang theo vô số sự tham lam, không công bằng lẫn ghen tị trong đó.
Hắn kẹt tại Kim Đan kỳ đã quá lâu, lâu đến độ thân thể hắn mắt đầu bước vào kỳ mục nát, cũng chính vì vậy mà hắn mới bị phái đi theo một cái nha đầu để bảo vệ.
Nếu có thể, hắn cũng không nguyện ý đi theo một cái bàng hệ Tụ Bảo Các để bán mạng.
Khi nhìn đến Diệp Huyền trong tay vậy mà xuất hiện loại này đan dược, Khung lão liền hiếu kỳ cùng vẻ tham lam.
Cũng chính vì vậy mà hắn không tiếc hết thảy trừng phạt cũng muốn theo dõi Diệp Huyền để tìm ra được bí mật của viên đan dược kia.
Diệp Huyền bị theo đuôi cũng chưa từng phát hiện, tinh thần lực của Diệp Huyền chỉ có thể cảm nhận được tu giả dưới Kim Đan kỳ.
Còn trên Kim Đan kỳ, Diệp Huyền có là phát hiện cũng không có cơ hội chạy trốn, dù sao pháp lực của đối phương đã là ngưng luyện, không như Ngưng Đan kỳ pháp lực vẫn là trạng thái thể lỏng.
Khi Diệp Huyền lấy ra Hóa Anh Đan, Khung lão liền đã chắc chín phần mười việc Diệp Huyền vẫn còn giữ lại một tay, cơ duyên ở trước mặt, hắn không tiếc hết thảy cũng phải trọng thương Diệp Huyền để cướp bảo.
Chỉ nhận lấy được bình ngọc, hắn cùng không cần phải đến cái góc nhỏ bé này nữa.
Diệp Huyền nhận ra người đến chính là lão già trước kia hắn cho một kiếm vào tay, tâm trạng hắn càng là tức giận đến tột độ.
Hắn cũng không nghĩ đến việc bản thân bị một cái đại tu giả Kim Đan kỳ để mắt đến.
Từ thời điểm Ngũ Hành khí ổn định, hắn liền bắt đầu thả lỏng bản thân, quên mất chính mình vẫn là còn yếu mà bắt đầu phiêu.
Đó cũng là vì cái gì hắn cũng không có sợ Huyết Ma Trại trại chủ đến.
Giờ phút này đây, hắn liền hối hận bản thân lơ là trong phút chốc, dẫn đến việc bản thân rất có thể nằm ở đây mãi mãi.
Khung lão cảm nhận được tâm trạng của Diệp Huyền biến hóa, hắn đắc ý trong lòng.
Ánh mắt tham lam nhìn Diệp Huyền mà nói.
"Khặc khặc, chỉ cần ngươi giao ra món đồ kia, bản tọa liền tiễn đưa ngươi toàn thân, còn không, đừng trách bản tọa độc ác."
Khung lão từng bước một đến gần Diệp Huyền, lòng bàn tay nổi lên từng sợi hắc ám.
Đây là một loại sưu hồn khá là tà ác, người học được loại phương thức sưu hồn này phần lớn tâm thái đều sẽ biến chất.
Trước kia lúc còn chưa gia nhập vào Tụ Bảo Các, hắn liền từng tìm được động phủ của một vị đại ma tu giả Kim Đan kỳ.
Từ trong đó nhận được một bản sưu hồn pháp vừa có thể sưu hồn đối phương mà không làm ảnh hưởng linh hồn, vừa có thể luyện linh hồn đối phương thành khôi lỗi, từ đó điều khiển cho bản thân sử dụng.
Loại pháp này hắn không có ý định dâng lên cho Tụ Bảo Các, vậy nên cho đến hiện tại, ngoài hắn ra, không một ai biết được chân chính tính cách của hắn ra sao.
Ngay cả các chủ Tụ Bảo Các tại Trung Nam Vực cũng chưa từng nhận ra sự bất thường của hắn.
"Ngươi muốn sao, nằm mơ đi."
Diệp Huyền cương ngạch đáp lại Khung lão.
Hắn tuyệt không cho phép bất kì một kẻ nào nhận được Hóa Anh Đan ngũ phẩm.
Diệp Huyền không biết ở Nam Vực này có hay không đại tu giả Anh Linh cảnh trở lên, nhưng chỉ cần loại đan dược này xuất hiện, rất có thể sẽ khiến toàn bộ Nam Vực rơi vào huyết dịch thành hải, thi cốt thành sơn.
Hắn không muốn loại này sẽ diễn ra, vì chỉ cần diễn ra, rất có thể Diệp Gia sẽ rơi vào nguy hiểm mà không ai có thể cứu được.
Diệp Huyền nắm trong tay thanh kiếm, gắng gượng đứng dậy, vận chuyển chân nguyên đến tối đa, mặc cho cánh tay trái đang tổn thương.
"A, vậy mà vẫn còn tinh thần phản kháng sao!"
Khung lão cũng không bất ngờ là mấy, đến cả con sâu cái kiến còn biết liều mình, vậy con người liều mình giữ mạng thì có gì sai sao.
Hắn nâng lên bàn tay, khí tức u ám đến đáng sợ, ngay tại Khung lão định hạ thủ với Diệp Huyền, một giọng nói quát tháo liền xuất hiện.
"Ngươi dám!"
Giọng nói mang theo sự căm phẫn, kèm theo là sát khí đến vô biến.
Thanh âm chấn động Khung lão, hắn cảm thấy như có một tòa sơn nhạc đè nén lên chính thân thể hắn.
"Động...Động Thiên đại năng!"
Khung lão hoảng hồn, ngay tại thân thể định chạy chốn, một cánh tay xuất hiện, tóm lấy hắn.
Một thân ảnh hư ảo từ trong miếng ngọc bội mà Diệp Huyền luôn mang theo bên mình đi ra.
Thân ảnh mờ ảo đến độ, hoàn toàn không thể nhìn ra được người vừa xuất hiện là ai.
Diệp Huyền đứng tại đó, hết thảy đều diễn ra quá nhanh, hắn vẫn là chưa kịp phản ứng liền đã thấy một cánh tay tóm lấy thân thể Khung lão.
Tại thời khắc đó, Diệp Huyền ngã gục xuống ,ngất đi tại chỗ.
Thấy Diệp Huyền ngất đi, thân ảnh hư ảo liền an tâm mấy phần, ánh mắt hắn nhìn hằm hằm về Khung lão, mang theo vô biên vô tận sát khí, tùy thời đều có thể bóp nát Khung lão thân thể.
"Tiền...tiền bối, tất cả đều là hiểu lầm, ta...ta chỉ là..."
Còn chưa đợi Khung lão nói hết câu, thân thể hắn liền bị bóp thành sương máu, huyết nhục tán loạn khắp nơi.
Sau khi giết ch.ết Khung lão, thân ảnh liền tan biến vào trong không khí, mà miếng ngọc Diệp Huyền luôn mang theo bên mình lại ảm đạm đi mấy phần.