34
Ngô Vịnh Tranh vò đầu bứt tai, nhớ lại hôm trước tiểu tiên nữ với đôi mắt long lanh, nụ cười giòn giã nhìn mình nói : "Đồ ngốc, thích mình sao không nói ra?” "Oạch”, anh như bị sét đánh trúng, người nóng như lửa đốt, hai má đỏ bừng, trán rịn mồ hôi, trong đầu chỉ vòng vòng câu hỏi : "cô ấy biết rồi, cô ấy biết rồi..." anh vừa định trả lời thì giáo viên vào lớp .
Vậy là lỡ mất cơ hội tốt nhất để trả lời, thật là muốn ch.ết.
Suốt giờ học cứ mấy phút Ngô Vịnh Tranh lại ngắm trộm cô gái bên cạnh, sườn mặt thật sự rất xinh đẹp, khiến anh không kìm được mà ngây ngẩn.
Trần Âm dù chăm chú nhìn lên bục giảng nhưng cô vẫn có thể cảm thụ được ánh mắt mãnh liệt của người bên cạnh, hừm... đang giờ học mà anh chẳng biết thu liễm gì cả, ánh mắt như mang theo hơi nóng cực độ là cho gò má cô đỏ ửng.
Khi giáo viên cúi xuống , cô liền nhân đó quay sang liếc anh, nhẹ giọng hờn dỗi : "Đồ ngốc, không được nhìn nữa” Chàng thiếu niên tuấn lãng bây giờ như tên ngố, ngập ngừng nói :
"Cậu xinh quá” Trần Âm không nhịn được mà bật cười, tên ngốc này đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Ngô Vịnh Tranh nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô, hai mắt long lanh , khi nghe anh nói cô cười rạng rỡ, thực sự là tiên nữ đẹp nhất trên đời, là cho anh bị mê hoặc mà cười theo.
Lấy hết dũng khí, cắn cắn môi, rốt cục anh cũng nói ra tâm sự thầm giấu hai năm nay : "Mình thích cậu” anh cũng không dám mong tình cảm của mình được cô đáp lại, dù đắng hay ngọt cũng là do anh cam tâm tình nguyện nếm trải.
nói thành lời xong Ngô Vịnh Tranh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, giống như nỗi kích động lâu ngày rốt cục cũng tìm được người chia sẽ, hơn nữa người đó lại là người mà mình yêu thương bao lâu nay.
Trần Âm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh sau khi nói ra thì trở nên đỏ bừng , luống cuống nhìn về phía cô, cô hừm một tiếng tỏ vẻ mình biết rồi.
Sau đó cô quay mặt đi, cắn môi kìm nén sự vui sướng, đợi tên ngốc này suốt một năm rốt cục cũng chịu tỏ tình với cô rồi, nói ra thì đây là sự kiên nhẫn lâu nhất của Trần Âm từ bé tới giờ rồi.
Lúc đầu cô chú ý tới anh vì lần nào hai người thoáng chạm mặt nhau anh cũng ngây ngốc tới đáng yêu.
Tới đầu tháng ba vừa rồi, vóc dáng anh bỗng cao vụt lên, dường như cao hơn cô một cái đầu, hơn nữa anh thường xuyên chơi bóng nên làn da trắng nõn trở nên rám nắng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, trở thành một chàng trai cao lớn tuấn tú.
Các bạn nữ trong lớp nói về anh càng lúc càng nhiều hơn, ngay cả bạn cùng bàn cô cũng đỏ mặt rồi níu tay cô bảo rằng cậu bạn đó đẹp trai quá, lúc đó cô nghe mà thấy ê ẩm, giống như vật sở hữu của mình bị người khác tùy tiện thèm muốn.
Hóa ra trong vô thức cô đã để ý tới anh, mỗi khi thoáng gặp mặt anh, cô nhìn gương mặt đỏ ửng của anh thì cảm thấy vừa buồn cười nhưng tim cũng đập rộn rã.
3 năm cấp hai không phải không có người theo đuổi cô, chỉ là cô cứ cảm thấy không ổn, hóa ra là tên ngốc ấy đã chiếm trọn tâm trí cô mất rôi.
Vốn tưởng rằng lên cấp ba sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa, không ngờ anh lại thi vào cùng trường với cô, lại còn xếp cùng lớp nữa.
Rốt cục cũng chờ được tới khi anh tỏ tình, trong lòng cô mừng rỡ như điện nhỏ thầm trả lời : "Đồ ngốc, mình cũng thích cậu” Hừ một tiếng, tên ngốc nhà cậu bắt tôi đợi lâu thế, muốn tôi nói ra lời này á, nằm mơ đi.
Tiểu tiên nữ nghe anh nói xong chủ hừ một tiếng rồi tới tận hôm nay không bắt chuyện lại với anh nữa, khiến cho Ngô Vịnh Tranh vò đầu bứt tai không có hứng chơi bóng nữa, giờ thể dục thầy giáo cho hoạt động tự do, anh liền lẻn vào phòng dụng cụ ảo não suy tư.
Trần Âm kéo Nghiêm Miểu Miểu đi xếp hàng đánh cầu lông, lượt chơi của cô trước Miểu Miểu, đối đầu với Lâm Xán, chẳng được mấy phút cô đã bị Lâm Xán không nể nang gì loại ra ngoài.
Trần Âm cười lạnh, ha ha, cứ làm như cô không biết cái tên nam thần cao lãnh đấy xếp hàng là muốn đánh cầu với Nghiệm Miểu Miểu ấy.
Kết cục lúc ra ngoài cô phát hiện ra áo ngực bị bung khóa, cô liền yên lặng nhẹ nhàng đi tới phòng dụng cụ, cẩn thận khóa trái cửa lại, khóa sau bị bung, Trần Âm xoay người hoa cả mắt mà vẫn không cài được .
cô đành cởi áo đồng phục ra, vừ định cởi nốt bra thì nghe một tiếng "Oành”, theo đó các cây vợt bóng bàn , bóng rổ rơi ầm ầm xuống.
Trần âm sợ tới mức nhanh chóng lấy áo che lấy thân thể, tức giận quát lên: "Ai lén lút ở đấy? đi ra mau W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m một thân ảnh cao lớn chậm rãi bước ra, sau khi nhìn thấy Trần âm thở phào nhẹ nhõm, bỏ cái áo đồng phục đang che trước ngực xuống, xoay người đưa lưng về phía anh : "Đồ ngốc, lại đây cài khóa áo hộ mình” Tấm lưng trần trụi xinh đẹp của cô trong căn phòng tối lờ mờ trở trên trắng trẻo tới chói mắt.
Ngô Vịnh Tranh gãi gãi mũi đi tới, thần trí của anh vẫn chưa trở lại bình thường sau khi nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp phía trước của cô.