35

Chuong 35
Cậu có muốn cắm vào không?
Ngô Vịnh Tranh hít một hơi thật sâu, đầu óc choáng váng, tay run run cầm lấy dây áo lót ren hồng, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu xem phải khóa ở chỗ nào?


Trần Âm đợi một lúc vẫn chưa thấy anh làm gì, cô quay đầu lại nhìn anh ta với ra sau chỉ chỉ dưới bả vai: “Cài ở chỗ này này" Cô vòng tay ra khiến cho xương bả vai tinh tế lộ rõ, Ngô Vịnh Tranh run run cài móc áo, nhưng mà cái móc nhỏ quá khiến anh phải dùng hai tay loay hoay một lúc mới cài xong .


Hô hấp của anh như dừng lại, chỉ sợ hơi thở của mình sẽ phải vào tấm lưng trần trắng nõn của cô, tay anh nhẹ nhàng cài khóa áo, ngón tay không cẩn thận chạm vào làn da cô , liền run lên bần bật.
Anh ngẩng đầu lùi về sau , thở mạnh ra: “Hừ".Ngực đập dồn dập, toàn thân nóng bừng đầm đìa mồ hôi.


Toàn thân anh cứng ngắc không dám nhìn cô gái trước mắt, hướng mắt của anh nhìn chằm chằm vào ngựa gỗ thể dục, nhưng ánh mắt không nhịn được liếc trôm cô.
Trần Âm nghe tiếng thở mạnh phía sau lưng, cô che miệng cười trộm, tên ngốc này sao đáng yêu thế không biết, cô khoác áo lên nhưng không cài cúc.


Khóe miệng cô cong lên vẽ ra nụ cười giảo hoạt, xoay người lại đối mặt với anh: “Đồ ngốc, đẩy ngực lên giúp mình"
“A? Cái.. cái ..cái... gì ...đẩy... ngực.” Ngô Vịnh Thanh đờ đẫn nhìn Trần Âm, đẩy ngực ...ngực của tiểu tiên nữ.


Anh nuốt ngụm nước bọt thật lớn, ực một tiếng vang lên giữa phòng dụng cụ yên ắng "Ha ha” Hành động ấy chọc cho Trần Âm bật cười, đôi mắt đen tròn của cô hơi nheo lại, khóe miệng cong lên, hai khỏa ngực lắc lư nhè nhẹ.
Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ ửng, ngây ngốc đứng sững tại một chỗ.


available on google playdownload on app store


"Lại đây đi”
Đương nhiên là anh phải đi qua rồi, cho dù là núi đao biển lửa anh cũng bất chấp mà bước lên.
ngô Vịnh Tranh cuống quýt tới mức tay chân thừa thãi, thân thể cứng ngắc tiến tới đứng trước mặt cô.


Trần Âm cầm lấy bàn tay buông thõng của anh đặt lên ngực mình: “Dùng tay nhét vào trong áo, sau đó đẩu từ chân ngực lên" Nói xong cô hơi cúi người xuống , khiến tay anh tiến sâu hơn vào quả áo bra của cô.


Tầm mắt của ngô Vịnh Tranh vốn không dám nhìn vào đôi mắt của Trần Âm, cũng không dám cúi xuống trước ngực cô, anh nghiêng mặt đi , thế mà đột nhiên bị tiểu tiên nữ cầm lấy tay đặt tên bầu ngực mềm mại. "ưm..” Anh sợ tới mức nuốt nước bọt liên tục, mồ hôi càng chảy ròng ròng, anh đang sờ vào ngực của tiểu tiên nữ.


Hơi thở của anh dồn dập, tim đập như sấm, đầu óc ong ong, dựa theo lời cô nói trượt tay vào đầu ngực cô cao lên vừa với áo ngực, lúc ấy tay anh chạm vào đầu ngực săn cứng của cô.
“ưm.. ưm... cậu chạm vào núm ɖú của mình rồi” Sau đó cô lại nắm lấy tay anh kéo sang bên ngực còn lại, nhét vào trong bra.


Tay anh tiếp xúc với nơi ấm mềm ấy, anh gầm nhẹ, dường như muốn phát điên. Rốt cục anh không nhẫn nhịn nổi nữa, bàn tay bao lấy bầu ngực non mềm từ từ vuốt ve, giọng nói khàn khàn:


“Trần Âm, mình bị cậu làm cho phát điên" Hì hì, ... tay cậu lớn thật ấy" Trần Âm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh bị cô kích thích tới nhăn nhó thì thích thú cười vang .


Bầu ngực tròn đầy của cô chưa từng bị ai chạm qua, bàn tay anh nóng bỏng hữu lực, tuy rằng thô ráp , xoa xoa khiến ngực cô hơi đau nhưng cũng thích cực kì.
Ngực bên này cũng ngứa, cũng muốn cậu Xoa” Cô kéo tay còn lại của anh đặt lên bầu ngực kia.


"A! Trần Âm, cậu là yêu nữ" Hai mắt ngô Vịnh Tranh đỏ ngầu, hung tợn nhìn Trần Âm, cô nào có phải tiểu tiên nữ gì chứ, rõ ràng là yêu nữ ăn mòn máu thịt dụ dỗ người ta .


Anh cúi đầu hung hăng ngậm lấy cái miệng nhỏ đang cười khanh khách, hai cánh môi hồng nhuận vô cùng mềm mại thơm tho, anh dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ qua ɭϊếʍƈ lại một cô.
Trần Âm thầm mắng một tiếng, sao cứ ɭϊếʍƈ qua ɭϊếʍƈ lại như cún con thế, sao không hôn thật chứ ?


Cô hơi hé miệng thè đầu lưỡi ra, chạm vào cái lưỡi to dày nóng bỏng của anh, giây phút ấy cả hai đều rung động, cảm giác tiếp xúc đầu lưỡi tê ngứa như có dòng điện chạy qua.


Ngô Vịnh Tranh kích động cuốn lấu đầu lưỡi của cô, lưỡi của tiểu tiên nữ thơm quá , dần dần anh không khống chế được sức mạnh của mình, mạnh mẽ quấn nút lấy Lưỡi của cô.
Cho dù là tên ngố không rành việc nam nữ thì khi gặp người trong lòng thì cũng có thể tự mình giác ngộ.


Trần Âm bị sự hung mãnh của anh làm cho tê dại, mệt tới mức không kịp nuốt nước bọt mà đành để mặc cho nó chảy dọc theo khóe miệng. “Ưm.. ưm" cô đẩy ngực anh muốn anh buông cô ra.


Ngô Vịnh Tranh khôi phục chút lí trí, nhìn cô mềm nhũn tựa vào lòng mình, giấc mơ của anh trở thành sự thực, anh cũng có thể ôm cô vào lòng, ngày hôm nay giống như ảo mộng , anh được xoa nắn ngực cô, còn hôn lên môi cô nữa.


Miệng anh ghé sát môi cô, nhỏ giọng nó non: “Trần Âm mình thích cậu, rất thích, cực kỳ thích” Tiếng nói trầm thấp của anh tràn đầy tình yêu say đắm, gợi cảm mê hoặc lòng người.


"Còn cậu thì sao? Có thích mình không?” Anh hỏi xong thì nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, cặp mắt phượng hẹp dài của anh tràn đầy sự chờ mong hi vọng.


Tuy rằng mỗi khi gặp Trần Âm thì Ngô Vịnh Tranh trở nên ngốc không tả được, nhưng anh đâu có ngốc thật, cô chịu cho anh xoa ngực cô, cho anh hôn môi, chứng tỏ cô không hề ghét anh, thậm chí có khả năng cô cũng thích anh.
Tuy rằng anh thấy đây là ý nghĩa huyền, nhưng anh không hề nén được mà chờ mong.


" Đồ ngốc, mình cũng thích cậu, nếu không sao mình lại cho cậu chạm vào ngực mình, không thích thì sao lại cho cậu hôn mình chứ?”Rốt cục cô vẫn cô không nỡ nhẫn tâm để anh phải chịu khổ, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng mình.


Hai năm thầm mến cuối cùng cũng được đáp lại, ngô Vịnh Tranh vui muốn khóc, nâng lấy thắt lưng của cô lên, ôm cô vào lòng, vùi mặt nào hõm vai cô.


Trần Âm đột nhiên bị anh ôm chặt, chân chới với khỏi mặt đất, đã thế anh còn gục vào vai cô, cô đau lòng vuốt me tóc anh “Đồ ngốc, đừng bảo mình là cậu khóc nhé?
Qủa nhiên khi cô nâng mặt anh lên thì thấy hai mắt anh phiếm hồng.






Truyện liên quan