Chương 16: Mùa Gió lạnh đầu tiên..
Ngày... tháng.... năm...
- Bảo bối...
-.....
Dương Hiền không đáp lại.
- Còn giận anh?
-....
Nàng vẫn ngoan cố im lặng.
- Im lặng là muốn anh hôn thêm phải không?
Dương Hiền nghe vậy thì hốt hoảng đưa tay lên che miệng, đôi mắt to tròn mọng nước nhìn anh oán trách. Nàng bị ép giữa hai bức tường, một là bức tường gỗ phía sau, hai là tên đầu gỗ đang đứng đúng dáng Kabedon huyền thoại kia. Khoảng cách thật gần, mái tóc đen rối bời sương gió giờ được vuốt ngược ra sau lộ ra hoàn chỉnh gương mặt đẹp như tượng tạc, đôi hàng mi dày như mành thưa khẽ chớp, làm trái tim nàng đập mạnh từng hồi. Yêu Nghiệt!
- Bảo bối à, anh phải làm gì để em hết giận?
Anh áp tay lên má nàng, ép nàng quay lại nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sâu thẳm giờ không còn chút gì bông đùa thường ngày. Dương Hiền nhìn ra được sự dằn vặt, khổ sở được kìm nén lại trong đôi mắt anh. Nàng thực ghét.... ghét khi thấy anh đau buồn khổ sở như vậy. Trong chốc lát cơn giận dỗi, những nỗi tủi thân của nàng bay biến hết. Thật ra khi nghe anh nói "nhớ em" nàng đã tha thứ cho anh rồi. Bảo nàng dễ bị dỗ, bảo nàng yếu tâm lý dễ mềm lòng cũng được.
Thực lòng mà nói Dương Hiền không phải cô bé 17 tuổi giận dỗi người yêu ngày này qua ngày khác chỉ vì mấy cái tự trọng ngớ ngẩn mà con gái hay vẽ ra. Với nàng, hết giận là hết giận. Bản thân nàng cảm thấy ổn là đủ, đâu cần phải nhiều lời dỗ dành, đâu cần phải nhiều lời hứa hẹn làm khổ đối phương?
Dương Hiền lặng lẽ nhìn anh, hơi chần trừ một chút rồi nắm lấy bàn tay anh đang phủ lên má nàng, nhẹ nhàng tách ra, đưa lên trước bờ môi đỏ mọng của nàng, lựa chọn phần thịt mềm dưới ngón cái..... từ từ há miệng rồi cắn thật mạnh lên bàn tay anh.
Nàng dùng hết sức bình sinh mà bản thân có để cắn, cắn hăng say, mắt mũi nhắm tịt lại dồn sức vào hai hàm răng mà nghiến. Ấy vậy mà chủ nhân của đôi tay ấy ngoài việc hít vào một hơi thật sâu, từ đầu đến cuối đến một tiếng kêu đau, một chút run rẩy cũng không có. Dương Hiền cảm thấy cắn đã đủ, mới hé mắt ra nhìn anh, quả nhiên định lực tốt, một chút chau mày cũng không có. Sao lại không thấy đau? Lưỡi nàng còn nếm được vị máu mằn mặn.
(
TG: bà này là chó chứ người gì)
Nàng chớp chớp mắt quan sát anh, lực răng đã hoàn toàn thả lỏng nhưng miệng vẫn ngậm lấy gan bàn bàn tay anh.
- Muốn cắn thêm tay còn lại không?
Anh dịu dàng hỏi nàng, ánh mắt như có chút cười khổ. Có chút vị mặn chảy xuống miệng nàng, Dương Hiền biết là máu của anh. Nàng cảm thấy hơi hơi xót xa cho anh, buông tay anh ra, đầu lưỡi còn lưu luyến ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ vết máu lên lòng bàn tay anh vài cái. Tiếng hít khí lại vang lên trên đầu nàng. Dương Hiền không khỏi tò mò ngửng đầu lên nhìn anh, nàng thấy mắt anh tối lại, Dương Hiền nhận ra ánh nhìn u ám ấy có ý nghĩa gì....Hình như nàng vừa rồi.... không cẩn thận.... đã kích thích con sói xám rồi.
Chưa kịp chạy trốn, môi anh đã tìm đến tập kích. Lại một màn dây dưa môi lưỡi điên cuồng. Anh hôn đến mãnh liệt, tay anh luồn vào mái tóc nàng, chế trụ sau gáy khiến nàng hoàn toàn không có đường lui, cứ thế là trực tiếp đón nhận anh. Cơ thể nàng không chịu được khụy chân xuống, ngay lập tức eo nàng được nâng lên. Chỉ với một tay, anh bế bổng nàng đặt lên bệ cửa sổ.
Thân hình thon dài của anh chen vào giữa hai chân nàng, áp sát lấy đường cong mê người của nàng. Dương Hiền cảm thấy quay cuồng, nàng nghĩ mình sắp điên rồi, vì nàng không hề muốn đẩy anh ra. Ngược lại còn vòng tay qua cổ, còn kéo anh lại gần, còn muốn thêm nữa. Nàng cảm nhận được nụ cười của anh trước sự mê muội của nàng. Dương Hiền tức giận cắn lấy môi anh, ngay sau đó môi dưới nàng đau nhói.
Anh thế mà dám căn lại nàng!
Nhưng chẳng để nàng có dịp tức giận, đôi môi mềm mại của anh ʍút̼ nhè nhẹ lên môi dưới Dương Hiền. Từ mạnh mẽ lại chuyển sang ướt át, mềm mại. Dương Hiền cảm thấy bàn tay anh đi trên cơ thể mình, nhẹ nhàng xoa nắn. Đến khi đôi tay nóng rẫy của anh bắt đầu trượt vào trong làn váy xanh ngọc thì lý trí mờ mịt bị bao phủ một tầng sương mỏng lúc này bắt đầu réo gọi. Dương Hiền hốt hoảng đẩy anh ra, khàn giọng thốt lên:
- Không được....
Hơi thở nặng nề của Ân Phong vẫn vương vít bên tai nàng, môi anh không chịu rời gương mặt nàng bắt đầu hôn loạn xuống cần cổ trắng noãn của nàng. Dương Hiền rùng mình khi đầu lưỡi anh vẽ vòng trên làn da nàng, mím môi quay đi tránh gương mặt đang ép sát lại của anh, Dương Hiền ôm chặt lấy gương mặt anh, không cho anh di chuyển.
- Không được...
- Hửm....?
- Không được... dụ dỗ em!!
A.... Nàng thật không có tiền đồ..
Ân Phong phì cười trước sự lúng túng của nàng. Anh khẽ vuốt tóc nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn nhè nhẹ. Dương Hiền nhìn thấy trong mắt anh là sự cưng chiều vô hạn, dường như còn có chút gì đó thở phào. Vẫn giữ tư thế ôm nàng trên bệ cửa sổ, anh gác đầu lên vai nàng. Cả hai cùng điều hòa lại nhịp thở hỗn loạn. Thời gian trôi qua chầm chậm, từng ánh nắng sau cửa sổ chiếu lên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau kia. Ân Phong nhìn ngắm ánh nắng tháng 8 vờn trên chiếc váy xanh tươi sáng của nàng. Một xúc cảm tinh khiết tràn đầy vỏ não anh. Có nàng trong vòng tay thật tốt. Thật may là nàng đã tha thứ cho anh. Ân Phong nghĩ dù thế nào có một câu anh vẫn phải nói:
- Anh xin lỗi. Anh không bao giờ muốn làm em đau.. hôm đó anh đã say...anh...
- Em chấp nhận lời xin lỗi.
Dương Hiền đánh gãy lời anh. Không hiểu sao nghe giọng nói khổ sở của anh nàng không kìm được mà muốn an ủi. Bàn tay nàng vỗ nhè nhẹ lên lưng anh như dỗ trẻ con. Cánh tay anh trên người nàng bỗng siết chặt hơn, giọng anh khàn đục nhưng quyết liệt vang lên một lần nữa.
- Sẽ không có lần sau... anh hứa!
Một lời hứa với nàng cũng là với chính anh. Anh sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo vệ che chở cho nàng. Sẽ không bao giờ thêm một lần nào như vậy nữa!!
- Ừm..
Hai người ôm nhau lâu thật lâu. Quên thời gian, quên không gian, dường như thế giới chỉ còn lại người đàn ông tên Ân Phong và cô gái tên Dương Hiền.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng bật mở, một bóng xám vọt vào trong phòng, điệu bộ hết sức gấp gáp.
- Đội trưởng!! Tình hình không ổn, "Vợ nhỏ" của em không có ở Wc nữ.... A!
Người thanh niên giữ nguyên tư thế kinh điểm thường có trong những bộ phim, mắt miệng đều mở ra theo hình chữ O_O. Tấm thẻ từ mở cửa trên tay anh ta rơi xuống chạm sàn vang lên tiếng lách cách nho nhỏ.
Dương Hiền cảm thấy đầu óc lại bắt đầu mờ mịt. Tại sao đối tượng con rể của mẹ nàng lại xuất hiện còn gọi người đàn ông đang ôm ấp nàng đây là "Đội Trưởng". Hơn nữa tại sao Ân Phong lại xuất hiện ở đây? Sao lại làm phục vụ? Hàng trăm câu hỏi xuất hiện chen chúc nhau trực thoát ra khỏi miệng nàng.
- Còn nhìn!!
Thanh âm của Ân Phong vang lên trầm thấp ẩn chứa chút uy quyền của người đứng đầu. Ánh mắt ấm áp hoàn toàn biến mất thay vào đó là ánh nhìn lạnh lẽo phóng tới người đàn ông đang hóa đá trước cửa kia khiến anh ta bừng tỉnh, cuống quýt xoay người lại chạy ra khỏi phòng.
Tiểu Binh nhỏ sau này nhớ lại tình cảnh lúc ấy, thực ngàn cân treo sợi tóc. Đến tận sau sau của sau những ngày sau này mỗi lần gặp Đội trưởng Ân Phong anh vẫn cúi rạp đầu mà đi đường vòng. Ai bảo anh nhìn cái không nên nhìn, còn phá hư chuyện tốt của vị đại đội trưởng với biệt danh Ân La Sát, danh như người... Lại còn gọi lão bà của người ta là "vợ nhỏ"!!! Kiếp trước hẳn đã cứu vũ trụ nên kiếp này mới toàn mạng như này!
Nhưng đó là chuyện của sau này, còn giờ đây Dương Hiền nhìn bộ dạng cuống cuồng đào thoát của thanh niên nọ mới bắt đầu nhận ra tư thế hiện tại của nàng và Ân Phong. Nữ trên bệ cửa, váy kéo lộ đùi thon, Nam cao lớn đứng giữa hai chân rộng mở của nữ, còn ôm nhau chặt chẽ ..
Quả Thực Vô Cùng.... Vô Cùng.... Gây hiểu lầm!!
Dương Hiền ngay lập tức dãy ra khỏi anh, nhảy từ bệ cửa xuống sàn. Ánh nhìn lo lắng phóng qua cánh cửa vẫn còn mở trước mắt. Ôi thanh danh trong sạch như giấy than của nàng, ôi vỏ bọc nhu mì kẹo ngọt mẹ nàng dày công gây dựng..... Thật xấu hổ quá mức!! Quay lại nhìn tên tội đồ của mọi việc, anh lại rất bình thản chỉnh đốn lại trang phục của nàng, phớt lờ ánh mắt như dao của nàng phóng đến.
Trước khi nàng có cơ hội thốt ra bất cứ câu hỏi nào, anh đã lên tiếng chặn ngang trước.
- Hiện tại em về lại phòng ăn, nói đau bụng mệt mỏi. Sau đó theo Mẹ về nhà, Tiểu Binh sẽ đưa mọi người về....
Gặp phải ánh mắt phản đối của nàng, Ân Phong nở một nụ cười khẽ, đưa tay vuốt lại lọn tóc của nàng ra sau tai. Ngón tay không rời đi ngày mà lưu luyến vành tai nàng, vừa vuốt ve nghich ngợm vừa dịu dàng nói.
- Anh biết em còn rất nhiều thắc mắc, chuyện này một lời không thể nói hết được. Đợi anh giải quyết xong công việc sẽ đến tìm em. Được chứ?
- Bao giờ anh mới xong việc?
" Bao giờ mình mới gặp lại nhau?"
Dương Hiền hơi sửng sốt khi nhận ra câu chữ suýt nữa vụt ra khỏi miệng, lòng có phần gấp gáp, nàng không nỡ xa anh. Ân Phong nhìn sâu vào đôi mắt trong to của nàng, bụng dưới của anh lại được dịp nhọn nhào như có vạn móng vuốt nhỏ cào cấu, thật ngứa ngáy! Anh nghĩ nếu ở thêm một chút nữa thôi, anh sẽ không kìm được mà ăn sạch nàng ngay tại đây mất. Kìm lại mùi vị tình ái lên men trong lòng, anh chạm tay lên má nàng.
- Sẽ sớm thôi... anh hứa. Nghe lời anh, đi về... và ở yên trong nhà.. ! Nhé?
-.... Vâng,.. em đợi anh! - Dương Hiền nhỏ giọng đáp, nàng biết lúc này không phải lúc mè nheo làm nũng.
- Thật ngoan..
Ân Phong nâng cằm, hôn thật nhanh xuống miệng nàng rồi đẩy nàng ra cửa.
Bên ngoài Tiều Binh đứng một góc như đang canh trừng, cậu bạn nhỏ quả nhiên không hề quay đầu lại. Ân Phong ghé tai trao đổi thật nhanh với Tiểu Binh, hai người nhìn nhau gật đầu như đã hiểu. Sau đó nàng bước theo Tiểu Binh, đi được một đoạn còn không kìm được quay đầu nhìn anh, còn anh vẫn đứng đó nhìn theo nàng, gặp ánh mắt nàng thì khẽ nở nụ cười khuynh thành, Dương Hiền bất giác mỉm cười theo. Cuối cùng Ân Phong nhìn đến khi bóng lưng của nàng khuất dần rồi biết mất ở cuối hành lang, ánh mắt dịu dàng dần hạ xuống thay bằng vẻ quyết liệt thường thấy khi anh làm nhiệm vụ. Phải làm thật nhanh thật gọn...
Vì còn có một người đang đợi anh về!