Chương 17: Em thật ấm..01 (H -)
Ngày... tháng... năm...
Dương Hiền chìm nổi trong trạng thái trên mây gần như suốt cả quãng đường. Mẹ nàng tưởng nàng đau bụng đến kỳ thật nên cũng không hỏi han nhiều, tâm sức của bà đặt cả lên người Tiểu Binh đang mặt mày xanh xám ngồi trước tay lái kia. Nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa mười giờ, Dương Hiền nghĩ mẹ nàng chắc muốn bán nàng đi lắm rồi, chỉ hận không thể trực tiếp bổ nhào gọi hai tiếng "con rể".
Tiểu Binh từ đầu đến cuối vẫn lịch sự đáp lại các câu hỏi của bà, chỉ có điều nụ cười vô cùng cứng ngắc, còn có chút gì đó chột dạ, lảng tránh khi mẹ nàng ra sức gán ghép hai người lại với nhau.
"Hừ, người của đội trưởng, cậu vẫn là muốn an ổn đóng góp cho đất nước thêm vài chục năm nữa a..."
Dương Hiền nhìn ra vẻ mặt chịu đựng khổ sở có lẽ sắp không chịu được của anh chàng thì cũng bực mình, quay sang phàn nàn mẫu hậu.
- Mẹ nói nhiều quá!!
Nhưng nhanh chóng bị sức mạnh thầm kín từ đôi mắt của bà lườm cho một cái dập tắt. Nàng biết điều im miệng lủi về góc xe, đành để anh chàng "con rể" hụt kia cắn răng chịu đựng vậy.
Đầu óc nàng lại bắt đầu mơ mơ hồ hồ, nàng nghĩ đến Ân Phong. Nghĩ đến những câu cuối của anh nói với nàng. Không nghĩ ra là có gì không đúng nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hoài nghi cùng nỗi bất an thấp thoáng.
Người ta nói trực giác của phụ nữ luôn vô cùng chuẩn xác, nhưng Dương Hiền lúc này không thể nói rõ được sự bồn chồn trong lòng này báo hiệu cho điều gì?
Khi về đến cổng nhà, Tiểu Binh lịch sự xuống mở cửa xe, nhưng sau khi nhận được cái cười vô cùng tán thưởng cùng ánh mắt chém đinh chặt sắt nhận định anh như con rể tương lai thì lại âm thầm hối hận vì hành động Galang này của mình. Vẫn là cầu mong đội trưởng trăm công nghìn việc sẽ không nhớ đến anh mà hỏi tội.
- Mẹ vào nhà trước đi, để con tiễn anh ấy.
Người đang im ắng nãy giờ đột nhiên mở lời làm mẹ nàng cùng Tiểu Binh hết sức bất ngờ. Nhưng ngay sau đó mẹ già nàng hết sức nhanh nhạy phối hợp, vỗ trán kêu bà già này thật không biết ý tứ để đôi trẻ nói chuyện. Trước khi đủng đỉnh quay gót vào nhà còn tặng nàng nụ cười tươi rói không quên lườm cảnh cáo vài lần "Thử làm hỏng việc xem mẹ có lột da mày không".
Đuổi được mẹ già đi rồi, nàng đến trước mặt Tiểu Bình. Nhìn anh ta lúc này rõ ràng luống cuống vô cùng, vẻ lịch sự gắng gượng trước mặt mẹ nàng bị tháo xuống ngay lập tức.
Vốn dĩ ngay từ đầu bữa xem mắt này chỉ là phụ. Bọn họ đang theo dõi một đối tượng quan trọng trong đường dây tội phạm ở thị trấn này, nên anh cùng đội đã về quê nằm vùng được một tuần. Đến hôm trước nhận được tin báo đối tượng sẽ móc ngoặc cùng với các bên liên quan trao đổi tại nhà hàng này, sắp xếp quá nhiều nhân viên mới vào nhà hàng thì không hợp lý, hơn nữa đối tượng lại hẹn vào giờ giấc rất mang tính đề phòng, vỗn dĩ thời điểm này nhà hàng sẽ trống trơn chỉ có những người hẹn đối tác làm ăn hoặc gia đình hẹn gặp mới có tính thích hợp khi xuất hiện ở đây. Nhân lực phát mẻ lưới này lớn nhưng không đủ rộng về lứa tuổi, không thể lộ tin tức cho nhà hàng nhờ cài người vì nghi ngờ có nội gian. Cũng không thể cả quán chỉ có 2 phòng ăn mở được. Đối tượng lại ti vi cáo già, sợ cài người vào sẽ bị họ để ý rút dây động rừng, cũng không thể thay toàn bộ nhân viên thành cảnh sát, họ đã theo vụ án buôn lậu này nhiều tháng một chút sơ suất cũng không thể. Trùng hợp thay cha mẹ anh lại báo tranh thủ anh về thì đi xem mắt một lần.
Mới đầu vì lý do tuyệt mật nên cũng không nói về vụ án nhưng sếp anh lại thấy có thể dùng chính việc xem mắt này tạo thành vỏ bọc hoàn hảo. Tuy là lôi dân thường vào có chút không thỏa đáng, còn bị Đội trưởng Ân bác bỏ nhưng ý Sếp vẫn quyết. Cuối cùng là có màn xem mắt chân thực kia.Cha mẹ anh và cha mẹ nàng đều là người của thị trấn bé nhỏ này, bà mối Phạm lại là một nhât vật hết sức truyền kỳ lại là khách quen của nhà hàng. Định kỳ luôn đặt chỗ để các gia đình xem mắt tuyệt đối không gây nghi ngờ. Đội của anh dựa vào đó cũng rất thuận lợi cử người diễn thêm một màn chiến hữu làm ăn ở phòng cách vách. Tiện thể bám sát nhất cử nhất động của phòng đối tượng.
Kế hoạch hoàn hảo diễn ra, cũng đã chụp được mặt của đối tượng. Tuy bọn hắn trao đổi rất nhanh nhưng tìm ra được người không sợ lại không ra manh mối. Nhưng đến khi đối tượng rời đi rồi mà vị đội trưởng cao lãnh nhà anh lại không thoát ly ngay. Vẫn tiếp tục ở lại diễn vai người phục vụ thì anh thấy rất kì lạ.
Trước khi đến đây tham gia xem mắt, anh quá bận chưa kịp xem ảnh của cô gái kia. Khi gặp mặt mới thấy mẹ anh không nói ngoa. Quả thực xinh đẹp động lòng người, dáng người bé nhỏ nhưng lại có lồi có lõm, nụ cười như hoa, đôi mắt như hai viên pha lê lúng liếng cho người ta cảm giác như vắt được ra nước. Tiểu Binh cũng là đàn ông bình thường, nên cũng ngấm ngầm lơ đãng nhìn nhiều hơn một chút, còn vì nụ cười của nàng mà ngây ngô muốn bắt chuyện.
Thế nhưng ngay sau đó anh nhận ra vị đội trưởng đứng bên góc phòng có gì đó không đúng. Tiểu Binh nhìn qua đội trưởng, tưởng đối tượng bên phòng bên có biến phát sinh nhưng hóa ra không phải, nói đúng là anh cảm nhận được cỗ sát ý nồng nặc bén nhọn của Đội trưởng đang tỏa ra nồng nặc mà cỗ sát ý đó đang bắn thẳng về anh không sai lệch.
"Nhìn thêm cái nữa cậu tự lo hậu sự"
Trong đầu anh mơ hồ vang lên ý nghĩ hoàng đường kia. Mắt không tự chủ cũng cụp xuống, Tiểu Binh đoán sếp trừng anh vì anh xao nhãng nghiệp vụ, nhưng vẫn có cái gì đó không đúng lắm, trừng thì trừng nhưng sao lại nổi sát ý?? Cuối cùng là trầm mặc tập trung công vụ, không dám nhìn thêm cô gái xinh đẹp trước mặt thêm một giây nào nữa. (Tg: tội nghiệp)
Đến khi đối tượng đã rời đi, ngững tưởng đội trưởng sẽ buông tha mà để anh tiếp tục với cuộc xem mắt thì anh lại cố tình đổ nước rồi kéo cô gái kia đi. Tiêu Binh lờ mờ nhận ra gì đó nhưng IQ EQ có hạn, đến khi nhìn được cảnh trong phòng thì hoàn toàn hiểu ra. Cũng dập tắt luôn tư tưởng với cô gái nọ.
Hazzjjj, thật là sao lại có cảm giác bị cường quyền đoạt thê thế này!!
Giờ đây cô gái với gương mặt cùng dáng vẻ như học sinh cấp ba ấy đang mắt lớn mắt bé nhìn anh, dường như đang lựa lời để nói. Tiểu Binh cũng vì dáng vẻ của cô làm cho luống cuống theo. Nói gì thì nói, lão bà của đội trưởng cũng coi như một nửa chị dâu rồi. Thái độ cũng phải kính cẩn, nửa đời sau của anh còn nằm dưới trướng đội trưởng, vẫn là cần được chiếu cố, cần được chiếu cố a..
Nàng hắng giọng cả nửa ngày cũng không tìm được từ thích hợp để hỏi. Biết là anh đang làm nhiệm vụ, có hỏi thêm thì người trước mặt cũng sẽ không hé răng nhưng nàng thực sự bất an, muốn biết một chút tình hình của anh.
- ưm... cái đó.. Có việc gì cần giúp đỡ thì... chị dâu cứ nói, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ trong khả năng của mình.. Về cái buổi xem mắt kia, cứ coi như ăn một bữa cơm vui vẻ thôi...haha
Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của nàng,Tiểu Binh không kìm được giải vây trước. Anh cũng suốt ruột muốn về lại với đội để xem tình hình điều tra, một mặt cũng muốn về chim lợn xem rút cục "chị dâu" là được đội trưởng từ đâu lừa về.
Dường Hiền tạm không so đo cách xưng hô của anh ta. Nàng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hỏi được một câu là tiếng lòng nàng lúc này.
- Lần này... có nguy hiểm không?
Lấy hết sức bình sinh mà thốt lên được câu ấy, nàng cũng rất sợ hãi. Nỗi sợ không tên, Dương Hiền nhớ đến lần khi họ xác định quan hệ mà ôm ấp nhau dưới chung cư nhà nàng. Anh nói trên người anh không sạch sẽ ngại ôm cô. Nàng biết thứ mùi gay mũi lúc ấy là mùi thuốc súng, vạt áo anh còn vương chút máu đã khô. Lòng nàng lúc ấy cũng như bây giờ, quặn thắt một nỗi lo lắng không tên.
Tiểu Binh hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý nàng. Nhìn vành Chị dâu đây là đang lo lắng cho đội trưởng ha. Thật ngưỡng mộ, anh cũng phải mau chóng có bạn gái đi thôi.
- Chị dâu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ đổi trưởng chu toàn.
Tiểu Binh vỗ ngực đầy tin tưởng, Dương Hiền vẻ lóng ngóng của anh ta lúc nãy bất giác lại lo lắng thêm một phần. Không biết là ai bảo vệ ai đây. Nghĩ vậy nàng cũng không nói thêm mà chỉ cúi chào xem như đã hiểu. Nhìn dáng vẻ không đành lòng của nàng, Tiểu Binh hốt nhiên lại nhiều lời thêm một câu.
- Chuyện hôm nay, nên để đội trưởng qua nói với chị thì hơn. Chị dâu cứ an tâm đợi, đội trưởng xong việc sẽ qua tìm chị dâu sớm thôi.
Đợi... lại đợi một tuần? hai tuần?... Nàng thực sự muốn hỏi lại, còn phải đợi đến bao giờ?
------------
Không ngờ nhất là nguyên nhân nỗi muộn phiền vì chờ đơi của nàng tìm đến nhanh hơn nàng nghĩ.
Lúc ấy đã là rất khuya, đã là hai giờ đêm. Vì chuyện ban ngày, nàng chẳng thể nào ngủ được. Nhắm mắt lại bị bóng đè, mơ thấy những thứ không rõ ràng lại đầy cảm xúc tiêu cực.
Điện thoại bất ngờ vang lên rung âm nho nhỏ, nhưng nàng không để ý. Giấc ngủ cứ chập chờn chập chờn bủa vây lấy kiến nàng thấy như chìm nổi trong ác mộng.
Bên tai bông vang lên những tiếng lách cách như then cửa va vào nhau nhưng nàng không để ý coi như tiếng gió lùa tiếp tục vùi đầu ngủ mê man. Trong giấc mơ như có đôi tay vén lớp chăn mỏng chui vào ôm quanh thân nàng. Một mùi vị ngòn ngọt chui vào mũi nàng, hơi thở mang từ tính truyền sang, cảm giác bóng đè dần dần mất hẳn. Nàng mơ màng lùi sâu vào vòng tay ấm áp ấy, còn dụi dụi mấy cái.
Thật thích!
Trên đỉnh đầu như truyền đến tiếng thở dài rất khẽ. Dương Hiền mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng nhưng không sao mở mắt ra được. Lại có ai đó vuốt tóc nàng, nàng cảm thấy dáng nằm không thoải mái, quay người sang dụi vào lòng ai đó. Tay chân để bên ngoài chăn có chút lạnh cũng nhanh chóng lần tìm điểm ấm áp mà luồn vào.
Cảm thấy tiếng cười khổ của ai kia, có giọng nói khàn khàn truyền đến bên tai.
- Em cố ý phải không..!!
Tai nàng bị ai gặm, lành lạnh nhồn nhột phát ngứa. Nàng nghe thấy miệng mình càu nhàu gì đó. Dương Hiền cảm thấy bản thân đã tỉnh táo nhận ra người đang bị nàng dùng cả tay cà chân quấn trên giường là ai. Nhưng lại cũng cảm thấy quá mơ hồ vì không lý nào anh lại xuất hiện ở đây được.
Như để tìm kiếm câu trả lời, Dương Hiền áp sát hơn vào người kia. Tay cũng di động với biên độ rộng hơn rất nhiều.
Ân Phong cảm thấy rõ ràng nàng đang cố ý hành hạ anh. Vốn biết đã là quá khuya để đến tìm nàng nhưng lòng anh không kìm được. Công vụ bộn bề cũng gian nan, mãi đến đêm nay sau cả tuần truy quét gắt gao. Cuối cùng cũng nắm được bằng chứng buôn lậu của nhóm người kia.
Cả đội ai cũng thở phào ra một hơi cho những giờ đấu trí căng thẳng. Anh vốn định theo mọi người về đơn vị nhưng lại nghe được Tiểu Binh bên kia trêu ghẹo. Còn nói rằng chị dâu vì lo lắng cho anh mà hỏi han đến vành mắt đỏ lên thật tội nghiệp. Vẫn biết thằng nhóc kia chỉ giỏi thêm mắm dặm muối thôi nhưng vẫn làm cho lòng anh cuộn lên một hồi.
Thế là lại tìm đến nhà nàng. Trước khi đến anh còn cẩn thận tắm qua một lượt vì sợ mùi mồ hôi cả ngày khiến nàng ghét bỏ. Nhưng khi đến mới nhớ ra đã 2h sáng.
Dương Hiền của anh hẳn đã ngủ rồi.
Thế nhưng thật nhớ!
Vậy là vẫn nhấc máy gọi cho cô. Đương nhiên là không có ai nhận máy. Nhìn lên lầu hai, nơi ấy căn phòng vẫn toả ra ánh sáng dìu dìu vàng nhẹ của đèn ngủ. Anh biết đó là phòng của Dương Hiền, nàng từng nói trong nhà ít người, chỉ có ba người là bố mẹ và nàng. Và nàng luôn để đèn khi ngủ còn cha mẹ nàng thì không.
Bần thân dưới nhà cả chục phút, Ân Phong nhận ra nàng còn không khoá cửa sổ. Khe cửa hé ra một khe hở mờ nhạt. Thật nguy hiểm!! Nhỡ có kẻ gian tìm đường đột nhập thì sao??
(TG: Ai mới là kẻ gian đây ==)
Có lẽ cái cớ giúp Dương Hiền đóng cửa cũng chỉ là cái lý do anh vẽ ra để biện minh cho việc nửa đêm canh ba, sử dụng nghiệp vụ vốn được rèn luyện để trừ hại cho dân để bám cây leo tường nhảy vào phòng của nàng.
Anh thực muốn gặp nàng đến phát điên rồi!!
Dằn lòng, chỉ nhìn một chút thôi rồi đi. Dần dần lại thành chỉ đắp lại chăn cho nàng... chỉ vuốt tóc một cái, chỉ ngắm thêm một phút. Ý trí kêu gào. Đây là nhà cha mẹ Dương Hiền, nếu bị phát hiện thật sau này muốn đến rước nàng hẳn khó khăn đi. Nhưng cuối cùng nhìn dáng vẻ khổ sở vì bóng đè của nàng. Lại thấy Dương Hiền ú ớ gọi tên anh.Ân Phong Cuối cùng là dứt khoát ném cái gọi là đạo lý làm người qua một bên. Vén chăn chui vào ôm nàng trong vòng tay.
Lưu manh thì cứ lưu manh thôi. Giả làm quân tử không phải tác phong của anh.
Ban đêm lúc đi ngủ nàng luôn mặc rất ít dù mùa đông hay mùa hè. Như hôm nay cũng không ngoại lệ, áo phông cổ thuyền rộng rãi, cúi xuống là có thể thấy cảnh xuân rộng mở. Áo dài chỉ tới bắp đùi non, đôn chân trắng nõn lộ ra ngoài lớp chăn mỏng. Nội y chỉ là một mảnh quần tam giác nhỏ màu đen như ẩn như hiện trên làn da trắng sứ của nàng.
Ân Phong nuốt nước bọt. Cố gắng nhẩm trong đầu bảng cửu chương để kìm nén lại dục vọng đang bị cô khơi dậy kia. Giờ Dương Hiền ôm anh như bạch tuộc cuốn thật có muốn đi cũng không được nữa rồi.
Anh kìm nén thật khổ sở, cũng không muốn nàng được yên ổn mà nghịc tới nghịch lui trong lòng anh.
Cúi xuống ngậm lấy vành tai non mềm của Dương Hiền, đầu lưỡi trêu đùa trên da thịt ngon ngọt kia khiên Dương Hiền không thể nào giả vờ ngủ được nữa.
- Ngứa....
Dương Hiền lắc đầu tránh anh nhưng lại bị anh giữ chặt không cho thoát. Miệng vẫn lưu luyến vành tai cô thì thào.
- Em cố ý...
Tay Dương Hiền đang ở trong áo anh co lại, móng tay cắm xuống lưng anh một vết hằn mỏng. Có lẽ là đang đêm muộn cộng với cơn ngái ngủ khiến giọng anh trở nên quyến rũ lạ thường làm nàng có chút quắn quéo cả ruột gan.
- Đang mơ à?
Dương Hiền ngốc nghếch ngẩng lên nhìn vào gương mặt anh. Vẫn cảm giác có gì đó khiến nàng không theo kịp.
- Em nói xem.
Anh cười cười thả nụ hôn lên trán nàng lại hôn xuống mi mắt mở hé nhiễm một tầng sương mỏng của nàng. Dáng vẻ nàng thế thật muốn đè xuống bắt nạt một phen.
- Không phải là mơ rồi. Ân Phong trong mơ ngoan hơn, không có cười kiểu lưu manh như này.
Dương Hiền lầm bầm, có lẽ do mơ nhiều nên phản ứng của nàng có bình tĩnh hơn so với bình thường lại cho người ta cái cảm giác mơ mơ màng màng không thực.
- Thế anh trong mơ thì cười như thế nào?
Ân Phong nén cười tiếp tục câu chuyện của Dương Hiền. Một tay vòng qua cổ nàng để nàng gối đầu. Tay kia cũng học Dương Hiền bắt đầu không an phận vuốt ve vòng eo thon nhỏ của nàng.
- Hừm... nhìn đẹp trai hơn.. cũng nghe lời hơn.
- Nghe lời? Bình thường anh không ngoan với em sao? Đẹp trai hơn nữa? Em thấy hình ảnh 2D đẹp hơn 3D bao giờ chưa?
Chẳng hiểu sao lại ăn dấm chua với chính mình như vậy. Anh cũng thấy mình thật quá trẻ con rồi.
- Hừ!!! Ngoan hơn nhiều. Dám không nghe lời, sẽ bị phạt..
Nói rồi lại trừng mắt nhìn anh, có lẽ cô đã tỉnh hẳn ngủ nhưng ý thức lại vẫn cứ muốn mơ hồ để nói nhăng nói cuội như này. Dương Hiền cũng không rõ mình muốn cái gì, nhìn vào gương mặt đẹp đẽ của anh, nghe giọng nó trầm thấp từ tính đầy quyến rũ ấy lại làm nàng nóng lên. Có cái gì đó cứ thôi thúc nàng, muốn phá vỡ cái vỏ bọc bảnh bao, bình tĩnh vạn năm không gì lay chuyển ấy.
- Anh bây giờ cũng rất không ngoan...
- Hửm?
-... không ngoan.. Phải phạt!!
Trước khi Ân Phong nhận ra điều gì đó không đúng ở nàng. Dương Hiền đã nằm tụt xuống bụng anh. Đôi ngón tay linh hoạt trực tiếp kéo cạp quần chun của anh xuống.
Ân Phong giật mình trước hành động của Dương Hiền. Có lẽ vì quá ngỡ ngàng nên không kịp đẩy nàng ra, đến khi cả quân trong lẫn quần ngoài bị kéo lệch xuống mới hốt hoảng đưa tay ra toan giữ nàng nhưng tất cả đã muộn.
Trên người Ân Phong có mùi xà bông nhè nhẹ, quần áo của anh cũng thực đơn giản chỉ là áo phông cùng quần chun đen dài.
Vậy nên khi bị Dương Hiền động thủ Ân Phong thực sự không kịp trở tay.
Tất cả như bị đánh úp, đầu óc anh bắt đầu mụ mị đi không biết nên dứt khoát đẩy nàng ra hay mặc nàng đùa bỡn. Giữa lúc rối rắm thì cơn kích tình từ hạ thân phía dưới truyền đến mỗi lúc một rõ ràng.
Tiếng rên khẽ khàng vang lên trong căn phòng. Cái miệng nhỏ của Dương Hiền như giác hút nhỏ nuốt trọn lấy thứ to lớn của anh.
Cảm xúc lúc này chỉ có một.
Thật ướt!
Thật mềm!