Chương 6
Tới đây hồi lâu, lúc Hàn Thủy được chị Như dẫn đi ra, Tư Khấu Ngọc đang ngồi trên ghế salon chán đến ch.ết lập tức ngây dại.
Vẫn là Hàn Thủy như lúc ban đầu, rồi lại cảm thấy cũng không giống với Hàn Thủy lúc trước.
Mặc trên mình một bộ lễ phục đơn giản nhưng lại ôm trọn lấy thân hình hoàn mỹ của cô, trước sau có lồi có lõm, lại vừa mảnh khảnh, da thịt trắng hồng lộ ra, mái tóc dài được để xõa, đuôi tóc được uốn hơi xoăn càng làm tăng thêm hương vị phụ nữ, dĩ nhiên hết thảy đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là vẻ mặt luôn lạnh nhạt bình tĩnh của Hàn Thủy giờ phút này lại đang ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, hai tròng mắt như được nhiễm một tầng hơi nước nhu hòa.
Ánh mắt Tư Khấu Ngọc nhìn bóng dáng của cô, lần đầu tiên mất đi phong độ của một công tử phong lưu mà ngây người nhìn không chớp mắt.
Chị Như nhìn anh vẫn một bộ dạng ngây ngô, liều ch.ết nín cười, tìm đại một lí do liền chuồn mất.
Trong lòng Hàn Thủy rất ảo não, người này làm gì mà nhìn mình kĩ thế, còn để cho chị Như cười nữa, cô nhìn toàn thân trên dưới một lượt, cũng không thấy gì thay đổi, chỉ là tắm rửa một chút, làm Spa sau đó chị Như giúp cô chọn trang phục, mấy thứ trang sức giản dị mà thôi, lại nói cô chưa từng mặc đồ kiểu này, có chút không được tự nhiên.
Thấy Tư Khấu Ngọc vẫn là ngồi ngây người ra đấy nhìn cô, cảm thấy càng thêm xấu hổ, cô liền hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái.
"Ngu ngốc." Cô quay mặt đi, suy tính mình nên tiếp tục ở lại chỗ này hay nên đi ra ngoài?
Tư Khấu Ngọc bị cô mắng một tiếng mới hồi phục tinh thần, anh đứng lên, từng bước từng bước đi đến trước mặt Hàn Thủy.
Hàn Thủy nâng váy, một đôi mắt to nhìn chằm chằm anh, có chút quẫn bách, "Tư Khấu Ngọc, tôi có thể đổi bộ khác được không? Mặc thế này thật sự không quen."
"Hả? Sao phải đổi?" Anh rất tự nhiên dắt tay cô kéo đến trước một cái gương to.
Hàn Thủy giật nhẹ váy, "Một lát nữa phải về công ty, mặc như vậy không được hay cho lắm?" Cô có thể tưởng tượng cảnh mình mặc bộ lễ phục này đi lại trong công ty, thật sự là rất xấu hổ nha.
"Không cần đổi, cứ mặc như vậy đi." Tư Khấu Ngọc cầm lấy một lọn tóc của cô đưa lên mũi tinh tế ngửi, "Em mặc như vậy rất đẹp, biết không?"
Trong gương phản chiếu lại hình ảnh của bọn họ, người con gái yêu kiều động lòng người, người con trai thì cao lớn anh tuấn.
Hàn Thủy có chút sững sờ nhìn hình ảnh của mình trong gương, cảm thấy có chút xa lạ.
"Hàn Thủy, em xem, em rất đẹp phải không?" Âm thanh mang theo đầu độc vang lên bên tai cô.
Ngón tay thon dài như ngọc của Tư Khấu Ngọc từ trên tóc của cô từ từ di chuyển xuống, xẹt qua hai gò má của cô, sau đó từ từ luồn xuống vuốt ve cái cổ thiên nga, tựa như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Những nơi bị anh chạm qua tựa như muốn bốc cháy, Hàn Thủy chỉ cảm thấy tim mình như đang đánh trống, miệng không khỏi có chút khô.
Cô nhìn chính mình trong gương, là cô, lại giống như không phải cô, từ trước đến nay cô vẫn luôn biết vóc dáng mình không tệ lắm, nhưng người khác lại luôn nói cô quá mức lạnh nhạt, bất kì từ ngữ nhu mỹ nào miêu tả vẻ đẹp của phụ nữ cũng không thể dùng trên người cô được.
Thì ra chị Như nói không sai, mỗi một người con gái trời sinh đều có vẻ đẹp riêng, mỗi người đều có một phong thái riêng thuộc về mình.
Chị Như cũng có một loại phong thái riêng, ngay cả Cam Thiến San cũng có một loại nhu tình, mặc dù chỉ là bề ngoài, nhưng ít ra là cũng có.
Mà Hàn Thủy cô cũng có một mặt như vậy, chỉ là cô chưa từng biết đến mà thôi.
"Em thật đẹp." Cánh tay Tư Khấu Ngọc bỗng ôm chầm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô từ phía sau, giống như thở dài mà đặt xuống những nụ hôn nóng bỏng trên vai cô, khiến thân thể Hàn Thủy có chút run rẩy.
"Này, anh làm gì thế?" Cô lắc lắc thân thể, muốn từ trong ngực anh tránh ra, người đàn ông này cũng quá càn rỡ rồi, lại thừa dịp cô ngẩn người mà ăn đậu hũ của cô.
"Không nên cử động." Anh chẳng những không buông tay, ngược lại ôm càng chặt, âm thanh luôn trong trẻo lúc này lại trở nên có chút khàn khàn.
"Tư Khấu Ngọc, anh đừng quá phận." Cô cong cong môi, chợt lại cảm thấy không ổn, môi thoa son đỏ mọng lại còn làm như vậy, hình như giống như là đang mời gọi? Ai nha, thật là mắc cỡ ch.ết người, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy trời?
Trong lòng Hàn Thủy rất ảo não, hôm nay mình rốt cuộc bị làm sao vậy, không hề giống như thường ngày, đang suy nghĩ, lại cảm giác được sự tồn tại mãnh liệt của người đàn ông phía sau, lồng ngực của anh, cánh tay của anh, còn có hơi thở nóng rực, cũng làm cho toàn thân Hàn Thủy trở nên nóng rực.
Mặc dù ngày thường bọn họ cũng có ôm nhau nhưng cùng lắm cô chỉ cảm thấy hơi không được tự nhiên mà thôi, cũng không cảm thấy khó chịu như bây giờ, cô suy nghĩ một chút, cố gắng xoay xoay thân thể tránh thoát ngực của anh.
"Ngu ngốc, còn cử động nữa thì đừng trách tôi không khách khí." Giọng nói đàn ông trầm đục và khàn khàn vang lên, bên trong như ẩn một chút uy hϊế͙p͙ và một chút ẩn nhẫn không dễ phát giác.
Lúc này Hàn Thủy cảm thấy có cái gì cứng rắn đang đụng vào mông mình, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Lúc này, coi như cô chưa hiểu việc đời cũng hiểu vật kia là gì, thân thể cô lập tức cứng ngắc, không dám động cũng không dám nhìn tình hình trong gương, tròng mắt cụp xuống, chân tay luống cuống.
Tư Khấu Ngọc cười nhẹ bên tai cô, rốt cuộc vẫn phải kiềm chề khát vọng trong lòng mình, từ từ buông thân thể mềm mại trong lòng ra.
Nhận thấy người phía sau rời đi, Hàn Thủy thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thật sự là xấu hổ ch.ết rồi!
Cô chưa bao giờ ý thức được rõ ràng như hiện tại, Tư Khấu Ngọc là một người đàn ông trưởng thành, mà cô là một người phụ nữ, quan hệ của bọn họ nhìn ra thì thật sự rất nguy hiểm, không cẩn thận liền có thể lau súng cướp cò, cô bắt đầu hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai. (e còn đag mog 2 ac cướp cò lun đi cho dân tình có thịt gặm đây ==)
"Sao vậy, tức giận?" Vẻ mặt Tư Khấu Ngọc đã khôi phục bình tĩnh như trước, tựa như sự kiện lúc nãy chỉ là ảo giác.
Hàn Thủy rất muốn tức giận, rất muốn nổi giận, rất muốn hung hăng cho anh một cái tát. Nhưng kì quái là, hôm nay cô chợt không muốn làm ra những hành động bạo lực này.
Lòng của cô như đã thay đổi, hoặc là nói, một thứ cảm xúc luôn bị nhốt sâu trong lòng đang từ từ thức tỉnh.
Trong gương bọn họ song song đứng, thân thể Tư Khấu Ngọc hơi dựa vào sau, hai người đều có vóc dáng cao gầy, Hàn Thủy đi giày cao gót cũng cao đến lỗ tai của anh, thoạt nhìn rất hài hòa, rất xứng đôi.
"Không có, tôi muốn đổi bộ khác, sau đó trở về thôi." Hàn Thủy cơ hồ là muốn chạy trối ch.ết rồi.
"Tốt." Tư Khấu Ngọc nhìn bóng lưng vội vàng bỏ chạy của cô, khẽ mỉm cười.
Anh không có nhìn lầm đi, cô gái luôn luôn lạnh nhạt bình tĩnh, lại không hiểu phong tình này vừa mới xấu hổ sao?
Anh sờ sờ cằm, nghĩ đến một màn lúc nãy được ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cái tư vị đó thật là tuyệt vời, mà chỗ nào đó lại bắt đầu có khuynh hướng rục rịch ngóc đầu dậy.
Xem ra, ngày anh được thưởng thức thành quả không còn xa rồi, thật rất mong đợi đây.
Sau màn lúng túng ở câu lạc bộ, Hàn Thủy vẫn có chút thấp thỏm, âm thầm quan sát Tư Khấu Ngọc, lại phát hiện người này giống như mất trí nhớ, hành động cử chỉ đều bình thường, dịu dàng săn sóc, cũng không hề nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
Một mặt cô thầm thở phào nhẹ nhõm, mặt khác lại có loại cảm giác mất mác không nói được.
Thời điểm thỉnh thoảng soi gương cũng sẽ ngẩn người, trong đầu không tự chủ được hiện lên thần thái phấn khởi của Tư Khấu Ngọc, gương mặt nửa phần ưu nhã, nửa phần tà khí.
Trước kia cô luôn cho rằng anh chỉ là một công tử phong lưu, hiện tại suy nghĩ lại, anh không giống với lời đồn, nếu nói anh phóng đãng, nhưng kì thật anh cực kì có phong độ, đối với phụ nữ nào cũng nho nhã lịch sự, cử chỉ không hề quá phận, ngược lại phụ nữ ai cũng thích anh; nếu nói là anh nghiêm túc, nhưng xen giữa những cử chỉ của anh, phong nhã có thừa, lại như có như không lộ ra một loại sức quyến rũ của đàn ông, ánh mắt trong lơ đãng phát ra tà khí khiến người khác không thể cưỡng lại.
Một người đàn ông như vậy không khó khiến cho phụ nữ không động tâm.
Hàn Thủy buồn bã cười một tiếng, nhìn khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp trong gương, tuy đẹp thật, nhưng lại thiếu phong tình, mặt mày lại ẩn ẩn một chút tà khí.
Nhớ tới mấy scandal của Tư Khấu Ngọc với mấy cô gái trên tạp chí, bất kì ai cũng đều phong tình, quyến rũ hơn cô.
Có thể khiến Tư Khấu Ngọc để ý, chẳng qua vì cô là người thừa kế duy nhất của Hàn thị mà thôi.
Một lần ở câu lạc bộ kia, chẳng qua cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Hàn Thủy suy nghĩ xong, liền ném cái gương trang điểm sang một bên, tự giễu bản thân, gần tới ngày đính hôn, có một đống lớn công việc cần nhanh chóng hoàn thành mà mình vẫn có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến người đàn ông kia.
Lúc này Hàn Thủy vẫn chưa ý thức được, ở trong mắt cô, Tư Khấu Ngọc đã không chỉ còn là một đối tượng hợp tác, anh còn là một người đàn ông, một người đàn ông rất hấp dẫn.
Mấy ngày bình yên trôi qua, đã đến buổi lễ đính hôn, ngày đó khách khứa đến rất nhiều, hầu như đều là những nhân vật có máu mặt tại thành phố B.
Mặc dù Hàn Thủy đã sớm chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi, dù chỉ là cười nói ứng phó với những người đó, nhưng cũng khiến mặt cô cứng lại vì cười quá nhiều.
Cũng vào ngày hôm đó, lần đầu tiên Hàn Thủy gặp được bố mẹ của Tư Khấu Ngọc, hai người nhìn qua đều rất gần gũi, Hàn Thủy không nhìn ra họ có thật lòng thích cô hay không nhưng mặt ngoài thái độ bọn họ đối với là rất hài lòng.
Mẹ Tư Khấu Ngọc vẫn luôn lôi kéo tay cô trò chuyện, cho đến khi nhìn thấy thần sắc nóng lòng của cô mới thả cô đi.
Hàn Thủy không yên lòng ứng phó với mấy khách nữ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua chỗ Tư Khấu Ngọc, hôm nay trông anh rất tuấn tú, dáng người cao ngất, mặc tây trang sang trọng, trong túi trước ngực cắm một đóa hoa, nhìn khuôn mặt anh rất hăng hái, hẳn là đang rất vui mừng.
Trong lúc nhất thời, Hàn Thủy có chút hoảng hốt, không phân rõ được bây giờ là thật hay là đóng kịch nữa.
Tư Khấu Ngọc đang tiếp khách, nhìn qua bên chỗ khách nữ, thấy sắc mặt Hàn Thủy có chút tái nhợt mệt mỏi, hơi suy nghĩ một chút, khách khí nói mấy câu với người bên cạnh rồi sải bước về phía Hàn Thủy.
"Sao vậy? Mệt mỏi sao?" Anh rất tự nhiên vòng tay qua eo cô, trên mặt là vẻ ân cần.
Hàn Thủy nhìn anh, trong lòng có cảm xúc không thể nói ra được, có chút phức tạp, có chút áy náy, còn có chút khó chịu, may mắn là tiếp khách cũng đã lâu, nếu bây giờ cô rời đi nghỉ ngơi một chút, cũng không coi là quá mức thất lễ.
Hàn Thủy tựa vào trong ngực anh, một đám người ở bên cạnh thấy thế liền lên tiếng trêu ghẹo, cô cũng không để ý, để cho Tư Khấu Ngọc dìu mình về phòng nghỉ ngơi.
Vào phòng nghỉ, Hàn Thủy ngồi xuống ghế quý phi, tâm tình hơi phức tạp nhìn anh.
Để điện thoại xuống, Tư Khấu Ngọc quay đầu lại nhìn cô, hơi khiêu mi, "Sao lại nhìn tôi như vậy, có phải phát hiện hôm nay tôi đặc biệt đẹp trai hay không?" Hàn Thủy cũng không phản bác anh như lúc trước, chỉ miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, có một số việc ngăn ở tim khiến cho cô bây giờ rất hoang mang.
"Thật sự rất mệt sao?" Anh đi tới ngồi bên cạnh cô, thân mật xoa xoa hai má cô.
"Sao anh không nói với tôi là bố mẹ anh sẽ đến?" Âm thanh Hàn Thủy buồn buồn, hình như mọi việc không giống với dự tính của cô thì phải?
Tư Khấu Ngọc dừng tay lại, rút về, "Thế nào? Để em khó chịu sao?" Âm thanh bình tĩnh xen lẫn một chút đùa cợt khó phát giác.
Hàn Thủy cũng không để ý anh đùa bỡn, lòng cô đang đắm chìm trong cắn rứt, đây vốn chỉ là một trò chơi mà thôi, Tư Khấu Ngọc lại làm lớn như vậy, lại lôi cả bố mẹ anh vào đây, khiến trong lòng cô rất bất an, huống chi bố mẹ anh hình như rất coi trọng cô.
Nếu có một ngày chân tướng bị vạch trần, cô sẽ trở thành người có tội rất nặng.
"Hình như chúng ta đã làm việc trở nên rắc rối rồi?" Cô có chút nhức đầu, cô có thể tổn thương bất kì kẻ nào nhưng lại không muốn phá vỡ kì vọng của người làm cha mẹ vào con cái, có lẽ bởi vì cuộc đời của cô thiếu sót sự quan tâm của bố mẹ nên mới cảm thấy như vậy.
Hơn nữa, trong lòng cô cảm thấy bất an giống như mọi chuyện đã lệch ra khỏi tầm nắm của cô, nhưng cô lại không thể không tiếp tục, qua hôm nay, cô đã không còn cơ hội để quay đầu nữa, thậm chí cô còn cảm thấy nghi ngờ, tại sao lúc đầu mình lại nghĩ ra cái kế hoạch này, là cô đã có tính toán tỉ mỉ hay do mình nhất thời ấm đầu? (e nghĩ 90% là cái sau :v)
Mặt Tư Khấu Ngọc càng ngày càng đen, cái cô nhóc không biết phải trái này, chẳng lẽ cô thật sự ngốc đến vậy, đến bây giờ vẫn không nhìn ra được tâm ý của anh? Anh thật rất muốn bổ đầu cô ra, xem bên trong chứa cái gì. (a bổ đi e xem với :v)
"Anh không ngại em coi tất cả chuyện này thành sự thật."
A? Hàn Thủy khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn anh.
Trong con người Tư Khấu Ngọc âm thầm lóe lên một cái rồi biến mất, như thường ngày lơ đãng giật nhẹ khóe miệng, "Anh đây vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại có bố mẹ tốt như vậy, em gả cho anh không phải là rất tốt sao?" (....tự luyến ==)
Hàn Thủy bất giác giật giật lông mày, cô thật không nên ôm bất kì ảo tưởng gì với người đàn ông này, mặt anh ta còn dày hơn cả tường thành.
Cô hừ một tiếng, liếc anh một cái, sau đó thả lỏng thân thể, ném hết phiền muộn ra sau đầu, dựa mình vào cái gối ôm, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay cô chỉ mặc một bộ lễ phục đơn giản, thời điểm nằm xuống liền lộ ra những đường cong duyên dáng, cổ thon dài, bầu ngực nửa lộ nửa ẩn, eo mảnh hơi gầy, hai chân thon dài che dưới làn váy dài, tuy không nhìn thấy được da thịt, lại có thể cảm nhận được qua lớp váy mỏng manh.
Ngay cả khi ở chung với cô lâu như, cũng biết vóc dáng cô gái này không tệ, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, chỉ ngồi bên cạnh cũng cảm thấy có chút rung động, chỉ nhìn thôi cũng khiến anh cảm giác được thân thể mình có biến hóa rõ ràng.
Ánh mắt của anh nóng rực, một tấc lại một tấc xem kĩ thân thể cô, dường như có thể xuyên qua tầng vải mỏng manh kia, vuốt ve da thịt mịn như ngọc của cô.
Tay Tư Khấu Ngọc nắm thành quyền rồi lại từ từ buông ra, hầu kết động động, đột nhiên cảm thấy nực cười, đã bao lâu rồi kể từ khi chỉ cần nhìn phụ nữ một cái lại khiến mình sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy? Hay là do quá lâu rồi mình không có động đến phụ nữ?
Một cuộc săn thú vị, anh muốn cô gái này, nhưng hôm nay anh đột nhiên có chút hối hận, tỉ mỉ bày ra cái bẫy, chỉ trách cô nhóc này phản ứng quá chậm chạp, mà anh thì dường như không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.
Nhẫn nhịn thật là cực khổ nha.
Hàn Thủy thực ra không hề ngủ, thời điểm nằm xuống mới cảm thấy hành vi của mình có chút không ổn, người đàn ông này không phải là Dụ Hàm Phàm quen thuộc, anh là Tư Khấu Ngọc, cho dù hai mắt nhắm lại, cô cũng có thể cảm giác được người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình chăm chú.
Cái loại cảm giác vừa xa lạ vừa nguy hiểm ấy khiến cơ thể cô nóng lên, muốn mở mắt ra nhưng lại không dám, chỉ có thể tiếp tục giả ch.ết.
Cô lại nghĩ đến Dụ Hàm Phàm, cô tin tưởng cho dù mình và Dụ Hàm Phàm có nằm chung trên một cái giường cũng không cảm thấy lúng túng, vậy mà người đàn ông này chỉ nhìn cô mà thôi, lại khiến nhịp tim cô đập nhanh như đánh trống, miệng lưỡi khô khan?
Thật là gặp quỷ.
Cũng may bầu không khí lúng túng này đã bị phá vỡ khi có người hầu đến gọi bọn họ xuống dùng bữa, Hàn Thủy làm bộ vừa tỉnh ngủ mà mở mắt ra, mà Tư Khấu Ngọc cũng làm bộ trấn định rời khỏi ghế quý phi, ngồi xuống ghế salon bên cạnh.
Một bữa cơm phong phú toàn sơn hào hải vị này, hai người ăn rất nhiều, nhưng không ai nhớ được mùi vị của thức ăn.
Chờ hai người nghỉ ngơi đủ rồi, khách khứa bên dưới cũng bắt đầu giải tán, tiễn hết khách khứa về, Hàn Thủy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc, sau này ai dám nói với cô rằng tiệc đính hôn là vui vẻ nhất cô nhất định sẽ cho người đó biết thế nào là vui vẻ thật sự, đây thật là muốn hành hạ người nha, phải tiếp rượu liên tục, phải trưng ra khuôn mặt tươi cười cứng ngắc cả ngày, còn phải đối phó với mấy người cố tình xiên xỏ ngầm nữa, thật sự là không hề dễ dàng chút nào.
"Hàn Thủy."
Hàn Thủy kinh ngạc ngẩng đầu, Dụ Hàm Phàm vốn đã rời đi lại đang đứng trước mặt cô.
"Mới vừa rồi vẫn không có cơ hội đưa quà cho em." Anh dịu dàng cười, đưa cho cô một cái hộp nhỏ.
Hàn Thủy im lặng nhận lấy cái hộp, người đàn ông này luôn luôn quan tâm cô, so với đám "người nhà" kia còn thân hơn.
Mà hôm nay, bọn họ lại chỉ có thể dùng phương thức này chung đụng, ngay cả tặng quà cũng phải giấu giấu giếm giếm.
Dưới ánh mắt tha thiết của Dụ Hàm Phàm, cô mở hộp ra, là một sợi dây chuyền bạch kim rất đẹp, mặt dây chuyền là hình một con thiên nga bằng thủy tinh, nhìn qua thì rất bình thường, nhưng trong mắt Hàn Thủy đều là cảm động.
Dụ Hàm Phàm luôn biết cô rất thích đồ trang sức có hình thiên nga.
"Cảm ơn." Rốt cuộc cô cũng đã nở một nụ cười thật lòng trong ngày hôm nay.
Thật tốt, cho dù trong hoàn cảnh nào, Dụ Hàm Phàm vẫn quan tâm cô.
"Nhất định phải thật hạnh phúc nhé." Dụ Hàm Phàm nhìn cô dịu dàng cười, nhìn cô gái quật cường dần dần lớn lên, từng bước từng bước mở rộng cánh cửa của mình để khám phá cuộc sống, trước đây anh có thể ở bên cạnh cô giúp đỡ, mà bây giờ, vị trí đó đã có người thay thế.
Nói không buồn là không thể nào.
"Ừ." Hàn Thủy cố gắng gật đầu một cái, trong lòng lại cảm thấy chua xót, nếu sau này Dụ Hàm Phàm biết rằng tất cả đều là cô diễn trò, không biết anh sẽ tức giận hay là đau lòng cho cô?
Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có mình cô là thật tâm đối đãi với bản thân mình.
Có được câu khẳng định của cô, Dụ Hàm Phàm nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Thủy cầm sợi dây chuyền trong tay, có chút hoảng hốt.
Một màn này đều rơi vào trong mắt Tư Khấu Ngọc, thần sắc anh lạnh nhạt nhìn vị hôn thê của mình trò chuyện cùng người đàn ông khác, nhìn người đàn ông đó tặng quà cho cô, mà cô lại cũng rất quý trọng nó, dáng vẻ nhìn qua thật cao hứng, nhìn bọn họ trao đổi ánh mắt quen thuộc khi nói chuyện, cái loại không khí ăn ý đó, giống như chỉ có hai người bọn họ, ai cũng không thể chen vào.
Mà người đàn ông này chính là Dụ Hàm Phàm, cho dù Tư Khấu Ngọc có cỡ nào cuồng ngạo, cũng biết trong lòng Hàn Thủy, Dụ Hàm Phàm là một sự tồn tại đặc biệt; còn đối với anh mà nói, Dụ Hàm Phàm là một cái gai, một cái gai cần phải nhổ.
Cảm giác ghen tị mãnh liệt và tức giận bất bình khiến cho Tư Khấu Ngọc cảm thấy khó thở, tay anh nắm chặt thành quyền, cảm xúc mãnh liệt qua đi, tiếp theo làm cảm giác trống rỗng ập đến khiến anh rất khó chịu.
Đứng yên hồi lâu, Hàn Thủy mới phát hiện ra anh đứng cách đó không xa.
Ánh mắt cô kinh ngạc như nai con, môi đỏ mọng khẽ mở, sợi dây chuyền nắm trong tay rất tự nhiên bỏ vào trong túi xách.
Tư Khấu Ngọc giễu cợt cười một tiếng.
Do dự hồi lâu, Hàn Thủy vẫn tiến lên khoác cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Tư Khấu Ngọc không như thường ngày diễn kịch theo cô, anh không nói câu nào nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng, trên người như tỏa ra khí lạnh, khiến Hàn Thủy không tự chủ được buông cánh tay anh ra.
Anh nắm cằm cô, lực đạo mạnh mẽ như muốn bóp nát xương quai hàm của cô, giọng nói thâm trầm, "Cảm giác được gặp tình nhân như thế nào?"
Hàn Thủy đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt là tràn đầy khiếp sợ và không thể tin được.
Cô há mồm muốn giải thích, lại phát hiện mình không thể nói được gì, cũng không biết phải giải thích như thế nào, nói Dụ Hàm Phàm chẳng qua chỉ là bạn của mình, nhưng không thể thừa nhận Dụ Hàm Phàm đích xác là một sự tồn tại rất đặc biệt; nếu nói là tình nhân thì cũng không đúng, giữa bọn họ trước giờ chưa từng có tình yêu, dù có giải thích thế nào, đều có khuynh hướng càng tô càng đen.
Tư Khấu Ngọc nhìn phản ứng của cô, trong lòng càng thêm phiền muộn, cười mỉa một tiếng liền sải bước đi ra ngoài.
Xấu hổ và áy náy khiến mặt Hàn Thủy trở nên đỏ bừng, cô trân trân nhìn bóng lưng quyết liệt rời đi của anh, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, đây là chuyện gì? Cứ như vậy bỏ mặc cô sao?