Chương 7-1
Vai nam chính tự tiện rời đi, nhưng Hàn Thủy thân là người mới, mặc dù chỉ là đính hôn, dưới sự yêu cầu nhiệt liệt hoan nghênh của bố mẹ Tư Khấu Ngọc, không thể từ chối đành phải theo bọn họ về nhà cũ ở.
Bất kì ai Hàn Thủy cũng có thể cự tuyệt, duy chỉ có những trưởng bối từ ái như thế này là cô không thể cự tuyệt được, thân tình và không khí gia đình hòa thuận luôn là khát vọng của cô.
Cô có điểm ghen tị với Tư Khấu Ngọc, anh thật là may mắn, lớn lên đẹp trai, bối cảnh giàu sang, quan trọng là anh có bố mẹ từ ái, luôn quan tâm con cái.
Trên đường về nhà Tư Khấu Ngọc có gọi điện một lần, nhưng không phải gọi cho cô mà là cho bố mẹ anh, giải thích hôm nay anh đi tụ tập với bạn bè nên có thể sẽ không về được, điều này làm cho Hàn Thủy trở nên lúng túng.
Hiển nhiên đây là anh cố ý, cố ý để mình khó chịu.
Thật là một người đàn ông thù dai.
Mẹ Tư Khấu Ngọc sợ Hàn Thủy không được tự nhiên, dọc đường đi đều nói chuyện với cô, phần lớn đều nói về chuyện của Tư Khấu Ngọc khi còn bé, mới đầu, Hàn Thủy còn có chút không yên lòng nhưng càng nghe lại càng cảm thấy thú vị, đừng xem Tư Khấu Ngọc hiện tại là một bộ dáng phong lưu, thật ra thì lúc nhỏ chẳng khác gì những bé trai khác, ngây thơ, bướng bỉnh, lại có chút ngốc nghếch, có lúc cũng sẽ đái dầm, chảy nước mũi, đánh nhau, chọc ghẹo bé gái.(hình tượng soái ca của tui T^T) Tâm tình Hàn Thủy dần dần tốt lên, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Tư Khấu Ngọc hồi bé, cảm giác anh cũng không phải là xa không thể chạm tới.
Trở lại nhà cũ của bố mẹ Tư Khấu Ngọc, Hàn Thủy đương nhiên bị sắp xếp ở phòng của Tư Khấu Ngọc, cô cảm thấy rất lúng túng, nhưng nếu nói mình muốn ở phòng khách lại cảm thấy rất buồn cười, đều đã đính hôn, còn phân phòng ngủ như vậy giống như có chút làm bộ, chỉ đành nhắm mắt đáp ứng.
Chờ cửa phòng đóng lại, Hàn Thủy mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, trừ bộ lễ phục đang mặc trên người và chiếc túi cô mang trong buổi tiệc thì không còn gì khác, ngay cả quần áo ngủ để thay cũng không có, mà hình như mẹ Tư Khấu Ngọc cũng quên mất chuyện này.
Bây giờ đã không còn sớm, Hàn Thủy cũng không muốn quấy rầy bọn họ, chỉ đành lấy tạm một chiếc áo sơ mi to đùng của Tư Khấu Ngọc mặc tạm, sau đó sáng mai gọi điện nhờ người đem quần áo của mình tới đây.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thủy bước vào cuộc sống của Tư Khấu Ngọc, dĩ vãng đều là Tư Khấu Ngọc đuổi theo cô, nhưng ngoại trừ ở nơi công cộng cô mới đi cùng anh, chưa từng đến công ty của anh chứ đừng nói đến ngôi nhà khắp nơi đều lưu giữ dấu vết của Tư Khấu Ngọc như thế này.
Trong quá khứ, đối với cô Tư Khấu Ngọc chẳng qua chỉ là một đối tác, đồng minh, một nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mà bây giờ, mặc kệ cô có đồng ý hay không, bọn họ đều phải ở chung một thời gian, nếu như cần thiết, bọn họ có thể phải giả bộ kết hôn, quả nhiên tất cả không hề dễ dàng, cho dù diễn cũng phải diễn cho trọn.
Ngắm nhìn bốn phía, gian phòng được trang trí bày biện rất đơn giản như không thể đơn giản hơn, so sánh với tính cách ngày thường của anh thật là khác xa nhau một trời một vực.
Đứng ở chỗ này, trong lòng Hàn Thủy dâng lên một cảm giác vi diệu, xa lạ nhưng lại như gắn kết linh hồn hai người với nhau.
Ban đầu quan hệ giữa bọn họ chỉ gấn kết bằng một tờ giấy hiệp ước, mà bây giờ giống như đã xảy ra nhiều biến hóa.
Hàn Thủy mơ hồ có chút lo lắng nhưng lại không thể làm gì để xua tan nó đi.
Cô đi vào phòng tắm, cởi trang phục trên người xuống, thả tóc ra, chân không đứng dưới vòi hoa sen, những giọt nước ấm áp từ từ chảy xuống, theo tóc của cô lăn xuống cơ thể cô, cho đến khi dừng lại rồi hòa tan dưới mặt đá nguội lạnh, cô hơi ngẩng đầu, nhắm mắt, cảm giác mọi ưu sầu và mệt mỏi đều được nước ấm rửa trôi, không gian yên tĩnh khiến cho cô lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ đến khuôn mặt Cam Chi Ngư hiếm khi ôn hòa, nghĩ đến Dụ Hàm Phàm tặng quà cho cô, còn nghĩ đến ánh mắt sáng ngời của Tư Khấu Ngọc và cuối cùng là bóng lưng tức giận bỏ đi của anh, trong lòng Hàn Thủy chợt giật mình, hai mắt ngay tức khắc mở ra.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hàn Thủy phát hiện số lần mình nhớ đến Tư Khấu Ngọc ngày càng nhiều, lúc này cô đang lõa thể đứng trong phòng tắm, nhìn trong gương có chút mơ hồ, không nhìn thấy vẻ mặt, lại có thể nhìn ra những đường cong duyên dáng trên cơ thể cô.
Cô vuốt nhẹ môi của mình, nghĩ đến nụ hôn nóng rực và động tác ôm eo cô từ phía sau rất tự nhiên của anh, mặt bất chợt nóng lên.
Ngay cả cái phòng tắm này cũng khiến cô không được tự nhiên, nghĩ đến đây, cô lại nhìn cái vòi hoa sen, nghĩ đến Tư Khấu Ngọc đã từng vô số lần lõa thể đứng ở chỗ này tắm, nhất thời cô cảm thấy ngay cả nền đá dưới chân cũng nóng lên theo. (tưởng tượng soái ca tắm - ing)
Vội vã tắm rửa sạch sẽ, Hàn Thủy khoác áo choàng tắm đi ra, trên đầu quấn một cái khăn lông, liền ra khỏi phòng tắm.
Ngồi ở trên ghế salon lau tóc, Hàn Thủy cười thầm mình quá nhạy cảm, ngay cả áo choàng rắm trên người đều là của Tư Khấu Ngọc, trên giường cũng lưu lại mùi của anh, trong phòng toàn bộ đều là hơi thở của anh, tối nay cô giống như bị giam cầm trong thế giới của anh, không thể thoát ra.
Thôi, trước kia như thế nào thì bây giờ cũng như thế đi, dù sao sau khi xong chuyện cũng mỗi người một ngả.
Lại thân mật cũng được, dù sao cũng chỉ là diễn kịch mà thôi, sau khi tất cả kết thúc họ cũng chỉ là người xa lạ.
Càng không ngừng thuyết phục mình, càng không ngừng nhắc nhở bản thân, tâm tình nóng nảy bất an của Hàn Thủy rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại, chỉ cần như trong quá khứ coi anh là người không quen thuộc là được, cô tự an ủi mình.
Từ nhỏ, cô luôn biết giữa cha mẹ cô không phải là tình yêu say đắm mà là lạnh nhạt và tổn thương, thậm chí khi trưởng thành, tính cách mà cô vẫn luôn quên đi chính là loại nhu tình của người con gái do chính bản thân cô cũng thiếu thốn tình thương của cha mẹ, thực chất cũng không phải là cô không có, mà là không dám thể hiện ra.
Không dám yêu một ai, không dám đặt niềm tin hoàn toàn vào một ai, huống chi hoa danh của Tư Khấu Ngọc ai ai cũng biết.
Khẽ thở ra một hơi, Hàn Thủy mềm nhũn nằm xuống ghế salon, mặc kệ cửa sổ mở toang, gió đêm lùa vào phòng khiến rèm cửa nhẹ nhàng bay loạn, thỉnh thoảng có ánh sáng trăng lấp loáng, màn đêm tĩnh mịch mang lại cảm giác cô đơn, xung quanh yên lặng đến mức cô có thể nghe được rõ nhịp đập của chính mình.
Cố gắng vứt hình ảnh của Tư Khấu Ngọc ra khỏi đầu, lại bị cơn mệt mỏi như thủy triều ập tới, Hàn Thủy nhắm mắt lại, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Đại khái là tối nay Tư Khấu Ngọc sẽ không trở lại rồi.
Tư Khấu Ngọc thật đúng là không muốn về nhà, bất kì một người đàn ông nào thấy vị hôn thê của mình liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác đều sẽ thấy khó chịu trong lòng, hơn nữa người đàn ông kia còn là thanh mai trúc mã với hôn thê của mình.
Tư Khấu Ngọc trước đây luôn luôn được đám phụ nữ ngưỡng mộ, càng thêm canh cánh trong lòng, anh vừa uống rượu vừa suy nghĩ làm thế nào để hung hăng trừng phạt cái cô gái không biết phải trái kia, hoàn toàn không ý thức được một điều, giữa bọn họ không là đính hôn thật, hơn nữa, anh cũng không nhận ra bây giờ trong lòng mình đang tràn ngập cảm giác ghen tị.
Đối với phụ nữ, Tư Khấu Ngọc mặc dù nổi danh phong lưu nhưng cũng rất nổi tiếng là có kiên nhẫn, có phong độ, bất kì một cô gái nào, chỉ cần anh để ý, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải làm cho đối phương cam tâm tình nguyện mắc câu. Đối với Hàn Thủy, anh gần như moi ra hết thủ đoạn của mình, lập khế ước, nuông chiều, thậm chí bày ra tư thế thân mật nhưng lại không mất phong độ, mục đích chính là để cho cô gái xinh đẹp khó gần này dần dần buông lỏng cảnh giác để tiếp nhận anh mới thôi.
Tất cả những gì anh làm đều có mục đích. Cho dù là bỏ một đống lớn tiền bạc để giải quyết cái cục diện rối rắm của Hàn thị anh cũng không nhăn mày lấy một cái.
Hàn Thủy đối với anh mà nói, đã không chỉ là có hứng thú mà khiêu chiến không thôi, cô đáng giá hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Tư Khấu Ngọc nốc một hớp rượu to, cười tự giễu bản thân.
Vì cô, anh đã tổ chức một buổi lễ đính hôn long trọng, dường như là mời tất cả nhân vật có mặt mũi đến chứng kiến, thậm chí gạt cả bố mẹ anh, coi cô là nàng dâu chính thức của Tư Khấu gia, thật ra thì đây vốn chỉ là một phần trong hiệp ước giữa hai người bọn họ, vốn không phải là sự thật, anh căn bản không cần phải làm lớn như vậy. Nhưng rốt cuộc anh vẫn cố tình muốn mọi chuyện càng lớn càng tốt, để mọi người đều biết chuyện bọn họ đính hôn, từ trước tới nay đã bao giờ anh hao tổn nhiều tâm trí như vậy vì một cô gái chưa? Đáp án rõ ràng là chưa bao giờ, vậy mà cô gái kia không những tuyệt tình không nhận ra tình cảm của anh, lại động một tí là cùng anh phân rõ giới hạn.
Vốn là anh có thể tiếp tục nhịn, dù sao cũng đã đính hôn, anh không nên thiếu kiên nhẫn như vậy. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cười đến động lòng người của cô trước mặt Dụ Hàm Phàm, trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa giận dữ, làm thế nào cũng không dập tắt được.
Hàn thủy, cô gái đáng giận này, có lẽ bây giờ nhất định không tim không phổi đi ngủ mất rồi.
Hung hăng đổ một ngụm rượu to vào miệng, Tư Khấu Ngọc một mình ngồi trong phòng riêng tại một quán bar, càng nghĩ càng nổi giận.
Cho tới bây giờ, anh vẫn còn cố kỵ danh tiếng của Hàn Thủy, dù sao bọn họ cũng vừa mới đính hôn, anh mặc dù uống rượu nhưng vẫn bao riêng một mình một phòng, cũng không dám kêu bạn bè đi cùng, chỉ sợ ngày hôm sau đám báo chí lá cải lại viết linh tinh. Anh thì không sao, dù sao danh tiếng đã kém như vậy, nhưng Hàn Thủy thì khác, cô mới chỉ là một cô nhóc mới lớn, anh không muốn cô bị người đời soi mói. (hic tội a quá T.T)
Hàn Thủy ơi là Hàn Thủy, em thật là một cô nhóc vô lương tâm, chẳng lẽ anh kém cỏi đến vậy sao? Chung sống lâu như vậy, vì sao trong mắt em vẫn không có chút xíu hình bóng nào của anh?
Suy suy nghĩ nghĩ, lại nốc một ngụm rượu lớn vào miệng, mùi rượu cay xè xông lên cổ họng, mới khiến cho tâm tình Tư Khấu Ngọc thư giãn được chút ít.
"Ngọc?" Một giọng nữ dễ nghe truyền đến, mang theo một chút do dự.
Tư Khấu Ngọc theo bản năng ngước nhìn, thấy cửa phòng bao hơi mở ra, lộ ra một gương mặt xinh đẹp và một đôi chân thon dài hoàn hảo không chút tì vết, chính là cô ngọc nữ diễn viên đã lâu không gặp. (là cái mụ xuất hiện ở chương 2 ý mn)
Ruth? Hay gọi là Luna nhỉ? Tư Khấu Ngọc có chút nghi ngờ nhíu mày một cái.
"Thật sự là anh, em còn tưởng Tiểu Lan nhìn lầm rồi." Vẻ mặt cô ta có chút vui mừng, Tiểu Lan chắc là trợ lý của cô ta.
Tư Khấu Ngọc gật đầu một cái, không lên tiếng, quay đầu tiếp tục uống rượu.
Cô gái quay lại lật một tấm bảng gì đó ở ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.
"Hôm nay là lễ đính hôn của anh, sao lại một mình chạy tới đây vậy?" Cô gái thân mật ngồi xuống cạnh anh, cầm một ly thủy tinh đế dài lên, tự mình rót đầy một ly rượu, cô ta có chút vui vẻ vì gặp được anh ở đây, cô ta không ngại mấy chuyện hoa tâm của anh, ít nhất trong mấy cô tình nhân của anh cô ta chưa bao giờ là kẻ thất bại, nhưng nếu có một ngày trong mắt anh, trong lòng anh thật sự chỉ có một người phụ nữ, phỏng chừng cô ta sẽ ghen tị phát điên.
"Sao nào? Biết tôi đính hôn, cô còn muốn bám lấy tôi, cô thiếu đàn ông thế sao?" Tư Khấu Ngọc kề sát tai cô ta nói, cố ý thổi hơi rượu vào tai cô ta, hài lòng nhìn thân thể cô ta khẽ run lên.
Phản ứng của cô ta đúng là rất làm thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông bên trong Tư Khấu Ngọc.
"Mặc kệ như thế nào, em vẫn thích anh." Cô gái giơ tay quấn quanh cổ anh, đúng là so với những người mà cô ta qua lại, Tư Khấu Ngọc được coi là tốt nhất, anh vừa trẻ, lại đẹp trai, rất có phong độ, luôn thỏa mãn bất kì yêu cầu của phụ nữ, cho dù là chuyện giường chiếu cũng không có gì để bắt bẻ, một người đàn ông như vậy, luôn khiến cho phụ nữ cam tâm tình nguyện bám theo.
Vào đêm đính hôn, anh lại bỏ rơi vị hôn thê mà chạy đến đây uống rượu một mình, đây là một cơ hội tốt để cô ta lại có được sự cưng chiều của anh một lần nữa. (mún đấm con mụ này quá)
Đàn ông luôn không chống cự được sự trêu đùa của phụ nữ, huống chi trong người lại có men rượu, là một người đàn ông có cảm giác thất bại trong chuyện tình cảm, ở loại tình huống kết quả chỉ có một, đó chính là tìm một người phụ nữ khác cùng hoan ái.
Huống chi đối tượng lại là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, cặp mắt câu hồn đưa tình, trên người tỏa ra hương vị phụ nữ mê người.
Mắt Tư Khấu Ngọc càng ngày càng mờ đi.
"Ngọc, em rất nhớ anh." Cô ta rất biết quan sát sắc mặt người khác, vừa nhìn thấy anh như vậy thì lập tức chủ động đưa môi đỏ mọng lên.
Tư Khấu Ngọc nhìn làn môi đỏ mọng quyến rũ kia, thần xui quỷ khiến nghiêng đầu tránh được nụ hôn của cô ta, một cái tay của anh nắm eo cô ta, một tay kia mò lên hai khỏa tròn trịa trước ngực cô ta, từ từ vuốt ve.
Người phụ nữ khẽ thở hổn hển, trên mặt đỏ bừng kiều diễm, bày ra một bộ dáng động tình động lòng người khiến bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng bị hấp dẫn. Nhưng Tư Khấu Ngọc lại không hề có một chút cảm giác nào, cảm thấy cô ta quá mức giả tạo, trong đầu anh bỗng hiện lên dáng vẻ Hàn Thủy cùng với đôi mắt to trong veo luôn chứa lửa giận nhìn anh mỗi khi anh cố tình ôm eo cô, càng nghĩ càng nhập thần.
"Ngọc." Người phụ nữ cảm nhận được anh phân tâm nhưng vẫn không cam lòng buông tha cho cơ hội khó có được này, bàn tay cô ta dọc theo lồng ngực anh rời xuống nơi cứng rắn phía dưới, cách một lớp quần áo đang rục rịch.
Thân thể vì ngấm men rượu mà càng dễ thiêu đốt lên ngọn lửa dục vọng, thân thể Tư Khấu Ngọc ngày càng nóng rực, hô hấp ngày càng dồn dập, ngay cả bên trong con ngươi cũng lộ ra thâm trầm khát vọng, nhưng đầu óc anh lại rất thanh tỉnh.
Anh rất muốn, nhưng lại phát hiện không biết mình muốn cái gì bây giờ, nói tóm lại, không phải là người phụ nữ trước mặt này là được.
"Ngọc, em muốn anh." Người phụ nữ khóa chặt ánh mắt anh, có chút khẩn cấp dán bộ ngực đầy đặn vào người anh, cũng tại một giây kế tiếp bị anh đẩy ra. Cô ta khó tin nhìn đáy mắt người đàn ông nhuốm đầy dục vọng nhưng vẻ mặt lại cực kì tỉnh táo.
"Tôi cần phải trở về." Để mấy tờ tiền xuống mặt bàn rồi lấy chiếc ly đè lên, Tư Khấu Ngọc liếc cô ta một cái, đứng lên quay đầu đi thẳng, không hề lưu luyến lấy một cái.