Chương 8: Lý trí và tình cảm
Giang Cửu Vĩ chọn học ban xã hội. Điều này cũng không phải chuyện gì bất ngờ với Hàn Ba, căn bản chưa từng nghĩ đến thì đương nhiên không thể bất ngờ rồi. Nhưng các giáo viên lại không nghĩ vậy. Thành tích của Giang Cửu Vĩ trong lớp thuộc loại khá, nếu không để ý đến sự ngốc của cậu ta thì rất có thể thi vào một trường đại học nào đó. Cậu cũng không học thiên về ban nào, thành tích cả tự nhiên lẫn xã hội đều không tồi, nhưng ngữ văn có tốt hơn một chút. Đây là lý do vì sao các giáo viên ở sau lưng hoài nghi cậu không phải ngốc.
Sau khi cha mẹ Giang Cửu Vĩ ly dị, cha thì ra nước ngoài không biết đi đâu, còn mẹ thì đã bị đưa vào viện tâm thần hai năm trước, hiện giờ cũng không biết còn sống hay đã ch.ết, hơn nữa cậu ta lại không có người thân, ở một mình là điều tất nhiên. Các giáo viên tuy cũng có lo lắng, nhưng chẳng có ai lại muốn nhặt một củ khoai lang nóng bỏng tay để mua việc vào người, cho nên cũng không quá rõ tình huống của cậu ta, có thể không hỏi thì dứt khoát không hỏi. Cô Tiếu chủ nhiệm lớp đại khái là vì ý thức trách nhiệm nên mới bảo Kiều Vi để ý cậu một chút, trên thực tế, mục đích chỉ có hai: một, Kiều Vi xinh đẹp thông minh, chỉ có Giang Cửu Vĩ sẽ không quấy rầy cô bé; hai, có Kiều Vi giám sát, ít nhất cũng có thể đề phòng Giang Cửu Vĩ làm mấy việc gì đó lạ lùng, khi đó cô cũng sẽ không làm mất mặt cái mác chủ nhiệm lớp này.
Từ sau lần xảy ra chuyện đánh nhau lúc trước, cô Tiếu có vẻ lo lắng bất an, may là Giang Cửu Vĩ vẫn mỉm cười giống như bình thường, cũng không phàn nàn gì, nếu đám côn đồ kia đã nói không đến gây sự với cậu bé nữa, như vậy có lẽ sẽ bình yên một khoảng thời gian. Chuyện phân khoa tự nhiên – xã hội đã từng nói qua trong buổi khai giảng đầu năm, nhưng chỉ còn Giang Cửu Vĩ vẫn không có ý kiến gì, mà các thầy cô cũng không dám tự tiện quyết định thay cậu bé, cho nên mới gọi cậu tới hỏi.
Lúc đầu Giang Cửu Vĩ im lặng, nghe cô giáo nói tự nhiên nói xã hội, cuối cùng cậu đã mở miệng. Cậu muốn học xã hội.
Trường Giang Cửu Vĩ học là một trường không chính quy, giáo viên văn rất ít, bắt đầu từ năm trước số người ghi danh vào ban tự nhiên tăng lên làm ban xã hội suýt nữa phải đóng cửa, năm nay tình hình của ban tự nhiên lại tiếp tục như vậy. Nhưng Giang Cửu Vĩ lại nhất quyết chọn ban xã hội, cô Tiếu không có cách nào đành phải nói cho cậu, học ban xã hội thì sẽ phải chuyển tới một trường khác. Giang Cửu Vĩ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đồng ý. Bắt đầu từ ngày ấy, cậu không còn xuất hiện trong trường nữa, trường học đã thay cậu hoàn thiện thủ tục chuyển trường, chuyển tới ban xã hội của trường bên cạnh.
*“Riêng chuyện này thì tớ có thể tin chắc, cậu ấy căn bản không ngốc.”* Kiều Vi cười vui vẻ, *“May là cô giáo còn chút lương tâm, bằng không cậu ấy nhất định sẽ bị bắt vào ban tự nhiên.”*
*“Ừm. Tôi cũng là ban tự nhiên.”* Hàn Ba búng tàn thuốc, *“Nhưng tám phần là tôi sẽ không thi nổi đại học. Trường đại học cũng nguy hiểm…”*
*“Bây giờ không gặp được Giang Cửu Vĩ lại cảm thấy thiếu thiếu sao đó. Cậu cũng vậy đúng không.”* Kiều Vi khẽ cười hỏi.
*“… Tôi cho dù không muốn thấy cậu ta thì cũng sẽ nhìn thấy.”* Hàn Ba buồn bực đá đá xuống đất, biểu tình lo âu bất an khá thất thường. Kiều Vi nhìn hắn vẻ kỳ quái, *“Cậu lại làm sao vậy? Hai cậu vẫn còn ở cùng nhau đúng không.”*
Hàn Ba ừ một tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn cô nói: *“Tôi đang nghĩ là nếu tôi tìm một người bạn thì có tốt hơn không? Ở cùng với cậu ấy, có lẽ tôi cũng sẽ biến thành người điên mất.”*
Kiều Vi nhìn sự phiền muộn trên khuôn mặt đang gần vặn vẹo của hắn, chỉ biết lắp bắp kinh hãi. Hàn Ba mắng một f*ck rồi xoay người bỏ đi. Chỉ để lại Kiều Vi đứng ở đằng sau hắn, nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa.
Nguyên nhân làm Hàn Ba thấy bực bội là hắn hoài nghi Giang Cửu Vĩ không phải thằng ngốc, mà là người điên. Người điên những lúc không nổi điên thường sẽ hành xử như người bình thường. Bắt đầu từ khi dọn đến ở nhà Giang Cửu Vĩ, hắn lập tức không ngừng tìm kiếm thông tin cần thiết, ngoài việc biết cha mẹ cậu ta ly hôn, cha chạy ra nước ngoài thì còn biết mẹ cậu ta là một người bị bệnh tâm thần. Thông tin này khiến lớp sương thần bí bao phủ trên người Giang Cửu Vĩ trở nên rõ ràng đến chói mắt. Nếu giải thích theo hướng người điên, có lẽ Giang Cửu Vĩ chính là một người bệnh tâm thần. Nhưng Kiều Vi đã nói với hắn, bác sĩ chỉ cảm thấy cậu ta có hơi bị áp lực tinh thần, chứ không cho rằng cậu ta mắc bệnh tâm thần, lý do cực kỳ đơn giản, cậu ta đều có phản ứng bình thường với tất cả vấn đề.
Mẹ nó, bình thường cái rắm ấy! Bác sĩ thì sao? Họ không phải sống chung với cậu ta, ít một người thì đỡ một phiền toái, lại không cần bọn họ phải chịu trách nhiệm! Sh*t!
Biết Giang Cửu Vĩ là người điên cũng có thể nói là chuyện tốt, chỉ là Hàn Ba lại cảm thấy mình cũng muốn nổi điên. Bởi vì mỗi lần hắn muốn chuyển khỏi căn nhà ấy thì đều không thể nhấc chân. Đương nhiên phòng ở như vậy thì rất thoải mái, cực kỳ mê người, nhưng mấu chốt là gì trong lòng hắn lại rất rõ ràng, lý trí của hắn sắp bị Giang Cửu Vĩ mài mòn rồi, hắn muốn nổi điên.
Hắn muốn Giang Cửu Vĩ.
Nhưng Giang Cửu Vĩ lại là người điên.
Ông trời ơi, ông mau bảo ai đến giải quyết bế tắc này đi!
Hàn Ba ngẩng mặt lên trời gào thét một hồi, tát bốp cho mình một cái. Gặp quỷ rồi! Nếu trên thế giới này thật sự có người điên, thì tuyệt đối không phải Giang Cửu Vĩ, mà là hắn!
Giang Cửu Vĩ ngủ trên chiếc giường đôi Simmons ở phòng cách vách, còn Hàn Ba thì ngủ một mình một phòng. Cảm xúc của hắn cực kỳ tồi tệ, tưởng tượng ở phòng bên cạnh có một người làm hắn cảm thấy cả người ngứa ngáy. Nếu người kia còn là một — kẻ điên, ai mà ngủ được chứ! Bật người ngồi dậy, hắn thở dốc để bình ổn cảm xúc của mình. Sau đó hắn nghe thấy một thanh âm kỳ lạ.
Dường như — hắn đã từng nghe thấy thanh âm này rồi. Hình như có một ngày, một mình hắn đang ngồi trong phòng học ở trường hút thuốc thì cảm thấy đói bụng muốn đi ăn cơm, lúc đi qua hành lang thì nghe thấy thanh âm này. Tiếng bước chân có gì đó giống ma, cũng có tiếng tim đập giống mình, nói ngắn gọn, thanh âm này cực kỳ quỷ dị. Lúc ấy tuy hắn to gan nói vu vơ một câu rồi mới đi, nhưng trên thực tế hắn đã sợ nhũn cả chân. Hiện giờ thanh âm này lại phát ra từ trong phòng hắn.
Bây giờ là mấy giờ? Ít nhất là hai ba giờ sáng — đúng là thời gian gặp ma, my God! Thượng Đế người quá tàn nhẫn với con rồi, dù con có là một người đàn ông đường đường chính chính, thì cũng đừng kích thích thần kinh yếu ớt của con như vậy chứ!
Đúng rồi! Hàn Ba nghĩ ra trên đầu giường có một ngọn đèn, nghe nói ma thì đều sợ đèn. Công tắc ở đâu? Hình như là ở đây…
Tách, đèn đột nhiên sáng bừng lên, chiếu rõ tất cả mọi thứ trong phòng. Bóng đen rúc ở góc tường dường như bị ngọn đèn dọa mà co lại thành một đống.
Hàn Ba ngây người. Chiếc áo ngủ màu trắng kia cùng động tác kinh hoàng đó, là Giang Cửu Vĩ! Cậu ta ở đây làm gì? Cậu ta có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Thằng điên ch.ết tiệt! Hắn đứng lên đi đến trước mặt Giang Cửu Vĩ, túm lấy cánh tay cậu ta giật tung ra, đôi mắt to đầy vẻ kinh hoàng của Giang Cửu Vĩ rơi vào trong mắt hắn. Nếu nói người điên đều là những phần tử độc ác, thì người nói ra câu này khẳng định là một thằng ngu. Ít nhất một người điên giống như Giang Cửu Vĩ không hề uy hϊế͙p͙ đến ai cả.
Nhìn thấy nụ cười dần dần hiện ra trên khuôn mặt Giang Cửu Vĩ, Hàn Ba suýt nữa muốn ói ra. Gần đây hắn thật sự đã bị nụ cười của Giang Cửu Vĩ làm sợ hãi, bất kể lúc nào, cho dù là nguy hiểm, căng thẳng, bất an — phàm những lúc nếu là người thường thì sẽ khóc sẽ kêu, thì cậu ta lại luôn nở nụ cười nhìn như khờ dại nhưng lại làm người ta nổi da gà kia. Vào những lúc này, Hàn Ba luôn muốn bỏ chạy, nhưng khi cảm thấy tầm mắt của Giang Cửu Vĩ đuổi theo sát sao phía sau hắn, hắn lại không thể không đầu hàng. Lòng hảo tâm của hắn gần đây có vẻ nhiều đến nỗi chính hắn cũng không thể hiểu được. Hắn cảm thấy có phải vì mình khuyết thiếu dũng khí cho nên tính cách trên thực tế mới vặn vẹo như vậy hay không? (=_________= anh cũng biết tính anh vặn vẹo hả = =)
Xem ra nguyên nhân khiến gần đây hắn ngủ không ngon chỉ có một, đó là mỗi tối Giang Cửu Vĩ đều vào phòng hắn, sau đó vừa rạng sáng lại chạy về phòng cậu, giống như một âm hồn vậy. Trong căn phòng có âm hồn, có thể ngủ ngon mới thật sự đủ điên cuồng. Hắn duỗi tay ôm lấy Giang Cửu Vĩ, thân thể cậu gầy yếu, run rẩy khe khẽ truyền tới bàn tay kia giống như kim châm đâm vào người hắn, Hàn Ba cười khổ, rất muốn giậm chân hét to lên. Có lầm không vậy? Cho dù muốn giải tỏa, thì hắn cũng không sa đọa đến mức ra tay với một người điên đấy chứ!
Giang Cửu Vĩ túm chặt vạt áo trước ngực hắn, ngón tay vô ý thức chà xát lên ngực Hàn Ba, nhưng bất hạnh chính là tay cậu lại đụng vào điểm mẫn cảm nhất trên ngực Hàn Ba. Hàn Ba thầm kêu một tiếng xong đời, lập tức cảm thấy hạ thân có phản ứng. Xem ra đây không phải vấn đề không giải tỏa có thể giải quyết được. Hắn vừa cúi đầu liền đối diện với đôi mắt đang trợn tròn nhìn hắn của Giang Cửu Vĩ. Bị người ta nhìn chăm chú cũng không phải là một chuyện xấu, nhưng vào lúc cảm xúc bất ổn mà bị nhìn chăm chú, thì đó lại là cả một vấn đề, nó sẽ làm cảm xúc càng trở nên bất ổn! Ánh mắt Giang Cửu Vĩ trong sáng như nước, đôi môi đỏ ửng trên khuôn mặt thon gầy vào lúc này có vẻ đặc biệt gợi cảm. Hàn Ba thật sự không chịu nổi ảo tưởng vô vọng mà chính hắn nghĩ ra sau đó, hắn vội vàng quăng Giang Cửu Vĩ lên giường, còn mình thì xoay người lao vào WC.
Nếu không tránh được lại không thể làm, vậy chỉ còn cách tự mình giải quyết thôi.
Giang Cửu Vĩ đứng ở ngoài WC, nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ bên trong của Hàn Ba, đột nhiên bàn chân mềm nhũn ngã phịch cả người xuống thảm, mà âm thanh kia, còn đang không ngừng đánh vào trong màng nhĩ của cậu.