Chương 9: Trái tim gần nhau

Hàn Ba ủ rũ ngồi trên giường. Giang Cửu Vĩ đã đi học rồi, còn Hàn Ba lại không hề muốn đi. Đêm qua  hắn lại có thể vì nghe thấy tiếng Giang Cửu Vĩ ngã xuống đất mà đạt tới cao trào trong WC, thật sự không biết giấu mặt vào chỗ nào nữa, hắn cũng không muốn đi học, dù sao các giáo viên cũng sẽ không để ý đến hắn. Hắn thật sự muốn rời khỏi đây. Tuy hắn vẫn muốn xác định rõ ràng xem Giang Cửu Vĩ có phải là người điên hay không, nhưng bây giờ điều đó đã không còn quan trọng nữa. Cứ tiếp tục ở đây thế này, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn bị tâm thần phân liệt, so với việc bị người ta chỉ vào mặt mắng ‘biến thái’ thì thà rằng đi nghe người ta mắng đồng tính luyến ái còn tốt hơn.


Nếu muốn đi thì phải đi cho nhanh. Bằng không đến lúc nhìn thấy đôi mắt kia của Giang Cửu Vĩ, hắn nhất định sẽ lại bị giữ chặt lại. Vậy không phải là xong đời rồi ư? Thật là làm gì không làm, sao lại để bản thân có hứng thú với người điên cơ chứ? Bên cạnh đủ loại trai đẹp, tuy là nhìn được mà ăn không được, trên thế giới này đồng tính luyến ái cũng rất hiếm, nhưng chắc chắn sẽ có người làm mình vừa lòng. Thế nào mà mình lại không nghĩ ra như vậy chứ!


Hàn Ba cảm thấy chưa có lúc nào đầu óc của hắn lại sáng suốt hơn lúc này, nếu bây giờ tham dự kỳ thi đại học không chừng hắn sẽ thành thủ khoa khai sáng kỷ nguyên mới gì đó của thế giới cũng nên! Hắn vội vàng thu dọn đồ đạc, trong lúc dọn đồ không cẩn thận làm bung một ngăn phía trên tủ quần áo, sau đó hắn nghe cạch một tiếng, dường như có thứ gì đó rơi xuống đất. Vốn không muốn nhìn đâu nhưng lại hiếu kỳ quá. Trong căn nhà mà hắn gần như đã lục từng ngõ ngách không ngờ vẫn còn có thứ hắn chưa từng thấy. Hắn dùng sức di chuyển tủ quần áo, sau đó hắn nhìn thấy một hộp sắt nho nhỏ lộ ra. Hộp sắt đã rất cũ mà cũng rất gỉ, còn được khóa lại. Hàn Ba tìm một cái kẹp, vừa ngoáy vừa quan sát. Hộp sắt này vừa nhỏ lại vừa dẹt, có lẽ là chứa vật gì khá nhỏ.


Ngày 22 tháng 3, những lời hôm nay không thể nói: đau, đừng, ghét quá, van xin người…


Phía dưới là một dãy dài nhưng Hàn Ba không có can đảm xem tiếp, bởi vì thật sự rất đáng sợ. Chữ viết rất thanh tú, là chữ của Giang Cửu Vĩ. Lật thêm vài tờ nữa vẫn đều viết những chữ này, Hàn Ba không khỏi nói thầm: Gặp quỷ à, đây căn bản là những lời không muốn nói ấy! Thằng nhóc này có tật xấu à? Hắn khẽ đập vào đầu, Giang Cửu Vĩ vốn đã có tật xấu. Hắn vội vàng lật đến mấy tờ cuối cùng, đập vào mí mắt dĩ nhiên là mấy dấu gạch chéo màu đỏ, nhìn mà ghê người. Hơn nữa trên đó còn có vài vết cào. Hàn Ba suýt nữa thì vứt quyển nhật ký xuống đất, lấy hết can đảm lật đến tờ gần cuối cùng có chữ, trên đó chỉ viết vài từ: A, à, ồ… sau đó là im lặng tuyệt đối, hắn bỏ qua lật đến trang cuối cùng. Hàn Ba bỗng giật mình, đột nhiên kéo quyển nhật ký đến gần mắt, sau nhiều lần xác nhận hắn đã chắc chắn 100%, mấy dấu gạch chéo màu đỏ kia là dùng máu vẽ ra!


-… Cậu ta thật sự… là thằng điên…


available on google playdownload on app store


Hàn Ba lập tức cảm thấy sức lực toàn thân biến mất sạch. Hắn vậy mà thích một thằng điên, ngay chính hắn cũng cảm thấy bi ai. Xem ra, đây là lúc nên đi. Hắn không tiếp tục dọn đồ nữa mà thầm muốn đến trường. Kiều Vi nhìn thấy thứ này sẽ nói gì? Có lẽ cô ấy cũng có ý nghĩa giống hắn nhỉ? Hàn Ba thất hồn lạc phách đến trường, lại thất hồn lạc phách đi tới lớp học của Kiều Vi. Trường học đang trong giờ học, xuất hiện của hắn làm tất cả mọi người hoảng sợ. Kiều Vi lập tức giơ tay xin được ra ngoài, sau đó lôi tay Hàn Ba đến một hành lang yên tĩnh.


-Cậu làm sao vậy? Có đi học hay không mà bộ dáng lại dọa người như vậy?
Kiều Vi lo lắng hỏi, ánh mắt vừa chuyển liền chú ý tới quyển vở trong tay hắn.
-Xảy ra chuyện gì?
-Cậu ta… Là kẻ điên…
Hàn Ba dúi quyển vở vào tay cô, sau đó ngồi sụp xuống ôm đầu:


-Vậy mà tôi lại thích một kẻ điên, xem ra có lẽ tôi cũng đã điên rồi…


Kiều Vi căng thẳng lật giở từng trang, có thể nhìn ra chữ viết trên quyển nhật ký này đều là của Giang Cửu Vĩ. Nhìn những dòng chữ quỷ dị trên đó cô cũng không thể không run rẩy. Cô duỗi tay ôm Hàn Ba vào lòng, cô biết cậu ấy đang run rẩy, cậu ấy đang đau khổ. Có lẽ dù bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được chuyện này! Nỗ lực làm mọi việc và hy vọng, cuối cùng tất cả lại là một trò đùa của ông trời!


-Hãy chấm dứt tất cả đi…
Chính Kiều Vi cũng không nén được sự run rẩy.
-Nếu đã tới điểm giới hạn rồi thì cậu hãy đi tìm cậu ấy nói chuyện rõ ràng, rồi sau đó hãy dứt khoát rời khỏi đó.
-Tôi không muốn!


Hàn Ba gào lên đau đớn. Kiều Vi áp hai tay lên mặt dùng sức nâng đầu hắn lên, cô dùng đôi mắt trong suốt của mình nhìn chằm chằm vào hắn:


-Nếu không chịu nói rõ ràng thì cậu có thể vẫn còn hy vọng, cậu sẽ cảm thấy mình vẫn đang mong chờ điều gì đó, phải chấm dứt, chấm dứt một cách rõ ràng dứt khoát! Cậu là một người đàn ông cơ mà!


Hàn Ba ngẩn người, đột nhiên duỗi tay ôm chặt Kiều Vi vào lòng. Cô gái này từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn luôn quan tâm lo lắng cho hắn, bất luận là ai cũng sẽ nhìn ra, vì thích hắn cho nên cô mới nỗ lực như vậy. Nhưng Hàn Ba vĩnh viễn không bao giờ thích cô ấy, cho nên hắn chỉ có thể dùng cách này để bày tỏ lòng biết ơn của mình đến cô! Chính bản thân Kiều Vi cũng biết điều này, nhưng cô vẫn nhiệt tình giúp đỡ hắn vô điều kiện, cô là một cô gái rất tốt bụng nhưng cũng rất đáng thương!


Đúng vậy, hãy chấm dứt tất cả mọi chuyện đi!
Giang Cửu Vĩ vừa mở cửa đã liếc mắt về phía phòng Hàn Ba, lập tức bóng dáng Hàn Ba ánh vào trong mắt cậu.


A, cậu ấy vẫn còn ở đây! Cậu ấy không bỏ đi! Tốt quá tốt quá! Tôi lại được nhìn thấy cậu ấy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu ấy! Vui quá, vui lắm lắm! Tôi chưa bao giờ thấy vui như vậy, cũng chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc như vậy. Rất vui! Hỡi Đức chúa nhân hậu, con xin nguyện dùng máu của mình để tỏ lòng biết ơn đến người!


Hàn Ba nghe thấy tiếng mở cửa thì biết cậu ta đã về, hắn lập tức kêu lên:
-Giang Cửu Vĩ, cậu lại đây!


Giọng hắn bình tĩnh, cũng trầm thấp hơn bất cứ lúc nào. Vừa nghĩ đến việc phải đứng trước đôi mắt ấy của cậu ta nói lời chia tay, không hiểu sao trái tim của hắn lại bắt đầu đập dồn dập, dũng khí cũng lung lay như muốn vỡ.


Giang Cửu Vĩ bước đến gần Hàn Ba rồi gục đầu xuống. Cậu nhìn thấy balo nhét đầy đồ đạc của Hàn Ba, còn có — hộp sắt kia! Mắt Giang Cửu Vĩ đột nhiên trợn trừng, nhưng Hàn Ba không phát hiện bởi hắn đang quay lưng về phía cậu.


Hàn Ba không có đủ dũng khí để nói những lời này trước mặt Giang Cửu Vĩ. Hắn xách balo đi đến cửa chính, hít một hơi thật sâu, nói đi, nói ra rồi tất cả sẽ kết thúc. Nếu không nói được thì đau khổ sẽ vẫn tiếp tục!
-Giang Cửu Vĩ, cậu là đồ điên!


Hàn Ba đột nhiên hét lên, dường như chỉ có làm như vậy hắn mới có thể thật sự thoát khỏi cậu ta. Dùng ngôn ngữ tuyệt tình nói ra những lời tuyệt tình, nói hết những gì cần nói, như vậy sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện!


-Cậu là một thằng điên thật sự! Tôi ghét đồ điên! Tôi không muốn tiếp tục sống chung với cậu nữa, cậu cũng đừng bao giờ bám lấy tôi nữa! Nếu không, lúc nhìn thấy cậu có lẽ tôi sẽ giết cậu! Tôi không muốn gặp lại cậu! Vĩnh viễn không muốn!


Rầm! Hàn Ba đóng sập cửa lại, tất cả sức lực toàn thân lập tức biến mất vào lúc cánh cửa khép lại. Cuộc đời hắn lần đầu tiên nói những lời tổn thương người khác như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm thấy mình kỳ thật là một người yếu đuối. Lúc nào cần thì đến, lúc nào không cần thì lại bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm xem Giang Cửu Vĩ sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng, từ giây phút này trở đi cậu ta nghĩ thế nào cũng đã không còn quan trọng nữa. Một thằng điên thì sẽ nghĩ thế nào? Chắc có lẽ hắn căn bản sẽ không nghĩ người khác nghĩ như thế nào!


Không khí nặng nề quá, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này để được hít thở bầu không khí trong lành. Nhưng không biết tại sao Hàn Ba không thể nhấc nổi chân. Hắn rất muốn biết Giang Cửu Vĩ sẽ có phản ứng gì. Hắn phân vân không biết lời hắn nói có xúc phạm cậu ta hay không? Nếu cậu ta lao ra giữ hắn lại, như vậy cậu ta không phải thằng điên, nhưng nếu cậu là phải thì sao? Đột nhiên Hàn Ba thấy cả người mình lạnh toát, không dám tiếp tục nghĩ đến chuyện đó nữa. Hắn thoáng cảm thấy, cánh cửa sau lưng hắn chính là đường vào âm phủ, phía bên kia là hy vọng hay là tuyệt vọng, chỉ có mở ra hắn mới biết được. Hắn sợ hãi phía bên kia cánh cửa, là tuyệt vọng.


Bàn tay giữ chặt tay nắm. Nếu đã xác định dứt khoát buông tay, vậy đáng lẽ cảnh tượng bên kia cánh cửa có thế nào thì hắn cũng chẳng thấy sao cả, nhưng, tại sao tay lại run rẩy thế này, tại sao mình không thể dứt khoát bỏ đi?
Bởi vì, bởi vì vẫn còn hy vọng ư?


Balo trong tay Hàn Ba rơi bộp xuống đất. Bỗng nhiên hắn muốn đầu hàng, tại sao một thằng điên như Giang Cửu Vĩ lại có thể làm hắn rối bời thế này? Tại sao mình lại để ý đến nỗi phát điên như vậy? ch.ết rồi, hắn cũng điên giống như Giang Cửu Vĩ rồi, lại còn điên vô cùng thê thảm nữa!


Cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra.
Giang Cửu Vĩ không hề chú ý Hàn Ba lại mở cửa, cậu chỉ chú ý đến con dao gấp đã mở ra trong tay mình. Mũi dao mỏng mà sắc bén, đang chỉ thẳng vào bụng cậu. Lúc này cậu đang quỳ trên đất, bàn tay nắm dao từ từ nâng lên.


Tiếng Hàn Ba thét lên cậu không nghe thấy, Hàn Ba nhào đến cậu cũng không cảm giác, giây phút này cậu chỉ quan tâm đến việc dùng sức đâm thật sâu, thật mạnh con dao vào bụng mình. Cậu chỉ biết là, một nhát đâm này sẽ làm tất cả đau khổ tan biến như mưa.


Bên tai vang lên tiếng thét to điếc tai, ai đang kêu đau vậy? Là mình à? Không, không phải mình. Đó là một thanh âm rất quen thuộc, một thanh âm không ngừng quanh quẩn vương vít bên tai mình, là, là Hàn Ba!


Mắt Giang Cửu Vĩ đột nhiên sáng lên, tay Hàn Ba đang đặt trên bụng cậu, con dao nhíp xuyên qua tay hắn đâm vào bụng Giang Cửu Vĩ ngập đến tận gốc. Nhưng được bàn tay Hàn Ba chắn lại, nên bụng Giang Cửu Vĩ dù bị đâm trúng nhưng cũng không bị quá sâu. Từng dòng máu tươi trào ra chảy xuôi theo tay Hàn Ba, nhỏ xuống lớp thảm đỏ rực.


Trái tim Hàn Ba bị dọa gần như ngừng đập, hắn thấy đau ch.ết đi được, nhưng lúc nhìn thấy Giang Cửu Vĩ giơ dao tự sát thì hắn lại suýt nữa bị hù ch.ết. May quá, may là hắn phản ứng kịp thời, nếu chỉ muộn một bước thôi thì không biết sau khi Giang Cửu Vĩ đâm một nhát rồi, còn rút ra đâm tiếp nhát thứ hai không! Rốt cuộc bị lỗi ở chỗ nào đây? Rốt cuộc là vì cái gì? Sao hai người họ lại trở nên như thế này? Trời ơi, còn điều gì điên cuồng hơn chuyện này cơ chứ?


Một giọt nước bỏng rát rớt trên tay Hàn Ba, hắn lập tức cảm thấy trái tim đau đớn, giọt nước này lại còn bỏ thêm muối vào nữa! Hàn Ba ngẩng đầu muốn hét lên thật to, nhưng hắn lại thấy trong mắt Giang Cửu Vĩ đang chảy dài từng giọt nước mắt.
Giang Cửu Vĩ khóc?
Cậu ấy khóc ư?


Hàn Ba như người điên nhìn trừng trừng vào mắt Giang Cửu Vĩ. Điều này là thật! Từng giọt nước đang rơi từ trong đôi mắt kia thật sự là nước mắt!
Môi Giang Cửu Vĩ khẽ run lên.
-Xin lỗi…


Cậu ấy đang nói xin lỗi ư? Cậu ấy chưa bao giờ chủ động nói chuyện! Trong lòng Hàn Ba như đang dấy lên một ngọn lửa hừng hực, đáy lòng nóng rát như sắp nổ tung. Giang Cửu Vĩ không phải kẻ điên, không phải thằng ngốc! Hiện tại, giờ phút này, hắn thầm muốn chứng minh điều này, chỉ cần chứng minh điều này là đủ rồi!


-Đừng bỏ tớ lại… Xin đừng…
Giang Cửu Vĩ ôm mặt khóc nức nở.
-Họ đã bỏ tớ lại, ngay cả cậu cũng không cần tớ…


Rốt cuộc Giang Cửu Vĩ cũng có phản ứng rồi! Hàn Ba không kiềm chế được nỗi vui mừng ngập tràn trong lòng, hắn dùng bàn tay không bị thương đẩy tay Giang Cửu Vĩ, để ánh mắt cậu ta nhìn thấy mình, sau đó hắn cố hết sức bình tĩnh hỏi.
-Họ là ai?
-Ba… Và… Mẹ…
-Tớ là ai?


Giang Cửu Vĩ lại trào nước mắt.
-… Hàn Ba…
Trái tim Hàn Ba nhảy lên một nhịp thật mạnh, chỉ cần một câu nữa thôi là hắn sẽ biết tất cả, chỉ cần một câu thôi!
-Cửu Vĩ, Hàn Ba là gì… của cậu?


Giang Cửu Vĩ ngước đôi mắt rưng rưng lóng lánh nhìn chăm chú vào hắn, tim Hàn Ba đập nhanh hơn bất cứ lúc nào. Giang Cửu Vĩ nhẹ nhàng nắm chặt quần áo của hắn, hai giọt nước mắt nhào ra từ hốc mắt chảy dài trên khuôn mặt, lời nói của cậu đủ để làm Hàn Ba hét lên my God!


-Cậu ấy là… Người tớ yêu nhất…
Hàn Ba nhào tới điên cuồng hôn lên đôi môi Giang Cửu Vĩ, giọt nước mắt mang theo vị muối kia trượt dài trên mặt Giang Cửu Vĩ, chảy vào trong miệng thấm đẫm trong lòng hai người. Hàn Ba không muốn buông tay ra nữa, sao hắn có thể buông tay trái tim hoàn toàn thuộc về hắn này chứ?






Truyện liên quan