Chương 13
Đông Phương Tĩnh tiến vào, hành lễ xong lại được ông cậu Hoàng đế của ta cho phép đến bắt mạch cho Hoắc Hoàng hậu. Tạ Lan Nhu vẫn ngoan ngoãn bên cạnh, giúp Đông Phương Tĩnh chuẩn bị vật dụng.
Ta cùng Hoàng đế đi vòng qua bình phong, ngồi ở bên ngoài chờ đợi, không ở bên ảnh hưởng Đông Phương Tĩnh bắt mạch.
Sau một hồi bắt mạch rồi bắt mạch, hỏi than rồi hỏi than. Đông Phương Tĩnh nhíu mày một lát rồi rút tay về. Cung nữ hầu cận ở bên cạnh tiến lên chỉnh trang lại một chút màn lụa, đem tay Hoàng hậu đặt về trong chăn.
Hoàng đế nhận thấy sắc mặt của Đông Phương Tĩnh không đúng, lên tiếng
"Gượng ép lâu như vậy, Hoàng hậu mệt mỏi rồi. Nàng trước cứ nghỉ ngơi đi, chuyện bệnh tình có ta cùng thần y nói là được rồi."
"Thần thiếp thổ hẹn khiến cho bệ hạ lo nghĩ... nếu như thật sự..."Hoàng hậu nằm ở trên giường, suy yếu sau màn lụa mở miệng nói. Giọng nói mang theo vẻ vô lực, nghẹn ngào; còn chưa nói hết câu, nhưng ý tứ cũng rõ ràng là không tốt lành.
"Không được nói bậy! Hoàng hậu dĩ nhiên không có việc gì. Nàng không cần suy nghĩ lung tung. Trước hết cứ lo tịnh dưỡng cho tốt đi." Hoàng đế không vui lên tiếng, giọng điệu trong vô hình có chút âm trầm.
Nhìn thấy không khí không ổn, ta vội lên tiếng
"Cữu mẫu người không cần lo lắng. Đông Phương y thuật xuất chúng. Cho dù là bệnh gì hắn đều có thể chữa trị mà" Vừa nói vừa vòng qua bình phong, ngồi trên giường nắm lấy tay Hoàng hậu trấn an.
Đông Phương Tĩnh cùng Tạ Lan Nhu thức thời lui ra ngoài bình phong tránh mặt.
Hoàng hậu đưa tay còn lại ra vén màn lụa lên, cung nữ bên cạnh tiến lên giúp bà ngồi dậy
"Đình Nhi thật ngoan ngoãn" Vừa cười từ ái vừa đưa tay ôn nhu vuốt tóc ta, biểu cảm cùng hàng động kia thật khiến ta nổi da gà; dừng một chút Hoàng hậu lại nói tiếp "Chẳng bù với A Kỳ, chẳng biết giống ai, chưa từng đối với người mẫu thân này có chút biểu hiện nhu thuận nào."
Lời này của bà ta nói Thái tử Quân Thiên Kỳ, có chút than thở, có chút trách móc, lại ẩn hiện ý tứ khác.
Hoàng đế lại nhàn nhạt nói "A Kỳ là nam tử, lại là Thái tử, sao có thể giống nữ hài, suốt ngày ở cạnh mẫu thân làm nũng?"
Hoàng hậu hơi cười "Bệ hạ nói phải"
Ta tiếp tục cắt ngang tuồng diễn, mỉm cười tươi sáng với Hoàng hậu "Cữu mẫu yên tâm nghỉ ngơi. Có con và cữu cữu nói cùng Đông Phương, bệnh tình của cữu mẫu nhất định khỏi."
Đang định lên tiếng giữ ta ở lại, bà ta nghe đến đó trong mắt thoáng hiện chút thất vọng, sau lại chuyển đổi, gật gật đầu "Đình Nhi lần sau nhất định phải đến thăm cữu mẫu."
Ta cười tươi rói đồng ý, đáy lòng lại lạnh nhạt. Hoắc Hoàng hậu này, thật sự là một chút cũng không tha cơ hội.
Ta nhổ vào nha! Lão nương cũng không phải loại bình hoa não ngắn!
Trong nguyên tác tiểu thuyết cũng có đề cập qua đoạn này. Mẹ con Hoàng hậu cùng Thái tử là nhắm đến binh quyền trong tay Thiên Hoa Quận chúa. Nhiều lần cố ý sắp đặt muốn Thiên Hoa gả cho Thái tử, đáng tiếc chính là bọn họ nghĩ đến dĩ nhiên bên phía nam nữ chủ người ta cũng nghĩ đến.
Một hồi bài mưu tính kế, chạy đông chạy tây, rốt cuộc dưới ngòi bút của tác giả, Thái tử gia cùng Hoàng hậu ch.ết không có đất vung; Thiên Hoa lại càng thê thảm, sống dỡ ch.ết dỡ đến cuối truyện mới trút một câu oán hận, nhắm mắt xuôi tay.
Cái kết thúc này, nếu ta vẫn là đọc giả bình thường, có lẽ sẽ không để ý. Nhưng vấn đề hiện giờ, chính ta lại nằm trong cái vòng xoáy rắc rối này, trở thành Thiên Hoa quận chúa số kiếp sầu thảm bi thương kia.
Thật là cmn mệt tâm a!
Nội tâm phiền nhiễu, đến cả biểu cảm cũng nhịn không được toát lên rối rắm. Không ngờ lại bị ông cậu Hoàng đế nhìn thấy, không khỏi hỏi
"Đình Nhi... con là đang lo cho bệnh tình của cữu mẫu con?"
Một câu nghi vấn của Hoàng đế, kéo hồn phách ta đang phiêu du từ mười phương tám hướng trở về. Nhịn không được mồ hôi tuông rơi.
Xuyên không, nhập vào thế giới cổ đại tiểu thuyết, ta quả nhiên đã xuống dốc thật rồi!
Sao có thể để cảm xúc chân thật toát lên trên mặt được? Thật là sai lầm ch.ết người!
Đã lỡ phóng lao thì phải theo lao. Ta thuận thế tỏ ra lo lắng "Dạ phải, nhìn sắc mặt Đông Phương, dường như tình huống không khả quan mấy." Ta lại thương cảm nhìn Hoàng đế "Cữu cữu.. nhất định rất mệt nhọc đi? Ngườiphải giữ gìn sức khỏe cho tốt."
Ây da... xem ta có hiếu thảo không? Lo lắng bệnh tình cữu mẫu xong, lại nhìn sâu hơn lo lắng cho cữu cữu hao tâm tổn chí mệt nhọc. Có thể được tính là đứa cháu ngoan chưa? Có thể xem là nữ hài nhu thuận chưa? Có khiến Hoàng đế bỏ qua một tầng cảnh giác, khi khẩn cấp cũng không mang đứa cháu này ra hi sinh chưa?
Chậc... hai cái trên thì tàm tạm, nhưng cái sau cùng... có lẽ cần thêm nổ lực nữa a!
Vừa đi vừa nói, đã bước đến một gian khác. Nô tỳ của Hoàng hậu đều cho lui hết, chỉ chừa lại người của Hoàng đế. Lúc này nghe xong lời ta nói, hắn mới yêu thương cất lời "Đình Nhi không cần lo, cữu cữu đều có cách. Hơn nữa đã có Đông Phương công tử được mệnh danh thần y ở đây, còn gì phải lo?"
Nói xong lại nhìn Đông Phương Tĩnh "Hoàng hậu của trẫm đột nhiên mắc bệnh lạ. Thân người ngày càng suy nhược, chẳng những ăn ngủ không yên, còn thường xuyên nôn ra máu. Máu nôn ngày càng nhiều, Thái y trong cung đều không có cách. Không biết Thần y đây có thể chữa trị?"
Bản mặt than vốn không cảm xúc, nay đầu mày đều nhăn lại. Ta thầm nói, độc nam chính hạ quả nhiên không tầm thường nha.
"Theo như tại hạ thấy, Hoàng hậu nương nương đây không phải mắc bệnh, mà là trúng độc"
Đôi lông mày của Đông Phương Tĩnh sau khi nhăn nhíu chán chê rồi, hắn liền quăng cho Hoàng đế của một câu nói. Mày rậm của Hoàng đế thật nghe lời tiếp nối sự nghiệp, tiếp tục nhăn lên. Ta ở một bên không tim không phổi mà suy nghĩ linh tinh.