Chương 14
Không cần nói ta cũng đoán được, tâm trạng hiện giờ của Hoàng đế bảo đảm chìm tận đáy nước, cực kì âm trầm.
Nói sao đây? Hoàng hậu là thê tử của hắn. Hoàng cung là nhà của hắn. Một nam nhân, lại còn là quân chủ một nước, đến cả thê tử còn không chu toàn nổi, đến cả nhà hắn người ta còn thật tiện nghi muốn làm gì thì làm. Đây là chuyện mất mặt cỡ nào a?
Quả nhiên nháy mắt ánh mắt Hoàng đế có chút tối lại, không nhìn ra ý tứ.
Trong lòng ta rất muốn bỏ đá xuống giếng, có điều tình hình hiện tại không cho phép. Ta a, chỉ có thể hảo hảo làm cháu gái ngoan thôi.
"Độc? Cữu mẫu sao có thể trúng độc được? Ai có thể làm ra chuyện tình ác độc như vậy?" Ta ra vẻ rất là hoảng hốt, lại nhanh nói tiếp "Nếu như vậy thì cữu mẫu là trúng loại độc gì? Như thế nào giải?"
Ta một phen rặng hỏi, lời thoại của Đông Phương Tĩnh lẫn Hoàng đế đều bị ta giành mất. Đương nhiên, họ sẽ không tính toán. Bởi vì bây giờ ta đang là đứa cháu ngoan ngoãn lo lắng cho bệnh tình cữu mẫu của mình nha, thật không nỡ trách đi?
"Hồi Quận chúa, loại độc kia cực kì lạ, trong toàn bộ Đông Thần đều chưa từng nghe nói qua. Bất quá nếu tr.a ra Hoàng hậu nương nương là từ đâu trúng độc, đem dấu vết độc dược lưu lại kia lấy đến nghiên cứu, có lẽ sẽ tìm được thuốc giải. Độc trong người nương nương là loại độc mãn tính, chắc hẳn không thể ngày một ngày hai tiếp xúc liền phát độc. Khẳng định là từ nơi nào đó mà hằng ngày nương nương đều phải chạm qua."
Theo ý của Đông Phương Tĩnh là đem tẩm cung của Hoàng hậu trước tr.a xét. Đợi cho tìm ra nơi dẫn độc vào thân thể Hoàng hậu liền đem dấu vết lưu lại kiểm tr.a rồi nghiên cứu ra thuốc giải. Tất nhiên, nếu tìm được chủ mưu hạ độc vẫn thực tốt. Có điều ta thấy trường hợp thứ hai kia không dễ dàng đi.
Nam chủ đại nhân vừa ra tay liền vô thanh vô tức khiến cho nhân vật như Hoàng hậu chậm rãi đem độc dẫn vào thân thể. Thủ đoạn như vậy, đợi đến bây giờ nước tới chân mới phản ứng, có phải quá muộn?
Dấu vết lưu lại, với khả năng của Hoàng đế, nhất định tìm được. Nhưng hung thủ sau màn, còn chưa biết chắc...
Bước ra khỏi Phượng cung, ta không khỏi liếc mắt nhìn Đông Phương Tĩnh cùng Tạ Lan Như. Tạ Lan Như mang gương mặt rối rắm không biết làm sao, tay vân vê vạt áo, giống như đang suy nghĩ việc gì khó xử. Chúng ta đi được một đoạn cách xa Phượng cung rồi thì rốt cuộc nàng mới cất tiếng, giọng có chút ngượng ngùng:
"Đình tỷ tỷ..."
"Sao?"
Đây là kết quả sau khi tiếp xúc hai ngày qua. Ta dứt khoát bảo nàng gọi tên ta, ta cũng vui vẻ gọi tên nàng. Tạ Lan Như cũng có phong phạm nữ tử giang hồ hào phóng, liền không câu nệ mà đồng ý. Chỉ là một cách xưng hô, ta cũng không phải loại lãnh khốc lạnh nhạt gì mà cứ suốt ngày kéo xa khoảng cách với người khác. Hơn nữa...đôi khi chỉ một cách xưng hô cũng có thể làm thay đổi vị trí trong lòng cùng cảm tình của mọi người.
"Muội... thật xin lỗi, Đình tỷ tỷ... hôm nay muội không thể cùng tỷ dạo Ngự Hoa Viên rồi" giọng nàng có chút lo lắng, như sợ ta vì việc này mà không vui.
Ta có chút buồn cười trong lòng.
Cũng phải! Chưa nói đến thân phận của ta cũng không rảnh rỗi gì. Chỉ xem nàng thân ở Hoàng cung, cho dù được mời đến làm khách quý đi nữa thì cũng không tiện ra ra vào vào tự nhiên. Lần đầu ta hẹn nàng dạo chơi đã thất hứa, hẳn là lo lắng ta không vui? Hay lo lắng sau này hiếm có cơ hội?
Vì chuyện Hoàng hậu trúng độc, Đông Phương Tĩnh chắc hẳn cực khổ một phen. Đừng bảo Tạ Lan Như luôn xem sư huynh là trời, cho dù là đồng môn bình thường cũng không thể bỏ mặc mà chạy đi chơi đùa. Ta thật thông cảm:
"Hôm nay không thể thì cũng không sao. Dù sao bệnh tình cữu mẫu gấp gáp, muội ở lại phụ giúp sư huynh muội cũng đỡ phần nào."
Thấy ta vẫn bình thường, Tạ Lan Như vui vẻ, nhưng vẫn còn thấy không yên.
Đang làm tượng đá biết đi nãy giờ, Đông Phương Tĩnh quan sát qua lại một chút ánh mắt hơi chớp. Đột nhiên mở miệng:
"Nếu không Lan Như muội cứ cùng Quận chúa dạo chơi một chút. Dù sao muội ở cũng không thật sự cần."
Ánh mắt Tạ Lan Như liền kiên quyết, lắc đầu nói:
"Không được, muội muốn bên cạnh giúp đỡ huynh."
Người trẻ luôn muốn đó đây chơi đùa, nhiệt huyết tưng bừng. Huống chi sống trong giang hồ, càng không có nhiều quy tắc trói buộc. Trước đây suốt ngày giam mình trong Dược Cốc khẳng định rất buồn chán. Ta cũng nhìn ra được Tạ Lan Như rất muốn ra ngoài nhìn mọi thứ, dù chỉ là Ngự Hoa Viên bó hẹp một diện tích. Thế nhưng, mong muốn kia vẫn không bằng suy nghĩ muốn ở bên phụ giúp sư huynh mình. Thật là khiến ta thầm than thở... Có điều bên ngoài ta vẫn cười tươi tắn, giành trước Đông Phương Tĩnh mà mở miệng:
"Ai nha, thêm một người thêm phần sức lực. Huống chi một mình Đông Phương công tử khẳng định cũng có lúc mệt mỏi. Vẫn là Lan Như muội ở bên phụ giúp sẽ tốt hơn." Ánh mắt ta sáng lạn nhìn Đông Phương Tĩnh, lại xoay qua Tạ Lan Như "Nếu không lại một ngày khác vào cung. Tỷ sẽ dẫn muội xuất cung chơi."
Tạ Lan Như liền hứng khởi
Thấy thế Đông Phương Tĩnh tiếp tục trầm mặc, đồng ý.
Đồng hành một lát thì ta cùng bọn họ liền chia tay. Hai người kia trở về chỗ nghỉ tạm mà chuẩn bị đồ vật bắt đầu giúp Hoàng hậu bình ổn độc phát, đồng thời tìm giải dược.
Riêng ta không có việc gì liền hồi Phủ Quận chúa. Lúc nãy Hoàng đế muốn ta ở lại dùng cơm rồi trở về nghỉ ngơi, dù sao ta cũng không giúp gì được cho họ. Ta nghĩ nếu đã không tham gia tìm thuốc giải, cứ ở lại lắc lư trước mặt Hoàng hậu nhiều liền dễ sinh chuyện, làm Hoàng đế không yên tâm, nên nhẹ nhàng khéo léo từ chối rồi rút về chỗ của mình. Đỡ mắc công tạo phiền toái.
Vừa đi ta vừa suy nghĩ chuyện Hoàng hậu trúng độc.
Bỏ qua phần đầu tiểu thuyết khi đôi nam nữ chủ kia gặp nhau, "sinh tình động ý", sau đó đưa nhau về Hiển Vương Phủ mà chơi trò trạch đấu. Tiếp đến là Hoàng hậu phát độc dẫn ra cảnh lên sàn của vật hy sinh tựa như xác pháo bên đường là ta, Tạ Lan Như, cùng với số một nam phụ Đông Phương Tĩnh. Đây chính là những chuyện từ hôm qua đến bây giờ mà ta trải qua.
Hành trình phía trước, sẽ từ toan tính gián điệp, trạch đấu biến thành âm mưu quốc đấu. Càng về sau càng kịch liệt. Hơn nữa còn thường xuyên dính dáng đến giang hồ. Thật khiến ta phát bệnh!
Có lợi thế từ việc biết trước kịch tình cũng không mấy ích lợi. Dù sao có một số tình tiết ta nhất định phải thay đổi để bảo toàn bản thân. Nguyên tác chắc chắn bị biến đổi, về sau càng khó nắm bắt tình huống hơn.
Ta vừa ra khỏi Hoàng cung, ngồi trên kiệu lớn mà tính toán chuyện sắp tới.
Muốn cả đời bình an, thì phải nghĩ cách rời khỏi vòng xoáy quyền lực này. Mà nếu như vậy phải tìm cách vứt cái gánh một phần tư binh lực Đông Thần này đi xa, không thể giữ lại!
Nói cho cùng, cũng là cái gánh gây họa này hấp dẫn nguy hiểm đến a! Thế nhưng làm sao để vứt nó đi đây? Trong khi đây chính là thứ mà Hoàng cữu cữu đáng kính của ta đem đặt lên vai ta còn gì? Đánh ch.ết hắn cũng sẽ không để ta yên!
Ta không khỏi híp mắt tựa vào thành kiệu, có chút đau đầu.
Từ Hoàng đế ra tay bây giờ là không được. Lại tính đến Hoàng đế cũng không chỉ có hai đứa con là Quân Thiên Kỳ với Quân Thiên Sách. Trên đời này cũng không riêng nam nữ chủ cùng thế lực của Hoàng hậu nhắm đến ta. Nếu cứ tiếp tục thì dù không ch.ết như trong nguyên tác cũng sẽ xong đời dưới tay kẻ khác. Hơn nữa trong ánh nhìn chằm chằm của vài thế lực kia, ta không thể đơn giản trốn đi là xong, vả lại ta cũng không muốn phải trốn tránh cả đời.
Biện pháp duy nhất chính là chủ động tiến công, đem tình thế cân bằng tạm bợ này phá vỡ. Dù sao cũng đã bị cuốn vào, càng không thể trở ra ngay từ đầu. Vậy thì liền dứt khoát đem cái vòng xoáy mở ra, tìm cách để bản thân an toàn bước đi sau sóng gió!