Chương 5: Sai chỗ
Ninh lão thừa tướng nói dối Ninh Gia đang tái phát bệnh cũ đã đưa lên chùa Phù Sơn dưỡng bệnh, trong ba tháng không thể vào cung diện thánh được. Đúng đoạn thời gian đó lúc trước, Quan Linh cũng bị bệnh hiểm nghèo nên đã náo động đến Ngự y ở trong cung, đương nhiên Hoàng đế cũng nhờ đó tin tưởng không chút nghi ngờ.
Sau khi Thượng thư nghe được vị trí của Ninh Gia biến mất từ thuộc hạ, ban đầu gửi thư hỏi thăm phụ thân của Quan Linh xem có biết chỗ nữ nhi của ông ta không, nhưng chẳng được hồi đáp được tin lành gì nên đã tự lên đường đến Tây Cương vào phủ tướng quân mượn một đội quân tinh nhuệ, lật tung toàn bộ biên giới trong ba tháng, nhưng ông ta vẫn chẳng tìm được tung tích của Ninh Gia.
Có thôn dân báo tin lại rằng họ nhìn thấy có một chiếc xe ngựa nạp chuỗi ngọc bị thổ phỉ bắt gần Tần Sơn. Ninh Quan cử người đi điều tra, đúng như dự đoán đã phát hiện ra xác của chiếc xe ngựa đó, còn bắt gặp hai cái xác thối rữa từ lâu. Nếu trên người họ không đeo tín vật đặc biệt riêng của Ninh Gia, Ninh Quân còn có không thể nhận ra hai người này là thị vệ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Ninh Gia nữa.
Thượng thư vỗ tay, thở dài, hoàn toàn không dám nghĩ nhiều. Xem ra, hòn ngọc quý trên tay ông ta đã lành ít dữ nhiều rồi.
Sau khi Quan Linh sống lại, tự nhiên nàng rất thích ngủ. Có lẽ do kiếp trước mưu mô nhiều quá, làm tốn sức lực của nàng cả hai đời.
Kiếp này, nàng không muốn nổi bật hay phát triển gì, chỉ mong cứ yên ổn như thế sống tạm qua ngày.
Thật ra kiếp trước, ngoại tổ cũng đã chọn cho nàng một mối hôn sự rất môn đăng hộ đối. Nếu nàng không ngấp nghé vị trí Vương phi của Ninh Gia, gả thay nàng ấy vào Vương phủ, thì chắc nàng cũng được gả đi cho trưởng nhi tử của Định An Hầu tên Vệ Ngu.
Kiếp trước, nàng cũng từng gặp Vệ Ngu trong bữa tiệc, trông người này không tuấn tú nhưng lại cao gầy lãng tử, tính cách cũng cẩn thận và tao nhã, rất thích hợp cùng nàng trở thành một đôi phu thê tôn trọng lẫn nhau, coi nhau như khách.
Quan Linh nghĩ bản thân chỉ cần sống biết điều trong phủ đến khi lập gia đình là được rồi, lúc đó nàng cũng đã trở thành phu nhân nhà quyền quý, làm mưa làm gió ở Định An Hầu phủ chắc hẳn cũng chẳng gây được ầm ĩ bao nhiêu đâu.
Đáy lòng nàng vẫn còn có xíu sự khác lạ, cũng bởi vì thói hư tật xấu tại kiếp trước vẫn chưa rút đi hết.
Nhưng lại cố ý hết lần này đến lần khác, lại có người không muốn nàng như ý muốn.
Giữa mùa hè, tiếng ve sầu kéo dài, đêm nóng bức khó ngủ. Sáng hôm sau, nàng đang nằm trên giường hoa lê ngon giấc lại bị tiếng thét thê thảm của Lục Châu ở sân đánh thức. Quan Linh nhíu mày, nhanh chóng ngồi dậy xuống giường, thuận tiện cầm theo cây roi da hươu mình thích đi ra ngoài định dạy dỗ con xú nha đầu không biết sống ch.ết kia.
Nàng mà không đánh tróc da bong thịt của tiện tỳ này, sẽ không làm phu nhân nhà quyền quý nữa.
Ngay khi Quan Linh chuẩn bị đá văng cửa gỗ đào, thì lập tức dừng lại, nàng bỏ roi dài trong tay xuống rồi chắp tay trước ngực, niệm một câu A Di Đà không chút suy nghĩ.
Đúng vậy, nàng phải buông bỏ đồ đao, dốc lòng làm thiện, đối xử tử tế với nô tỳ, cuối cùng sống một cuộc đời mới. Khó khăn lắm nàng mới có cơ hội sống lại một kiếp này, tuyệt đối không thể rơi vào luyện ngục vô tận nữa.
Quan Linh đổi một bộ váy lông yến màu xanh nhạt, vải vóc nhẹ nhàng, khiến cơ thể nàng toát lên một sự dịu dàng và lương thiện. Nàng lần nữa ngồi xuống trước chiếc sập, giữ bình tĩnh đúng quy tắc, thành kín nâng lên những quyển sách viết kinh Phật trong tay, yên lặng đọc, cơn tức giận trong lòng cũng dần dần giảm xuống.
Nhưng sau cánh cửa sổ kia, tiếng thét chói tai của Lục Châu ở ngoài viện càng lúc càng ầm ĩ, khiến kinh văn đang quanh quẩn bên tai nàng sắp xếp bao nhiêu cũng không ra hình dáng. Quan Linh nghiến răng, có thể nhịn nhưng không nhục, nàng lập tức bỏ kinh Phật xuống, cầm lấy roi da lần nữa, mở cửa ra đi tìm chủ nhân tiếng thét.
Quan Linh đi đến trước hành lang mới phát hiện trong cái tiểu viện yên tĩnh trước giờ của mình lại có nha hoàn và thị vệ cao to đứng đầy ở đó. Nàng hơi ngạc nhiên, âm thầm bỏ roi da hươu vào trong ống tay áo.
Những thị vệ đang đứng hàng dài kia vừa gặp nàng đã vội vàng né đi, nhường một con đường cho nàng đi giống như họ vừa gặp trúng La Sát mặt đen vậy. Dù sao, Biểu tiểu thư này luôn đối xử rất cộc cằn và hung dữ với người hầu, nhiêu đó thôi cũng đủ cho một nửa thị vệ ở Ninh phủ này sợ mất mật rồi.
Quan Linh đi vào đám người mới phát hiện Lục Châu với mấy nha hoàn khác đều bị buộc chân tay ở trong sân, họ bị người ta đè dưới đất và một lão ma ma đang vô tình tát mấy cái trên mặt họ.
"Dừng tay." Quan Linh tức giận quát, nàng lấy roi da hươu ra quất lên cánh tay rắn chắc của ma ma kia. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã vung tay lên, cơ thể của lão ma ma kia như một quả tú cầu ném lăn ra ngoài, va vào một cái trụ trên hành lang, một tiếng “phịch” vang lên, đầu đổ đầy máu.
"Kẻ nào cho ngươi gan chó, dám quậy phá giấc ngủ của bổn tiểu thư?" Bóng dáng nàng vừa chuyển, roi dài như uốn lượn như Giao Long, mãng xà đánh lên mặt bốn thị vệ đang thi hành hình phạt kia, khiến cho cả đám kêu thảm một trận, bọt máu cũng bắn ra tung tóe. Những người còn lại thì sợ vỡ mật, dồn dập quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Biểu tiểu thư tha mạng, do Phó... Phu nhân bảo bọn thuộc hạ đến..." Ma ma cầm đầu đổ mồ hôi lạnh ướt người, ấp a ấp úng nói. Bà ta rất hối hận, thì ra đây là nữ nhi nhà tướng, tuổi còn nhỏ nhưng võ thuật đã giỏi hơn người thường, cộng với tính cách tàn nhẫn của nàng, chẳng ai dám đâm chọt gì đến cọng lông của nàng cả.
"Cữu mẫu có chuyện gì?" Quan Linh không trách, từ lâu nàng cũng biết rất rõ Phó phu nhân ghét này, nhưng ngoại tổ mẫu vẫn còn trong phủ, bà ta sao dám trắng trợn, ngang ngược như thế.
"Linh Nhi, láo xược." Ninh lão phu nhân từ từ đi từ cuối hành lang đến, Đại cữu mẫu Phó phu nhân được bốn nha hoàn đỡ đến, theo sau là rất nhiều thị vệ trong tư thế oai hùng và nghiêm trang.
Quan Linh nhìn tổ mẫu, vội vàng khom người hành lễ, bọn ma ma và thị vệ phía sau cũng không màng đến vết thương đang chảy máu trên cơ thể, mà quỳ rạp xuống lạy chủ mẫu.
Ninh lão phu nhân không có đi đến ôm Quan Linh vào lòng ngực yêu thương như trước đây, bà nhìn nàng cưng chìu giống hệt với nữ nhi yêu dấu của mình, đáy lòng lại hiện lên nỗi thê lương, dù tính cách của nàng có tệ hơn xíu thì dáng vẻ này vẫn không thua kém gì Ninh Chân năm đó.
Lão phu nhân tóc muối tiêu nhớ lại con gái duy nhất của mình, lại nghĩ tôn nữ Ninh Gia số phận đáng thương hồng nhan bạc phận, mà đau lòng, khổ sở.
Hôm nay, bà chỉ còn một ấu nữ như thế, nhưng lại đưa nàng vào thâm cung đầy rẫy cạm bẫy lừa gạt người, bà làm sao có thể tàn nhẫn mà mở miệng nói được đây. Nhưng lỡ xúc phạm Thiên tử, thì cả nhà phải bị tội chém đầu.
"Ta sợ tỷ tỷ của cháu không về được nữa, ngoại tổ và cữu phụ của cháu đã bàn bạc xong rồi, bọn ta sẽ đưa cháu gả cho Tiểu vương gia." Lông mày của Ninh lão phu nhân nhíu chặt, gương mặt toát lên vẻ không nỡ và đau lòng, nhưng mỗi chữ mỗi câu vẫn nói rõ tuyên án của các trưởng bối ra ngoài.
Quan Linh như bị sét đánh, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Chuyện này không giống với trí nhớ kiếp trước của nàng.
Sao Ninh Gia không về được chứ?