Chương 23: Uyên ương
Quan Linh phất phất ống tay áo, nàng thực sự không quen với sự thân thiết của Ninh Gia, nàng ấy càng tự nhiên hào phóng, hiền lành dễ thân, nàng càng cảm thấy xấu hổ bản thân mình lòng dạ hẹp hòi ra vẻ ta đây. Dứt khoát không cần giả nhân giả nghĩa, nàng tức giận nói với nàng ấy: “Tỷ tỷ ở đây lo lắng cho ta sao? Ngoại tổ mẫu khóc cạn nước mắt vì tỷ, sầu đến tóc bạc trắng, tự dưng phải chịu nỗi khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Cữu cữu cũng nghĩ rằng tỷ gặp bất trắc, cả ngày nản chí, mượn rượu giải sầu, ngay cả việc trên triều cũng trì hoãn mấy ngày khiến Hoàng thượng không bằng lòng. Vậy mà tỷ tỷ của ta lại tránh ở nơi xa cách ngàn dặm, tiêu diêu tự tại?”
“Chuyện này… chuyện này ta cũng không hề hay biết… Lúc ấy ta chỉ nghĩ, nếu bọn họ cố tình ép ta phải gả vào hoàng thất, chẳng thà ta ch.ết đi còn hơn. Hiện tại nhớ lại, quả thật là ta đã quá mức tùy hứng, ta sẽ gửi thư trở về, nói với tổ mẫu ta vẫn luôn bình an.”
Ninh Gia nhất thời nghẹn lời, vị muội muội này từ nhỏ tính tình đã không tốt, hiện tại không biết đã bị trúng một đao ở đâu, gương mặt ốm yếu, thân thể như nhành liễu lay động trong gió. Vốn tưởng rằng mấy ngày không gặp sẽ có thể ngồi xuống hàn huyên vài câu, nhưng không nghĩ rằng lúc nói chuyện vẫn là trung khí mười phần, một bộ xù lông.
“Muội muội tốt, ta nghe nói muội mất tích ở Tây Cương, làm sao còn có tâm tư hồi phủ, ta và Lục lang đã nhiều ngày vào trong thành một mực tìm muội, muốn cùng mọi người trở về thành Trường An.” Trên mặt Ninh Gia có tia xấu hổ, lông mày nhíu lại, thanh âm dịu dàng êm tai áy náy cười dỗ dành Quan Linh: “Chờ sau khi chúng ta hồi phủ, lão tổ tông tất nhiên sẽ vui vẻ ra mặt.”
“Cái gì Lục lang? Ai là Lục lang?” Quan Linh băng bó ngực, cả người ngồi ở trên tháp, thấp hơn nửa cái đầu so với Ninh Gia nhưng cằm lại hất lên rất cao, khí thế không thua nửa phần.
“Lục Tiệm Chi là gia nhân trong Quan gia, là thị vệ bên người của ta, mỗi lần ta bị đánh đều bồi ở bên người của ta, một giây cũng không dám chậm trễ. Tỷ tỷ bao biện chịu phạt thay, để cho hắn lo lắng che chở ngươi không nói, còn muốn nắm lấy tình ý từ nhỏ giữa ta và hắn, lại còn cả một tầng quan hệ bà con với ngươi, lập tức cướp đi người của ta?”
“Tỷ tỷ cướp mất Tiệm Chi ca ca của ta…” Quan Linh tự biết đổi trắng thay đen, lẫn lộn chẳng phân biệt được, lại đúng tình hợp lý như trước, nàng phát tiết phẫn uất và bất mãn đè nén ở trong lòng ở đời trước một mức nói ra:: “Lại còn muốn ta làm thế thân cho tỷ, muốn ta dùng khuôn mặt mặt tỷ, mang tên của tỷ, đi gả cho tên tiểu vương gia bị vứt bỏ kia!”
Dứt lời làm bộ ủy khuất, che mặt khóc rống lên. Ninh Gia tâm địa Bồ Tát, tuyệt đối không muốn thấy nàng khóc. Nghĩ như vậy, nàng bật khóc, thậm chí không màng đến vết thương ở trên ngực.
Ninh Gia nghe xong lời này, vẻ ôn hòa trên mặt cũng giảm đi bảy phần, trong lòng dâng lên một tia xấu hổ, lập tức cảm thấy thương xót Quan Linh, rưng rưng đau lòng nói: “Linh Nhi làm sao có thể nói không chịu nổi? Tết Nguyên Tiêu ngày đó, là ai đã đến đây năn nỉ ta đừng tiến cung, là ai đã nói bản thân mình toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ tiểu vương gia? Sao bây giờ lại trách ngược lại là ta không phải?”
Còn có chuyện dọa người như vậy? Quan Linh ngừng khóc, sửng sốt một lát, mơ mơ hồ hồ nhớ đến bản thân kiếp trước hình như đúng là đã từng nói qua những lời này. Nàng khi ấy không phải thực sự thích Thẩm Giới, chỉ là đỏ mắt chuyện tốt của Ninh Gia, đơn thuần muốn phá hỏng cửa hôn sự này mà thôi.
Ngày đó Ninh Gia đáp ứng nàng, hai người hiếm khi vui vẻ cùng nhau đi thả hoa đăng, sau đó nàng bị đụng phải yêu ma từ âm phủ, bệnh tật như núi, quỷ phụ cũng đang trên người nàng kia, cũng lập tức biến thành chính mình hiện giờ.
“Tỷ tỷ tốt, thực sự xin lỗi, muội sau khi mắc một hồi bệnh nặng, những chuyện trước kia đều không nhớ rõ ràng.” Quan Linh tự biết đuối lý, sắc mặt thay đổi cực nhanh, chủ động nắm lấy cánh tay đang run rẩy vì giận dữ không ngừng của Ninh Gia, cười trấn an nói: “Tuy rần từ nhỏ ta đã vô cùng yêu thích quyền thế, dù cho bản thân có trông giống tỷ nhưng chung quy cũng không phải tỷ muội ruột thịt, xuất thân cũng không được tốt giống như tỷ, nếu thế thân cho tỷ gả cho hắn, lỡ như mai sau lộ ra sơ hở, chẳng phải sẽ dẫn đến họa diệt môn cho toàn tộc sao?”
Nói đến cũng kỳ lạ, sau khi Thẩm Giới phát hiện ra thân thế của nàng, tuy rằng giận dữ nhưng cũng không chém đầu một nhà trên dưới Ninh gia, phủ tướng quân cũng bình an vô sự. Chỉ là hắn kiểm kê lại sính lễ, muốn đi cầu hôn Ninh Gia, muốn mang kim chi ngọc diệp chân chính trở về phong làm Vương phi, ổn định vị trí trữ quân của hắn, sau đó ném kẻ giả mạo là nàng đây ra khỏi phủ.
Tuy vậy lúc đó Lục Tiệm Chi đã có chiến công, nắm quân quyền trong tay, nhất thời vinh quang tôn quý đến cực điểm. Đúng lúc đó hoàng đế bệnh nặng, chư vương như hổ rình mồi, quân Nhung quấy nhiễu không ngừng, loạn trong giặc ngoài, tiểu vương gia không dám khởi lên xung đột với võ tướng trong triều.
Việc cưới gả lại một lần nữa bị trì hoãn, mà quan hệ của Quan Linh một ngày so với một ngày lại càng xấu đi, cuối cùng như hàn băng ngàn năm, không bao giờ… Có thể quay đầu lại lần nữa.
Nàng ghen tị thành cuồng, vì để trả thù nàng ấy, cướp lấy tính mạng của Lục Tiệm Chi, hủy hoại Ninh gia đã sừng sững hơn trăm năm tuổi. Tiểu vương gia ch.ết tha hương, mà chính nàng cũng bị chôn vùi trong biển lửa.
Hay cho một giấc mộng thiên thu tựa phù hoa, hay cho một hồi thê thảm đến ưu sầu.
Quan Linh thở dài, thu hồi lại suy nghĩ, âm thầm thề tuyệt đối sẽ không để cho tấn bi kịch kia lại tái diễn.
Sắc mặt nàng hiếm khi dịu dàng, nhẹ nhàng lấy khăn tay thay Ninh Gia lau nước mắt, gằn từng câu từng chữ chân thành dặn dò: “Tỷ tỷ thân là thiên kim, từ nhỏ đã xác định cuộc đời như dệt hoa trên gấm, chuyện kết hôn đại sự không chỉ đơn giản là vận mệnh hai nhà Quan Ninh vui buồn gắn liền với nhau, mà còn liên quan đến sự yên ổn của Đại Lâm đến cả hơn ngàn đời sau. Ngoại trừ các hoàng tử của đương kim bệ hạ, còn có rất nhiều hoàng thân quốc thích, vương tôn quý tộc đều đang mong chờ, ai mà không muốn mượn quyền thế của lão Thừa tướng và Tư Đồ công để phất lên như diều gặp gió. Tỷ tỷ cẩn thận suy nghĩ lại, ngàn vạn lần không thể vì chuyện nữ nhi mà làm hỏng việc lớn.”
Nàng lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của Ninh Gia, kiếp trước nàng cũng đã từng cảm thấy rất hâm mộ nàng ấy, trên đời sao lại có người đầu thai tốt như thế, ngay cả Công chúa cũng không thể sánh bằng. Hiện tại xem ra, xuất thân cao quý cũng đã được định sẵn không thể nào tiêu dao tự tại như người bình thường.
“Sau một hồi bị bệnh, không ngờ muội đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, nói đi nói lại, lại có vài phần giống với mẫu thân của ta.” Ninh Gia vì những lời này mà rất khó chịu, so với vị muội muội ở trước mặt kém hơn mình một tuổi này, vậy mà lại có ba phần ngây thơ, bảy phần ích kỷ: “Đạo lý này đương nhiên ta hiểu được, chỉ là…Từ nhỏ đến lớn ta chỉ có thể sống như vậy thôi sao?”
“Linh Nhi muội muội, thật ra ta cũng có những suy nghĩ riêng của bản thân, ta biết ta nên quay lại Trường An, an an phận phận thành gia như lời muội nói.” Ninh Gia nói xong lại nghẹn ngào đứng lên, một hạt châu trong suốt từ bên khóe mắt rơi xuống, đôi mắt hạnh đỏ ửng, nàng ấy cuống quýt dùng ống tay áo che đi.
“Nhưng vẫn còn một năm nữa ta mới đến tuổi cập kê, vậy nên mới nghĩ đến việc ở bên cạnh Lục lang, cho dù có thể ở lại bao lâu đi nữa, không cầu lâu dài, chỉ cần sớm tối có nhau.”
Quan Linh có chút sững sờ, ý lạnh như sương giá giữa hàng mày lại nhạt thêm vài phần, một chữ tình, đến tột cùng vì sao lại động lòng người đến thế? Nhưng đời trước nàng vì vậy mới phải chịu nhiều đau khổ, hồn phách đứt từng đoạn, kiếp này quyết tâm phải vứt bỏ tình yêu, làm một người máu lạnh vô tình.
“Văn võ bá quan trong triều ai cũng muốn nhấc lên một tầng quan hệ hôn nhân trong phủ, đến ngay cả phụ thân ta năm đó cầu cưới mẫu thân, lúc đó chẳng phải cũng vì coi trọng Ninh gia sau lưng bà không phải sao? Trên đời này ngoại trừ tiểu vương gia, còn có ai có thể trấn giữ những người này?”
“Nếu tỷ tỷ cố ý đi theo bên người Tiệm Chi ca ca, chẳng phải sẽ dẫn đến họa sát thân cho huynh ấy sao? Tiệm Chi ca ca một lòng muốn kiến công lập nghiệp, đền đáp triều đình, nếu cưới tỷ tỷ, chắc chắn sẽ nhận người người oán hận, người ở rể hoặc sẽ bị người trong phủ và thiên hạ nhạo báng, hoặc sẽ ỷ vào thê tử trở nên vinh quang hiển hách mà bị người phỉ nhổ.”
“Tỷ tỷ muốn hại huynh ấy, ta đây cũng không đồng ý!”
Cho dù là Lục Tiệm Chi của sau này cũng chưa chắc xứng với thân phận của Ninh gia, huống chi hiện tại hắn ta chỉ là một võ tướng vô quyền vô thế dưới trướng của phụ thân. Ngay cả sau này chức danh của hắn ta còn cao hơn phụ thân nhưng khi dốc hết toàn lực cũng vẫn không thể nào bảo vệ được phủ đệ và phủ tướng quân, không phải sao?
Thị tộc mặc dù nhiều, nhiều thế hệ phu truyền tử nối, chung quy vẫn không phải cùng một họ, luận chia rẽ, xa thân gần đánh, ai có thể thắng được lão thiên gia?
Ninh Gia không nói nên lời, nhưng càng lúc càng thêm đau lòng, nước mắt rơi như mưa.
Quan Linh cũng không quan tâm lắm, chỉ lạnh lùng nhìn, thầm nghĩ chỉ muốn can thiệp đôi uyên ương không xứng đôi vừa lứa này, để cho mọi chuyện trở lại quỹ đạo.
Nguyện cho phủ Quan gia trường tồn không suy, thiên thu muôn đời, cũng nguyện cho Thẩm Giới thuận lợi đăng cơ, trị vì thiên hạ.
Và nàng có thể an an ổn ổn vượt qua đời này, sau đó trở về bên bờ Vong Xuyên làm một gốc phù dung không lòng không dạ.