Chương 26: Vui mừng
Chẳng mấy chốc, lời khai xác thực của hai tên trộm kia đã truyền về trong triều, vụ án của Chu Quý cứ như vậy kết thúc, Chu phủ bị tịch biên, một phần của hơn một trăm vạn lượng vàng và bạc trắng thật được tịch thu trả về quốc khố, số còn lại được dùng để cứu trợ cứu nạn, gia quyến và thê thiếp của ông ta đều bị cách chức rồi lưu đày.
Nếu vụ án mạng này đã điều tr.a ra manh mối, hung phạm cũng đã đền tội, Thẩm Giới cũng không còn lý do gì để tiếp tục nhốt Lục Tiệm Chi trong lao nữa. Cho dù Tây Cương xa xôi, nhưng nhất cử nhất động của hắn có chút sơ suất vẫn sẽ rơi vào tay Trường An, khiến người ta chỉ trích.
Huống chi, trong tay Thẩm Giới còn cầm một đạo thánh chỉ, Lục Tiệm Chi có công diệt thổ phỉ, Thánh thượng khen ngợi hắn có dũng có mưu, phong hắn thành Định Viễn tướng quân. Chẳng qua, hung thủ thực sự vẫn chưa sa lưới, tiểu vương gia không nỡ để con mồi chạy vô ích, thế nên mới tự mình đè chuyện thánh chỉ xuống.
Thẩm Giới lấy danh nghĩa giám công, nán lại Tây Cương mấy ngày, nhưng lại chậm chạp không thấy nữ tử kia chui đầu vô lưới, lòng kiên nhẫn cũng sắp hết. Chẳng lẽ Lục Tiệm Chi chỉ là một nước cờ vô dụng, người mà hắn lấy mạng đổi mạng thực ra cũng không để ý đến sống ch.ết của hắn.
Trường An bên kia lại ra roi thúc ngựa mà đưa tới một phong thư và một đạo thánh chỉ, trong đó lá thư kia là Ninh lão thừa tướng tự tay viết, nội dung đại khái là Định Viễn tướng quân bảo vệ tính mạng của hai vị tiểu thư trong loạn thổ phỉ, Ninh tướng cảm tạ sâu sắc ân đức này, làm phiền điện hạ thay ông chuyển lại lời cảm kích.
Về phần đạo thánh chỉ khác kia, là Hoàng đế phê duyệt tấu của Ninh tướng, lệnh cho Thẩm Giới hộ tống hai vị thiên kim của tướng phủ quay về kinh một cách an toàn, không để phát sinh thêm sự cố nào nữa.
Thẩm Giới đọc thư của Ninh tướng không sót chữ nào, ánh mắt hắn dừng trên chữ Linh kia rất lâu, mới viết tướng phủ còn có một vị tiểu thư khác họ như vậy, nàng sinh ở Tây Cương, mẫu thân qua đời sớm, lúc bảy tuổi đã được đón về Trường An, nuôi ở khuê phòng, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.
Dung nhan xa lạ kia cuối cùng cũng có tên họ, không hề như hoa trong gương, trăng trong nước, vừa chạm một cái sẽ giống như tầng tầng gợn sóng lay động, trong phút chốc đã tiên tan thành cảnh sắc ảo ảnh.
Có điều, hắn vốn không quen biết với vị tiểu thư của tướng phủ kia, người hứa hôn cũng là cháu gái ruột thịt của Ninh tướng, tại sao hết lần này đến lần khác nàng lại xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Thẩm Giới đứng tại chỗ giống như một pho tượng thẳng tắp như ngọc, suy nghĩ vờn quanh, không nói rõ tâm trạng lúc này là sợ hãi hay là vui mừng, lại càng không biết giấc mơ này đến tột cùng là báo trước điều gì.
Hắn cũng đoán ra ngọn nguồn giữa nàng và Lục Tiệm Chi, vốn là một đôi thanh mai trúc mã, một người bằng lòng gánh tội thay người kia, một người không dám đến gặp hắn, mới chuyển đi cách xa Ninh lão thừa tướng ở Trường An để dọa hắn.
Ninh tướng không hổ là Ninh tướng, phong thư này viết đến mức lời lẽ tha thiết khiến kẻ khác không thể trách móc nặng nề, còn không chê vào đâu được khiến người ta không có chỗ nào để chỉ trích gắt gao.
Quan Linh về quê thăm người thân, bị nhiễm phong hàn ở Tây Cương, bởi vậy mới chậm trễ chưa về. Ninh Gia lo lắng cho ấu muội, thế nhưng tướng phủ nghiêm ngặt, rơi vào đường cùng mới cướp ngựa đánh người bị thương mà chạy ra khỏi Trường An.
Ai ngờ lại gặp sơn tặc trên đường, may mà Lục tiểu tướng quân ra tay cứu giúp, có thể bảo toàn tính mạng. Bởi vì Quan tướng quân phụng mệnh ra ngoài, không hỏi thăm chuyện nhà nên hai vị tiểu thư vẫn luôn trốn trong phủ tướng quân, mặc cho Lục tiểu tướng quân khuyên nhủ ra sao, bọn họ cũng nhất quyết không chịu quay về kinh.
Chuyện này, nếu nói lên trên thì chẳng qua là hai vị tiểu thư nhỏ tuổi được nuông chiều tùy hứng, gây thêm rất nhiều phiền phức cho tiểu vương gia. Lão thừa tướng tạ tội trước mặt thiên tử, việc này cũng nhẹ nhàng trôi qua.
Quan Linh phóng hỏa, không đủ chứng cứ.
Quan Linh giết người sao? Hả? Tội phạm cũng đã đồng ý đền tội rồi.
Thẩm Giới giận đến bật cười, không khỏi than thở, kết quả là hắn đã tự mình đào một cái bẫy lớn cho bản thân, đừng nói đến bị người khác tính kế, còn để con hồ ly này chạy thoát không công.
Hắc Ưng cũng nhận được tin, cực kỳ kinh ngạc, không thể tin được vị Vương phi nương nương mà bọn họ đào ba thước đất cũng không tìm được tung tích trong mấy ngày qua kia, vậy mà lại luôn trốn trong phủ tướng quân, quả thực là coi ba ngàn ám vệ dưới trướng của hắn ta thành rác rưởi.
“Vương gia, bây giờ chúng ta phải thả Lục tướng quân ra thôi.” Hắn ta vừa mới bước vào phòng nghị sự, đã nhận ra lệ khí đang quấn quanh người Thẩm Giới. Trong lòng hắn ta hiểu được, tiểu vương gia bị người ta lừa gạt, đương nhiên là rất tức giận rồi.
“Tất nhiên phải thả, còn phải đích thân tiễn về.” Thẩm Giới cất lá thư này vào trong tay áo, vẻ u ám trên mặt đã nhạt đi vài phần, ung dung bình tĩnh nói: “Chuẩn bị xe, bãi giá đến phủ tướng quân.”
Biết Lục tướng quân sắp trở về, còn được Thánh thượng phong làm Định Viễn đại tướng quân, rất oai phong, sắc mặt của binh sĩ trong phủ tướng quân tràn ngập vui vẻ, thu dọn cửa phủ ngăn nắp uy nghiêm, sớm tinh mơ đã đứng đợi nghênh đón rồi.
Ninh Gia cũng cực kỳ vui mừng, trời chưa đến canh năm, nàng ấy cũng không ngủ được nữa mà thức dậy trang điểm, thoa phấn vẽ mày. Một đôi lông mày xanh đen như núi nhỏ hơi nghiêng, miệng thơm đàn hương thoa son, óng ánh sáng bóng. Sau khi trang điểm xong, nàng ấy mặc một bộ váy gấm Tô Châu dài màu đỏ nhạt thêu trăm bướm mang hoa, tỉ mỉ soi trước gương đồng, mỉm cười nhẹ nhàng, ngắm nghía dung nhan.
Ngón tay dài mảnh vẽ sơn móng hồng nhạt nhẹ nhàng vuốt lên tóc đen, cho dù trên đầu đã có đủ loại trang sức, bộ diêu và hoa điền, vòng tay vàng ngọc nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Ninh Gia thướt tha chạy đến phòng của Quan Linh, thấy nàng còn đang ngủ say, không khỏi cười nói: “Sáng nay, Tiệm Chi ca ca của muội sẽ về phủ, sao muội vẫn còn nằm trên giường thế?”
“Tỷ tỷ, tỷ đi đón đi, ngực ta rất đau, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.” Quan Linh lẩm bẩm đáp lại, bởi vì vết thương do kiếm này mà nàng đau đớn mấy ngày, uống đủ loại thuốc thang, nhưng từ đầu đến cuối không thấy chuyển biến tốt đẹp.
“Đợi chúng ta quay về Trường An, ta sẽ bảo Vương ngự y phối ít thuốc hiệu quả cho muội mới được.” Ninh Gia liếc mắt nhìn người trên giường bệnh với vẻ lo lắng, do dự một lúc rồi nói: “Muội muội, muội nghỉ ngơi cho tốt đi, ta muốn mượn trang sức của muội.”
“Ở trên bàn trang điểm, trong tủ quần áo cũng có vài đồ mới, tỷ vừa ý cái gì thì cứ cầm lấy dùng là được.”
Quan Linh chê nàng ấy ồn ào, vùi mặt vào trong chăn, trong lòng suy nghĩ hết sức thăng trầm, Ninh Gia vui mừng như vậy, là thích Lục Tiệm Chi biết bao nhiêu.
Lúc nàng còn trẻ cũng như vậy.
Không biết Thẩm Giới có đến hay không, nàng chỉ mong hắn mãi mãi đừng đến.