Chương 35: Dẫn Tai
Lục Tiệm Chi ngây người ở Trường An mấy ngày, bệnh tình của Ninh Gia cũng có chút chuyển biến tốt, Quan Linh đứng bên cạnh nhìn đến mức nghẹn họng trân trối, nghi ngờ vị tỷ tỷ này của nàng giả bệnh, càng không hiểu nổi. Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Tiệm Chi, thật sự không thể nhìn ra rốt cuộc hắn ta có thích Ninh Gia không, như thể hắn ta chỉ đối xử với nàng ấy theo lẽ thường, giống như lúc nhỏ nhận lời chăm sóc cho nàng vậy, không có chút tình yêu nam nữ nào.
Nhưng kiếp trước, rõ ràng Lục Tiệm Chi đã tặng bảo vật gia truyền cho Ninh Gia làm tín vật đính ước, hẳn là sớm có tình cảm sâu đậm với nàng ấy rồi. Bây giờ đến nước này, vì người khác mà khiến mình tiều tụy như vậy, sao nàng vẫn không thể nhìn ra chút manh mối nào?
Quan Linh nghĩ mãi vẫn không ra, lại nghe nói Vệ Ngu mở tiệc ở Ngọc Sinh Yên, nàng vội vàng rời khỏi chùa Phù Sơn, cầm theo bức vẽ ngọc Kỳ Linh đi thẳng đến tửu lầu cắt đứt với vị hôn phu của mình.
Vệ Ngu vung tiền như rác, bao trọn tửu lầu xa hoa khí phái nhất trong thành Trường An, là vì mệnh lệnh của phụ thân hắn ta Vệ lão hầu gia, mở tiệc đón gió tẩy trần cho Thẩm Giới đánh thắng trận ở Đông Hà trở về.
Nhưng hắn ta không ngờ, khách quý còn chưa tới, trước tửu lầu đã xuất hiện một vị khách lạ không mời mà đến.
Trước tiên Quan Linh tự giới thiệu bản thân trước mặt Vệ Ngu, nàng tự xưng tên là Lục Châu, là đại nha hoàn bên người vị hôn thê của hắn Đại tiểu thư Quan gia. Lần này mạo muội đến đây, hy vọng Vệ tiểu hầu gia có thể đưa cho tiểu thư nhà các nàng một đồ vật, làm tín vật đính ước trước hôn lễ.
Vừa giới thiệu bản thân, nàng vừa lặng lẽ quan sát phản ứng của Vệ Ngu, người này đúng như lời ngoại tổ phụ nói nho nhã lịch sự, đối xử lễ độ với người khác, đối mặt với tiểu nha hoàn cũng không có điệu bộ gì, vẫn hết sức khiêm tốn ôn hòa.
“Không biết tiểu thư nhà các ngươi muốn tín vật gì?” Vệ Ngu nhìn nữ tử ăn mặc như nha hoàn trước mắt này, mắt sáng như trăng mi tựa như núi, mắt ngọc mày ngài, một thân khí phái ngang ngược tùy hứng, có chút dở khóc dở cười, chỉ đành nhân nhượng hỏi.
Quan Linh mỉm cười hài lòng, lấy giấy vẽ trong tay áo ra, từ từ trải nó ra trước mặt Vệ Ngu, vào thẳng vấn đề hỏi hắn: “Hầu gia có biết về bảo vật trong bức tranh này không?”
“Đây là ngọc Kỳ Linh, bảo vật trấn quốc của nước Chiếu Ảnh.” Vệ Ngu nhìn kỹ, trên mặt hiện lên một tia kỳ dị, có chút khó xử chắp tay thi lễ nói: “Khối ngọc này, xin thứ lỗi cho tiểu hầu không thể tặng tiểu thư nhà các người được.”
“Ừm...” Quan Linh nhỏ giọng đáp lại, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, vậy mà Thẩm Giới cam lòng đưa cho nàng bảo vật của một quốc gia, kiếp trước nàng còn tưởng rằng hắn đối đãi với nàng không đủ hòa phóng, xem ra quá oan cho hắn rồi.
“Nếu là bảo vật trấn quốc, chắc chắn là vô giá. Cho dù tiểu Hầu gia muốn đưa, tiểu thư nhà ta cũng không dám nhận. Chỉ là Chiếu Ảnh đã diệt quốc hơn mười năm, Hầu gia có biết, rốt cuộc hiện tại ngọc Kỳ Linh này đang ở đâu không?”
“Cũng không phải, tiểu Hầu không dám tặng, cũng không phải là cái này thiên kim khó cầu, mà là bởi vì...” Vệ Ngu dừng một lát, nhìn nàng đầy ẩn ý, trong giọng nói có chút đáng tiếc: “Chiếu Ảnh bị diệt, ngọc này dính vô số oán linh, không còn là vật mang điềm lành nữa. Cũng không gọi là Kỳ Linh Ngọc, mà bị người gọi là ngọc dẫn tai. Nếu ta tặng cho tiểu như nhà ngươi, chính là hại tiểu thư ch.ết oan ch.ết uổng. Hung vật này rốt cục lưu lạc ở đâu, người người đều tránh còn không kịp, nên cũng không có người để ý đến nó.”
Quan Linh nghe được một nửa, nhìn Vệ Ngu với vẻ không thể tin nổi, cả người như ở trong hầm băng, mặt không có chút máu nào, ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Trong đầu nàng ong ong, như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn bên trong, suýt nữa ngất đi.
Ngọc Kỳ Linh? ngọc dẫn tai?
Hóa ra một chút dịu dàng lúc cận kề cái ch.ết của kiếp trước, món quà sinh nhật duy nhất năm hai mươi tuổi của nàng, sau lưng lại ẩn chứa một sự thật rùng rợn như vậy.
Thì ra lúc đó Thẩm Giới đã nảy ra ý nghĩ muốn giết nàng rồi, buồn cười là đến khi ch.ết nàng vẫn còn nắm miếng ngọc bội kia, chẳng trách nàng ch.ết không có chỗ chôn, chẳng trách phán quan đều thương hại nàng.
Nàng nghiến răng, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cuối cùng cơn đau cũng khiến nàng bình tĩnh lại, nàng giả vờ không có việc gì nói: “Là ta quấy rầy Hầu gia, còn có nô tỳ cáo lui.”
Bước chân Quan Linh lảo đảo rời khỏi nhã gian lầu hai, vẻ mặt ngây ngốc, tai mắt như biến mất, không nghe không thấy gì nữa, va phải người tới dự tiệc trước mặt.
Người nàng không tự chủ được ngả ra sau, vốn dĩ Thẩm Giới lười quan tâm đến hạ nhân không có mắt đụng vào mình này, không ngờ lại thấy khuôn mặt đã lâu không gặp, hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng duỗi tay đỡ eo nàng, ổn định cơ thể lung lay sắp đổ của nàng.
“Sao ngươi lại ở đây?” Trong giọng hắn không nén nổi vui mừng, ánh mắt thăm dò rơi vào trên mặt nàng, ba năm không gặp, nàng đã hoàn toàn biến thành hình dáng trong mộng của hắn, quyến rũ lay động, đẹp đến câu hồn người.
Mặc dù chỉ mặc một bộ quần áo vải thô như một nha hoàn, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra nàng trong nháy mắt dựa vào vô số cảnh kiều diễm trong mơ.
Quan Linh căm hận trừng mắt nhìn hắn, trong mắt lấp lánh ánh nước, nàng chưa từng nghĩ, người trước mặt có dung mạo còn đẹp hơn trích tiên, thân phận Thanh Hoa tôn quý như vậy, rõ ràng trong mắt tràn đầy quan tâm, niềm vui khi gặp nàng, sau lưng lại giấu một âm mưu âm hiểm ác độc như vậy.
Nàng nâng tay lên, hung dữ tát Thẩm Giới một cái thật mạnh, âm thanh chói tai khiến nàng tỉnh táo lại, khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc bi thương của Thẩm Giới, Quan Linh mới biết mình đã phạm vào tội lớn rồi.
Trên sườn mặt như bạch ngọc của Thẩm Giới có năm dấu tay đỏ ửng, nụ cười vẫn còn đông cứng bên môi, ánh mắt lập tức bị sự lạnh lùng bao phủ. Nàng nhân lúc hắn vẫn còn đang kinh ngạc tức giận, hoảng sợ tránh ra rồi chạy thoát.
Nàng một đường chạy trốn tới chùa Phù Sơn, mặc dù không có người đuổi theo phía sau nhưng nàng vẫn bồn chồn lo sợ, sao nàng có thể xúc động mà tát hắn một cái chứ? Vì một cái tát này, nếu hắn truy cứu lên, liệu nàng còn đường sống không?”
Nàng nhớ tới sự thật đằng sau ngọc Kỳ Linh, như thể bản thân đang đắm mình trong một cái giếng sâu, cảm thấy khắp nơi đều có cạm bẫy vực thẳm. Quan Linh như chim sợ cành cong, trốn sau bức màn màu vàng trong Quan m điện, không ngừng run rẩy.
Có ai đó vỗ nhẹ vào vai nàng từ phía sau, Quan Linh run rẩy, sợ hãi ngã xuống đất, khi nàng ngẩng đầu, thì ra là Thanh Nguyên đại sư, đang hiền từ nhìn nàng.
“Vương phi nương nương, ngài làm sao vậy?”
Quan Linh mở to hai mắt nhìn, hắn vậy mà lại gọi nàng là Vương phi nương nương, chẳng lẽ người đời nói không sai, Thanh Nguyên có thể biết được kiếp trước kiếp này, biết được sinh tử họa phúc. Nàng run rẩy hỏi: “Ngài cũng biết ngọc dẫn tai phải không?”