Chương 58: Kiếp trước (11)
Thẩm Giới vừa mới tỉnh lại chưa được bao lâu, thân thể vẫn còn vô cùng suy yếu, giữa trán đeo đai ngọc băng, sắc mặt tái nhợt, môi vì sốt cao mà khô khốc thâm đen.
Thẩm Dục thấy vậy, trong lòng có chút không đành lòng, hắn giơ tay cho thị nữ lui xuống, rồi đi đến bên cạnh Thẩm Giới, tựa như trở lại hồi niên thiếu, thay quần áo và vấn tóc cho đệ đệ mình cưng chiều nhất.
Trong mắt Thẩm Giới lộ ra một tia chán ghét, một tay hắn đẩy Thẩm Dục ra, bản thân lại bị ngả ra sau vì mất đi trọng tâm, may mà nắm được một góc bình phong để ổn định lại thân hình, miệng vết thương kia trên cánh tay lại chảy máu vì bị xé rách lần hai, tràn ra một đống máu đỏ nhìn mà ghê người.
Hắn hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, cười nhạt với Thẩm Dục: “Tam ca, chuyện tới bây giờ, ta còn có thể tin tưởng huynh và mẫu phi sao?”
Mặt ngoài là huynh đệ máu mủ tình thâm, sau lưng lại rút dao đâm nhau không hề nương tay, suýt nữa đã đẩy hắn vào chỗ ch.ết.
“Từ ngày đệ bắt đầu lớn lên.” Thẩm Dục ngây ra một chốc, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ cười nhạo bản thân: “Ta đã sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay.”
Hắn có thể thấy rõ sự phòng bị và xa cách trong mắt Thẩm Giới, đây cũng là lần đầu tiên trong đời Thẩm Giới dùng ánh mắt hờ hững như vậy nhìn mình, nhưng hắn lại không thể nói rõ cho Thẩm Giới biết, việc này không phải do hai mẹ con họ làm.
“Rất nhanh thôi ngươi sẽ phát hiện, bên trong hoàng quyền lớn như vậy, không chỉ có ta và mẫu phi không thể tin tưởng, mà ngay cả người ngươi đánh cược tính mạng bảo vệ…”
Thẩm Dục giương mắt thì thấy giữa trán Thẩm Giới toát mồ hôi cùng với vẻ tức giận bị cố gắng kìm nén trong mắt hắn, đoạn dừng một chút, không nói tiếp. Chỉ triệu Hắc Ưng vào, băng bó vết thương cho Thẩm Giới một lần nữa.
Thẩm Giới được Hắc Ưng đỡ ra khỏi tẩm cung, nhìn thấy thân ảnh đơn bạc của Quan Linh trong đình viện, bóng dáng lẻ loi kia tựa như một bông sen xanh còn sót lại sau khi bị mưa to gió lớn tấn công. Nàng ngẩng mặt nhìn lên trời, cố chấp chờ đám mây đen dày đặc thả ánh trăng ra.
Nàng chỉ đang chờ Thẩm Dục rời đi, sau đó sẽ vào chăm sóc hắn.
Sương đêm nặng nề, hoa rơi khắc khoải, gió đêm xuyên tường mà đến, cuốn lên bóng dáng mảnh khảnh của nàng, bên ngoài lớp tường viện dày đặc, nghe đâu đây âm thanh dư lại của sáo lúc tỏ lúc mờ.
Hắn bước đến phía sau nàng, cởi áo ngoài khoác lên vai nàng.
“Trời sắp sáng rồi.” Hắn nhẹ giọng nói, ngón tay nhéo nhéo lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng, truyền nhiệt độ cho nàng, đầu cũng ngẩng lên nhìn sắc trời đen tối mịt mù: “Ta vào cung một chuyến, nàng hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Ta muốn đi theo chàng.” Quan Linh quay đầu lại, nhào vào lòng Thẩm Giới ôm chặt lấy hắn, trong mắt nhòe nước mắt: “Rốt cuộc phụ hoàng có chuyện gì gấp tìm chàng, ngay cả chờ chàng khỏi bệnh rồi đi cũng không được sao?”
“Nàng ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, tỉnh lại ta đã về rồi.” Thẩm Giới nâng hai má vô cùng tiều tụy của nàng lên, ngón tay xoa xoa hai mắt xanh đen của nàng, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên giữa hai mày nàng.
Thật lâu sau hắn mới chậm rãi buông nàng ra, quay đầu sang phân phó cho thị nữ phía sau nàng: “Đỡ Vương phi về tẩm điện nghỉ ngơi.”
Dường như đã dùng hết sức lực, Thẩm Giới bước lên phía trước vài bước, trước mắt đã đen lại, chóng mặt nhức đầu, hắn phải cầm chặt cánh tay Hắc Ưng mới không đến nỗi ngã xuống sau lưng nàng.
Hắn quay đầu lại, cười cười với nàng đang ngoảnh lại: “Ta không sao, nàng đi đi.”
Quan Linh đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng Thẩm Giới từng bước một rời đi, rốt cuộc ánh trăng vẫn không thể phác họa ra thân ảnh cao dài của hắn, chỉ có bóng đen vô cùng vô tận nuốt chửng hắn.
Rất mau, nàng không thể nhìn thấy hắn nữa.
Thật lâu về sau, lần thứ hai quay đầu mới phát hiện, đêm nay là sự dịu dàng cuối cùng trong kiếp này của họ.
Đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy tình ý trong mắt hắn.
Từ nay về sau, đó là trời đất dài lâu tan có lúc, hận này dằng vặc mãi không thôi, cuối cùng một đời một kiếp hiểu lầm và oán hận.
Cho đến ngày nàng ch.ết đi.
Thẩm Dục đưa người đến trước mặt Hoàng đế, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn vị Đế vương cao cao tại thượng, quỳ xuống hành lễ một cái cho có lệ, ngay sau đó đứng dậy rời khỏi Kim Loan điện mà không nói lời nào.
“Nghịch tử! Dám vô lễ như vậy trước mặt trẫm!” Hoàng đế nổi trận lôi đình, vô cùng tức giận với thái độ của Thẩm Dục.
Quý phi mở miệng khuyên bảo: “Nó vô duyên vô cớ bị truyền vào cung, còn phải bận rộn bôn ba suốt cả đêm, cho nên có chút tức giận cũng hiểu được, khi về thần thiếp nhất định sẽ lên án mạnh mẽ về hành vi của nó.”
Thẩm Giới quỳ gối trước mặt Hoàng đế, không biết bản thân đã phạm tội gì. Cả người hắn mơ màng nôn nao, trong đầu nóng như bị bỏng, đáy mắt sắp sinh ra vài ảo giác.
Quý phi nhìn mà thấy vô cùng đau lòng, lệnh cung nhân nâng tiểu Vương gia lên, ban tọa, đồng thời còn nhanh chóng truyền thái y, đứng hầu ngoài điện.
Thẩm Giới cũng chẳng cảm kích, tựa xuống sàn nhà bằng ngọc lạnh lẽo thở dốc.
Hoàng đế nói: “Vương phi ngươi phạm đại tội khi quân, có phải ngươi đã biết từ lâu nhưng vẫn bao che tội nhân, lừa gạt trẫm cùng với nàng ta.”
“Tội khi quân?” Thẩm Giới không rõ nguyên do: “Xin phụ hoàng hãy nói rõ ràng.”
Hoàng đế cho nội thị sử một ánh mắt, hoạn quan kia lập tức lui ra ngoài, rất nhanh đã dẫn theo một nữ tù nhân mặc đồ trắng đi lên.
Thẩm Giới tập trung nhìn kỹ, cảm thấy nữ tử này có hơi quen mắt, nhưng lúc này nàng ta đầu bù tóc rối, hai tay bị đánh, khuôn mặt khiến người ta khó có thể phân biệt.
“Tiểu Vương gia, là ta, ta là Hồng Phỉ, là một trong tứ đại nha hoàn bên cạnh Vương Phi lúc người được gả đi.” Nàng chầm chậm ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đáng sợ với Thẩm Giới.
Sau khi Quan Linh thay Ninh Gia xuất giá, Ninh lão thừa tướng bắt đầu xử lý và giết tất cả những người biết sự thật, hạ nhân không biết chuyện trong phủ Tướng đều bị đổi thành người mới, mà mấy hạ nhân tận mắt chứng kiến chuyện thay mận đổi đào này thì khó mà thoát ch.ết được.
Hồng Phỉ lập tức phải đứng mũi chịu sào.
May mà lúc ấy Ninh Gia biết việc này, đã quỳ gối trước mặt Ninh tướng cầu tình cho nàng ta, song Ninh tướng lại không chịu đáp ứng vì an nguy của gia tộc. Ninh Gia và Hồng Phỉ cùng nhau lớn lên, thân như tỷ muội, nàng thật sự không nỡ để nàng ta chịu tai bay vạ gió như vậy, cho nên bèn gài bẫy cho Hồng Phỉ ch.ết giả, giấu diếm được Ninh tướng.
Hồng Phỉ hận Ninh tướng trở mặt vô tình, đồng thời lại muốn báo thù cho những tỷ muội đã ch.ết vô tội, vì vậy nàng ta càng không chịu đựng nổi khi nhìn thấy con gà rừng đến từ nơi xa xôi hẻo lánh được bay lên cành cao, biến thành phượng hoàng, cướp lấy cuộc sống của Ninh Gia, trở thành Vương phi và Mẫu nghi thiên hạ tương lai.
Nàng ta sửa tên đổi họ, chen vào trong bình dân bá tánh sống qua ba năm yên ổn, nhưng vẫn ghi hận trong lòng, căm giận không yên.
Đồng hương cũ của Hồng Phỉ đã được làm thị vệ trong cung, mấy năm gần đây được Hoàng đế tin sủng, nàng ta bèn mượn cơ hội có thể gặp được thiên tử này, vạch ra toàn bộ chân tướng.