Chương 77: Cấm túc
Mùa thu năm Hi Ninh thứ mười bảy, ở Đại Lâm xảy ra một chuyện lớn khiến cả triều đình khiếp sợ. Chuyện đó chính là, có người tìm được Ngụy Vương thế tử đã mất tích nhiều năm.
Hoàng đế vô cùng vui mừng, lập tức sắc phong Tiểu thế tử mới chín tuổi thành Ngụy Vương, kế thừa toàn bộ công tước của phụ thân cậu bé lúc hắn còn sống.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thế cục trong triều biến đổi rất nhanh, những người vốn thuộc phe Ngụy Vương cũng hoạt động trở lại, toàn tâm toàn ý ủng hộ Tiểu thế tử. Phe cánh của Tam vương gia vốn đã tan rã vì hắn không hề có chí tranh đoạt ngai vàng, dần dần cũng đầu quân cho minh chủ khác. Phe Thất vương gia vốn đang thỏa thê mãn nguyện, khí phách hăng hái hơn mười năm, cũng không kịp trở tay khi Vương gia nhà mình tự tay giao Tiểu thế tử cho Hoàng đế.
Sao Vương gia có thể để đứa bé kia sống sót, còn đưa đến trước mặt Hoàng đế mà không động đến một cọng tóc của nó?
Chẳng lẽ hắn cũng giống Tam vương gia, thật ra không hề có ý chí quyết tâm tranh đoạt thiên hạ? Không, Thẩm Giới không cần phải có ý chí đó, bởi vì thiên hạ này vốn chính là của hắn. Ngày xưa, khi Hoàng đế nghênh thú Công chúa nước Chiếu Ảnh, ông đã lấy giang sơn làm sính lễ, mà vào ngày Công chúa tự vẫn, trên mặt Hoàng đế giàn giụa nước mắt, ông thề sẽ trả lại toàn bộ Chiếu Ảnh cho Công chúa, lời Thiên tử nói, trăm nước đều biết.
Khi các phe phái trong triều đang rối loạn không thôi, Ninh lão thừa tướng cũng đang suy nghĩ, liệu có nên duy trì hôn sự giữa Ninh Gia và Thẩm Giới hay không. Mới đầu mọi người trong phủ Thừa tướng còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình không muốn gả, cho nên hôn sự này mới dây dưa kéo dài lâu như vậy. Nhưng bây giờ trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thì ra là vị Vương gia kia cũng không hề muốn cưới đại tiểu thư Ninh gia.
Tiểu vương gia hẳn là đã có người trong lòng, nhưng cũng không ai biết đối phương là người nào. Nếu người nọ là tiểu thư thế gia, sao Tiểu vương gia không dâng tấu lên Hoàng thượng, từ hôn rồi lại cưới là được, tội gì phải dây dưa để phủ Thừa tướng cũng bị người ta chế giễu. Ninh Gia cũng đã mười bảy tuổi, nữ tử cùng tuổi với nàng ấy hầu như đều đã đính hôn, Ninh tướng thở dài, cưỡi lên lưng hổ khó leo xuống, hôn sự này chỉ có thể để Thẩm Giới hủy trước.
Không chỉ Ninh Gia, ngay cả Quan Linh cũng vậy, tuy rằng nàng nhỏ hơn Ninh Gia một tuổi, nhưng hôn sự của nàng cũng rất gian nan. Lúc trước đính hôn với Vệ tiểu hầu gia đã là Quan Linh trèo cao, không ngờ rằng nàng lại giấu mọi người, tự lui hôn với Vệ tiểu hầu gia, may mà Vệ hầu cũng là người hiểu lý lẽ, quan hệ giữa hai bên mới được yên ổn.
Trong lòng Ninh tướng buồn bực, ông hạ lệnh cấm túc Quan Linh mười ngày, lại nghe tin Ninh Gia lén đi gặp Lục Tiệm Chi ở chùa Phù Sơn, ông càng giận hơn, lập tức sai người cưỡng chế đón Ninh Gia về phủ Thừa tướng, nhốt nàng ấy vào chung với Quan Linh, cả hai phải ngoảnh mặt vào tường để sám hối.
“Nếu biết rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này, ta thà ch.ết ở Tây Cương, cũng phải sạch sẽ…” Ninh Gia bị dạy dỗ một hồi, nàng ấy nhìn cánh cửa đóng chặt, khuôn mặt tái nhợt.
“Thẩm Giới tệ đến vậy à, tỷ thà ch.ết cũng không chịu gả cho hắn.” Quan Linh nghe nàng ấy oán hận giống như đang tự nguyền rủa chính mình, nàng nhướng mày, trong mắt hiện lên sự bỡn cợt.
“Ha ha…” Ninh Gia liếc nhìn nàng một cái. “Nhiều năm qua ta cũng hiểu rồi, người trong lòng của muội chính là Vương gia.”
Năm Quan Linh mười ba tuổi, không biết nàng đã trải qua cái gì mà bị đâm một đao, bệnh nặng một hồi. Ban đêm Ninh Gia bôi thuốc cho nàng, nghe thấy Quan Linh lẩm bẩm nói gì đó, là tên của Thẩm Giới.
Đáng ra nàng ấy nên nhận ra sớm hơn.
Ninh Gia buồn bực nhìn chằm chằm Quan Linh, nàng ấy cảm thấy mình bị trêu chọc: “Nếu muội thích hắn, vì sao không cầu xin tổ phụ, ngược lại còn dối lòng mà khuyên ta gả cho hắn.”
“Ta muốn cái gì, cầu xin với tổ phụ thì tổ phụ sẽ đáp ứng ta chắc?” Quan Linh lắc lắc đầu: “Tỷ tỷ, ta cũng không phải tỷ.”
Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ: “Ngay từ đầu, ta hy vọng tỷ thuận theo hoàng mệnh gả cho hắn, chỉ có như thế thì chúng ta mới sống tốt.”
Sắc mặt Ninh Gia dịu lại: “Ta hiểu, ở điểm này, muội luôn hiểu thấu hơn ta.”
Qua một lúc lâu, nàng ấy hỏi Quan Linh: “Vậy muội có thích hắn hay không?”
Quan Linh chống cằm: “Thích hay không thích thì có ích gì đâu? Nếu ta là tỷ, mặc dù hắn không thích ta, ta cũng có thủ đoạn để gả cho hắn. Nhưng ta không phải tỷ, nếu dây dưa trắng trợn với hắn, chỉ sợ có mười cái mạng ta cũng không sống nổi.”
“Trước đây ta không chịu gả cho hắn, là vì ta không muốn chôn vùi cả cuộc đời trong chốn cung cấm, hiện giờ ta càng không thể gả cho hắn, bởi vì Linh Nhi thích hắn.” Ninh Gia kiên quyết nói.
“Vì sao tỷ không nói là vì Lục Tiệm Chi?” Quan Linh không hề thấy cảm động.
“Cái người im như hũ nút kia, ta không bao giờ muốn lãng phí tuổi xuân tươi đẹp trên người hắn.” Ninh Gia không muốn nhắc tới, ngược lại, nàng ấy còn nghiêm túc suy xét hôn sự của Quan Linh.
“Nếu Vương gia muốn có được thiên hạ, vậy thì rất có thể ta vẫn phải gả cho hắn. Hay là ta gả cho hắn, sau đó ch.ết không rõ nguyên do, muội làm nha hoàn hồi môn của ta, theo ta gả đến vương phủ, như vậy thì muội có thể ở bên hắn lâu dài.”
Quan Linh nhíu nhíu mày, nàng nghẹn lời: “Tỷ tỷ cũng không cần hy sinh vì ta đến mức đó.”
Mặc dù nàng rất ác độc, Quan Linh cũng chưa bao giờ có ý tưởng kinh hãi thế tục như Ninh Gia.
Quan Linh nhìn Ninh Gia, nàng cười nhẹ: “Hình như hắn cũng không muốn có được thiên hạ.”
“Vậy thì càng dễ, nếu Hoàng đế tương lai không phải Thẩm Giới, vậy chính là Ngụy Vương thế tử. Muội là người A Thất thân cận nhất, hôn sự của muội hẳn là sẽ không quá rắc rối.” Ninh Gia rất là hâm mộ nói: “Muội có thể bảo A Thất viết thánh chỉ, ép Lục Tiệm Chi cưới ta không?”
“Thế nào, tỷ không chiếm được tình cảm của hắn, cho nên cũng muốn cưỡng cầu?” Quan Linh cảm thấy sau khi Ninh Gia khỏi bệnh thì nàng ấy trở nên rất khác.
“Nhiều năm như vậy ta cũng mệt mỏi, nếu có thể dùng quyền đương nhiên càng tốt.” Ninh Gia tỏ vẻ đã khám phá ra hồng trần thế sự: “Sau này Linh Nhi tất nhiên sẽ lên tận mây xanh, cho dù là Vương gia hay A Thất.”
Quan Linh không nói gì, chuyện tương lai thật sự quá mê mang. Những bi kịch kiếp trước hầu như đều đã bị nghịch chuyển ở kiếp này, nhưng lúc sau sẽ thế nào, vẫn chẳng thể đoán trước được gì.
“Chỉ cần hắn sống tốt, những chuyện khác thật ra cũng không quan trọng.”
Mấy trăm năm hắn ch.ết đi, nỗi bi thống, tuyệt vọng và sự tịch mịch đen tối tưởng như vô tận kia hầu như nuốt chửng nàng.
“Còn nữa, tỷ tỷ, ta xin lỗi.” Quan Linh ấp ủ một lát, rốt cuộc cũng nói ra ba chữ kia.
Ninh Gia khó hiểu: “Vì sao muội lại đột nhiên xin lỗi ta?”
“Không vì sao cả, nếu chúng ta còn có kiếp sau, ta mong tỷ sẽ hạnh phúc mỹ mãn hơn cả kiếp này.”
Đương nhiên, ở kiếp này, ta cũng sẽ làm hết sức mình, hy vọng tỷ có thể bình an vui sướng.