Chương 5
Tân Hân là nhân viên bán hàng trang phục, thời gian làm việc chia là ca sáng và ca tối, còn Hạng Vinh thì thời gian làm việc bình thường, Tân Hân đi làm ca sáng sẽ đi sớm hơn Hạng Vinh, còn nếu làm ca tối sẽ về trễ hơn Hạng Vinh.
Từ hôm đó, lúc nào mà Tân Hân không có nhà, Dương Hùng sẽ dùng thời gian đó sử dụng Hạng Vinh theo ý mình. Hễ Tân Hân đi làm ca sáng, sáng sớm, Tân Hân vừa bước ra cửa, Dương Hùng liền nhắm thẳng vào phòng ngủ Hạng Vinh; còn hễ Tân Hân đi làm ca tối, Dương Hùng sẽ về nhà thật sớm, rồi đem Hạng Vinh lôi vào phòng mình, không làm đến đêm khuya thì quyết không thả người. Hành động yêu đương vụng trộm như vậy khiến Dương Hùng càng lúc càng khoái cảm, chỉ tội nghiệp cho Hạng Vinh, nhưng trốn lại không dám, chỉ tự nhủ, Dương Hùng chỉ là tìm cách trêu đùa trong chốc lát mà thôi.
Cũng trong thời gian này Dương Hùng luôn luôn tặng quà cho Hạng Vinh, hắn phát hiện ra rằng những khi hắn cùng Hạng Vinh ở chung, có tặng cho Hạng Vinh cái gì thì cậu cũng không chịu nhận, chỉ đau khổ cầu Dương Hùng có thể buông tha cho cậu. Vì thế Dương Hùng luôn bày trò trước mặt Tân Hân tặng quà, những món quà tặng càng lúc càng đa dạng phong phú, quần áo, giầy vớ, bóp da, caravat, chỉ có một điểm chung là tất cả chúng đều là hàng hiệu nước ngoài, Tân Hân luôn giả bộ nhún nhường vài câu, sau đó hứng thú nhận lấy. Sau đó hứng thú lôi kéo Hạng Vinh đến trước mặt bằng hữu khoe khoang, quả thật cảm thấy vui trên mặt, đẹp trong lòng, Hạng Vinh khuyên thế nào với cô ấy cũng vô dụng. Tất nhiên có một vấn đề không hoàn mỹ, chính là những món Dương Hùng tặng đều là những món đồ dành cho nam, bản thân Tân Hân không thể dùng được.
Những món quà càng nhiều thì tin đồn càng không thể ít. Vài người hảo tâm liền nhịn không được âm thầm nhắc nhở Hạng Vinh, chú ý Tân Hân nhiều một chút, đừng vì món lợi nhỏ trước mắt mà chịu thiệt thòi lớn, để Dương Hùng cho cậu đội nón xanh (cắm sừng!).
Hạng Vinh đương nhiên biết Dương Hùng cùng Tân Hân thật sự không có gì, bởi vì chính cậu với Dương Hùng mới là có gì, nhưng cậu là nam nhân thật sự rất khó nói rõ ràng chuyện này, đành giả vờ như không có gì xảy ra. Cắm sừng sao! Sừng thì cậu không đội, nhưng cam chịu đến mệt mỏi thì không phải không ít, làm một nam nhân thật sự mệt mỏi quá, bị đánh gãy răng cửa còn phải nuốt xuống bụng, Hạng Vinh tuy rất mệt mỏi, lại sợ người khác biết, đành phải yên lặng thừa nhận.
Hạng Vinh trầm mặc tất nhiên khiến Dương Hùng càng ngày càng táo tợn, hành vi quấy rầy Hạng Vinh cũng từ từ nâng cấp, ngay cả khi Tân Hân có trong nhà, hắn cũng thừa dịp Tân Hân không chú ý, đột nhiên sờ soạng Hạng Vinh, hoặc là hôn một cái và v.v…, Hạng Vinh như chim sợ cành cong, hoảng sợ đến mức không thể chịu nổi dù chỉ một ngày.
Việc khiến Hạng Vinh không thể chịu nổi chính là ba người phải cùng ăn cơm. Dương Hùng luôn mời bọn họ cùng ăn cơm thập phần nhiệt tình, Tân Hần vì vậy mà cao hứng, trên bàn cơm bọn họ hòa nhã nhàn rỗi bàn chuyện phiếm thiên nam địa bắc. Còn dưới bàn, Dương Hùng càng không hề nhàn rỗi, chốc lát lại lấy tay sờ tới sờ lui, chốc lát lại dùng chân cọ, thường thì Hạng Vinh phải mặt đỏ tai hồng, không thể ngồi yên.
Tinh thần và thân thể Hạng Vinh bị Dương Hùng song song tr.a tấn, từ từ gầy yếu, mỗi ngày đều hoảng sợ, thể nhược vô lực. Hạng Vinh tuy là chồng của Tân Hân, nhưng đáng tiếc trên người cậu lại không có hàng hiệu dán nhãn quốc tế, cho nên Tân Hân tuyệt đối chưa từng nhìn cậu quá hai giây, càng không suy nghĩ đến những biến đổi trên người chồng mình, có khi trong giấc mộng Hạng Vinh hét to: “Không cần, không cần.”, Tân Hân còn nghĩ, cho cậu nhiều thứ tốt như vậy mà cậu còn không muốn, thật sự không biết tốt xấu. Trừ điều đó ra thì chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ.
Hạng Vinh cố nhẫn nại, cậu vốn nghĩ Dương Hùng đối với cậu chỉ là nhất thời hứng thú, hết mới mẻ thì mọi chuyện sẽ xong, chưa từng nghĩ Dương Hùng thế nhưng lại làm không biết mệt, hơn nữa càng làm càng mãnh liệt, vì thế cậu bắt đầu cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Cuối cùng, Hạng Vinh nghĩ rằng tình huống trước mắt chỉ còn cách là rời khỏi Bạch Lâu, còn ở trong Bạch Lâu thì còn ở trong vùng trời của Dương Hùng, hơn nữa còn là đất của Dương Hùng, Hạng Vinh cậu là đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, trụ ở nhà người ta, tất nhiên phải thấp hơn một cái đầu, luôn bị bắt nạt. Còn nữa mọi người cứ ở cùng nhau, quả thật Dương Hùng càng dễ dàng làm điều phi pháp, nếu cậu đi khỏi đây, Dương Hùng sẽ quên cậu, rồi sẽ tìm một người xui xẻo nào đó trêu đùa, như vậy, Hạng Vinh cậu không chỉ thoát khỏi những ngày nặng nề mà còn thoát ly khổ hải.
Chủ ý đã định, Hạng Vinh cũng bắt đầu tìm phòng bên ngoài, cuối cùng cũng thuê được một căn phòng nhỏ. Điều kiện không tốt lắm, hơi xa, nhưng tiền thuê thật sự rẻ, Hạng Vinh liền chọn nó.
Thuê phòng xong xuôi, Hạng Vinh lấy dũng khí sẽ “mất cả chì lẫn chài” cùng “quyết chiến đến cùng” tìm Dương Hùng nói chuyện, Hạng Vinh chuẩn bị cuộc nói chuyện này mất mấy ngày, một buổi chiều nọ cậu bắt chuyện với Dương Hùng: Dương Hùng vốn con nhà danh giá, một thanh niên tốt, nếu thành một người đồng tính luyến ái, lại bị lan truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến danh dự của dòng họ, còn Hạng Vinh cậu thì là kẻ trọc đầu không sợ bị nắm tóc, nên nếu bị dồn ép quá sẽ làm nhiều chuyện liều lĩnh. Nếu hai bên cùng nháo cùng nóng thì chỉ lưỡng bại câu thương, hoàn toàn không có lợi với ai cả. Dương Hùng nếu chấp nhận buông tha cho cậu, thì cậu cam đoan cả đời giữ kín bí mật này.
Dương Hùng cảm thấy rất hiếu kỳ, hắn không nói gì cả, chỉ ngồi một chỗ gắt gao nhìn chằm chằm Hạng Vinh, nhìn cậu nói, nên khi Hạng Vinh nói xong liền cho rằng không còn hy vọng nữa, cúi đầu thì nghe được ba chữ: “Đi cũng tốt!”
Hạng Vinh như được đại xá, không ngừng kích động, nhưng tâm tính cao hứng của cậu chưa được bao lâu, bởi vì đến buổi tối, khi cậu nói với Tân Hân, Tân Hân kiên quyết phản đối.
Hạng Vinh vốn tưởng người khó đối phó nhất chính là Dương Hùng, không ngờ chướng ngại vật lớn nhất lại chính là vợ cậu, Tân Hân nói ở Bạch Lâu này ăn cùng ở không phải trả tiền, còn được nhận lễ vật, mà quan trọng nhất là có thể tiếp cận được với giới thượng lưu, chẳng qua chỉ có việc nhà hơi nhiều mà thôi, nơi tốt như vậy tìm đâu ra, nên kiên quyết không dọn đi.
Tân Hân có thói quen tự quyết định mọi chuyện, cho nên khi thấy Hạng Vinh tiên trảm hậu tấu như vậy, thì rất phẫn nộ về hành vi đại nghịch bất đạo này, dù Hạng Vinh có nói hàng ngàn hàng vạn lần, cô quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, chính là không chuyển đi!
Đương nhiên Tân Hân cũng tiến hành công tác xúi giục, cô ôn nhu nói với Hạng Vinh: “Chồng à, anh cảm thấy việc nhà làm nhiều quá nên mệt mỏi, nếu vậy thì từ nay em sẽ phụ một ít.”
Hạng Vinh chỉ lắc đầu.
Tân Hân còn nói: “Anh có phải nghe tin đồn bậy bạ gì đó rồi hoài nghi em với Dương tiên sinh có gì đó với nhau sao? Đừng nghe người khác nói hưu nói vượn, trời đất chứng giám, em không làm chuyện gì có lỗi với anh hết.” Hạng Vinh lập tức tỏ vẻ tin tưởng Tân Hân. Nhưng nhà vẫn phải chuyển đi.
Bình thường mỗi khi hai người mâu thuẫn, đều là Hạng Vinh nhường nhịn, lần này thì không ai nhường ai, cuối cùng cả hai cùng cương lên. Hạng Vinh một mình dọn hành lý rời khỏi Bạch Lâu.
Hạng Vinh cứ vậy mà rời đi, đương nhiên cậu cũng biết suy nghĩ, Bạch Lâu tuy là nơi xa hoa, nhưng muốn dọn dẹp sạch sẽ phải mất rất nhiều công sức, Tân Hân tuy sinh trưởng ở gia đình bình thường, nhưng cha mẹ lại nuông chiều cô ấy từ bé không quen làm việc nặng, cho nên Hạng Vinh cảm thấy không bao lâu sau, Tân Hân sẽ buông Bạch Lâu, dọn ra ở cùng với cậu.
Đương nhiên, để một cô nam quả nữ cùng một nhà, Hạng Vinh cũng không phải không lo lắng, nhưng tình hình đã thế này, nếu Hạng Vinh thật sự ở lại Bạch Lâu thì hắn sẽ không động đến Tân Hân, thứ hai là cậu biết Dương Hùng trên cơ bản rất chướng mắt Tân Hân, trước mặt Hạng Vinh, hắn không chút nào che dấu sự khinh miệt đối với Tân Hân, với lại, Hạng Vinh tin tưởng Tân Hân vẫn rất thương cậu.
Và giống như Hạng Vinh đã đoán, Hạng Vinh đi rồi, công việc nhà nặng nhọc khiến Tân Hân không ngừng kêu khổ, hơn nữa Dương Hùng cũng không giống trước kia, bình thường luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, bây giờ lại liên tiếp đi ra ngoài, thường thường thỉnh bằng hữu về nhà.
Một đêm khuya, Dương Hùng lại kêu đám bằng hữu về nhà, Tân Hân chỉ biết một mình Hầu Tín, ngoài ra không biết ai cả, có thêm ba nam hai nữ, mỗi người đều mặc quần áo có mốt đang lưu hành, Tân Hân mở cửa cho bọn họ vào, liền vội vàng chuẩn bị trà nước, bữa ăn khuya, còn thức đêm chờ bọn hắn đi.
Bên trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, âm nhạc vang ầm ầm bốn phía, một mớ âm thanh hỗn loạn tiếng cười nói của nam nữ. Tân Hân thấy nhàm chán, liền đứng ngoài cửa nghe bọn hắn nói chuyện.
Chỉ nghe Hầu Tín nói: “Mấy ngày nay dù có nói thế nào anh cũng không chịu đi ra ngoài, Tiểu Liễu nhi còn đoán anh đang nạp thiếp, thu tính tình ở nhà bồi nữ nhân, dù nói thế nào, cũng không chịu dẫn ra mắt cho mấy anh em mở mang tầm mắt.”
Lại nghe một nữ nhân giọng nói tức giận nói: “Em cũng sớm đến đây nhìn một lần rồi, trong tòa nhà này, ngoài trừ một nữ nhân ra mở cửa cho chúng ta thì không hề có người khác, Hùng ca hiện tại không phải đang thích lão bà kia chứ?”
Dương Hùng nói: “Đương nhiên không phải cô ta.”
Một giọng nữ khác: “Cô kia cũng già quá mà, cho dù cô ta có trẻ thêm vài tuổi, bất quá cũng là nhị lưu dáng người, tam lưu tướng mạo, khí chất suy tàn, Hùng ca quen toàn người cao quý, lấy con mắt nào mà coi trọng cô ta, em thấy cô ta không xứng xách giầy cho Hùng ca chúng ta.”
Tiếp theo cả phòng cười phá lên.
Dương Hùng thở dài một hơi: “Có lẽ người tôi xem trọng không bằng cô ta nữa là, người đó nhất lưu dáng người, nhị lưu tướng mạo, căn bản không có khí chất.”
Hầu Tín nói tiếp: “Anh không phải thầm mếm Lộ Tây chứ, em thấy người anh tả giống cô ta y đúc.”
Vừa nói xong nữ nhân kia đã hét chói tay nói: “Anh mới không có khí chất đó, xem ta đánh ch.ết anh không nè.”
Lại một trận cười vang dội
Tiếng cười trong phòng không ngừng, Tân Hân đứng ngoài phòng tức giận đến phát run, nếu bọn hắn cười nhạo quần áo, kiểu tóc, có lẽ Tân Hân còn cam chịu, ai bảo cô sinh ra trong cảnh bần hàn. Nhưng mà, bọn họ tự nhiên lại đem dáng người, tướng mạo, khí chất mà Tân Hân xưa nay tự hào ra cười nhạo thật là chịu không được mà, điều này khiến Tân Hân tức giận không thể bình tĩnh được. Tân Hân tự đánh giá chính mình: cho dù không khuynh quốc khuynh thành, cũng có thể khiến người khác say mê, không đến mức khiến người khác đem ra làm trò cười cho đám bọn họ.
Tân Hân âm thầm nghĩ: lẽ nào mình già rồi, bất quá chỉ hơn Dương Hùng hai tuổi thôi. Hai con nữ nhân kia thì có gì hay chứ, bất quá trẻ hơn vài tuổi, quần áo ăn mặc xinh đẹp một chút. Nếu bản thân mình mà sinh trưởng trong một gia đình giàu có, hoặc có thể tiến vào một gia đình giàu có, có tiền ăn mặc trưng diện, nhất định có khí chất hơn hẳn mấy ả. Trong lúc nhất thời, Tân Hân thật sự rất muốn câu dẫn Dương Hùng, dùng điều này để chứng minh mị lực của bản thân, bày ra tia ác khí.
Bất quá chỉ có thể tưởng tượng, Dương Hùng xưa nay tính tình tàn bạo, bình thường không hề liếc nhìn Tân Hân dù chỉ một lần, Tân Hân cho dù lúc này có tà tâm, cũng không có can đảm.