Chương 6
Hạng Vinh dọn ra ngoài khoảng chừng một tháng, thì cơn giận với Tân Hân cũng tiêu bớt, bắt đầu đau khổ. Một ngày nọ, Hạng Vinh dọn dẹp căn phòng nhỏ thật sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, buổi chiều lén lút gọi Tân Hân đến. Tân Hân vừa thấy, phòng tuy rất nhỏ, nhưng thật ấm áp, rất có không khí gia đình, liên tưởng đến những cơn giận dữ phải chịu khi ở Bạch Lâu, liền cảm thấy dao động. Thấy Hạng Vinh đưa ra yêu cầu lần nữa, thì Tân Hân rốt cuộc cũng đáp ứng rời đi Bạch Lâu, đến đây ở cùng Hạng Vinh.
Hạng Vinh mừng rỡ, cách mạng rốt cuộc cũng thành công. Vợ chồng son “ôn tồn” cả buổi chiều, cuối cùng Tân Hân quyết định đêm nay trở về dọn một chút đồ đạc, rồi cáo từ Dương Hùng, ngày mai sẽ dọn đến đây.
Thật không ngờ Hạng Vinh chỉ có thể cao hứng một đêm, ngày hôm sau liền bất ngờ thay đổi. Tân Hân gọi điện thoại đến, kiên quyết không muốn dọn ra khỏi Bạch Lâu, cho dù Hạng Vinh nói thế cũng vô ích, không chịu quay lại.
Hạng Vinh thực sự buồn bực, buồn bực giằng co một thời gian thì cảm thấy không ổn, vì Tân Hân bắt đầu trốn tránh Hạng Vinh, không chịu gặp Hạng Vinh.
Hạng Vinh ẩn ẩn cảm thấy có vấn đề gì đó, cậu xem xét từ đầu đến cuối, Hạng Vinh tính toán, đầu mỗi tháng, Dương chủ tịch của công ty Hoành Đạt sẽ chủ trì hội nghị thường kỳ, Dương Hùng nhất định phải đến, không có ở nhà, mà trùng hợp ngày đó Tân Hân không đi làm, nên Hạng Vinh quyết định ngày đó sẽ quay lại Bạch Lâu, tìm Tân Hân nói chuyện rõ ràng.
Hôm đó, Hạng Vinh về Bạch Lâu, mật mã cửa chính vẫn không đổi, cho nên Hạng Vinh thuận lợi đi vào sân, vừa bước vào liền nhìn thấy, khiến Hạng Vinh hoảng sợ, cậu mới đi có một tháng, Bạch Lâu lại biến thành như vậy sao: giàn bên ngoài thì hoa điêu diệp tàn, bên trong nhà thì một đám lộn xộn nơi nơi đều là quần áo, báo chí quăng lung tung, phòng ăn thì một bàn đây chén bát hỗn độn. Hạng Vinh về thì nơi trước tiên đi đến là căn phòng nhỏ mà cậu và Tân Hân ở, trong phòng không có bóng người, trên giường, trên bàn đều phủ một lớp bụi mỏng.
Hạng Vinh chậm rãi tiêu sái đi lên lầu hai, run rẩy đẩy cửa phòng ngủ của Dương Hùng, cửa không khóa, Hạng Vinh đã thấy được cảnh mà cậu vẫn luôn sợ hãi nhất: Tân Hân mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ thẫm, nằm trên chiếc giường lớn của Dương Hùng, đang ngủ rất say.
“Tại sao cô lại có thể như vậy hả!” Hạng Vinh rống giận, Tân Hân đang ngủ say bị đánh thức. Tân Hân đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, nhưng nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, cô trước nay không hề sợ Hạng Vinh, cho dù hiện tại bị nắm bằng chứng hồng hạnh trèo tường thì cô cũng không hề sợ Hạng Vinh. Tân Hân chậm rãi đứng lên, tư thế mặc dục bào tao nhã, sau đó bình tĩnh nói: “Hạng Vinh, tình yêu của chúng ta đã hết rồi, nếu như nói tình cảm lúc đó giữa chúng ta được gọi là tình yêu. Em đã tìm được người có thể chân chính yêu em sau này. Chúng ta ly hôn đi.”
Hạng Vinh bị chọc tức, im lặng nửa ngày mới nói: “Cô là nữ nhân lẳng lơ hay sao, cô làm như vậy thật sự… khiến tôi thất vọng!”
Tân Hân nói: “Thật xin lỗi anh, làm người trước tiên không thể làm … thất vọng chính mình. Hiện tại chính là tình yêu chọn em, cuộc sống tốt đẹp tìm đến em, em cũng không còn cách nào. Xem như chúng ta có một thời gian làm vợ chồng, chúng ta hảo tụ hảo tán đi, em nhất định không bạc đãi anh.”
Hạng Vinh căm giận nhìn Tân Hân, nhất thời tức giận cũng không biết nói cái gì cho đúng, cậu rất muốn đánh Tân Hân một đấm, nhưng cuối cùng vẫn không thể ra tay, cậu xoay người lao ra khỏi Bạch Lâu, phóng thẳng đến công ty Hoành Đạt.
Hạng Vinh tức sùi bọt mép, đi thẳng một hơi đến tòa nhà Dương Hùng đang công tác, vào đại sảnh xa hoa, trực tiếp hỏi nhân viên tiếp tân Dương Hùng ở tầng mấy.
Nữ tiếp tân trường hợp gì mà chưa từng gặp qua, không hề bị cơn tức giận của Hạng Vinh dọa sợ, cô vẫn lạnh lùng mình quần áo nghèo nàn của Hạng Vinh, hỏi thật chuyên nghiệp: “Tiên sinh họ gì, xin hỏi có hẹn trước với Dương quản lý không ạ?”
“Không có hẹn trước, cô nói với hắn có Hạng Vinh tới tìm hắn!” Hạng Vinh vẫn hầm hầm nói, nhìn tới lui, có hơn năm tên bảo an, đang chờ động tỉnh.
Nữ tiếp tâm gọi một cú điện thoại, nói vài câu, mây đen trên mặt biến chuyển, mỉm cười nói với Hạng Vinh: “Dương quản lý đã họp xong, hiện tại mời tiên sinh đi lên, đi thẳng quẹo phải đến thang máy, Dương quản lý đang chờ ngài ở tầng 12.”
Hạng Vinh vội vã đi thẳng đến thang máy, nữ tiếp viên trong lòng nghĩ thầm: người này bộ dạng hung dữ như chủ nợ, nghe khẩu khí của Dương Hùng lại giống như báu vật hàng vạn dollar từ trên trời rơi xuống, thật sự không thể nhìn người qua tướng mạo, cũng không thể đoán ý định của anh ta qua biểu tình, nữ tiếp tân trong lòng âm thầm hổ thẹn, mất vài năm mới hiểu được câu này.
Hạng Vinh vừa ra khỏi thang máy, liền thấy Dương Hùng đứng đó đón y, Hạng Vinh nhìn Dương Hùng như kẻ thù gặp mặt, đỏ mặt tía tai; Dương Hùng lại nhìn Hạng Vinh như thân huynh đệ lâu ngày gặp mặt, liền đi đến trước nào là bắt tay, rồi ôm, duy có hôn thì miễn bàn, hành lang nhiều người qua lại, Hạng Vinh dễ gì cho hắn làm càn, nên hắn đành phải chịu đựng.
Dương Hùng không nhìn sắc mặt, chỉ biết nhiệt tình lôi kéo Hạng Vinh nói: “Thật không nghĩ cậu lại đến mình tôi, bên ngoài nóng lắm, nhìn đầu cậu đầy mồ hôi kia, lần sau muốn đến cứ gọi điện, tôi lái xe đến đón cậu. Cậu muốn uống gì, tôi nói bí thư đem lên.”
Hạng Vinh không nói gì, đi theo Dương Hùng vào văn phòng của hắn, nhìn bốn phía yên tĩnh, thì vung tay, hất Dương Hùng một cái khiến hắn ngã trên mặt đất.
Hạng Vinh hai tay nắm chặt, mắt rưng rưng, giận dữ hét Dương Hùng: “Có người nào khi dễ người khác như vậy không hả? Tại sao anh lại khi dễ tôi như vậy!”
Dương Hùng ngẩng đầu nhìn Hạng Vinh liếc mắt một cái nói: “Cậu đến đây là vì Tân Hân sao?”
Hạng Vinh: “Họ Dương kia, anh không phải là người, hôm nay cái mạng này tôi cũng không cần, tôi liều ch.ết với anh.”
Nói xong tung quyền lao đến, Dương Hùng nhảy dựng lên tránh né, hô với Hạng Vinh: “Chờ một chút, cậu chờ một chút.”
Hạng Vinh ngừng tay, thấy Dương Hùng đi đến bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một con dao gọt trái cây lưỡi dài, Hạng Vinh hoảng sợ, hối hận bản thân để lỡ mất cơ hội tốt.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, là nữ bí thư gõ cửa tiến vào, đứng khép nép nói: “Dương quản lý, ngài không sao chứ?”
Dương Hùng cầm con dao trên tay, không thèm quan tâm nói: “Không sao, không có việc gì. Cô đi pha cho chúng tôi hai lý coffee đá bưng vào đây, tôi có chuyện cần nói với vị tiên sinh này, dù có nghe bất cứ tiếng động gì cũng không được làm phiền chúng tôi.” Tổ bí thư nhanh chóng pha coffee, đi ra đóng cửa lại, Hạng Vinh thấy con dao, trong lòng sợ hãi, muốn thừa cơ đào tẩu, nhưng hai chân lại không thể cử động, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ.
Dương Hùng đi đến bên Hạng Vinh, nhét con dao vào tay y nói: “Cậu dùng quyền đánh ch.ết tôi cũng rất mất sức, cứ dùng cái này đâm mấy cái là được.”
Hạng Vinh sợ đến mức vội vã ném con dao ra xa, từ nhỏ đến lớn cậu đều nhát gan sợ phiền phức, thường thì chỉ có cầm dao cắt thực phẩm chứ chưa từng gặp chuyện như vậy a.
Hạng Vinh ném con dao, cơn phẫn nộ lúc đầu cũng không còn. Từ nhỏ cậu đã không phải người ngoan độc, căn bản không thể ra tay hạ sát Dương Hùng, Hạng Vinh hiểu rõ, mối thù đoạt vợ của cậu e rằng không thể báo được. Cậu hận bản thân mình hèn nhát, Hạng Vinh toàn nhân mềm nhũn, ngồi trên sofa, đem mặt vùi vào hai tay, nhịn không được khóc ồ ồ.
Dương Hùng khuyên nhủ: “Đừng khóc mà.” Hạng Vinh vẫn cứ khóc.
Dương Hùng cầm khăn tay ngồi cạnh cậu, ôn nhu nói: “Nhìn cậu khóc kia, gân xanh cũng nổi lên rồi, cậu không biết cậu như vậy gợi cảm biết bao nhiêu, mỗi lần tôi tiến vào trong cậu, cậu đều cắn răng đến mức gân xanh cũng nổi lên như vậy a.”
Hạng Vinh lập tức nín khóc, giựt lấy khăn giấy lau lau nước mắt, trừng mắt với Dương Hùng: “Câu này anh cũng nói được, thật là hạ lưu.”
“Câu đó có gì hạ lưu, tôi chỉ nói sự thật thôi, nhiều câu còn hạ lưu hơn nữa, cậu có muốn nghe không?”
Hạng Vinh lập tức nói: “Không muốn nghe, chúng ta nói về chuyện của Tân Hân đi, anh thực sự thương cô ấy?”
Dương Hùng lắc đầu, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Tôi e rằng người tôi yêu chính là cậu.”
Hạng Vinh nói: “Tôi không tới đây nghe anh nói nhảm, xin anh nói nghiêm túc đi. Rốt cuộc thì anh muốn làm gì, chúng ta kiếp trước có thù oán với nhau sao chứ?”
Dương Hùng: “Đây là lời thiên chân vạn xác, tôi không biết mình say mê cậu từ lúc nào, chỉ biết mỗi ngày đều muốn ở cạnh bên cậu, sau đó tôi rất sợ, tôi chưa từng say mê ai như vậy, cho nên tôi mới thả cậu đi. Cứ nghĩ thời gian sẽ thay đổi tất cả, thế nhưng cậu đi rồi tôi lại không thể quên được cậu.”
Hạng Vinh: “Anh nói bậy, tôi chỉ là một thằng thợ sửa xe, bộ dạng lớn lên thế nào tôi tự mình biết, cái gì say mê chứ, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Dương Hùng tức giận nói: “Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai chứ! Tôi vốn là một đại thiếu gia vừa anh tuấn vừa nhiều tiền, cho đến bây giờ trên tình trường, muốn túm bao nhiêu thì có bấy nhiêu, vô luận là xinh đẹp hơn người hay cá tính xuất sắc, tôi muốn phao thì phao, muốn bỏ thì ném, cứ vậy mà tiêu sái, chưa từng dây dưa quến luyến với ai. Thế nhưng lại khẩn trương đối với cậu. Mấy ngày nay tôi vì muốn quên cậu mà mỗi ngày đều đi ra ngoài ngoạn, tôi hết tìm nam nhân thì đến tìm nữ nhân, chơi chán nữ nhân thì chơi đến nam nhân, thế nhưng bọn họ không ai giống cậu hết, có thể khiến tôi thích đến mức nghiện, bây giờ mỗi ngày không ăn cơm cậu nấu thì ăn không ngon, không ôm cậu ngủ thì không tài nào ngủ được, nghe mùi hương của cậu thì toàn thân không thể khống chế.” Dương Hùng càng nói càng kích động, tiến đến nắm tay Hạng Vinh, nhìn đôi mắt cậu, thâm tình nói: “Cậu nói thử xem, như vậy không phải tình yêu vĩ đại thì gọi là gì?”
Khi Dương Hùng thâm tình nhìn chăm chú, Hạng Vinh vẻ mặt vẫn đau khổ nói: “Vì vậy anh cũng không cần khiến vợ tôi ngoại tình!”