Chương 29
Khi bên cạnh em gái, Quân Sâm rất có dáng làm anh: “Ngày mốt đã cưới, còn như vậy”.
Hai anh em đứng cùng nhau, khí chất ngất trời thật như tranh vẽ, làm không ít hành khách vừa xuống máy bay ngoái đầu lưu luyến. A Tề tủm tỉm cười, nhìn Quân Sâm: “Anh, từ khi nào anh lại thích giáo huấn người khác như vậy? Sang Mĩ có vài tháng nhưng lại lĩnh ngộ được đến thế ư?”.
Anh ôm vai cô, sủng nịch nói: “Theo một góc độ nào đó thì chính xác là vậy”.
Chồng chưa cưới của A Tề bắt đầu giải vây cho vợ: “Vậy thì do anh thích tự ngược đãi bản thân, làm sao trách A Tề được”.
Tôi bật cười trước lời này, Quân Sâm lập tức đáp lời: “Cáp, hiện tại trông cậu hệt như đổi thai hoán cốt trở thành con người thời đại mới”.
– “Chính là như vậy”. Tiễn Vĩnh bắt tay chào hỏi Quân Sâm, sau đó lại bắt tay tôi, “Chấn Hàm, cảm ơn cậu đã về dự hôn lễ”.
A Tề không hài lòng với những lời này. Nàng kéo tay tôi, “Chấn Hàm cũng là anh em, anh khách khí như vậy làm gì? Anh ấy vốn chắc chắc phải có mặt tại hôn lễ, đúng không?”.
Cảm giác trùng phùng quả thực hạnh phúc, nhưng tôi cũng không khỏi bất an trong lòng. Ngươi chuẩn bị tốt rồi sao, Đỗ Chấn Hàm? Sẽ thế nào nếu công khai thân phận tình nhân của tôi và Quân Sâm, sẽ thế nào nếu chấp nhận đối phương là người yêu nổi danh của mình; sẽ ra sao nếu tiếp tục im lặng để anh tiếp tục tỏa sáng. Tôi phải làm thế nào mới tốt? Rốt cuộc tư thái, vị trí nào mới có sức thuyết phục nhất? Như thế nào mới thuyết phục được mọi người mà không mất thể diện? A, xem ra đời này không ai có thể giải được lời đố này hoàn hảo nhất.
Dọc đường về nhà tôi có chút không an lòng. Xe đã lên đến lưng chừng núi, quang cảnh hai bên đường vắng lặng. Nơi này không ồn ào phồn hoa như trong nội thành, người nhà họ Hoắc có thói quen tận hưởng cuộc sống tĩnh lặng hơn.
Xuống xe, tôi nghe Quân Sâm và A Tề đang phiếm chuyện: “Đường sá Mĩ Quốc có khác bên mình không?”.
– “Không khác lắm, nhưng anh cũng đã học một khóa lái xe bên ấy”.
– “Vậy được rồi”. Sau đó A Tề nhẹ nhàng mà tự nhiên hỏi han, “khi nào thì anh mới công khai bạn gái a? Bạn học của em ở Mĩ cứ gọi điện về quấy rầy, nói việc anh thổ lộ trên TV quả thực dọa người”.
Quân Sâm cười: “Cái kia a…”. Anh quay đầu nhìn tôi liếc mắt, tôi cúi đầu chăm chỉ nhìn sàn nhà.
Hiếm khi ngại ngùng như vậy, nhưng Tiễn Vĩnh đã nhanh chóng bỏ đá xuống giếng: “Tình nhân bí mật của Hoắc Y Sâm đã có dấu hiệu bị truyền thông truy lùng ra. Trước mắt, tin tức đã lan từ Seattle đến Los Angeles, sau đó tin đồn cũng trải dài từ Mixixipi đến Miami”.
Đôi vợ chồng sắp cưới cùng chung mối thù cười thành đoàn, Quân Sâm giả vờ tức giận: “Tin đồn có truyền qua bờ Đại Tây Dương cũng không liên quan đến cậu”.
– “Anh còn làm em tưởng, cuối cùng có thể tr.a ra chút manh mối gì … Đúng rồi! Anh trai thân yêu của em trở thành phát ngôn viên quốc tế, nghe qua thật khiến người ta hưng phấn”. A Tề cố ý khoa trương nói, một bên mở đường dẫn mọi người vào phòng khách, “việc này cũng không phải quá kinh thiên động địa sao?”.
Người làm được đào tạo kĩ càng ra giúp chúng tôi giở hành lí, mang thẳng vào phòng riêng.
– “Không thể tin được, nam nhân xuất ngoại mà chỉ mang một giỏ đồ”. A Tề nhìn túi hành lí giản dị của chúng tôi, “hai người nên nhìn xem khi Alan Trần xuất ngoại thì phô trương thế nào mới được”.
– “Người đó là ai?”. Tôi nhẹ giọng hỏi.
Quân Sâm nhếch miệng: “Là một diễn viên nổi tiếng chơi bời trác táng”.
– “Bất quá, hai người quay về là điều khiến em vui nhất”. A Tề quay đầu nhìn chúng tôi, tươi cười, “hai người đều là anh của em”. Nàng ôn nhu ôm tôi và Quân Sâm, “chào mừng về nhà”.
Sau đó nàng thực sự cao thấp đánh giá tôi một phên, tấm tắc khen: “Em cam đoan trong hôn lễ, Chấn Hàm sẽ là đối tượng được các bà các cô chú ý nhiều nhất”.
– “Cậu ấy lúc nào chả được chú ý nhất”. Quân Sâm cư nhiên lại nói mát, sau đó một phen choàng vai tôi, kéo lên lầu. Lưu lại một đôi con ngươi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, “bọn anh đi tắm rồi thay đồ đã”.
Tiễn Vĩnh lúc này mới tốt bụng đề nghị: “Ba và dì Chương đều đang dự tiệc khánh thành khách sạn, hôm nay hai người không cần hầu hạ trưởng bối. Đi ngủ một giấc đi, khi nào tỉnh dậy nói sau”.
Đích xác tôi cần ngủ một giấc, múi giờ làm tôi chưa thích nghi kịp. Quân Sâm sau khi về phòng mình không lâu, đã đến gõ cửa phòng tôi, tôi đứng chắn sau cửa không cho anh vào: “Tìm em?”.
Anh cười rất có ý tứ: “Vừa về đến nhà, em thật không cho anh vào cửa?”.
– “Phòng anh ở bên kia”. Tôi hất cằm.
– “Biết”. Anh cư nhiên giở trò, dùng tay lôi vòng cổ tôi ra, quan sát mặt dây chuyền một lúc lâu, “cái gọi là vận mệnh của người đàn ông độc thân hoàng kim, có phải ở hôn lễ của người khác sẽ bị lôi ra ngoài thị chúng?”.
– “Anh còn có giá trị hơn em, không phải sao?”. Tôi đặt một tay lên khung cửa, canh chừng anh.
– “Anh an toàn, vì các nàng không nhắm vào anh. Nhưng em lại không như vậy, A Tề nói đúng đấy, em quả thực là quốc bảo”. Nói xong, đột nhiên nhào đến, làm tôi hoa mắt không hiểu chuyện gì. Sau đó anh ôm lấy đầu tôi, hung hăn hôn lên. Tôi đẩy anh ra, dở khóc dở cười: “Uy, anh muốn làm gì?”.
Anh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, bộ dáng rất khó nhìn: “Chắc là do mệt quá, a, anh đi ngủ đây”.
Tôi đóng cửa đuổi khách: “Anh ngủ chưa đủ a?”. Trên máy bay, vai tôi thiếu chút nữa muốn rơi ra.
– “Có em bên cạnh anh mới ngủ được”. Anh ở ngoài cửa nói xong câu này rồi cũng ngoan ngoãn về phòng.
Tại HongKong phồn hoa đô hội này, việc được nhiều người chờ mong nhất là vở kịch đám cười nhà giàu. Nếu không phải là môn đăng hộ đối, mà là một câu chuyện quý tộc cưới bình dân thì lại càng được dư luận chú ý hơn. Hoắc Quân Tề cùng Tiễn Vĩnh đều xuất thân danh gia vọng tộc, nên chuyện được mọi người chú ý cũng là tất nhiên.
Vài ngày sau đó, hai người lo chuẩn bị hôn lễ đến không còn sức lực nghĩ đến bất kì điều gì khác, người Hoắc gia cũng tất bật chuẩn bị. Cha mẹ không còn thời gian quan tâm tôi và Quân Sâm, tâm tư đều đặt ở hôn lễ, giám sát chặt chẽ mọi công tác chuẩn bị. Chúng tôi không ngốc, cũng không phải không biết xấu hổ mà cắt ngang mối quan tâm của người khác. Bởi vậy cả hai đều im lặng nhàn nhã đợi chờ, thậm chí còn trốn một ngày cũng nhau đi đánh tennis và ăn đồ Malaysia. Trên đường về, đi qua khu trung tâm, Quân Sâm nhìn thấy một món đồ nội thất, thế là nhất định phải mang về cho A Tề rồi mới đi chơi tiếp.
Thực ra, tôi không có quá nhiều cơ hội khám phá HongKong từ trước đến giờ. Nên khi quay lại, cũng cảm thấy không quá tận hứng. 10h đêm, Quân Sâm kéo tôi về khu trung tâm lần nữa, tùy tiện chọn một quán bar trang trí không tồi. Cả hai ngồi bên quầy bar, gọi một chai Whisky.
Câu đầu tiên khi cùng anh chạm cốc, tôi nói: “HongKong vẫn là xứ sở tự do”.
– “Ai theo chủ nghĩa hưởng thụ cũng đều nói vậy”.
– “Tận hưởng niềm vui trước mắt cũng không có gì không tốt, đúng không?”. Tôi cười nhẹ, dừng lại ở ánh mắt vẫn trong trẻo trong bóng tối mờ ảo kia.
– “Những lời này không giống em chút nào”.
– “Em hiện tại không thể nói gì khác”. Tôi hiểu anh muốn nói gì.
– “Nếu chúng ta cái gì cũng không quan tâm, có phải hay không sẽ tiếp tục bình an vô sự?”.
– “Đúng vậy”. Tôi tựa tay lên lưng ghế, “nên em không đành lòng nói”.
– “Được, vậy đừng nói nữa”. Lời này của anh cũng không phải buồn bực, “nếu biết không ai may mắn cả đời, chúng ta chỉ có thể lừa gạt chính mình, để không thương tổn đến người khác”.
– “Chắc không?”.
Anh cuối đầu suy nghĩ vài giây: “Đúng, chắc chắn”.
Tôi gác một tay lên trán, cảm giác nơi đó bắt đầu ẩn ẩn đau. Những vui sướng cùng hưng phấn vừa rồi bỗng hóa hư không, tôi bắt đầu sầu não đến tuyệt vọng, cư nhiên …. chúng tôi đồng thời đều cố tìm đường lùi. Cả hai cùng tìm lối thoát, cuối cùng lại cùng nhảy vào vực sâu không đáy. Nhưng hạnh phúc hiện tại cùng bầu không khí náo nhiệt chung quanh lại không ngừng nhắc nhở chúng tôi, không cần tiếp tục bước đến. Bảo vệ hiện tại đã là một thành công. Nhưng phòng tuyến này cũng không bền chắc như vậy, phần lớn thời điểm nếu muốn bình an vô sự mà vượt qua, thì cách tốt nhất là che giấu.
Nửa đêm, mẹ đột nhiên giành hơn 10 phút đến an ủi tôi.
– “Vừa cùng A Sâm ra ngoài?”.
Tôi quả thực đang rầu rĩ, nhưng vẫn tận lực phấn chấn: “Ân, tùy tiện ra ngoài một chút”.
– “Nghe nói bên Mĩ con và A Sâm sống rất hòa thuận, thật làm cha mẹ kinh hỉ”. Mẹ mỉm cười ôn nhu, “Chu bá bá của con đang trên máy bay, ngày mai sẽ về đến đây”.
Tôi nghĩ mục đích của mẹ vẫn là hỏi thăm “tình hình” con trai, nên nàng mở lời cũng không khác gì những lần trước: “Con có ý định gì với Trương tiểu thư không?”.
Xem ra vẫn là mẹ thần thông quảng đại, tin tình báo lúc nào cũng chính xác như vậy. “Con không có lí do giữ ai lại bên mình”.
– “Đó là do con không nghĩ yêu mới không giữ lại a”. Mẹ có vài phần chắc chắn: “Mẹ biết con trọng tình, nếu không gặp người thích hợp con sẽ không miễn cưỡng. Nhưng mẹ là mẹ con, nên cũng chỉ muốn con tìm một người hợp với mình, nếu con thích mẹ nhất định sẽ thích”.
– “Con sẽ cố gắng”. Đột nhiên tôi cảm thấy nội tâm run rẩy dữ dội.
– “Mẹ là trưởng bối nên cũng không quản được nhiều”. Nàng phất tay rời đi, “Hoắc gia vì hôn lễ lần này, cả ngày mẹ đều phải đi tiếp khách khắp nơi. Tốt xấu gì mẹ cũng phải xuất hiện, nên mệt không chịu được. Dượng con còn muốn diễn thử hôn lễ. Đợi đến khi con kết hôn, chắc chắn mẹ sẽ thuộc không thiếu nghi lễ nào”.
Viễn cảnh tựa hồ có chút tuyệt vời, nhưng nếu có ngày đó, mẹ có thể vui sao?
Cuối cùng ngày quan trọng nhất cũng đến, Hoắc gia cả nhà nô nức. Mà kĩ năng sắp xếp, tổ chức hôn lễ của mẹ đều làm già trẻ một nhà kính nể. Lúc này đây, Hoắc tiểu thư đã rất hòa hợp với mẹ tôi, bởi vậy hai người khi đứng chung nhìn rất hòa thuận. Mẹ vì thế mà thật cao hứng, được một người mở lòng đón nhận, tất nhiên ai lại không thỏa mãn.
Hôn lễ cử hành tại biệt thự trên núi. Hôm ấy trời trong xanh, sân khấu ngoài trời cũng đã hoàn thành xong. Thậm chí từng thảm cỏ cũng được cắt xén tỉ mỉ, từng khóm hoa cũng được chắm chút kĩ càng. Cô dâu chú rể xuất hiện chỉnh tề, khung cảnh hệt như trong các bộ phim điện ảnh. Mọi người ai cũng háo hức chờ đón, một ngày dài như vậy, cơ hồ ai cũng mong mau đến tối để nhanh chóng hoàn thành hôn lễ.
Ánh đèn phố thị vừa lên, bên này nến cũng đã sẵn sàng. A Tề diện một kiệt tác váy cưới tinh tế bước lên thảm đỏ, nhìn nàng đẹp hệt một đóa sen. Mà nam nhân Tiễn Vĩnh khờ khạo kia, lúc này lại tỏa sáng như vương tử.
Chu Tình là phù dâu, nàng vận một bộ váy vàng nhạt, tuy không nổi bật như cô dâu, nhưng cũng xinh đẹp tuyệt vời.
Trưởng bối gặp mặt vô cùng thân thiết, Hoắc Lai Sĩ nhìn thấy hai đứa con đầy tự hào, mẹ nghe người khác tán thưởng con mình nên cũng thực tự hào. Bữa tiệc do một đầu bếp người Pháp nổi danh đảm nhiệm, thực đơn cũng đều là bào ngư vi cá, cá trứng muối – thật là những món ăn quý tộc. Tôi dù đã quen với những thứ xa xỉ này, nhưng lại không cách nào thưởng thức.
Thân phận đặc biệt khiến tôi trở thành tâm điểm bàn tán. Rất nhiều khách mời chủ động đến bắt chuyện cùng tôi. Mà Quân Sâm còn đang bận chiêu đãi khách, tất nhiên cũng không thể quản hết chuyện trong hôn lễ, mà tôi lại không tránh được những nghi thức xã giao này. Hôm nay anh thực sự tỏa sáng, một thân lễ phục sâm màu khoác vào thân hình cao ngất, tư thái quý phái mà thong dong, làm mọi người xung quanh đều ghé mắt thưởng thức. Tôi biết anh cũng không thích xã giao quá nhiều, nhưng vì em gái, nên cũng cố phối hợp.
Nửa giờ sau vũ hội bắt đầu, Chu Tình thay đổi y phục, mỉm cười đi về phía tôi: “Có thể mời anh nhảy với em 1 bản được không?”.
– “Rất vinh hạnh”. Tôi dìu nàng đến sàn nhảy, nàng là bạn nhảy thứ 5 của tôi trong đêm nay, có lẽ người khác nói không sai, nữ nhân lúc nào cũng nhắm vào tôi. Nhưng tôi thường không quan tâm đến vấn đề này, hiện tại lại gặp gỡ Quân Sâm, tôi tựa hồ trở nên miễn nhiễm với tình cảm yêu đương nam nữ.
Tôi và Chu Tình nhảy cùng nhau, tất nhiên không tránh được ánh mắt mọi người. Lúc sau không chỉ một người đến mời tôi nhảy cùng, làm tôi thực sự nhức đầu.
Hôm nay tôi được gặp nhân vật thần bí — Tống Khải Sơn, chủ tịch tâm đoàn Thái Hoa, anh họ của Hoắc Lai Sĩ. Ông là doanh nhân nổi tiếng thế giới. Hôm hôn lễ mẹ, tôi không được gặp nhân vật truyền kì này, nghe nói lúc ấy ông đang bận công tác tại Đông Âu, mà lần này, ông không thể không tham dự.
Tuổi tác ông không cách biệt lắm với Hoắc Lai Sĩ, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại có chút hòa ái cùng ý tử thăm hỏi hàm xúc. Nhiều năm kinh nghiệm trên thường trường đã tôi luyện khí chất sắc bén, cương chính mà không dữ dội, nhưng cũng không quá dễ dàng tiếp cận ở ông. Tôi đặc biệt chú ý ông, bởi vì thái độ ông đối với Quân Sâm lúc nào cũng là thưởng thức cùng coi trong. Ông vẫn hi vọng tương lai Quân Sâm sẽ tiếp nối cơ nghiệp Thái Hoa.
Quân Sâm trước có có vài lần đề cập đến người bác này, lúc ấy tôi không để tâm lắm, dù sao Quân Sâm cũng là người lựa chọn số phận của mình. Nhưng hiện tại tôi không lạc quan như vậy, Thái Hoa là một tập đoàn hàng đầu, mà vị bác này rõ ràng luốn có thói quen nắm giữ tất cả, tất nhiên sẽ không cho phép con cháu làm trái ý mình. Quan điểm này của tôi đã được chứng minh trong “sự kiện ngoài ý muốn” diễn ra hôm sau.
Vốn không nghĩ bão táp đến mau như vậy, cơ hồ không cho chúng tôi có thời gian hô hấp. Mọi chuyện phát sinh khi chúng tôi tạm thời không muốn quấy rối phút giây vui vẻ của mọi người, không ngờ sau khi công khai mọi chuyện, những chuyển biến lại là một đòn chí mạng với cả hai.