Chương 30
Hơn 9h, buổi vũ hội chỉ mới đi được nửa thời gian, Quân Sâm vất vả lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, vì thế bèn lẻn ra ngoài hít khí trời. Anh dùng ánh mắt bảo tôi cùng đi, kết quả tôi phải đi đến phòng nghỉ trên lầu 2 cùng anh. Anh cần về phòng thay y phục nhẹ nhàng hơn. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, có thể nói, mọi thành viên gia đình hôm nay đều đã cạn sức.
Lầu 2 có đến 6 gian phòng nghỉ cho khách, trước của đều có biển, hai mặt lần lượt ghi “đừng quấy rầy” và “mời vào”. Cuối cùng tôi chọn bừa một gian, vừa ngồi trên sô pha chưa đến 10 phút, Quân Sâm đã đi vào. Nhìn thấy trong phòng chỉ có tôi, anh liền lộ ra nụ cười thoải mái, sau đó chậm rãi thong thả đến trước mặt tôi.
– “Em có muốn xuống vườn không, ngoài đó nhiều không khí hơn”.
– “Bảo em lên đây rồi lại chưa nghỉ được chút nào”. Tôi đứng lên.
Anh tùy ý vuốt mái tóc gần đây có chút dài, một bên nắm tay tôi, một bên sờ mặt tôi: “Sao nhìn em lại có vẻ mệt hơn cả anh? có lầm hay không?”.
– “Lâu rồi không dự vũ hội, nên có chút lụt nghề rồi”.
– “Đừng đùa! Anh thấy em vì nhảy mới mệt thế này đấy! Kĩ thuật thượng thừa, nổi bật nhất đêm nay là em, Đỗ tiên sinh”. Anh không khách khí vừa trêu chọc, vừa phản bác tôi.
– “Quá khen”.
– “Đêm nay em có thể nhảy bao lâu tùy thích, nhưng đừng tỏ thái độ với các thiên kim tiểu thư, miễn cho người ta dập dìu đến cửa tìm em”.
– “Anh quản được sao, nghe qua cứ như anh không rời mắt khỏi em cả đêm nay”.
– “Cũng không khác biệt lắm”. Anh cười, sau đó đi đến bên bàn rượu tùy tiện nhấp một ngụm vang. Không đợi cho tôi kịp phản ứng, anh lại một tay ôm lấy cổ tôi, nhanh chóng đem rượu rót vào khoang miệng tôi. Tôi nhất thời tránh không kịp, chỉ cảm thấy như nhập phải ma túy, đầu loạn thành đoàn, một vài giọt rượu tràn khỏi khóe miệng, chảy xuống cổ áo tôi …
Kinh ngạc đẩy anh ra, tôi thở dốc: “Đừng náo loạn, xuống dưới vườn đi”. Tôi một bên lau khóe miệng, một bên vội vàng chạy ra mở cửa, đề phòng anh lại tùy tiện làm tôi trở tay không kịp.
Anh cũng đi ra, chúng tôi nhìn nhau 5 giây, ai cũng hiểu đối phương nghĩ gì. Anh thở dài nhưng không sầu não, mà là buồn bực lắc đầu: “Quả là phiền toái, đây quả thực là mối tình khó khăn nhất của anh”.
– “Anh nói nhiều như vậy làm gì?”.
Anh vội vàng tiếp lời: “Cáp, cũng không nhiều hơn em bao nhiêu”.
Kì thật, nếu trên đời thực sự tồn tại một người như vậy. Một người không cần tôi chiếu cố, không cần tôi hứa hẹn, không cần tôi phải thay đổi bản thân nhân danh tình yêu, chỉ là một bạn đồng hành chia sẻ mọi buồn vui, khổ đau trên một đoạn đường đời. Như vậy tại sao phải thay đổi? Cảm giác phức tạp này chỉ có mỗi mình bản thân tự trải nghiệm lần đầu quả thực rất thú vị, dù có đáng giá hay không lại là chuyện khác.
Sau này, tôi thường hay nhớ đến lời phát biểu của A Tề trong hôn lễ, có đoạn nói đến anh trai mình: “Cảm ơn anh vì đã anh tuấn, trí tuệ, tài hoa hơn người đến mức làm em bị bạn học đố kị nhiều năm liền, đến bây giờ vẫn vậy. Cảm ơn anh đã cho em biết, chúng ta là một”.
Đó cũng là lí do tôi bị Quân Sâm thu hút, bất quá, bỏ qua mọi yếu tố cảm tính và thêm vào vài phần thế tục, anh thực ra chẳng hoàn mỹ như mọi người thường nghĩ. Tôi vẫn thường bới móc mọi tật xấu của anh để giải khuây, anh cũng vậy, đó là cách chúng tôi tìm thấy nụ cười khi ở cùng nhau. Nhưng khi mọi khuyết điểm của đối phương đều khiến ta có thể cười tươi hạnh phúc, thì tôi nghĩ đó là tình yêu.
Đêm hôn lễ, chúng tôi qua đêm tại biệt thự. Sáng sớm hôm sau, cả nhà Hoắc gia đều chậm rãi quay về nhà cũ nơi lưng chừng núi. Tôi và Quân Sâm mượn có muốn tìm hiểu thêm về căn biệt thự để nán lại, đỡ phải bị vây quanh bởi núi việc vặt vãnh.
– “Em có muốn bơi không? Bể bơi phía nam lâu ngày không ai sử dụng, ba không thích anh và A Tề bơi ở đây”. Quân Sâm kéo tôi ra khỏi phong, “đến đây đi, anh chưa bao giờ thấy em bơi lội”.
Khi còn học đại học, tôi là đội trưởng đội bơi lội của trường. Sau khi nhập ngũ lại được huấn luyện đặc biệt đã trở thành hướng đạo sinh có kĩ thuật bơi cao siêu. Nhưng hiện tại, ngoài bãi biển ra, tôi không quá yêu thích môn thể thao này.
– “Sao lại do dự như vậy?”. Anh thúc giục, kéo tay tôi đi ra ngoài.
Nước hồ sáng sớm thực lạnh. Khởi động qua loa, thay bộ đồ bơi đen Quân Sâm vừa đưa, tôi thả lỏng người lao xuống nước. Bơi được vài vòng, cảm giác lại bắt đầu hưng phấn như khi còn đại học. Tôi ngoi lên mặt nước vẫy vẫy đầu, thấy Quân Sâm còn cười hì hì đứng trên bờ, thân thể xinh đẹp kí trong nắng sớm lại càng tuyệt mĩ, tôi nhịn không được cũng mỉm cười thưởng thức.
– “Đứng ngốc ở đó làm gì? Đừng nói với em anh sẽ không bơi?”
– “Lúc nhìn thấy em bơi, anh bắt đầu thay đổi chủ ý”. Anh thế nhưng lại nhàn nhã nằm trên ghế bố, chăm chú nhìn tôi.
Tôi bất đắc dĩ, cũng không biết anh đang suy tính gì, đành phải ngoan ngoãn hòa nhã nói: “Làm sao vậy? Hâm mộ em rồi a?”.
Anh nhàn nhã nhấp ngụm đồ uống, sau đó nói: “Bộ dạng em lúc bơi nhìn rất thích”.
Tôi lắc đầu, lên bờ ngồi ngay ghế bên cạnh anh: “Là anh đề nghị đi bơi trước, nhưng sao lại không xuống nước?”.
– “Bộ dáng bơi lội vừa rồi của em, gợi cảm muốn ch.ết”. Anh tiếp tục cố đông cố tây mà nói.
– “Anh đang nói loạn thất bát tao cái gì a”. Da mặt bắt đầu nóng lên, nghe anh nói thế tôi cũng có chút ngượng ngùng, “rốt cuộc anh có bơi hay không?”.
– “Anh chỉ muốn nhìn em bơi”. Ngữ khí anh bình tĩnh đến quái dị, hệt như người đứng ngoài cuộc, cảm giác này làm tôi có chút bất an.
– “Được”. Tôi lần nữa xuống bể bơi, “em bơi cho anh xem, đến khi anh chịu xuống nước mới thôi”. Tôi nhảy xuống nước trong ánh nhìn có chút khó hiểu của anh.
Tôi một phen vùng vẫy khắp hồ, từ bơi tự do, bơi sấp cho đến bơi ếch, tôi mặc kệ thời gian, cũng không muốn nghỉ ngơi. Thẳng đến khi tứ chi vô lực, hơi thở hỗn loạn vẫn không dừng lại, tôi đang muốn khám phá cực hạn của bản thân. Mà người kia lại rất ngoan cố, nên tôi phải so độ ngoan cố với anh mới được.
Tầm mắt tôi bắt đầu mơ hồ, xoang mũi vài lần uống nước, thập phần khó chịu. Thẳng đến khi tôi mơ hồ nghe tiếng người nọ gọi: “Chấn Hàm, đủ rồi! Đi lên! Em mẹ nó có nghe không?!”. A, tựa hồ như đang nổi giận.
Tôi không còn sức đáp lời anh, tay chân rất nhanh mất kiểm soát. “Shit!”. Hiếm khi nghe anh chửi bậy, sau đó là tiếng nhảy xuống nước, anh bơi về phía tôi. Tôi mệt mỏi nở nụ cười, anh giữ chặt lấy tôi, sau đó cả hai cùng bơi về bờ.
– “Em phát điên cái gì?!”. Lần đầu tiên anh không che giấu cơn thịnh nộ mà hét to, một bên đưa tôi về ghế, sau đó lấy khăn lau người. “Em muốn làm gì? Muốn tự ch.ết đuối trong bể bơi nhà mình? Nghe có hài hước không?”.
– “Sao lại để em ở trong nước lâu vậy, ân?”. Tôi thản nhiên giương khóe môi, cũng không tức giận, cũng không phải vì vui mứng khi thoát nạn. Tôi chỉ muốn biết vì sao Quân Sâm kiên quyết không xuống nước, trước kia anh luôn là người phóng khoáng, thích gì thì làm nấy. Chưa bao giờ lại cổ quái như vừa rồi, có thể nói không khí HongKong rất dễ làm người ta hiện nguyên hình.
Anh đột nhiên ngồi xuống cạnh ghế tôi, nhẹ nhàng lau người tôi, từ ngực, đến tai rồi mặt. Tôi lẳng lặng tựa vào anh, dù lo sợ có người nhìn thấy, nhưng vẫn không đẩy anh ra, chỉ nghe anh nhẹ giọng nói: “Vừa rồi em tùy tiện như vậy để làm gì chứ?!”.
– “Em chỉ muốn anh bơi cùng em”.
– “Không ngờ em cũng có lúc điên như vậy”.
– “Đại khái là do lây bệnh điên từ anh”.
Anh than nhẹ một tiếng, chậm rãi nhìn tôi, sau đó thô lỗ nắm tay tôi: “Thật xin lỗi, anh sợ nước”.
– “Vậy còn nhất định kéo em đến hồ bơi làm gì?”.
– “Anh thích tự ngược đãi bản thân không được a?”.
– “Quân Sâm!”. Giọng nói tôi bắt đầu nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.
– “Em không muốn nghe đâu”. Vẻ mặt anh đột nhiên hiện lên một tia thống khổ.
– “Với em mà anh còn muốn giấu diếm sao?”.
Anh cúi đầu: “Anh chưa từng nói qua… anh có một người anh họ, trước kia anh rất sùng bái người này, cảm giác không có việc gì anh ấy không làm được. Năm anh 15 tuổi, có một lần cả gia đình cùng nhau ra biển chơi, ngày đó thời tiết không tốt, anh lại thách thức anh họ xuống biển bắt cá. Anh ấy chỉ hơn anh 2 tuổi nên nhận lời thách thức. Nước biển rất lạnh, chưa đến 5 phút sau, anh họ đã bị chuột rút. A Tề thấy anh ấy giãy dụa giữa biển liền khóc lớn lên, anh nhảy xuống biển muốn cứu anh họ. Nhưng lúc ấy lại có gió, sóng biển đánh rất mạnh nên cuốn anh ra khỏi bờ. Hai giờ sau, đội cứu hộ bãi biển mới tìm thấy thi thể, lúc ấy, trên người đã toàn là vết thương do cá rỉa, máu cũng ngưng tụ khắp người. Anh thủy chung không quên được thần thái bình thản của anh ấy, trong mơ cũng cũng thường thấy anh họ…”.
Hốc mắt anh phiếm hồng, hít sâu một hơi, tựa hồ anh cần thêm chút không khí mới có thể tiếp tục: “Lúc ấy kì thật anh hi vọng mình là người bị cuốn đi, như vậy sẽ không phải đối mặt với ánh mắt cùng những lời oán hận của dì sau này. Trong nhà sau đó mỗi ngày mỗi loạn, thẳng đến khi cha mẹ anh li hôn. Kì thật, anh mới là người mang đến xui xẻo cho người khác. Anh biết nói như vậy thực khoa trương, nhưng anh vẫn luôn tự trách…. Đến giờ, chỉ cần nhìn thấy nước anh liền lạnh người”. Anh cười nhẹ một tiếng rồi nhìn tôi, “Anh vừa rồi cũng như vậy, có lẽ em không biết anh sợ nước, nhưng cuối cùng anh vẫn thật khiếp đảm”.
Đây là khúc mắc của Quân Sâm, khó trách anh luôn có cảm tình với hướng đạo sinh, khó trách anh đột ngột vội vàng cùng tức giận khi thấy tôi nhảy xuống nước. Tôi có chút áy náy, cảm thấy không nên khơi dậy vệt thương trong lòng anh. Nam nhân rực rỡ ló mắt trong mắt mọi người này, thể nhưng lại cất giấu trong tâm một vết thương rất sâu. Thời gian cũng không thể xóa nhòa, hơn nữa anh vẫn luôn tự trách, đến tôi cũng không thể an ủi anh.
– “Mẹ anh đang ở đâu?”. Tôi chưa từng hỏi qua vấn đề này.
Câu trả lời của anh thực làm người khác bất ngờ: “Nam Phi, hoặc Trung Phi. Lâu lắm mẹ mới liên lạc với bọn anh một lần. Em sẽ không ngờ đâu, nàng là nhà khảo cổ học. Sau khi mất con, dì bắt đầu nổi điên, ngày nào cũng đến nhà quấy rầy. Vì thế mẹ không chịu nổi, mới bỏ anh và A Tề đi đến xứ sở khác. Trước khi đi, nàng nói với anh: “A Sâm, con không thiếu thứ gì, con chỉ cần là chính mình, và tôn trọng số phận đã an bài là được rồi”. Kì thật nhưng lời này, trước kia anh không hiểu, nhưng vẫn nhớ không sót chữ nào, dù đến bây giờ anh cũng không hiểu mẹ muốn nói gì”.
Tôi đột nhiên ôm đầu anh, thấp giọng nói: “Anh quên rồi sao? Em là hướng đạo sinh, em sẽ không bao giờ để anh chìm xuống”.
Anh vươn tay ôm tôi, gác đầu lên vai tôi hồi lâu: “Như thế nào lại nhắc đến việc này, anh cũng chưa bao giờ quên….”.
Tôi có thể mường tượng ra tấn thảm kịch năm ấy, bi kịch của hai gia đình cũng không thể vãn hồi. Thế nên hôm nay, hơn 10 năm đã qua, vẫn còn một nam nhân vì thế mà rơi lệ. Rốt cuộc tôi hiểu được, tuổi thơ Quân Sâm cũng không phải hạnh phúc. Nên anh mới thích đến quán bar uống rượu, nên anh mới có biểu tình phản nghịch trên màn ảnh. Biểu tình cao ngạo, lạnh lùng chỉ là lớp mặt nạ anh mang vào, sâu trong nội tâm, anh vẫn là đứa trẻ chịu nhiều tổn thương trong quá khứ. Anh họ mất, anh cũng mất đi mẹ mình.
Mà hiện tại, tôi hiểu đoạn thanh xuân bao trùm tang thương kia của anh cũng không phải giả vờ. Anh chính là đang tìm một phao cứu sinh, nên mới sinh ra biểu tình vừa quan tâm, vừa hờ hững với sinh mệnh. Anh sợ nhất là nhìn thấy máu đổ, nên khi người mẫu bị giàn đèn đổ xuống, nỗi sợ hãi cũng thất thố nhanh chóng gợi lên nhưng kĩ ức thống khổ trong anh.
Tôi có chút cảm động, kìm lòng không đậu mà giữ chặt vai, cúi đầu hôn anh. Ngắn ngủi mà nhiệt liệt, anh ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười sáng lạn: “Thế nào? Thương cảm anh a?”.
– “Anh được nhiều người yêu mến như vậy, không tới phiên em phải thương cảm”.
– “Đôi khi, anh cũng muốn kể chuyện này cho em nghe”.
– “Nên em phải cảm ơn anh đã nói cho em”. Vừa mới nói xong lời này, đột nhiên tôi lạnh sóng lưng. Cảm giác áp bách dổ thẳng xuống đầu, tôi và Quân Sâm đều dự cảm có chuyện chẳng lạnh, quay đầu nhìn.
Bên phải hồ bơi có vị trưởng bối chậm rãi đi về hướng chúng tôi, ánh mắt ngưng trọng mãnh liệt, khóe miệng hàm chứa những uy nghiêm ai cũng thấy rõ, và cả những khí phách không ai bì nối — Tống Khải Sơn.
Quân Sâm đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng ông. Anh cũng không lùi bước, kì thật tôi biết chuyện này chỉ là sớm hay muộn, tránh cũng không được. Nhưng mọi chuyện lại đến quá đột ngột, khi chúng tôi còn chưa nghĩ ra hướng giải quyết cho mình.
– “Hai người cũng thật không làm …. cha mẹ thất vọng a!”. Những lời này như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng về chúng tôi.
– “Bác”. Sắc mặt Quân Sâm cũng có chút trắng, “Sao bác ….”.
Đối phương nghiêm khắc đánh gãy anh: “Ta có việc nên tiện đường ghé qua, không ngờ lại gặp phải chuyện quái gỡ này. Đừng nói với ta hai người thân thiết là vì tình anh em, ta còn chưa lẫn!“. Một trưởng bối từng trải, ánh mắt sẽ mãnh liệt như nhìn thấu mọi điều, “may không phải cha ngươi nhìn thấy cảnh này, không lại sinh cơn suy tim, lúc đó ngươi có hối vạn lần cũng không kịp” – dường như có mắng thế nào cũng không hết giận, “các ngươi thật không ra thể thống gì! Nếu muốn làm loạn, thì cũng đừng về nhà gây sự! Chướng khí mù mịt! Tốt nhất là nên về Mĩ đi, còn hơn ở đây làm bậy không đặt cha mẹ vào đâu! Một đám không ra gì! A Sâm, uổng cho ta từng xem trọng ngươi như vậy, ngươi thật sự dọa ta sợ ch.ết rồi!”.
Tôi thấy Quân Sâm không thể nói gì, liền từng chút tức giận. Tuy những lời vừa rồi là một đòn chí mạng, nhưng tôi biết mọi việc chỉ vừa bắt đầu. Tương lai còn phải đối mặt nhiều hơn thế, làm sao chỉ vì vài lời này mà đã tổn thương?
– “Bác Tống, con cũng nên xưng ngài một tiếng bác như Quân Sâm ….”.
Ông hừ lạnh: “Ta không chấp nhận”.
– “Chúng con có thể mang tội không thể dung tha trong mắt ngài, nhưng thực tế cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng —“.
Tống Khải Sơn phất tay đánh gảy lời tôi: “Ta không cần tưởng tượng, ta chỉ tin vào mắt mình. Ngươi không cần nói bất kì điều gì, Quân Sâm mới sang Mĩ vài ngày, trở về đã liền làm bậy! Ngươi và nó có quan hệ gì thì cả hai hiểu rõ nhất! Các người không quan tâm luân thương đạo lí sao? Lại còn muốn gây sự? Nói ta cổ hủ cũng được, nhưng ta không chấp nhận việc này. Ta cũng có quyền ngăn cản hai ngươi không được tiếp tục!”.
– “Bác”. Quân Sâm chau mày, “Trước kia có thể con làm sai nhiều thứ, nhưng việc này — con không nhận mình đã sai”.