Chương 31
– “Đây không phải việc của mỗi mình con, cũng không phải chỉ cần con không nhận sai thì không sao!”. Mỗi câu lên án, đả kích của Tống Khải Sơn đều công kích vào nơi yếu ớt nhất trong lí trí chúng tôi. Trong thời gian ngắn, mọi lí trí cũng trở nên mềm nhũn không thể chống đỡ.
May mắn là lão quản gia nhà họ Hoắc phát hiện bên này già trẻ giằng co, liền đi ra xem sao. Tiền bối cũng không muốn người khác biết chuyện, nét mặt chùng xuống, ngữ khí cũng bớt áp lực hơn, nhưng vẻ nghiêm khắc vẫn không thay đổi: “Con lêu lổng bên ngoài, dù có hư hỏng thế nào, cùng lắm người khác cũng chỉ buông một câu phong lưu thành tính. Nhưng lại có loại quan hệ này với anh em trong nhà… tốt nhất không nên cho ai biết chuyện, đây không phải là chuyện nhỏ! Trong gia tộc chúng ta, chắc chắn sẽ không ai chấp nhận và bỏ qua việc này. Hôm nay nếu ta không phát hiện ra, liệu con có bản lĩnh giấu diếm cả đời không?! Nếu ta đã biết, thì không có lí do gì ta để cho mối quan hệ nguy hiểm này tiếp tục phát triển. Ta không thể đứng yên nhìn con hủy hoại thanh danh nhà họ Hoắc, nếu ta dung túng thì sẽ có tội với tổ tông”.
Trước sau đều lấy đại nghĩa, trước sau đều nhằm vào Hoắc Quân Sâm chứ không phải Đỗ Chấn Hàm tôi. Lão gia tâm tư thâm trầm này, năm tháng vinh quang đã tạo nên một tầng bản lĩnh chắc chắn bao phủ quanh ông. Ông biết phải làm thế nào để công kích vào điểm yếu của đối phương, để áp chế mọi hành động tiếp theo của chúng tôi. Tôi nghĩ, ông sẽ không bao giờ để tình trạng “trường kì kháng chiến” xảy ra.
– “Bác, con không nghĩ mọi việc lại như bác nói…”. Vẻ mặt Quân Sâm thật bi thương, nhưng vẫn mang theo chút ẫn nhẫn.
– “Nơi này là HongKong! Các ngươi tỉnh táo lại đi!”. Ông xoay người quay thẳng đi, “phải làm thế nào chắc các người biết rõ”.
Không ngờ trò đùa dai sáng sớm này lại gây họa. Tại đây, hai đời nam nhân ưu tú nhất của họ Hoắc lại cũng nhau lôi ra những bóng ma lởn vởn trong quá khứ, tựa hồ không thể nào dung hòa nổi. Quân Sâm nghiêng người cúi nhìn hồ nước, sau đó hít một hơi thật sâu. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã có chút phiếm hồng. Biểu cảm bi thương cùng bần cùng kia làm lòng tôi có rút một trận. Dù sao hai chúng tôi cũng chưa từng nghĩ mưa bão sẽ đổ bộ phá tan bầu không khí ấm áp hiện tại không hề báo trước thế này. Nếu không phải cả hai đều cảnh giác và ăn ý chống đỡ, thì chắc chắn đã sớm bị người khác phát hiện. Dù sao, hai kẻ kiêu hãnh trời sinh này cũng chưa bao giờ gặp qua những đả kích mạnh mẽ như bây giờ.
Quân Sâm chua xót khẽ cười: “Thực sự không ổn a…”.
Tôi cũng vươn tay xoa đầu anh như cách anh từng làm với tôi: “Đừng nghĩ nhiều, ra ngoài đi dạo đi”.
Anh dùng biểu tình mờ mịt nhìn tôi: “Em không ăn sáng?”.
– “Không, em đang rất muốn ăn, hơn nữa lại muốn ăn sủi cảo. Xem như là chút an ủi cho lần về HongKong này đi!”
Quân Sâm hiểu tôi muốn nói gì, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc bước đến gần tôi, bàn tay đặt lên bụng tôi bên ngoài lớp vải: “Vóc dáng xinh đẹp như vậy, nhớ phải giữ gìn”. Đây là những lời tôi từng nói khi nhìn thấy anh ăn hải sản, nhớ đến nghề nghiệp đặc thù của anh mới không tiếc lòng tốt mà nhắc nhớ một phen. Đôi khi anh sẽ nghe theo, ví như sẽ ăn 2 phần thay vì 3 phần như thường lệ.
Không phải muốn trốn chạy hiện thực, nhưng khi gặp những áp lực ngàn cân, con người ai cũng có bản năng muốn bình tĩnh một chút. Kì thật trước kia tôi cũng không ngờ, bản thân lại có thể bình tĩnh đến nhường này khi xảy ra chuyện. Có thể bản thân đã từng suy nghĩ cách giải quyết hằng trăm, hàng ngàn lân. Nhưng khi tôi chưa nghĩ ra kế sách nào thì mọi chuyện lại ập đến, như thế thì cứ để mọi chuyện xảy ra thôi.
Ngày đó, chúng tôi không làm gì cả, chỉ thong thả lái xe quanh các cung đường đầy gió, nhìn thấy một quán cà phê nhỏ xinh thì dừng xe.
Quân Sâm nhìn tôi gọi một tách cà phê không đường liền hỏi: “Em sợ cà phê chưa đủ đắng hay sao?”.
– “Đáng tiếc, vị giác của em không nhạy đến vậy!”.
– “A…”. Anh cười, nụ cười bao hàm tư vị khác, “chúng ta có tính là đang tìm hạnh phúc trong đắng cay không?”.
– “Thiếu chút nữa là đã thành công rồi”. Tôi nâng tách cà phê nhấp một ngụm, nhíu mày. Khả năng thích ứng của tôi có vẻ còn kém hơn bản thân tưởng tượng.
– “Tiếp theo nên làm gì bây giờ?”. Anh không hề né tránh, hiện tại chúng tôi đều cần lời giải cho bài toán này.
– “Trước hết nghĩ muốn nói gì thì nói cho rõ ràng đi. Tống Khải Sơn sẽ không cho phép chúng ta tiếp tục đâu, nhưng cũng sẽ không vạch trần mọi chuyện trước mặt cha anh vào lúc này”. Với một tràng nhân danh dòng tộc ban sáng kia, tôi không thể bàng quang được. Hơn nữa, việc gọi thẳng tên tiền bối cũng là cách phản kháng đương nhiên. Người có tình cảm hẳn nhiên sẽ có lúc cả giận mất khôn. Nói sai một câu, làm sai một chuyện – đôi khi có thể phá hủy mọi thứ, nhưng cũng có khi sẽ làm mọi chuyện tốt đẹp lên.
Quân Sâm lơ đễnh nhìn người qua đường qua khung cửa, đến khi quay lại nhìn tôi đã là 2 phút sau: “Trước kia anh vẫn hay nghĩ, thế nào là tình yêu thực sự? Đến khi gặp được em, anh mới cảm giác những quan niệm của mình trước kia đều sụp đổ. Anh từng sợi hãi, sợ hãi hơn em rất nhiều. Nhưng anh vẫn tự nhủ, không cần phức tạp hóa mọi việc như vậy. Có thể anh không cần phải làm rạng danh gia tộc, chỉ cần ở bên em là tốt rồi. Nhưng mọi chuyện nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi”.
Tuy tôi thừa biết điều này, nhưng khi nghe anh nói, bản thân vẫn xao động, da đầu đã có chút tê rần. Nguyên lai bề ngoài chúng tôi trông rất thoải mái, vô tư. Nhưng sau lưng ai cũng mang theo rất nhiều bổn phận và nghĩa vụ.
Tôi vô thức duỗi thẳng lưng, tinh thần cũng không tệ như ban sang: “Em không chỉ lo cho cha anh, mà còn có mẹ em”.
– “Anh sẽ không rời xa em đâu”.
– “Em biết”.
– “Nhưng nếu bọn họ không thừa nhận quan hệ của chúng ta thì sao?”.
– “Chấn Hàm”. Anh giữ lấy vai tôi, ánh mắt thực phức tạp, “thực xin lỗi, là anh kéo em xuống bùn, vốn em…. Anh chưa từng hối hận vì bản thân đã ích kỉ giữ lấy em bằng mọi cách. Nhưng bây giờ thì anh biết mình sai lầm rồi, đây cũng không phải là cách duy nhất để được ở bên cạnh em. Là anh làm hư em, anh rõ ràng đã có thể không làm như vậy”.
– “Đây là những gì anh muốn nói với em? Thực ra, em cũng không có ý định ngăn cản … lực hấp dẫn của anh. Như vậy có thể hiểu được không?”. Ngữ khí của tôi càng về sau càng không thỏa đáng, nhưng tôi không nhịn được, “anh muốn nói, tuy anh đã thành công, nhưng chúng ta đều là nghịch tử, phải không?”.
– “Chấn Hàm, Chấn Hàm…”. Mỗi khi nghe anh gọi tên mình liên tục như vậy, tôi đều cảm giác rất xúc động. “Anh sợ mình sẽ là kẻ bất hiếu, cũng sợ bản thân sẽ đánh mất em”.
– “Nếu chúng ta yếu đuối, chắc chắn sẽ nhận lấy thất bại, anh hiểu rõ điều này hơn ai hết”. Tôi đẩy tay anh ra,“chúng ta đều là nam nhân, nguyên lai tính cách đều cứng đầu như nhau, xung đột là điều không thể tránh. Có thể chúng ta nhất thời kích động mà yêu nhau, cũng có thể vì rất nhiều nguyên nhân mà rời xa nhau. Chúng ta không có nghĩa vụ phải bên nhau suốt đời. Cuộc sống này có rất nhiều biến cố, dù chúng ta có hợp sức cũng chưa chắc đã ứng phó được. Nhưng vô luận kết quả thế nào, vấn đề là — chúng ta vẫn có thể cùng nhau đương đầu, không phải sao? Em không muốn nghe anh nói những lời yếu đuối, hoàn toàn không muốn”.
– “Với em mà nói, có phải anh không mang đến cảm giác an toàn và lòng tin?”. Vẻ mặt anh có chút uể oải thương tâm, “anh chỉ cảm thấy đến cuối cùng, tình cảm em dành cho anh không mãnh liệt như anh dành cho em, đây là bất an duy nhất của anh”. Đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn như vậy, tôi biết, chúng tôi bắt đầu cần những lời hứa hẹn…
– “Quân Sâm”. Tôi thẳng thắn nhìn anh, “anh cũng có lúc sẽ phán đoán sai thời điểm, nếu không phải bởi vì yêu, em sẽ không bao giờ cho anh từng bước tiếp cận mình. Có một vấn đề hôm nay chúng ta cần phải nói cho rõ ràng, sau đó em không hoài nghi anh nữa và ngược lại”.
– “Cảm ơn em, Chấn Hàm. Cảm ơn em đã cho anh biết điều này”. Anh nâng tay che mặt, hồi lâu sau mới buông tay, “chúng ta — ngang tài ngang sức”.
Tôi uống cạn tách cà phê, im lặng mỉm cười. Lại liếc mắt nhìn thấy tấm ấp phích trong quán, thật đúng là hình ảnh một cô gái trẻ thời đại của Hương Cảng, tôi hỏi: “Đêm nay có muốn phát tiết một chút không?”.
Anh hiển nhiên còn chưa hồi phục tinh thần, kì quái nhìn sang tấm áp phích, sau đó lại quay sang nhìn tôi, cười như không cười: “Em — cũng muốn thử loại náo nhiệt này?”.
– “Tại sao không?”.
Kì thật tôi và anh cũng xem như đã hóa giải mọi khúc mắc, hơn nữa cũng không lên gân với nhau, cả hai đều muốn đối phương vui vẻ, thoải mái hơn một chút. Yêu nhau cũng không nhất thiết phải nói hết mọi bí mật cho nhau nghe, chỉ cần có thể làm cho đối phương cảm thấy an toàn trong tình yêu của mình, thì mọi việc khác cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng buổi chiều lại có điện thoại từ Mĩ gọi sang cho tôi. Là Lị Lị và Thang Thước gọi cho tôi, nói là đối tác không hài lòng với tác phong làm việc của công ty, buộc lòng phải hợp tác với một doanh nghiệp khác. Việc này là tổn thất không nhỏ với công ty. Tôi đã kí hai hợp đồng in ấn có giá trị lớn với xưởng in, 5 ngày sau sẽ hoàn thành mọi việc. Đối phương có lẽ có nguyên nhân gì mới thay đổi đối tác giữa chừng như thế này. Tôi phải áp dụng những chính sách khôn ngoan, nếu những khó khăn cứ liên tục chồng chất thế này thì khó khống chế được thế cục. Nếu tất yếu, tôi còn phải tính đường lùi an toàn cho công ty.
– “James đã đàm phán vài lần với đối phương?”. Tôi bình tĩnh chống đỡ.
– “Hôm nay đã là lần đàm phán thứ 3, nhưng chưa có kết quả chắc chắn, mới phải gọi cho anh”.
– “Cố gắng trì hoãn tình thế, tôi sẽ trở về trong 4 ngày nữa”.
Đơn giản dặn dò nhân viên vài việc, Thang Thước giống như được cấp cho liều thuốc an thần, liền ngắt máy. Như vậy tôi chỉ còn nhiều nhất 3 ngày để xử lí mọi chuyện ở HongKong.
Quân Sâm có chút rối rắm, nhăn mày hỏi: “Có rắc rối?”.
– “Rắc rối lúc nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều”.
– “Em muốn giải quyết việc nào trước?”. Anh lúc này lại có tâm tư vui đùa.
– “Tất cả”.
Một cuộc điện thoại khác gọi đến làm đầu tôi như muốn nứt ra: Mẹ! Lúc này, tôi đã chuẩn bị rời khỏi quán cà phê.
– “Chấn Hàm, con đang ở đâu?”. Vừa nghe mẹ hỏi câu này, tôi liền dựng tóc gáy. Đây không phải âm thanh ôn nhu quen thuộc mà tôi từng biết, giọng nói lộ ra những khẩn trương không rõ ràng. Tôi mãnh liệt có dự cảm không lành, vì thế nhìn sang Quân Sâm, anh lập tức hiểu ý, lại lo lắng nhìn tôi chằm chặp.
– “Chuẩn bị đi dạo núi Thái Bình”. Tôi vờ như không có việc gì.
– “Không ngắm cảnh đêm thì đến đó làm gì?”. Mẹ luôn không phải là người nhất mực dịu dàng. Nếu không phải bình thường người lúc nào cũng bao dung với tôi, thì có lẽ tôi suýt quên mất mẹ thực là nữ cường nhân.“Chấn Hàm, A Sâm đang đi với con?”.
– “Ân”.
– “Ta chỉ muốn hỏi một việc, con không cần giấu”.
– “Được”. Tôi biết việc gì sắp xảy ra, nhưng không ngờ Tống Khải Sơn lại lạnh lùng ra chiêu như vậy.
– “Hôm nay Khải Sơn nói cho mẹ chuyện con và A Sâm — có đúng như vậy không?”.
Lại nhìn Quân Sâm, tôi than nhẹ một tiếng, trầm mặc 5 giây. Mẹ cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi, đến khi tôi mở miệng: “Phải!”.
– “Mẹ hiểu rồi”. Tôi có thể tưởng tượng vẻ mặt mẹ lúc này, tôi là hiểu mẹ như vậy, như cách mẹ hiểu con trai mình. Nếu nàng chỉ trích, tôi sẽ thương tâm hơn mọi chỉ trích của thế gian, “ h tối, đến Lan Quế Phường đợi mẹ, mẹ phải nói chuyện với con trai mình”. Tôi cảm thấy ánh mắt cho chút chua, ba một tiếng gập điện thoại.
Quân Sâm tựa hồ đã nghe rõ cuộc đối thoại, ôm lấy bả vai tôi — đây là tiếp xúc thân mật nhất anh có thể vô tư công khai trước đám đông. Trên đường ra bãi đỗ xe, anh nghiêng người nói với tôi: “Anh xác nhận, em là số 1 trong mắt anh”. Tôi vốn không tin những lời có cánh như vậy, nhưng hiện tại lại có thể hiểu được thế nào là sức mạnh tình yêu. Trong những thời khắc yếu ớt nhất, nếu được đối phương động viên cùng trấn an, tâm tình tôi cũng tốt hơn vài phần.
– “Xem ra chương trình ca nhạc tối nay phải dời lại lần sau”. Tôi thản nhiên cười cười.
– “Đến lúc đó chắc sẽ là chương trình mưng năm mới?”.
– “Anh phải nhớ đi đặt vé trước 1 tháng”.
– “Đương nhiên”. Chúng tôi đã vào đến ga ra, nương theo bóng thân xe, anh hôn tôi. Nụ hôn tùy ý mà mãnh liệt, hệt như những tia pháo hoa rực rỡ, nóng bỏng mà tỏa sáng lung linh khiến thần kinh lần thân thể đều dị thường mẫn cảm. Tim cũng phá lệ mà đập nhanh…
Đêm đó, nghênh đón tôi lại là nhân vật ngoài ý muốn. Người đến Lan Quế Phương không phải mẹ mà là Chu Tình. Nàng mặc một kiện sơ mi trang nhã, xinh đẹp động lòng người. Trên đường đi, nàng thu hút không ít ánh mắt, khi nàng đến gần tôi, đã không ít nam nhân ngoái đầu nhìn.
– “Chào, bác gái nói em đến đây gặp anh”. Giọng nói lại mang theo vài phần nũng nịu trẻ thơ.
Tôi than thầm một tiếng, hiểu rõ mọi chuyện, cũng không muốn nói vài lời dư thừa: “Em không ngại uống một chén chứ?”
– “Đây có thể xem ăn mừng cho lần gặp này không?”. Nàng tươi cười nâng chén.
Đến khi tôi đưa Chu Tình về nhà, trở lại biệt thự nhà họ Hoắc; mẹ cư nhiên đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách. Nói thực, tôi đã kiệt sức cho một ngày đầy biến động như hôm nay. Nếu mẹ còn muốn công kích, lên án; tôi rất khó cam đoan bản thân có còn sức để cùng nàng múa Thái cực quyền không.
Nàng thấy tôi bước vào liền đứng lên, biểu tình cũng không khác ngày thường: “Phòng bếp có nấu chút đồ ăn khuya, con ăn chút đi. Mẹ và dượng sẽ ở đây vài ngày để tiếp vài vị khách thân quen của gia đình”.
Lòng tôi đột nhiên này lên một loại tình cảm ức chế, tiến đến ôm lấy bờ vai mỏng mảnh của nàng, thân thiết xưng hô như trước kia: “Miss Chương, vài ngày này đã mệt ch.ết rồi đi?”.
Nàng vỗ vỗ tay tôi, không lộ ra chút biểu tình ũ rũ nào: “Đều đã thành thói quen, mẹ có khi nào nói mệt mỏi? Ở Hoắc gia chính là không thoải mái như vậy, nhưng cũng không nhàm chán, được tiếp xúc với nhiều nhân vật vĩ đại như vậy, mẹ cũng không cầu gì hơn. Nhìn xem, A Tề đã sớm vượt mặt con, còn không mau kết hôn đi”.
Tôi thản nhiên đáp: “Mẹ, mẹ biết con sẽ không kết hôn”.
– “Sao phải nói như vậy làm gì? Mẹ sẽ không miễn cưỡng con, nhưng nữ nhân tốt thì không nên bỏ qua. Mẹ vẫn nghĩ con chỉ là chưa gặp được một nửa của mình”.
– “Nếu con đã tìm được và muốn sống cùng người đó trọn đời, mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con chứ?”.
Tôi biết câu hỏi này thực đột ngột và khó khăn, nhưng tôi không muốn lừa dối mẹ; cũng không muốn tự lừa dối bản thân mình. Ít nhất, tôi cũng sẽ công bằng với tình cảm của mình.
– “Chấn Hàm, bây giờ muộn rồi, hôm sau chúng ta nói tiếp được không?”.
Khẩu khí ẩn nhẫn như khẩn cầu, tôi thực không hi vọng sẽ khiến người thân của mình rơi vào hoàn cảnh này.
– “Con chỉ là muốn nói — con của mẹ là nam nhân như thế nào, và hắn ta cần gì”.
Nàng chậm rãi thoát khỏi chiếc ôm của tôi, ngạo nghễ mà chậm rãi: “Con cần một người vợ, Chấn Hàm”.
– “Đây là đáp án?”.
Ngữ khí nàng đột nhiên cứng cỏi: “Đúng! Mẹ hi vọng con ý thức được bản thân đang làm gì, khi có chuyện, không cần nhắc nhở cũng tự biết đường lùi. Mẹ biết con mẹ chưa bao giờ làm mẹ thất vọng, lúc này cũng vậy”.
Tôi nhíu chặt mày, cảm giác bản thân bị dội một gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa lí trí nhỏ nhoi: “Nếu con vẫn tiếp tục, thì mọi người sẽ chỉ trích, chửi rủa và vũ nhục? Mẹ cũng lí giải quan hệ của con và anh ấy như bao người khác? Mẹ cũng bất công như vậy với chúng con?”.
– “Đừng nói nữa”. Mẹ lùi vài bước, thân hình run nhè nhẹ, “các con nếu cứ tiếp tục, cũng sẽ không ai chúc phúc”.
– “Con chỉ cần lời chúc phúc của mẹ, còn người khác thì không quan tâm”. Khi nói những lời này, lòng rất đau. Đó là tư vị tôi chưa từng nếm trải trong đời, nếu trải qua vài lần, có lẽ tôi sẽ không thể nào chịu nổi.
Lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, chúng tôi ngảng đầu liền bắt gặp Quân Sâm. Anh vững vàng đi xuống, hô thanh “Dì Chương”, sau đó đến bên cạnh tôi. Anh mắt hàm xúc ý tứ trấn an chỉ giành cho tôi, sau đó lại đi vào phòng ăn.