Chương 47
Nó đến chỗ hẹn vẫn chưa thấy hắn, tự nhủ rằng người yêu bận công việc nên ra trễ một xíu, dù chỉ còn chút hi vọng nhỏ nhoi nhưng nó vẫn cứ đợi, đợi mãi, đợi mãi.... Đây là lần thứ bao nhiêu hắn thất hẹn rồi, nhưng hôm nay là sinh nhật nó mà, chẳng lẽ ngay cả đến gặp nó cũng khó thế sao. Lòng nó như lửa đốt, có khi nào người yêu gặp chuyện gì không? Gọi điện thoại thì không liên lạc được, nó càng lo sợ. Lên mạng xem có vụ tai nạn nào mới vừa xảy ra không, tay run run lướt bàn phím điện thoại, nó thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi nhìn lên mặt báo nó như không thở được khi nhìn thấy hình hắn đang ôm Tường Vy đi vào một chung cư sang trọng, trang báo còn khẳng định rằng hai người đã chính thức công khai mối quan hệ tình cảm. Trời đất như sụp đỗ dưới chân, mắt nó nhòe đi, thì ra lý do hắn không đến là đây ư? Tại sao không phải ngày khác mà lại là hôm nay? Sao lại đối xử với nó tàn nhẫn như vậy. Nó chạy như bay về nhà, trong đầu không ngừng suy nghĩ về chuyện của hắn, ước gì nó chưa từng yêu hắn thì giờ đây đã không đau như thế này.
Khắc Nhân đã đứng đợi từ bao giờ, anh đã suy nghĩ kỹ càng và quyết định sẽ nói rõ tình cảm của mình với nó, chứ chôn giấu trong lòng thế này thật sự rất khó chịu. Nhưng sao nó lại trở về với bộ dạng thê thảm thế kia, đã xảy ra chuyện gì sao? Anh chạy đến giữ chặt vai nó
-Mon, có chuyện gì nói anh nghe, sao lại ra nông nỗi này?
Vừa nhìn thấy anh bao nhiêu uất ức tuôn ra, nó ôm anh khóc nức nở. Giờ phút này anh chẳng biết làm gì hơn là giữ nó thật chặt trong lòng mình, để hơi ấm của anh có thể an ủi phần nào nỗi đau của người anh yêu thương.
Đến chỗ hẹn không thấy nó, hắn vội chạy sang đây tìm nhưng đập vào mắt hắn là cảnh tượng nó đang trong vòng tay của một người đàn ông khác. Cơn ghen nổi lên, hắn chạy đến kéo nó ra với ánh mắt giận dữ
-Em đang làm cái gì vậy hả?
Nó nghẹn giọng không nói được lời nào, lẽ ra người tức giận phải là nó mới đúng chứ. Khắc Nhân nhìn nó khóc thương tâm mà đau lòng, anh biết nguyên nhân có lẽ đến từ người đàn ông trước mặt, không kiềm chế nỗi anh dùng tay đấm vào mặt hắn. Không kịp phản ứng cả nó và hắn đều bất ngờ.
-Mon, nói anh nghe tên này đã làm gì em?
Nó chưa kịp trả lời đã thấy hắn trả đũa Khắc Nhân bằng cú đấm tương tự.
-Anh lấy tư cách gì mà đánh tôi? Hắn hét lên.
-Hai người có dừng ngay không hả? Nó dùng chút sức lực còn lại để ngăn hai người lại, mọi chuyện đang rối tung lên mà họ lại gây thêm chuyện.
-Em nói anh biết người đàn ông này là ai? Tại sao hai người lại có thể tình tứ như vậy? Hắn nói chuyện với nó bằng ánh mắt vừa ghen tuông nhưng cũng vừa đau khổ. Nó không muốn trả lời, hắn lúc nào cũng thế, chỉ muốn làm loạn lên mà không quan tâm đến sự thật đằng sau đó.
-Anh quan tâm đến chuyện này sao?
-Tất nhiên là rất quan tâm rồi, vì anh là người yêu em.
-Người yêu em? Anh thử nhìn lại mình anh có là một người yêu đúng nghĩa không? Anh có bao giờ quan tâm em nhiều như em quan tâm anh không? Anh nghĩ xem cả năm nay mình gặp nhau mấy lần? Anh đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc hẹn? Đã đến trễ bao nhiêu lần? Anh có nghĩ đến cảm giác của em khi ngồi mấy tiếng đồng hồ ngồi chờ anh không? Bao nhiêu dồn nén bấy lâu nay đều tuôn ra hết, nó chẳng còn chút hi vọng nào nơi hắn nữa rồi.
-Thì ra em luôn để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, em cũng biết anh còn công việc, em phải cho anh một chút không gian chứ.
-Là do em gò bó anh sao? Em đã để anh rất nhiều không gian, em chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ gì ở anh, bởi em hiểu anh còn có công việc. Nhưng anh đã từng trải cảm giác buồn tủi khi người yêu ở gần đây nhưng lại không được gặp mặt chưa?
-Mọi thứ anh làm cũng vì tương lai tươi sáng của hai đứa mình mà thôi.
-Em không cần cái tương lai sáng lạn đó, điều em cần là sự quan tâm nơi anh mà thôi. Những lúc em buồn, anh ở đâu? Lúc em cô đơn, anh ở đâu? Lúc em đau ốm, anh ở đâu?
-Anh vẫn ở ngay đây, nhưng có lẽ là em không cần đến anh thôi. Hắn nhìn vào Khắc Nhân nhếch mép cười, hắn không ngờ có ngày người yêu cắm sừng trên đầu mình mà không hề hay biết.
-Vì anh không quan tâm đến mà thôi, anh nói đi tại sao tối nay anh lại không đến? Một tin nhắn, một cuộc gọi cũng khó khăn đến thế sao?
-Vì anh có cuộc hẹn đột xuất với khách hàng.
-Khách hàng? Em thật sự mệt mỏi lắm rồi, chia tay là cách giải thoát tốt nhất cho hai đứa mình rồi.
Giọng nó lạnh nhạt nhưng cũng rất nghiêm túc, những việc hắn làm đã đụng đến giới hạn trong nó, lựa chọn chia tay sẽ giúp cho hắn về bên Tường Vy, người con gái xứng đáng đi bên cạnh hắn hơn là nó.
-Em vừa nói gì? Chia tay? Chia tay để em dễ dàng đến với anh ta sao? Hắn không ngờ có ngày nó lại nói những lời này với hắn, là do nó thay đổi rồi sao?
-Anh thích nghĩ gì thì nghĩ, từ giờ chúng ta đã không còn liên quan gì nhau rồi, anh về đi.
-Em và anh ta.....
-Anh về đi, về đi.
Hắn có chút chần chừ nhưng cũng nhanh chóng trở về, hắn không làm điều gì quá đáng, vẫn yêu nó như lúc ban đầu nhưng tại sao lại đối xử với hắn như vậy? Hắn đau khổ tìm vào quán rượu để có thể quên hết chuyện đau lòng này.
Xe hắn vừa lăn bánh cũng là lúc nó khụy xuống, lồng ngực đau đớn như có ai bóp chặt đến nỗi hơi thở cũng khó khăn, Khắc Nhân lúc này mới lên tiếng, anh ôm bờ vai đang run theo từng tiếng nấc của nó.
-Có anh đây, không sao rồi Mon.
Nó ôm anh khóc đến khi mắt sưng húp lên, trong mắt nó hắn đã từng hoàn hảo, nó đã từng yêu hắn hơn chính bản thân mình. Nó chấp nhận nhìn hắn tình tứ với Tường Vy, chấp nhận những lần ghen tuông cũng như thất hẹn của hắn, nhưng bây giờ những điều nó làm đã trở nên vô nghĩa. Đau lắm, nhưngtừ giờ trở đi nó sẽ cố gắng quên hết mọi kỷ niệm của hắn và nó, chỉ có cách này thì nó mới có thể vui vẻ trở lại mà thôi.
Cố quên đi 1 hình bóng dẫu đôi tay vẫn không thể buông.
Cố quên đi 1 lời nói dù cho con tim thét gào.
Phải xa nhau thôi đừng tiếc, để cho nhau mỗi con đường riêng.
Hãy thứ tha bao lầm lỗi giờ đây không ai giữ được... tiếng yêu lúc đầu.
Thời gian cứ trôi khi người đi quá vội, quặn đau thắt tim này khi người trao đắng cay
Màn đêm khẽ lay, niềm đau lấp đầy sao.. xa quá 1 vòng tay.
Hạnh phúc có không?tự e hỏi lòng đã trao hết hi vọng cho người, anh biết không?
Giờ em mới hay, chỉ mình em tổn thương đau lắm khi trót yêu 1 người.....
.....