Chương 48
Mẹ gọi điện báo tin ba mất, Khắc Nhân chở nó thật nhanh trở về. Trên suốt đường đi, một câu một chữ nó cũng chẳng hề mở miệng, sao mọi chuyện lại đến cùng lúc thế này, anh sợ nó chịu không nổi nên vừa lái xe vừa canh chừng nó. Nó cứ ngồi đó, khuôn mặt không cảm xúc, chỉ có nước mắt không ngăn được mà thôi. Anh đau lòng lắm, đứa bé được anh bảo vệ trong vòng tay từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bị trầy xước một xíu cũng làm anh lo lắng, bây giờ lại đang tổn thương mà chẳng thể làm gì được. Khắc Nhân, mày đúng là vô dụng, lần này trở về anh sẽ không để em đi đâu một lần nữa, không bao giờ.
Đám tang ba, nó khóc cạn nước mắt, mấy ngày không ăn không uống nó hốc hác thấy rõ, người xanh xao mà ai nhìn thấy cũng đau lòng.
-Mon à, em ăn một ít cháo nhé, hai lo lắm biết không? Khắc Nhân quan tâm đến đứa em bé bỏng.
Nó chẳng có chút tâm trạng nào để ăn với uống lúc này.
-Em không muốn ăn, hai để đó đi.
-Nghe lời hai một lần thôi được không Mon?
-Hai, sao ba lại như thế hả hai? Lúc trước ba còn rất tỉnh táo mà, sao nhanh như vậy đã.... Nhắc đến ba nó lại bật khóc.
-Bác sĩ nói là do ba suy nghĩ nhiều nên mới vậy, Mon đừng như vậy nữa, từ giờ anh hai sẽ chăm sóc Mon, không để Mon chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Khắc Nhân ôm nó vào lòng, từ giờ nó chính thức trở thành trẻ mồ côi, cũng may còn có anh nếu không chắc nó không sống nổi nữa.
.....
Hôm sau, Khắc Nhân trở về với công việc của mình, mẹ gọi nó xuống nói chuyện, nhìn vẻ mặt bà ta nó biết là có chuyện chẳng lành, nhưng vẫn lễ phép chờ đợi.
-Tôi gọi cô xuống là có chuyện muốn nói với cô, đây là di chúc của ba cô để lại, toàn bộ tài sản nhà họ Trịnh ông ấy để lại hết cho Khắc Nhân, ngay cả ngôi nhà này, vì vậy tôi nghĩ đã đến lúc cô dọn ra khỏi đây rồi.
Nó như không tin vào tai mình, chuyện này là không thể nào, ba không bao giờ đối xử với nó như vậy, mặc dù ba luôn nghiêm khắc nhưng nó biết ba lúc nào cũng yêu thương và lo lắng cho nó.
-Không thể nào, là bà lừa tôi.
-Cô nhìn cho kỹ đây là giả hay thiệt, luật sư cũng đã làm xong thủ tục rồi, bây giờ cô chẳng còn mối quan hệ nào với mẹ con tôi và ngôi nhà này nữa, tôi muốn trong một tiếng đồng hồ cô phải cút xéo khỏi đây.
Kế hoạch bao nhiêu năm chuẩn bị, cuối cùng cũng đã đến giây phút thành công, khỏi phải nói bà ta sung sướng thế nào.
-Không đời nào, ba tôi sẽ không bao giờ làm như vậy, là do bà hại tôi. Nó bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh.
-Tôi hại cô? Là do cha con cô quá ngu ngốc thôi, tôi lặp lại lần nữa nếu trong vòng một tiếng cô không dọn khỏi đây thì tôi sẽ báo công an lôi cổ cô về đồn đó.
-Tôi không đi, tôi phải chờ anh hai về để nói cho ra lẽ.
-Anh hai? Cho tôi xin đi, sẵn đây cũng muốn nói cho cô biết một sự thật là cô với thằng Nhân chẳng có mối quan hệ huyết thống nào hết, nó chẳng liên quan gì đến nhà họ Trịnh cô, cho nên cô cũng đừng mong đến sự giúp đỡ của nó nưã.
Rời đất như quay cuồng trước mặt nó, tất cả đều là sự thật sao? Trước giờ nguời nó luôn xem là chỗ dựa duy nhất trong gia đình lại không phải là anh cùng cha như nó vẫn tưởng sao? Thì ra hai mẹ con anh bước vào phá tan gia đình nó, khiến mẹ nó ch.ết là đều có mục đích, sự quan tâm của anh với nó chỉ xuất phát từ âm mưu chiếm đoạt tài sản mà thôi. Nó quá ngu ngốc mới xem anh như ruột thịt suốt bao năm qua, anh thật đáng sợ. Nó càng không tin ba lại để công ty lại cho anh, nhất định phải có điều gì mờ ám, nhất định sau này đủ điều kiện nó sẽ điều tr.a để hai mẹ con anh phải trả giá cho việc làm của mình.
-Hai mẹ con bà thật khốn nạn, nhất định sẽ có ngày tôi đòi lại tất cả.
Nó đứng lên dọn đồ ra khỏi nhà, bây giờ nó thật sự thấy ghê tởm hai mẹ con bà ta, cũng may nó còn có nơi để về, từ một tiểu thư giàu có, nó phải bắt đầu học cách sống tự lập, tự bước đi một mình mà không còn bất kỳ ai bên cạnh. Ba mẹ, Thiên Anh của ba mẹ sẽ không gục ngã, sẽ dũng cảm mà đòi lại công bằng cho ba mẹ, hãy tin tưởng ở con nhé.
....
Những ngày nó về lo đám tang ba, hắn chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng vô vọng. Sau đêm chia tay trở về, hắn nhìn thấy tất cả các mặt báo đều có hình ảnh hắn và Tường Vy, cũng phải thôi, một doanh nhân trẻ thành đạt sánh đôi cùng người mẫu nổi tiếng, chẳng phải tin tức mà ai cũng muốn xem sao. Thì ra mọi lỗi lầm la do hắn, chính hắn đã làm gãy đỗ mối quan hệ của hai đứa chứ không phải nó, hắn nhận ra từ trước đến giờ nó luôn là người duy trì và gìn giữ cuộc tình xa xôi đó, chính vì thế hắn luôn ỷ lại vào nó mà không tự nỗ lực để tiến đến bên cạnh nó, là do hắn, hắn sai thật rồi, làm sao mới có thể hàn gắn lại được con tim tan vỡ của nó lúc này đây? Hắn đứng bao nhiêu ngày trước cửa chung cư nhưng đều không gặp nó, chạy đến trường thì không ai biết nguyên nhân mấy ngày nay nó nghỉ, điện thoại không liên lạc được, không thể đếm được hắn đã gửi biết bao tin nhắn cho nó mà không có hồi âm, hắn như phát điên lên. Mới mấy ngày mà hắn già đi trông thấy, đến lúc mất rồi hắn mới nhận ra nó quan trọng với hắn thế nào, giá như hắn biết trân trọng tình cảm của nó thì bây giờ đã không đau đớn như vậy. Chi nhánh bên Ý đang từng bước đi vào hoạt động, hắn phải qua bên ấy ổn định kinh doanh một thời gian, không còn cách nào khác, hắn đành phải đi. Chờ anh nhé, anh nhất định sẽ chuộc tất cả những lỗi lầm đã gây ra cho em, mãi mãi anh chỉ yêu mình em thôi, người yêu à.
......
Tại nhà Khắc Nhân...
-Mẹ, bé Mon đâu rồi mẹ?
-Nó đi rồi. Bà ta trả lời không một chút quan tâm.
-Đi đâu? Sao nó không nói với con? Khắc Nhân thắc mắc.
-Nó chẳng còn quan hệ gì với mẹ con ta nên mẹ đuổi nó đi rồi.
-Mẹ, con đã nói là mẹ từ từ đã nói chuyện di chúc với em ấy rồi mà, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện con sợ bé Mon chịu không nổi. Sao mẹ lại làm thế?
Khắc Nhân đau khổ, cho dù tài sản do anh đứng tên nhưng anh luôn muốn giữ nó ở lại bên cạnh mình.
-Làm sao mẹ sống chung nhà với con nhỏ chẳng có chút máu mủ gì với mình chứ? Bà ta vẫn rất thản nhiên.
-Không được, con phải đi tìm em ấy về đây.
Vừa thấy Nhân định đứng lên, bà ta kéo anh lại.
-Con làm cái gì vậy hả? Khó khăn lắm mẹ con ta mới có được cơ ngơi này, cấm con mang cái con nhỏ phá hoại đó về đây.
-Bé Mon không phá hoại gì hết, mẹ đuổi em ấy đi thì sau này con bé phải sống như thế nào? Nhất định con phải đem em ấy về.
-Con điên à? Chẳng phải con cố gắng bao nhiêu năm để có được ngày hôm nay sao?
-Nhưng con không thể..........
-Con muốn công ty này thuộc về nó thì cứ việc, mẹ con ta sẽ mất tất cả con biết không hả? Khó khăn lắm con mới có ngày này, nếu con muốn lo cho nó thì được thôi, mẹ sẽ ch.ết trước mặt con.
Những lời bà ta nói làm anh suy nghĩ, đúng rồi giấc mơ trong sự nghiệp của mình bây giờ đã thành hiện thực, nếu nó điều tr.a ra là do mẹ âm mưu hại ba ký bản di chúc đó thì bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển. Cảm giác được đứng trên hàng ngàn người thật sự rất hãnh diện, anh không nỡ từ bỏ nó. Anh xin lỗi Mon, anh nhất định se bù đắp cho em bằng cách khác, hãy tin tưởng ở anh nhé.
.....