Chương 8 : Luy-Panh nổi giận
Perenne đứng lặng đi một lúc. Phía trên cao có tiếng ầm ầm các vật bị xô đẩy, cứ như hai người bị vây đang bố trí thành lũy để chống đỡ
Nhưng phía bên phải ánh sáng đèn bấm, bị hở ra đột ngột. Ánh sáng ùa vào, và anh thấy lờ mờ trước lỗ hở, một bóng người, rồi một bóng nữa, đang lom khom lẩn trốn, đi trên mái nhà. Anh rút súng bắn nhưng không trúng, vì anh nghĩ đến Ph‘lôăngxơ và... run tay. Anh bắn ba phát nữa. Tiếng đạn đập chát chúa vào đống sắt vụn trên gác xép. Sau phát đạn thứ năm, anh nghe một tiếng kêu đau đớn.
Đông Luy lại nhảy lên thang. Anh phải mất thời giờ gỡ những thứ lỉnh kỉnh và đẩy những bao hạt khô, sây sát chân tay mới lên được tới lỗ hẹp. Anh ngạc nhiên vì thấy trên đó là mặt đất bằng phẳng: đó là đỉnh của cái bờ lớn mà cái vựa tựa vào.
Anh đi xuống chân bờ ở phía trái vựa, quay trở lại mặt trước của ngôi nhà nhưng không thấy ai. Anh lại trèo lên sang phía phải, xem xét kỹ. Mặc dù mặt nền đất trống trải, anh vẫn cảnh giác đề phòng, vì trời đã sẩm tối, kẻ thù có thể lợi dụng bóng tối, quay lại chống cự anh. Anh nhận thấy đỉnh bờ đất ở chỗ này, đi sát mép bức tường cao tới 5 mét. Chắc chắn Gattông- Xôvơrăng và Ph’lôrăngxơ đã tẩu thoát bằng lối này. Anh đi theo nền đất thoai thoải đến chỗ thấp hơn mép tường nhiều, nhảy xuống một dãi đất có trồng trọt, sát rìa khu rừng nhỏ, um tùm, mà anh đoán là nơi ẩn trốn của hai người kia. Nhưng anh thấy có đuổi tìm cũng chẳng kết quả gì vì cây rậm rạp mà trời thì sắp sập tối.
Anh trở về làng, vừa đi vừa nghĩ đến những sự kiện mới xảy ra. Thêm một lần nữa Ph"lôrăngxơ và tên đồng lõa tìm cách khử anh. Thêm một lần nữa Ph"lôrăngxơ là trung tâm của mọi âm mưu tội lỗi. Đúng vào lúc anh được biết về cái ch.ết nghi là bị giết của ông Lăngghecnô, vào lúc anh ngẫu nhiên đi tới «vựa những người ch.ết treo”, thấy hai bộ xương người, thì đột nhiên Ph"lôrăngxơ xuất hiện đúng như một kẻ sát nhân, một hung thần, cứ chỗ nào có ch.ết chóc, có máu, có xác người thì có mặt...
Anh kinh hoàng, lẩm bẩm: «Một con người khủng khiếp ! Một kẻ giết người mà sao có bộ mặt quí phái đến thế ! Nhất là đôi mắt ! Đôi mắt tuyệt đẹp, nghiêm nghị, chân thực, có thể nói là ngây thơ ! Có thể đến thế được ư ?
Tại địa điểm nhà thờ, phía trước quán hàng. Madơru đã trở về, đổ đầy thùng xăng và bật đèn pha. Nhận thấy ông lý trưởng đi qua, Đông Luy mời riêng ra một chỗ và nói: "Thưa ông, ông có nghe nói, cách đây vài năm, ở vùng này mất tích một cặp vợ chồng, tên chàng là Anphrê....
— Và tên vợ là Vichtôrin, phải không ? Tôi có nghe. Chuyện đã gây khá nhiều dư luận. Đó là một cặp vợ chồng khá giàu có ở Alăngxông, một hôm nào đó tự nhiên đi đâu mất, biến luôn cả của cải, cả hai vạn phơrăng là tiền mới bán nhà hôm trước... Tôi nhớ rồi ! Vợ chồng nhà Đơxađơla-Marơ !...
— Xin cám ơn ông. Perenna thấy thế là đủ, và chào từ biệt ông lý trưởng ôtô chuyển bánh.
Viên cai hỏi - Bây giờ là đi đâu, thưa thầy ?
— Ra ga. Ta có cơ sở để tin chắc rằng:
1- Gattông Xôvơrăng sáng nay đã nắm được những tin tức do bà Fauvin cho biết từ đêm, liên quan đến ông Lăngghecnô. Còn hắn nắm được bằng cách nào thì rồi sau sẽ rõ.
2— Hôm nay hắn đến đây rình mò trong khu vực này và trong khu nhà ông Lăngghecnô. Vì sao, để làm gì, thì rồi cũng sau này sẽ rõ.
Ta đoán hắn đến đây bằng xe lửa và hẳn cũng về bằng xe lửa.
Những giả định của Đông Luy được xác nhận ngay lập tức. Tại nhà ga, người ta cho biết là có một đàn ông và một phụ nữ tới đây lúc 2 giờ, thuê một xe ngựa ở khách sạn gần ga. Và chắc là đi xong công việc nên vừa trở lại ga, đi chuyến tàu 7 giờ 40 phút. Theo nhận đạng được mô tả thì hai người đó đúng là Xôvơrăng và Ph‘lôrăngxơ.
Đông Luy bảo Madơru: «Ta đi nhanh lên. Ta chậm sau họ một giờ —anh xem đồng hồ—Rất có thể ta đến Măng trước thằng kẻ cướp».
— Ta sẽ tới trước, thưa thầy ! Và ta sẽ tóm cổ chúng. Xin thề với thầy ! Cả thằng cha và con mụ.
— Đúng ! Chúng có hai đứa. Có điều là...
— Điều gì, thưa thầy ?
Đông Luy chưa trả lời vội. Đợi đã ngồi yên chỗ trong xe, máy đã nổ, sắp chuyển bánh, anh mới nói: «Này chú em ! Chỉ có một điều là mày đừng đụng chạm đến người phụ nữ».
— Tại sao vậy ?
— Mày có biết người đàn bà ấy là ai không ? Mày có lệnh bắt người ta không ?
— Không có...
— Thế thì để mặc tao với người ta.
— Nhưng...
— Alếchdăng ! Mày còn nói thêm một lời nữa thì ta tống mày xuống lề đường, cho một mình mày muốn bắt ai thì bắt.
Madơru im tịt. Vả lại ngay tức khắc xe vọt lên với tốc độ rất nhanh, làm cho viên cai hết muốn nói gì thêm mà chỉ chú ý nhìn xa lên mặt đường và báo trước những vật cản sẽ gặp. Hàng cây hai bên đường vùn vút lùi lại. Gió quật vào là kêu rào rào. Những con vật ăn đêm sợ hãi, chạy vút ngang đường.
Madơru nói rụt rè: «Thầy cứ phóng vừa thôi. Rồi cũng tới trước mà».
Xe cũng tăng thêm tốc độ. Madơru đành im thin thít. Làng mạc, cánh đồng. Dãy đồi. Rồi đột nhiên giữa màn đêm tối ánh sáng lóe tỏa: đã tới Măng, một thành phố lớn.
— Alếchdăng ! Anh có biết ga ở phía nào không ?
— Dạ, biết. Rẽ phải, rồi đi thẳng !
Mndơru lầm, đúng ra là phải rẽ trái. Cho nên mất 7 phút hỏi đường, quanh quẩn. Khi xe hơi tới nhà ga thì xe lửa đã kéo còi.
Đông Luy nhảy ra khỏi ô tô, đi vào trong ga. Thấy cửa ra sân ga đã đóng, anh xô hai nhân viên định giữ anh lại, chạy được ra sân ga. Cách hai tuyến đường sắt, một đoàn tàu sắp chuyển bánh. Người ta bắt đầu đóng cửa các toa. Anh chạy dọc suốt các toa, bám lấy thanh tay nắm bằng đồng.
Một nhân viên tức giận, kêu lên: «Ông kia ! Ông không có vé !».
Đông Luy cứ leo chuyền qua các bậc lên xuống, đến ngăn nào cũng thò đầu qua cửa kính ngó vào trong toa gạt những người che lấp, sẵn sàng nhảy vào ngăn có hai người kia ngồi.
Đoàn tàu chuyển bánh. Anh đột nhiên kêu lên: «Chúng nó kia rồi !». Anh đã nhìn thấy hai người chiếm riêng một ngăn. Ph"lôrăngxơ nằm dài trên ghế, đầu tựa vào vai Gattông, Gattông-Xôvơrăng đang cúi xuống, vòng tay ôm lấy nàng !
Tức giận điên lên, anh rút chốt đóng và nắm lấy tay nắm, nhưng anh bị Madơru và một nhân viên nhà ga tức giận, kéo xuống. Madơru nói thất thanh: «Thầy ơi ! Thầy điên hay sao ? Không sợ toa xe cán ch.ết ư ?».
Đông Luy hét lên: «Đồ ngu ! Chúng nó kia rồi ! Buông tao ra !"
Đoàn xe chạy. Anh muốn nhảy lên bậc một toa khác, nhưng hai người kia níu lại. Ông trưởng ga và một số nhân viên khác chạy tới. Đoàn tàu đã đi khỏi ga.
Anh xô mọi người, gạt ngã Madơru, chạy qua sân ga, qua phòng hành lý, nhảy qua những hòm kiện ngổn ngang, chạy đến chỗ ôtô, thấy xe đã tắt máy.
«Thằng chúa cẩn thận đã tắt máy rồi ! Cứ khi nào cần làm một việc ngu ngốc thì không bao giờ nó làm sai !"
Anh phóng xe như bay, còn nhanh hơn cả lúc đi tới đây. Xe vun vút qua ngoại ô Măng-sét rồi ra đường lớn. Anh quyết đến ga Sact’rơ trước đoàn tàu để bóp cổ Xôvơrăng. Hình ảnh duy nhất anh nghĩ đến là vòng tay Xôvơrăng ôm con nhân tình, làm anh tức lồng lộn. Anh rít răng, lẩm bẩm: «Hai đứa nhân tình nhân ngãi với nhau ! Bây giờ thì rõ rồi ! Chúng nó bày mọi trò để đổ tội lên đầu kẻ tòng phạm của chúng, Mari-An-Fauvin, chịu tiếng đã gây ra cả loạt vụ ám sát. Mari-An-Fauvin có chắc là tòng phạm với chúng không ? Hay là biết đâu chính tay cái cặp nhân tình quỉ quái này đã giết cha con ông Fauvin, rồi dùng quỉ kế làm hại nốt bà Fauvin là bức tường chắn chúng với gia tài Cốt mô-Moocninhtôn, để chúng đương nhiên hưởng gia tài đó ? Rất có thể như thế, vì tất cả mọi sự kiện xảy ra đều khớp với giả thuyết này. Và vì bản ghi những ngày tháng ta đã tìm thấy trong cuốn sách của Ph"lôrăngxơ đấy ư ? Phải chăng sự thật đã chứng minh là chính Ph‘lôrăngxơ đã làm xuất hiện những lá thư ? Những lá thư tuy buộc tội Gattông-Xôvơrăng, nhưng thực ra Xôvơrăng có yêu Mari-An đâu ! Mà là yêu Ph"lôrăngxơ và Ph"lôrăngxơ yêu hắn... Ph‘lôrăngxơ chính là đồng lõa với thằng cha kia, làm quân sư cho nó và sẽ chung sống với nó, cùng thừa hưởng cái gia tài kia... Đôi khi con bé ra vẻ bênh vực Mari-An. Toàn là lừa bịp, giả tạo ! Hoặc cũng có thể do hối hận đột xuất và chốc lát về kết quả đã gây ra cho số phận khốn khổ của người tình địch của mình. Nhưng nó yêu Xôvơrăng. Nó sẽ thẳng tay tiếp tục mưu đồ không chút lơi tay. Và chính vì thế nên nó muốn giết ta là người có khả năng thấy rõ vấn đề. Nó chán ngấy ta. Nó căm thù ta.
Lòng ghen tuông, sự căm tức cũng làm anh nhấn thêm ga, lao xe vùn vụt. Anh quyết báo thù. Lần đầu tiên trong óc anh lồng lộn lên cái ý muốn giết người.
Đội nhiên anh kêu lên: "Đồ con chó ! Sao tiếng động cơ lại lạch bạch thế này ! Madơru ! Madơru đâu ?".
Mndơru chui từ chỗ ẩn kín trong xe ra: Dạ ! Sao thầy biết là tôi ở trong xe ?»
- Thằng chí ngu ! Mày tưởng lúc mày bám vào bậc xe ta không biết à ? Mày chui rúc vào chỗ ấy khoái lắm đấy nhỉ !
— Lạy thầy ! Gò bó lắm ạ ! Tôi tưởng phát sốt lên được !
— Đáng kiếp ! Đó là bài học cho mày ! Này, mày mua ét xăng ở đâu đấy ?
— Ở một cửa hàng tạp hóa.
— Cửa hàng là đồ ăn cắp ! Xăng bẩn. Các bugi bị bám bẩn rồi !
- Thế ?
— Thế mày không nghe thấy tiếng máy lạch bạch đấy à ? Thằng ngốc !
Đúng là thỉnh thoảng máy cứ lạch bạch, nhưng rồi trở lại bình thường. Được một lúc nó lại giở quẻ, hỏng một đèn pha. Nhưng xe vẫn lao vun vút được một lúc nữa, rồi ch.ết máy hẳn, đứng sững lại. Đông Luy gầm lên: «ch.ết cha rồi ! Thế là hỏng mẹ nó cả ?».
— Thưa thầy ! Thì ta phải chữa máy vậy. Ta không tóm được thằng Xôvơrăng ở Sact’rơ thì tóm nó ở Pari vậy, có sao đâu ?
— Thằng ngu ! Thằng ngu ! Chữa xong xe thì mất mẹ nó một giờ. Mà rồi nó sẽ lại giở quẻ ! Mày có mua xăng đâu, mày mua.. nước đái !
Đông Luy lồng lộn như điên, điên vì ghen. Anh muốn đập tan hết xe. Anh dằn vặt, hành hạ Madơru đủ điều. Anh chửi bới Ph"lôrăngxơ, qui cho nàng mọi tội giết người, bảo Madơru phải bắt nàng ngay, nếu không thì anh sẽ giết nàng.
Madơru chịu đựng cơn giận dữ của thầy, nói ngọt đỡ đòn.
Đông Luy nói mãi cũng mệt. Hai người ngủ lại trong ô tô sau khi đã kỳ cạch chữa mãi mới xong xe.
Sáng hôm sau, hai người dậy muộn. Mãi đến 6 giờ Madơru mới đón được một xe máy đi Sact‘rơ mua xăng khác về thay.
9 giờ, hai thầy trò khởi hành. Đông Luy đã lấy lại được bình tĩnh. Anh bảo viên cai: «Đêm qua ta đã nói lung tung khá nhiều nhưng không phải là quá đáng. Nhiệm vụ của ta là phải làm tất cả để cứu bà Fauvin và để bắt được tên thủ phạm thật sự. Có điều là việc này chỉ riêng ta chịu trách nhiệm và ta thề với anh rằng ta sẽ làm tròn. Đêm nay Ph"lôrăngxơ Lơvatxa sẽ vào nằm nhà tù.
— Tôi sẽ giúp đỡ thầy— Madơru nói với vẻ hơi kinh dị.
— Ta không cần ai nhúng vào. Anh mà động vào một sợi tóc của con bé thì ta cho anh nhừ đòn, hiểu chưa ?
— Thưa thầy, vâng !
- Vậy thì anh cứ mặc ta.
Cơn tức giận dần dần trở lại. Đông Luy thể hiện bằng việc tăng tốc độ làm cho Madơru tưởng như thầy báo thù mình. Xe vút nhanh qua Sact‘rơ, Rămbuiê, Sơvrơdơ, Vecxây như cơn gió lốc. Rồi đến Xanh-Clu, rừng Bulô-Nhơ...
Đến quảng trường Côngcoocdơ, thấy xe đi thẳng Tuylơri. Madơru hỏi:
- Thầy không về nhà ư ?
— Không ! Việc gấp nhất trước mắt là phải báo cho MariAn-Fauvin biết đã tìm ra kẻ giết người để bà ta không còn ý định tự sát nữa.
— Thế thầy đi đâu bây giờ ?
— Đến gặp ông quận trưởng.
— Ông Betinaliông đi vắng. Chiều mới về.
— Thế thì ta đến gặp ông thẩm phán.
— Đúng trưa ông thẩm phán mới đến tòa. Bây giờ mới 11 giờ.
— Được. Để ta xem.
Macdơru đã nói đúng. Ở tòa án không có ai.
Đông Luy đi ăn cơm ở một tiệm quanh đó. Còn Madơru, sau khi đã qua sở an ninh quay lại tìm anh và dẫn anh đến tòa án. Thấy anh quá dao động và quá lo lắng, Madơru hỏi: "Thầy vẫn quyết định như thế ?»
— Hơn bao giờ hết. Trong khi ăn cơm ta đã đọc báo. Ma ri-An - Fauvin, sau lần tự sát thứ hai, được cứu sống, lại tự đập đầu vào tường nhà giam. Người ta đã bắt bà ta mặc áo bó để hạn chế cử động. Nhưng bà ta tuyệt thực. Nhiệm vụ của ta là phải cứu bà ấy.
— Cứu bằng cách nào ?
— Bằng cách tìm ra đích danh tên thủ phạm. Ta báo ông biện lý, và đêm nay ta sẽ dẫn Ph"lôrăngxơ— Lơvatxơ sống hay ch.ết đến cho các anh.
— Thế còn Xôvơrăng ?
— Không sớm thì muộn tao cũng tóm nốt được nó trừ phi chính thằng kẻ cướp ấy nó giết được tao.
— Thưa thầy...
— Thôi, cấm !
Một số nhà báo đến săn tin tức. Họ nhận ra anh. Anh nói với họ: "Các ông có thể đăng tin là kể từ giờ phút này tôi đứng về phía bà Mari-An-Fauvin và tôi đem hết sức mình để minh oan và để cứu bà ta».
Mọi người ngạc nhiên kêu lên: Chả phải chính anh đã làm cho bà Fauvin bị bắt đấy ư ? Chả phải chính anh đã tìm ra mọi chứng cớ xác đáng để buộc tội bà ta đó sao ?
Anh nói: "Tôi có đủ lý lẽ để hủy dần từng cái bằng chứng ấy. Mari-An-Fauvin là nạn nhân trong mưu đồ của những kẻ khốn nạn nhất đã dùng những thủ đoạn hiểm độc, những quỉ kế để làm hại bà ta và làm cho tôi suýt nữa kết tội bà ta và đưa ra trước pháp luật.
— Nhưng còn những vết răng ?
— Chỉ là một sự trùng hợp lạ lùng. Ta cần thấy rõ nếu bà Fauvin đã khôn ngoan thực hiện được những vụ ám sát như vậy thì không khi nào lại ngu dại đến mức để lại vết in hai hàm răng của mình.
— Tuy nhiên...
- Bà ta vô tội. Tôi sẽ nói với ông biện lý như vậy. Cần báo bà ta biết ngay là người ta đang gỡ mối oan cho bà ta, vì phải nhóm ngay tia hy vọng trong bà ta. Nếu không thì bà ấy sẽ tự sát cho kỳ được, và cái ch.ết của bà ta sẽ đè nặng lên lương tâm những kẻ đã kết tội oan một con người. Cần phải...
Bỗng anh ngừng bặt, mắt nhìn không rời khỏi một nhà báo đang cắm cúi ghi chép ở một góc riêng. Anh nói nhỏ với Madơru: «Mày có biết thằng cha kia tên là gì không ? Ta cảm thấy là đã gặp hắn ở đâu !».
Đúng lúc đó một viên cảnh vệ mở cửa phòng, mời Đông Luy Perenna vào gặp ông hiện lý ngay, sau khi ông vừa nhận được tấm danh thiếp của Đông Luy.
Anh và Madơru cùng đi vào. Nhưng vừa vào khỏi cửa phòng, anh bật kêu lên một tiếng và bảo vội Madơru: "Chính nó ! Chính là thằng Xôvơrăng cải trang. Chạy ra bắt nó ngay. Nó vừa lủi mất rồi. Chạy nhanh lên !".
Cả hai cùng vội lao ra. Theo sau là các nhân viên bảo vệ và các nhà báo. Dần dần hai người bỏ xa họ. Ba phút sau hai người đã vượt qua đường ngầm thông giữa sân phía trong và sân phía ngoài. Tới sân này có người cho biết là vừa thấy một người đi nhanh qua đó. Nhưng lời chỉ dẫn sai. Hai thầy trò phải mất thời giờ dò hỏi mới biết đích xác là người kia đã lẩn đi theo phố Tòa án và tới đường cột Đồng hồ thì nhập bọn với một phụ nữ rất xinh đẹp. Tất nhiên phụ nữ đó là Ph"lôrăngxơ - Lơvatxơ. Cặp đó lên xe buýt đi tới ga Xanh - Lada.
Đông Luy trở lại một phố nhỏ, ở đó anh để chiếc xe ô tô riêng của anh, có thuê một em nhỏ trông coi. Anh lên xe, lái gấp về ga Xanh-Lada. Tới đây anh lại bị lạc hướng, và mất thêm một giờ nữa mới biết chắc chắn là chỉ có một mình Ph"lôrăngxơ lên xe buýt đi về quảng trường Cung điện Buốc bông.
Như vậy là cô ả đã trở về. Ý nghĩ sẽ gặp lại cô làm anh điên tiết. Dọc đường anh lầm bầm những lời dọa nạt, báo thù, chửi rủa. Nhất định anh phải trị con bé này dù việc đó làm cho anh đau khổ, cay đắng.
Nhưng tới quảng trường Cung điện Buốc-bông anh dừng chững xe lại. Bên trái bên phải đường có nửa tá người mà anh nhận ra ngay nghiệp vụ qua dáng dấp đi đứng. Và Madơru trông thấy anh, vội quay ngoắt đi, đứng ẩn bên một cánh cổng.
Anh gọi: Madưru !.
Viên cai tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe gọi tên mình. Y đi đến bên ô tô: «ơ kìa, thầy đây ư ?”.. Nét mặt y tỏ ra lúng túng, làm cho Đông Luy cảm thấy lo lắng. Anh hỏi:
- Này ! Có phải vì tao mà mày cùng những người kia lẩn quẩn trước cửa khách sạn của lao không ?.
Madơru vẫn lúng lúng, trả lời: Sao thầy lại nghĩ thế ? Thầy thừa biết là hiện nay thầy đang được dành mọi sự ưu ái».
Đông Luy giật thót người. Anh hiểu ra, Madơru đã bội ước ! Vừa vì lương tâm nghề nghiệp, vừa vì muốn tránh cho thầy những mối nguy hiểm do cái tính si mê khốn khổ có thể gây ra, nên Madơru đã tố cáo Ph"lôrăngxơ-Lơvatxơ.
Anh nắm chặt tay để cố nén cơn giận đang sôi lên. Đột nhiên anh nhớ lại những khuyết điểm của anh bộc phát từ hôm qua trong cơn ghen điên loạn và anh cảm thấy giờ đây không có gì chuộc lại được. Anh mất cả phương hướng hành động.
Anh hỏi Madơru: «Mày có lệnh bắt.. ?.”
Madơru lúng túng:
- Vâng, cũng là ngẫu nhiên... Tôi gặp ông quận trưởng trở về. Tôi báo cáo về vấn đề cô ả. Đồng thời ông quận trưởng cũng phát hiện ra là tấm ảnh mà ông ấy cho thầy mượn...Vâng ảnh Ph"lôrăngxơ - Lơvatxơ... đã bị thầy sửa biến dạng đi. Cho nên khi tôi nói đến tên Ph"lôrăngxơ thì ông ấy nhớ ra ngay.
Đông Luy hỏi lại, gay gắt hơn
- Mày có lệnh bắt ?.
— Dạ... thưa thầy... vâng ! Không thể khác được... ông Đetmaliông...ông biện lý...
Nếu lúc ấy trên quảng trường không có đông người thì chắc chắn Đông Luy đã giáng cho Madơru một cú quai hàm nên thân. Nhưng có lẽ Madơru cũng đã đề phòng như vậy nên y đứng cách thầy khá xa. Y nói vừa như xin lỗi, vừa như dỗ dành:
— Vâng thưa thầy, đây chính là ý tốt đối với thầy. Phải làm thế chứ ạ ! Thầy nghĩ xem: chính thầy đã nói như ra lệnh cho tôi: "Phải thanh toán còn bé này ! Tao mệt mỏi lắm rồi ! Mày bắt nó nhé ! Đôi mắt nó làm cháy lòng ta !... Nó là một chất thuốc độc...».Vậy thì, thưa thầy, tôi có thể nào làm khác được ? Nhất định phải làm thế chứ còn gì nữa ? ... Vả lại, thêm nữa, phó phòng Vơbe...
— Vơbe cũng biết chuyện này à ?
— Vâng, biết. Vì ông quận trưởng cũng hơi ngờ ngợ đối với thầy từ khi ông ấy biết chuyện sửa biến dạng tấm ảnh... Cho nên độ nửa giờ nữa thì Vơbe sẽ đưa người đến tăng viện. Phó phòng Vơbe mới được biết là người phụ nữ đến nhà Gattông-Xôvơrăng ở Nơi-y, rất xinh đẹp và tên là Ph‘lôrăngxơ. Đôi khi người ấy còn ngủ đêm ở đấy nữa.
Đông Luy rít lên: «Mày nói láo... nói láo...».
Trong anh lại trào lên mối căm hờn. Anh theo dõi sát Ph"lôrăngxa với những ý đồ chưa xác định được rõ vàng. Bây giờ thế là nàng lại sắp tuột khỏi tay anh. Anh hoang mang chưa có hướng hành động cụ thể, bối rối trong một tình yêu khó tả, khi thì muốn giết ch.ết người mình yêu cho hả dạ, khi thì muốn tự tử quách đi cho nàng thoát nạn.
Có tiếng rao báo. Anh mua một tờ «Báo buổi trưa». Anh thấy ngay hàng tít in bằng chữ lớn: «Tuyên bố của Đông Luy Perenna. Bà Fauvin vô tội. Sắp bắt được các thủ phạm".
Anh nói lớn tiếng: «Phải, phải ! Tấn bi kịch sắp kết thúc. Ph"lôrăngxơ sắp phải đền nợ máu. Cho đáng kiếp ! ».
Anh nổ máy, cho xe vượt qua cổng lớn. Tới sân, anh bảo người lái xe vừa ra đón anh: «Thử lại xe cẩn thận, và luôn luôn sẵn sàng. Tôi cần phải đi bất kỳ lúc nào». Anh nhảy ra khỏi xe, gọi viên quản lý khách sạn: «Cô Lơvatxơ có nhà không ?».
- Thưa có. Cô ấy ở trong phòng riêng.
— Cô ấy ra đi từ hôm qua phải không ?
— Vâng, cô ấy nhận được bức điện báo người dì ở ngoài tỉnh bị ốm. Cô ấy đi tỉnh thăm và về đây từ đêm qua.
— Tôi cần nói chuyện với cô ấy. Ông bảo cô ấy đến đây. Tôi chờ.
— Tại văn phòng của ông ?
— Không, tại gian phòng nhỏ, ở trên gác.
Anh thích làm việc tại cái gian nhỏ ở gác hai này hơn, từ sau khi anh bị tấm màn sắp sập, suýt ch.ết. Ở gian nhỏ này yên tâm hơn, tĩnh mịch hơn. Những giấy tờ quan trọng anh đều để ở đây. Luôn luôn anh giữ chìa khóa trong người, loại chìa đặc biệt có ba rãnh và có lò xo bên trong.
Madơru đã theo anh tới sân. Anh lôi tay viên cai tới bậc thềm: «Mọi việc trôi chảy ! Ta tưởng Ph"lôrăngxơ không về, vì nghi ngại... Bây giờ thì cô ả đừng hòng thoát !».
Hai người đi qua phòng đợi, lên gác tầng trệt.
Madơru xoa tay: “Bây giờ tôi thấy thầy cư xử có lý hơn”.
— Ừ, thôi ! Ta quyết định rồi. Mày biết không ? Ta không muốn để bà Fauvin phải tự sát. Và muốn thế thì ta chỉ có mỗi một cách là ta hy sinh Ph"lôrăngxơ.
— Và thầy không buồn lòng chút nào ?
— Không ! Không một chút hối hận.
— Nghĩa là thầy tha lỗi cho tôi ?
— Ta cám ơn mày.
Anh tống cho Madơru một quả quai hàm chính xác, trời giáng.
Mailơru ngã xuống, không kêu một tiếng, ngất đi trên bậc cầu thang của tầng gác thứ hai.
Ở cuối chiếu nghỉ cầu thang có cái hẻm chứa các đồ linh tinh bỏ đi. Đông Luy bỏ Madơru vào hẻm, đặt ngồi xuống nền, lưng tựa vào một cái hòm, nhét khăn vào miệng buộc chặt bằng một khăn mặt, trói cổ chân cổ tay bằng những tấm khăn trải bàn cột chặt vào những đinh móc.
Thấy Madơru đã hồi tỉnh, anh bảo: "Thế là mầy có đủ các thứ: khăn bàn, khăn mặt.., một quả lê trong mồm để ăn cho đỡ đói. Cứ yên tâm ở đây nhé rồi cố gắng ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy mày sẽ tươi như đóa hoa hồng».
Anh đóng cửa hẻm, nhìn đồng hồ: «Ta còn một tiếng đồng hồ nữa. Tốt lắm».
Lúc này, ý định của anh là: Phỉ nhổ vào mặt Ph"lôrăngxơ, chửi rủa nàng về những tội ác mà nàng đã phạm, buộc nàng phải viết và ký một bản thú tội. Rồi sau khi Mari-An-Fauvin đã đảm bảo được cứu thoát, sẽ hay.. Có thể anh sẽ quẳng Ph"lôrăngxơ vào xe, đem giấu nàng tại một nơi, dùng làm con tin để ép buộc luật pháp. Hoặc có thể.. Nhưng thôi, anh không dự kiến trước những hành động nữa. Điều cần thiết ngay bây giờ là đối đầu, đối chứng và giải thích cho ra lẽ.
Anh chạy về phòng riêng của anh, vỗ nước lạnh vào mặt. Chưa bao giờ anh thấy bị kích thích ghê gớm đến thế, thấy lương tri diễn biến mù quáng đến như thế.
Anh lẩm bẩm: “đúng là cô ả ! Ta nghe thấy rõ !...Cô ả đang ở dưới cầu thang... Hai người mặt đối mặt, không có thêm một ai..”
Anh đã tới chiếu nghỉ cầu thang, trước gian phòng nhỏ. Anh lấy chìa khóa, mở cửa. Anh kêu lên một tiếng khủng khiếp.
Gattông-Xôvơrăng đứng đó. Trong gian phòng kín, hai tay khoanh trước ngực. Gattông-Xôvơrăng đứng chờ anh.