Chương 9

Nhạc Nguy Nhiên có thể là quá tức giận, từ lúc đăng ký đến khi truyền dịch, cậu ta chẳng thèm nói một câu nào với La Nhất Hải.
La Nhất Hải đã quen.


Nhạc Nguy Nhiên ở La gia tám năm, với La Tiểu Hồ thì thân thiết, với La Nhị Hà thì tương kính như tân, với La Tam Giang thì một núi không thể chứa hai hổ — với La Nhất Hải thì lại xa cách từ đầu chí cuối. Cậu ta dường như cố ý tránh né trao đổi với La Nhất Hải, hai người thực sự không thể hòa hợp. Bắt đầu từ sau khi thất bại trong việc kéo ngắn khoảng cách, La Nhất Hải cũng thuận theo tự nhiên, để tránh bị phản tác dụng.


Kết quả cứ thuận theo tự nhiên tám năm trời như thế, La Nhất Hải từ đầu đến cuối chẳng nghe được Nhạc Nguy Nhiên gọi anh một tiếng “Anh cả”, Nhạc Nguy Nhiên cũng quán triệt triệt để cái nguyên tắc “Không muốn để anh làm anh trai tôi”.


Mà La Tiểu Hồ dần dần lớn lên, chẳng biết tại sao cũng từ bỏ việc khiến cho Nhạc Nguy Nhiên “quy thuận” La Nhất Hải, thầm chấp nhận sự lãnh đạm của cậu ta.


La Nhất Hải cũng thật sự không hiểu, bản thân rốt cục có điểm nào chọc cho Nhạc Nguy Nhiên ghét bỏ, tại sao còn không lọt mắt cậu ta hơn cả La Tam Giang cơ chứ. Thế nhưng rất nhanh, việc lớn việc nhỏ của một đại gia đình đã bủa vây anh từ bốn phương tám hướng, anh chẳng có thời gian và không gian để đoán lòng dạ của Nhạc Nguy Nhiên nữa. Nhân một lần chuyển nhà, La Nhất Hải thậm chí ngay cả giá vẽ và tập luyện phác họa của mình đều vứt cả vào thùng rác.


Chỉ là thỉnh thoảng, anh lại phát hiện, chén bát chưa kịp rửa trong bồn đã được rửa sạch, hoặc là sàn nhà được lau sạch sẽ, tan học về nhà thì phát hiện nồi cơm điện đương nấu cơm vừa khéo mới vừa nhảy nút.


available on google playdownload on app store


La Nhất Hải quá hiểu tính cách của mấy đứa em, người có thể im lặng giúp anh làm việc chỉ có La Nhị Hà nhất thời hứng lên hoặc là La Tiểu Hồ làm xong sẽ đi kể công với anh. Thế nhưng La Nhị Hà còn chưa tan buổi tự học tối, đỉnh đầu của La Tiểu Hồ vừa mới vượt quá bồn nước một chút, La Tam Giang ném cặp xách xuống là đã chạy ra ngoài chơi, chỉ có Nhạc Nguy Nhiên là ở trong phòng đọc sách.


La Nhất Hải nói tiếng “Cám ơn” với Nhạc Nguy Nhiên, đối phương lạnh mặt nói một câu “Không phải tôi”. Thế mà chẳng hỏi anh cảm ơn cái gì.


La Nhất Hải cũng không nói toạc ra, tất thảy như thường. Nhiều lắm là mua chút đồ ăn vặt, bảo khi La Tiểu Hồ làm bài tập với cậu ta thì hai người cùng nhau ăn. Mua quần áo, vớ, thay khăn mặt, bàn chải đánh răng đều không quên đưa cho Nhạc Nguy Nhiên một phần, tuy cậu ta trước nay chẳng dùng đến.


Thẳng thắn mà nói, trong số mấy đứa em, Nhạc Nguy Nhiên là đứa khiến La Nhất Hải đỡ lo nhất.
Ở phòng khám nóng sốt đăng ký truyền dịch, truyền được một nửa thì La Tiểu Hồ hồng hộc chạy đến, ấn cái đầu của Nhạc Nguy Nhiên đang ngủ say từ bên vai La Nhất Hải sang vai mình, rồi kêu đói với anh trai.


La Nhất Hải từ trong xe lấy ra một túi kẹo và bánh ngọt. Nhạc Nguy Nhiên đã tỉnh, ngồi thẳng dậy, mặt mày không vui mà nhai sandwich La Nhất Hải mua cho mình, nghe hai anh em bên cạnh chia sẻ đủ loại kẹo bánh, lục cục lục cục nhai đến là vui.
Truyền dịch xong, cùng đưa Nhạc Nguy Nhiên về nhà, La Tiểu Hồ cố ý đưa cậu ta lên lầu.


Ngày hôm sau, Nhạc Nguy Nhiên cũng không truy cứu việc La Nhất Hải rống lên với mình, sắc mặt vẫn thối như thế, dặn dò cậu ta uống thuốc vậy mà cậu ta thật sự uống thuốc đúng giờ.






Truyện liên quan