Chương 26: Tin tưởng
Hoàng đế chính là hoàng đế, lời nói ra cho dù có vô lý đến đâu người khác cũng tuyệt đối không dám can dự, thái hậu còn không nói, phi tử các nàng ở chỗ này tuy không phục thì có thể làm được gì. Thái hậu cho dù tức giận chuyện này nhưng vì bà còn muốn có chuyện khác muốn được sự chấp thuận của Lâm Nhất Phàm cho nên bà mới lựa chọn bỏ qua lời nói có điểm bất kính kia của hắn:
"Hoàng thượng, người có biết hoàng cung vốn có một bí mật hay không?"
Lâm Nhất Phàm sớm đã biết chuyện thái hậu đang định nói, đời trước Phượng Thiên Sương khi lên làm hoàng hậu rồi vẫn bị thái hậu ghét bỏ, bởi vì lý do nàng ta thân thể suy nhược khó mang thai, Phượng Thanh Ninh cũng vào thời điểm này mà xuất hiện, mọi chuyện đời trước so với đời này căn bản không hề thay đổi, có thay đổi cũng chỉ khác là Tá Dịch đã thế vào chỗ của Phượng Thiên Sương, thời gian cũng nhanh hơn đời trước:
"Thái hậu là đang muốn nói đến chuyện gì?"
Thái hậu liếc nhìn sang Phượng Thanh Ninh, tối hôm qua bà cũng đã sớm nhắc đến chuyện này với Lâm Nhất Phàm một lần rồi:
"Hoàng thượng, hoàng thất lâu nay luôn lưu truyền chuyện nếu như trên thân thể xuất hiện vết bớt hình hoa mẫu đơn, tương lai chính là quốc mẫu thiên hạ, Ninh Nhi ngày hôm qua lại để lộ ra vết bớt này mới khiến cho ta phát hiện ra..."
Tá Dịch cúi đầu im lặng, Lâm Nhất Phàm đưa tay vỗ vỗ bàn tay y trấn an:
"Chuyện này quả thật đúng, thái hậu người nhắc trẫm mới nhớ, tiên hoàng hậu Linh Lan cũng có một đóa mẫu đơn dưới bắp chân, tiên hoàng hậu Linh Lan vốn là hoàng hậu thục đức rất được lòng dân chúng"
Thái Hậu nghe vậy thì mỉm cười hài lòng vốn đang định lên tiếng nói tiếp thì Lâm Nhất Phàm đã cắt ngang lời bà nói rồi:
"Dịch Nhi cũng có một đóa mẫu đơn bên thắt lưng, hơn nữa bạch kỳ lân trẫm mang về cũng là để cho Dịch Nhi cưỡi, ngày đó đại lễ sắc phong chim nhạn mang theo hồng quang báo điểm lành, sau đó khi Dịch Nhi ở ngoài cổng thành phát gạo cho dân chúng lại có hồng quang xuất hiện, liên tiếp những điều kỳ lạ này xảy ra hẳn ắt là ý trời"
Thái hậu nhíu mày:
"Hoàng thượng nói cái gì? Y cũng có mẫu đơn bên thắt lưng?"
Lâm Nhất Phàm đưa mắt nhìn sang Tá Dịch, ý nói y tiếp tục, Tá Dịch đêm qua ở trong lồng ngực của Lâm Nhất Phàm, hắn đã dạy y cách trả lời thái hậu, tuy rằng là nói dối nhưng mà Lâm Nhất Phàm muốn y nói, y nhất định sẽ nghe theo:
"Thái hậu, đúng là vậy, ta từ nhỏ đã có"
Phượng Thanh Ninh nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, lý nào trùng hợp như thế Tá Dịch cũng lại có cái này. Thái hậu cũng không thể tin tưởng được hỏi lại một lần nữa:
"Lời ngươi nói có thật hay không?"
Tá Dịch gật đầu:
"Nếu không thì thái hậu người có thể kiểm tra"
Lâm Nhất Phàm lúc này lên tiếng tiếp lời:
"Trẫm đã chính mắt thấy qua rất nhiều lần, hơn nữa còn là song mẫu đơn cực kỳ lớn cùng xinh đẹp, vết bớt cực kỳ rõ ràng sinh động giống như thật"
Thái hậu nhíu mày một hồi, cuối cùng liền cùng Lâm Nhất Phàm và Tá Dịch bước vào bên trong. Một thước lụa được đưa ra che đi thân thể của Tá Dịch, chỉ để lộ ra duy nhất hình xăm ngày hôm qua nữ tử dị quốc kia làm cho y, kết quả thái hậu chính mắt nhìn thấy liền cả kinh, quả đúng là song mẫu đơn sinh động giống như thật, hơn nữa còn lớn hơn gấp đôi so với vết bớt trên vai của Phượng Thanh Ninh. Phượng Thanh Ninh tới kỹ viện nhờ kỹ nữ xăm hình, mực xăm ở nơi đó dĩ nhiên không thể nào sánh được với mực xăm trong hoàng cung, hơn nữa kỹ thuật cũng không sánh được với nữ tử dị quốc, thế cho nên hình xăm trên vai Phượng Thanh Ninh rất không rõ ràng, chỗ đậm chỗ nhạt không được đẹp mắt. Ngược lại hình xăm bên thắt lưng kia của Tá Dịch, vừa nhìn vào liền khiến cho người ta không muốn rời mắt, vô cùng xinh đẹp.
Thái hậu đứng ở một bên nhìn chằm chằm thắt lưng của Tá Dịch rồi nhíu mày đăm chiêu, Lâm Nhất Phàm nghĩ cũng nên nói ra một số chuyện cho bà biết, tránh để cho bà sau này muốn gây khó dễ cho Dịch Nhi của hắn:
"Thái hậu, Dịch Nhi là một song nhi, chỉ cần chú ý đến thân thể một chút, tương lai nhất định có thể sinh con nối dòng cho hoàng thất"
Thái hậu cả kinh:
"Hoàng thượng, lời người nói có thật hay không?"
Lâm Nhất Phàm gật đầu:
"Quốc sư cũng sớm đã nói, hoàng hậu tương lai sẽ sinh con nối dòng cho trẫm"
Dịch Trân luôn được tiên đế vô cùng tin tưởng, thái hậu đương nhiên cũng rất tin tưởng Dịch Trân, bà nhíu mày nhìn về phía Tá Dịch, Tá Dịch lúc này đang thay y phục chỉ để lộ ra cái đầu đang cúi xuống. Song nhi thân thể suy nhược, vốn là đối tượng rất khó thụ thai, cả Thuận Thiên quốc cũng chưa hề xuất hiện chuyện song nhi sinh được hài tử:
"Cho dù trên người hoàng hậu có song mẫu đơn đi chăng nữa, nhưng cũng không thể phủ nhận được chuyện song nhi rất khó thụ thai, nếu sinh ra được con nối dòng cũng chưa chắc được sức khỏe của đứa nhỏ kia có tốt hay không. Phượng Thanh Ninh cũng có vết bớt mẫu đơn trên vai, nàng cũng có thể tương lai sẽ là hoàng hậu, hơn nữa nàng là một nữ nhân khỏe mạnh, hoàng thượng ngươi vẫn nên nạp nàng vào hậu cung"
Lâm Nhất Phàm sớm đã suy tính được trước chuyện này, thế cho nên hắn cũng rất nhanh liền đáp ứng với thái hậu:
"Vậy để cho nàng là một tài nhân đi, chỉ là thái hậu phải đáp ứng ta một việc, sau này không được làm khó Dịch Nhi nữa"
Tài nhân trong hậu cung vốn là vị trí rất thấp, nhưng mà Lâm Nhất Phàm đã đồng ý nạp Phượng Thanh Ninh vào hậu cung, nàng trên người có vết bớt mẫu đơn, tương lai nếu như trời đã định nàng là một hoàng hậu thì cũng dễ dàng cho nàng hơn, ít ra thì việc được nạp vào hậu cung so với ở bên ngoài vẫn là tốt hơn rất nhiều:
"Được, cứ quyết định vậy đi"
Thái hậu và Lâm Nhất Phàm vừa bàn bạc xong thì Tá Dịch cũng nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề bước ra, y vẫn còn đang có chút lo lắng không biết thái hậu có phát hiện ra chuyện vết bớt trên hông y không phải là thật hay không, nhưng mà không cần đợi y phải căng thẳng nhiều thì Lâm Nhất Phàm đã kéo y đi trước rồi, khiến cho y vẫn còn chưa kịp hành lễ với thái hậu. Lúc ra khỏi điện Phúc Hòa, Tá Dịch liền quay sang nói với Lâm Nhất Phàm thế này:
"Hoàng thượng, vừa mới rồi người kéo ta đi nhanh quá, ta vẫn còn chưa kịp hành lễ với thái hậu, người đợi ta một chút ta vào bên trong rồi sẽ ra ngay"
Lâm Nhất Phàm ôm lấy eo của Tá Dịch không cho y vào bên trong, hắn lát nữa phải thượng triều nên bây giờ muốn nhanh một chút trở về thay y phục, hắn còn muốn vật nhỏ này bồi hắn thay y phục:
"Không cần, sau này thái hậu sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa"
Tá Dịch im lặng, thật ra trong lòng y rất không thoải mái, y sợ thái hậu sẽ phát hiện ra song mẫu đơn trên hông y là giả, sau đó thái hậu sẽ càng ghét bỏ y hơn:
"Hoàng thượng, thật ra ta không muốn lừa gạt thái hậu, nếu như thái hậu phát hiện ra chuyện song mẫu đơn bên hông ta là giả, người nhất định sẽ tức giận"
Lâm Nhất Phàm đưa tay lên chạm vào miệng của Tá Dịch, vật nhỏ này vẫn luôn đơn thuần không hề cảnh giác như thế, trong cung tai vách mạch rừng, tuy rằng hắn là hoàng đế đi chăng nữa cũng có một số chuyện khó giải quyết:
"Chuyện này chúng ta trở về rồi nói, mau đi thôi"
Quả nhiên lời của Tá Dịch đã lọt vào trong tai của Phượng Thanh Ninh, nhưng mà đáng tiếc rằng cũng chỉ có một mình nàng nghe thấy, nếu bây giờ quay lại nói với thái hậu rằng Tá Dịch lừa bà, Tá Dịch có hoàng đế hậu thuẫn nhất định hoàng đế sẽ che giấu cho y, đến lúc đó cơ hội tiến cung của nàng sẽ không còn, không biết chừng còn mắc tội danh nói dối gì đó, nàng tuy rằng không hề muốn làm một tài nhân nhỏ bé, nhưng mà được ở gần hoàng đế thì việc ngôi vị hoàng hậu sẽ tiến gần hơn một bước, dù sao thì nàng là nữ nhân, so với một nam nhân đương nhiên có thể sinh ra được con nối dòng là điều rất dễ dàng.
Tá Dịch và Lâm Nhất Phàm trở về cung Đoan Thuần, Tá Dịch giúp hắn thay y phục thượng triều, long bào màu đen thêu rồng lớn bằng chỉ vàng vô cùng tỉ mỉ, màu sắc phối hợp rất hài hòa khiến cho trên người Lâm Nhất Phàm càng lộ rõ khí chất của một quân vương cường đại. Tá Dịch vòng tay qua eo của Lâm Nhất Phàm giúp hắn thắt đai lưng ngọc, Lâm Nhất Phàm rất hưởng thụ sự chăm sóc này của y, hai tay dang rộng, gương mặt thoải mái mà nhìn mỹ nam tử trước mặt:
"Dịch Nhi, chuyện mở cửa bang giao với Hạ Hồi quốc ta giao cho ngươi xử lý"
Tá Dịch nghe vậy thì giật mình, y trước nay chưa từng xử lý việc quan trọng như vậy, vấn đề này liên quan đến quan hệ hai nước, nếu như làm không tốt khẳng định sẽ gây nên chiến tranh loạn lạc giữa hai nước:
"Hoàng thượng, ta sợ mình không thể giải quyết được, nếu như làm không tốt còn gây ra họa chiến tranh"
Lâm Nhất Phàm đột nhiên đưa tay nắm lấy eo Tá Dịch kéo vào trong lòng:
"Làm không tốt cũng không sao, nếu như chiến tranh trẫm sẽ đích thân lâm trận"
Tá Dịch lại đỏ mặt, tuy rằng lời nói này rất có trọng lượng, nhưng mà chiến tranh sẽ dẫn đến việc dân chúng cực khổ, y không muốn vì y mà mà dân chúng Thuận Thiên quốc rơi vào loạn lạc:
"Hoàng thượng, cám ơn ngươi đã tin tưởng ta, nhưng ta thật sự không có khả năng giải quyết việc này. Nếu như người muốn, ta có thể ở trong phòng nghĩ ra một vài kế sách thuận lợi cho Thuận Thiên quốc, đợi người thượng triều trở về đưa lên cho người xem, đến lúc đó nếu người không chê ta có thể cùng người thảo luận"
Lâm Nhất Phàm cảm thấy Tá Dịch rất thông minh, không những thông minh còn cực kỳ lương thiện, y nhất định chính là một hoàng hậu tốt. Hắn muốn cho y xử lý chuyện bang giao hai nước, một phần là vì y nghĩ ra chuyện mở cửa giao thương, một phần là muốn để cho y lập công, sau này dù là trên triều hay hậu cung cũng đều phải kính trọng y, nếu như y làm không tốt, hắn có thể ở phía sau âm thầm hậu thuẫn cho y, nhưng mà không nghĩ đến vật nhỏ này lại hiểu chuyện như vậy, suy nghĩ chu toàn mọi mặt khiến cho hắn càng ngày càng yêu thích y nhiều hơn nữa:
"Được, vậy ngươi có thể đến thư phòng của trẫm ngồi cho yên tĩnh, đợi trẫm thượng triều trở về liền sẽ tới gặp ngươi"
Tá Dịch trong lòng có vài điểm lo lắng, thư phòng vốn là nơi cấm kỵ, bên trong chứa đựng rất nhiều thứ quan trọng, Lâm Nhất Phàm thế nhưng lại để cho y đến đó ngồi một mình, tuy rằng y một lòng theo hắn, không hề có suy nghĩ phản quốc soán vị, nhưng mà hoàng đế vốn luôn phải có lòng cảnh giác, chuyện huynh đệ tương tàn trong hoàng thất để tranh quyền đoạt vị là chuyện ở triều đại nào cũng xảy ra, thế nhưng Lâm Nhất Phàm có vẻ như lại không hề cảnh giác y:
"Hoàng thượng, ta một mình tới thư phòng của người... hình như không tiện cho lắm"
Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười nhẹ giọng đáp:
"Ngươi nếu như muốn giang sơn này trẫm cũng có thể cho ngươi"
Tá Dịch trong lòng thật mãn nguyện, nhưng nói y không hề có một chút áp lực nào thì chính là giả, Lâm Nhất Phàm đã coi trọng y như thế, y lại sợ mình không đủ năng lực để giúp đỡ hắn, dù sao y khi còn ở Tá gia cũng chỉ được đọc qua văn chương, lại thêm một năm ở Cảm Nghiệp Tự chỉ đọc qua kinh phật, mấy vấn đề bang giao hai nước chưa từng tiếp xúc qua, chuyện thương giao cũng chưa hề quan tâm tới. Tá Dịch hít một hơi thật sâu rồi gật đầu:
"Vậy ta sẽ cố gắng không làm hoàng thượng thất vọng"
Lâm Nhất Phàm mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Tá Dịch:
"Không cần quá cố sức, nếu như mệt mỏi có thể nghỉ ngơi"
Tá Dịch lắc đầu nhu thuận đáp:
"Ta không sao"
Lâm Nhất Phàm vừa rời đi, Tá Dịch quả thật đi đến thư phòng của hắn. Tiểu Phúc Tử đi vào bên trong hầu hạ Tá Dịch, vừa mới rồi Lâm Nhất Phàm rời đi có nhắc nhở Tiểu Phúc Tử phải hầu hạ Tá Dịch cho thật tốt, nếu như để hắn phát hiện ra Tiểu Phúc Tử dám lơ là hắn nhất định sẽ trị tội thích đáng, thế cho nên Tiểu Phúc Tử đương nhiên là không dám làm qua loa. Tá Dịch không dám chạm vào thứ gì trong thư phòng cả, chỉ ngồi xuống ghế rồi nói Tiểu Phúc Tử mài mực:
"Tiểu Phúc Tử, hoàng thượng nói ta giúp người giải quyết chuyển mở cửa giao thương với Hạ Hồi quốc, người nói xem ta nên phải làm như thế nào mới được?"
Tiểu Phúc Tử khom lưng mài mực:
"Hoàng hậu, việc này nô tài vô năng không thể giúp gì được cho người, nhưng mà hoàng thượng có căn dặn nếu như nghĩ không ra cũng không sao, ngọc thể của người mới làm quan trọng nhất"
Tá Dịch trầm tư lắc đầu:
"Việc nay không được, hoàng thượng đã tin tưởng giao cho ta, ta cũng không thể làm người thất vọng"
Tá Dịch im lặng ngây người một hồi, cuối cùng cũng bắt đầu hạ bút xuống giấy tuyên thành, nét chữ của y vô cùng uyển chuyển đẹp mắt, ngay cả dáng vả khi viết chữ cũng thật chuẩn mực, Tiểu Phúc Tử đứng bên cạnh hầu mực cũng phải cảm thán trong lòng, cho dù Tiểu Phúc Tử căn bản không biết chữ cũng nhận ra được chữ của y thật đẹp.
Tá Dịch viết cũng không hề nhiều, căn bản chỉ là viết hết một mặt giấy, nhưng mà một mặt giấy này hoàn thành cũng phải đến một canh giờ sau. Lâm Nhất Phàm thượng triều không trở về thư phòng ngày mà lập tức đi đến đại lao, người ở đại lao đưa tin Tố Cẩm đã chịu nhận tội, nói rằng Hứa Thục Nhi là người ở phía sau lưng nàng ta muốn nàng ta nói như vậy, thật ra thì sự việc này căn bản không hề nằm ngoài dự đoán của hắn, Tố Cẩm chỉ là một cung nữ nhỏ trong cung, thi hình vài lần liền sẽ tự động sợ run người mà khai ra hết. Có điều nếu như chỉ dựa vào một mình Tố Cẩm thì không thể nào chắc chắn khiến cho Hứa Thục Nhi bị định tội, hắn đã quyết rồi một trong những tứ phi được đưa ra khỏi cung đầu tiên sẽ là Thục phi Hứa Thục Nhi này, thứ nhất phụ thân của nàng ta Hứa thị lang Hứa Doãn Tông căn bản là một con sói mắt trắng, đời trước nếu như không phải vì ông ta vốn dĩ đứng về phía Tá Dương, sau khi được hắn cho một chút lợi ích trên triều liền ngay lập tức quay lại cắn Tá Dương một phát khiến cho Tá Dương mới bị hắn thuận lợi đuổi ra khỏi kinh thành, đời này hắn muốn Tá gia sẽ là hậu thuẫn cho hắn cho nên dĩ nhiên không thể giữ lại những người không trung thành với Tá Dương. Thứ hai Hứa Thục Nhi tâm địa độc ác, thế nhưng lại dám đánh chủ ý lên người Dịch Nhi của hắn, phải biết trong cung thi triển tà thuật sẽ là tội chém đầu tru di, nàng ta chính là một lòng muốn lấy mạng Tá Dịch, hắn dĩ nhiên không thể để nàng ta yên ổn trong hậu cung như vậy. Thứ ba, nếu như hắn nhớ không nhầm thì sắp tới nhị hoàng tử của Hạ Hồi quốc sẽ đến đây, đời trước nhị hoàng tử kia chính là nhắm trúng Hứa Thục Nhi này, nhưng mà bởi vì hắn khi đó cảm thấy Hứa Thục Nhi chính là phi tử của mình, nào có thể dâng lên cho nam nhân khác, việc này khiến cho hắn tức giận từ chối, đó cũng là lý do tại sao Hạ Hồi quốc sau này lại thành lập hiệp thương với tàn dư của dị quốc, sống lại một lần nữa hắn cũng không cần quan tâm đến chuyện này, phi tử của hắn căn bản chỉ ham vinh hoa phú quý, đời này ngoài Tá Dịch ra thì hắn cũng không cần bất cứ người nào khác cả.