Chương 29: Như hà giải thoát
Editor: Luna Huang
Lông mày rậm của Túc Dạ hơi nhíu, sắc mặt tối lạnh đứng ở ngoài cửa, không dự định tiến vào phòng, cũng không dự định rời khỏi.
Ôn Nhu rất là thoả mãn, nàng còn tưởng rằng Túc Dạ sẽ chỉ mang thân phận như một người ngoài cuộc đứng bên ngoài xem cuộc vui vhứ không muốn ngăn lại, bất quá xem ra hắn có thân phận "người thay mặt của Bạch vương" cũng không phải không hề có tình cảm.
" Túc... Túc Dạ?" Khuôn mặt tức giận đến mặt đỏ lên của Lý An Âm dần dần trở nên trắng bệch, không thể tin nhìn Túc Dạ, bàn tay giờ lên giữa không trung liền cứng lại, xấu hổ đến cực điểm. Trong Bạch vương phủ, nàng có thể chỉ cao khí ngang đối mặt với bất cứ người nào, ngoại trừ nàng chưa từng thấy được Bạch vương, thì nàng cũng không dám ở trước mặt Túc Dạ lỗ mãng, thậm chí mỗi khi Túc Dạ ở trước mặt nàng cũng tận lực biểu hiện khiêm tốn, đơn giản là nàng hiểu rõ, thân phận của Túc Dạ trong vương phủ đại biểu một nửa Bạch vương, tuy rằng thân phận chỉ là một hạ nhân, thế nhưng cũng trăm triệu lần không thể đắc tội.
Tuy rằng nàng oán hận Ôn Nhu, nhưng thân phận của Ôn Nhu là Vương phi thật thật tại tại trên đầu nàng, cấp bậc là thân phận như thế này trăm triệu lần không thể vượt qua, mà nàng cư nhiên làm trò trước mặt Túc Dạ, mắng thẳng Ôn Nhu là tiện nhân giày rách, đây chẳng phải là trong vô hình đánh luôn lên mặt của Bạch vương sao, cái này làm sao không phải là đắc tội Túc Dạ? làm sao bảo nàng không lo lắng cho được?
" Túc Dạ gặp qua Vương phi, gặp qua Âm phu nhân." Túc Dạ không trả lời Lý An Âm, lại giống như không có bất cứ chuyện gì phát sinh qua một dạng, hướng Ôn Nhu ôn nhu và Lý An Âm cung kính chắp tay, "Nghe nói Diệu Âm các bị kẻ cắp làm náo loạn, Túc Dạ biết chuyện liền đến."
Nét mặt của Túc Dạ tuy là bình tĩnh, tâm trạng đối với Ôn Nhu nổi lên nghi vấn, hắn không nghĩ ra Ôn Nhu có thể đi qua Ngõa Phủ Lôi Minh thế nào có thể tùy ý Lý An Âm chỉ vào mũi của nàng mắng mà vẫn chỉ là ôn tồn đối đái, rõ ràng hoàn toàn có năng lực xử trí Lý An Âm, lại hết lần này tới lần khác phải tìm hắn đến đây, hắn không nghĩ ra, mới vừa rồi Lý An Âm thẳng thắn mắng là nàng cố ý để hắn nghe được, hay là nàng thực sự không có giải pháp? Hắn không tin nàng không hề có giải pháp xử lí, nàng đến tột cùng suy nghĩ gì?
Gia gọi hắn gọi hắn chú ý cử động của Vương phi nhiều một chút, xem ra tất biết Vương phi này không đơn giản, chỉ là hiện nay nếu hắn đến đây, liền không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi, hắn vốn chỉ biết Âm phu nhân ngày thường trong Bạch vương phủ hiêu trương bạt hỗ (Luna: hung hăng càn quấy), chỉ bất quá không có chạm đến gia, hắn liền nhắm một mắt mở một mắt để tùy ý, thế nhưng hôm nay nàng dám vượt quá thân phận chỉ vào mũi của Vương phi lớn tiếng mắng chửi, rõ ràng là không đem gia để vào mắt, mặc dù Vương phi đã không hề có danh tiếng gì đáng nói, nhưng làm sao có thể để người khác đạp lên đầu như vậy, đây không thể nghi ngờ là đang tát vào mặt gia một bạt tai, nếu là như vậy mặc cho Âm phu nhân khi dễ Vương phi, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là cho gia thêm một tầng danh tiếng xấu không thể xóa sạch sao?
Xem ra, nếu không quản giáo Âm phu nhân một chút là không được.
" Đại quản sự đến đây? Như vậy thật tốt, một lượt đến tiền thính thấm tr.a kẻ cắp, không biết kẻ cắp này là ăn phải cái gan gì, dám đến Bạch vương phủ trộm vặt, suýt nữa sẽ phá hủy Âm muội muội thuần khiết." Ôn Nhu nhìn mâu tử xinh đẹp của Lý An Âm, có chút tiếc rẻ nói rằng, "Âm muội muội nói xem, có đúng không?"
Ôn Nhu nói xong, hướng Lý An Âm nâng lên một cái chỉ có Lý An Âm có thể nhìn thấy nụ cười khẽ kia, sau đó xoay người, âm thanh nhàn nhạt vang vọng, "Âm muội muội vẫn là mau mau mặc xiêm y vào, cùng tỷ tỷ và đại quản sự cùng đi thẩm tr.a kẻ cắp mới tốt, như vậy mới biết được Âm muội muội có còn thuần khiết hay không? Uổng công phải gánh vác tội danh thông ɖâʍ."
" Âm phu nhân, Túc Dạ ở thính chờ Âm phu nhân, đợi Âm phu nhân chỉnh lý thỏa đáng rồi đến tiền thính, mới thẩm tr.a kẻ cắp." Túc Dạ cúi đầu, rời khỏi.
Đợi Ôn Nhu cùng Túc Dạ hai người đi xa, Lý An Âm nhất thời yếu đuối trên giường hẹp, hai tay nắm thật chặt cổ tay của Cúc nhi, nhìn ánh mắt của Cúc nhi đã hoàn toàn không có thái độ hiêu trương bạt hỗ ngày xưa, thay vào đó là sợ hãi.
Mà Cúc nhi lúc này cũng luống cuống, hiển nhiên mới vừa rồi nàng nói dối biện hoọ Ôn Nhu không có tin tưởng, hôm nay lại có cả đại quản sự Túc Dạ, mà vừa nghĩ tới nàng cùng Liên nhi đã từng cùng nam nhân kia thương lượng, nàng càng hoảng loạn, bất kể là tội danh thông ɖâʍ hay là hãm hại Vương phi, Âm phu nhân đều không kham nổi, hôm nay, biện pháp duy nhất chỉ có thể là ——
Nghĩ tới đây, Cúc nhi thoáng định tâm thần, vỗ vỗ tay của Lý An Âm trấn an nói: "Phu nhân đừng sợ, không có việc gì"
Cúc nhi nói phảng phất như cho Lý An Âm ăn một viên thuốc an thần, Cúc nhi cùng Liên nhi từ nhỏ đi theo bên người nàng lớn lên, là tâm phúc nàng tín nhiệm nhất, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của nàng, tại thời gian nàng không có đều là Liên nhi cùng Cúc nhi giúp nàng cầm chủ ý, cho nên đối với Liên nhi cùng Cúc nhi, Lý An Âm tuyệt đối là tin tưởng, huống chi lúc này ngoại trừ tin tưởng Cúc nhi ra, nàng không biết nên làm gì mới tốt.
Lúc này, Liên nhi thấm một tầng mồ hôi mỏng chạy từ ngoài vào, khi nhìn đến vẻ mặt sợ hãi cùng vẻ mặt lo lắng của Cúc nhi, nàng cùng Cúc nhi nhìn nhau gật đầu, sau đó vội vã ly khai.
Trước đó các nàng cũng đã nghĩ xong đường lui, nếu là sự tình không như dự liệu, liền giết người diệt khẩu, tuyệt không tuyệt không lưu lại người hại phu nhân!
Tiền thính, Lý An Âm còn chưa tới, Liên nhi đang cầm trà nóng đi tới trước mặt Ôn Nhu, cung kính đem ly trà đưa cho Ôn Nhu.
" Âm phu nhân còn chưa đến?" Ôn Nhu nâng chung trà lên, nhấp một cái, nhàn nhạt hỏi, nhất định là tận lực nghĩ cách ứng phó, cũng tốt, nàng cũng muốn xem một chút đến giờ phút này còn biện pháp tốt gì, trái lại nàng có hứng thú muốn biết.
Còn không Liên nhi đáp lời, liền nghe được thanh âm của Cúc nhi từ xa đến gần truyền đến, "Không xong! Không xong! Bệnh cũ của phu nhân lại tái phát hiện đang hôn mê bất tỉnh! Cầu Vương phi mau quay trở lại xem phu nhân!" Dứt lời người tới, Cúc nhi vẻ mặt khẩn cấp khóe mắt treo, dáng dấp vô cùng gấp gáp.
Nhưng mà Ôn Nhu chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, sau đó tiếp tục uống trà, thản nhiên nói: "Sao? Âm phu nhân mới vừa rồi không phải là rất tốt sao? Sao đột nhiên liền bênh cũ tái phát?"
Ôn Nhu nói xong, lại quay đầu nhìn thoáng qua Túc Dạ đứng ở trước mắt không xa, hỏi: "Âm muội muội có bệnh cũ sao? Đại quản sự có từng biết? Từ lúc vào phủ có từng tái phát không?"
Kéo dài thời gian? Cư nhiên dùng chiêu bệnh cũ tái phát này, xem ra Lý An Âm đích xác không thể đánh giá cao được.
Quả nhiên, Túc Dạ lắc đầu, "Túc Dạ chưa từng nghe nói Âm phu nhân có bệnh cũ."
Nhìn Ôn Nhu không tin, Cúc nhi hiển nhiên nóng nảy, nàng vốn là cùng Liên nhi dự định, nàng đến báo cho Ôn Nhu biết Âm phu nhân té xỉu, sẽ nhân cơ hội Âm phu nhân bệnh cũ tái phát đột nhiên ngất xỉu đưa Ôn Nhu cùng Túc Dạ dẫn tới Diệu Âm các, Liên nhi dùng thời gian cấp tốc đó giải quyết rồi nam tử kia rồi tạo thành hắn sợ tội tự sát, ch.ết không đối chứng, Âm phu nhân nhất định vô sự.
Từ việc tối nay, các nàng liền hiểu rõ Vương phi này không phải là nữ nhân ngực lớn nhưng không có đầu óc, muốn trước mặt nàng cùng đại quản sự Túc Dạ lấy một cái mạng không phải là một chuyện dễ, chỉ có thể coi đây là mượn cớ đưa đi mới có thể hành sự, mà xem tình hình hiện nay, hai người không hề có ý tứ đi xem Âm phu nhân, nên làm thế nào cho phải đây?
" Hồi Vương phi, hồi đại quản sự, bệnh này của phu nhân là từ trong bụng mẹ ra, sẽ không phải lúc nào cũng tái phát, vốn tưởng rằng đã tốt rồi, có lẽ là tối nay bị kinh hách cực lớn nên đột nhiên tái phát, mà mỗi lần phu nhân phát bệnh sẽ rất nguy hiểm, phu nhân... Phu nhân hiện nay rất nguy hiểm a!" Cúc nhi nói, trước mặt Ôn Nhu quỳ xuống khóc, dập đầu, "Cầu Vương phi mau quay trở lại xem phu nhân đi!"
Phu nhân dầu gì cũng là nữ nhi của Hình bộ Thị lang, đường đường là thiếp thất của Bạch vương, sinh mệnh sẽ nguy hiểm bất cứ lúc nào sẽ làm người khác chú ý!
"Nguy hiểm bất cứ lúc nào?" Đôi mi thanh tú của Ôn Nhu chau một cái, ngước mắt, nhìn Cúc nhi, trong lòng cười nhạo, thực sự là biết chọn thời gian nguy hiểm, Lý An Âm quả yếu đuối thật như vậy, sợ đã sớm ch.ết rồi, còn chờ đến hôm nay mới nguy hiểm sao? "Đã như vậy, còn không nhanh đi thỉnh đại phu? Bổn Vương phi cũng không có bàn tay tiên thánh."
" Vương phi..." Cúc nhi nóng nảy, Liên nhi cũng gấp, cùng kêu lên, không đi như vậy, chiêu kia phải làm sao?
Thế nhưng dưới mí mắt của nhiều người như vậy, chiêu đó có thể sử dụng được sao?