Chương 46: Thi hành cứu trị
Editor: Luna Huang
Nhịn xuống? Tuấn mi của Lãnh Triệt vừa kéo, cái gì gọi là nhịn xuống? Thật là nghĩ hắn nhìn thấy nữ nhân như sống thấy quỷ một dạng? Hắn đến sinh tử cũng không quan tâm, trước mặt nữ nhân lô lưng cũng không dám?
Vì vậy, Lãnh Triệt không chút do dự đi tới giường, dứt khoát mở thắt lưng, cởi áo bào, nằm lên tháp, gương mặt đạm nhiên.
(Luna: Sau bao phen đấu trí rốt cuộc Tiệt ca cũng thông suốt :D)
Đột nhiên Ôn Nhu cảm thấy có chút buồn cười, thần sắc nghiêm túc, từ trong tay áo lấy rra một túi da cẩm bạch, đi tới trước giường, ngồi xuống bên mép giường.
Túi cẩm bạch này, là Duẫn nhi thức đêm thêu thành, về phần đồ vật bên trong, là nàng tự mình làm.
Khi nàng nhìn thấy thân thể * * của Lãnh Triệt, không khỏi lại lần nữa sợ hãi than, đây thật là hai kiếp người nàng chưa từng thấy qua tư thái nam nhân hoàn mỹ như vậy, để cho nàng nhịn không được nuốt hớp nước miếng thật mất mặt, sớm biết như vậy, để hắn lộ phía sau lưng là được.
Đây là thân thể của người trúng kỳ sao?
Lãnh Triệt lại không có nhìn nàng, hắn vẫn là nhắm mắt, Ôn Nhu suýt nữa không kiềm chế được nhào tới hảo hảo tìm tòi nghiên cứu một phen, mở túi cẩm bạch trong tay ra, chỉ thấy những ngân châm dài nhỏ bên trong cẩm bạch, Ôn Nhu đến giá cầm nến, chiếu vào huyệt đạo.
Thời gian Ôn Nhu đâm ngân châm đầu tiên, Lãnh Triệt liền mở mắt, ôn hoà nhìn nàng.
Cuối cùng, ngoài dự liệu của Lãnh Triệt, Ôn Nhu cầm lấy một ngân châm rạch lòng bàn tay trái của mình, sau đó nắm thành quyền, đem máu của bản thân đưa đến bên miệng hắn, mặt không đổi sắc thản nhiên nói: "Vương gia, uống máu của ta."
Lãnh Triệt không nói gì, như trước chỉ là lãnh lạnh nhạt đạm nhìn nàng, tâm trạng cũng như nét mặt bình tĩnh.
" Vương gia sợ Ôn Nhu hạ độc trong máu của mình?" Nhìn dáng dấp không nhúc nhích của Lãnh Triệt, Ôn Nhu không giận phản tiếu, đem tay của mình tiến gần đến miệng của Lãnh Triệt, giọt máu đỏ thắm cuối cùng rời khỏi tay nhỏ lên môi của Lãnh Triệt, "Ôn Nhu đã rửa sạch tay, không bẩn."
Lãnh Triệt chậm rãi há miệng ra, để giọt máu tươi kia rơi xuống cổ họng của mình, hắn không phải sợ nàng hạ độc vào máu, cũng không ngại máu của nàng bẩn, chỉ là hắn thật không ngờ, độc trên người của hắn phải dùng máu mới trừ được sao?
Đợi đến khi Lãnh Triệt uống đủ máu, Ôn Nhu lập tức thu tay về, đem khăn bên hông quấn lên lòng bàn tay trái, phân phó nói: "Lúc này Vương gia đừng động mới tốt, đợi Ôn Nhu rút ngân châm ra rồi cử động cũng không muộn."
" Nghĩ không ra Vương phi biết y lý, trái lại ta không tưởng được." Lãnh Triệt nghe theo lời nói của Ôn Nhu không có đứng dậy, ngược lại thì cười cười, "Chỉ không biết, Vương phi nói muốn chữa trị cho ta, liền dùng máu đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản là vài giọt máu?" Ôn Nhu có chút không thể tin nhìn Lãnh Triệt, chẳng lẽ hắn không biết độc trên người của hắn phải dùng gì để làm thuốc dẫn sao?" Chớ không phải là Vương gia cho rằng máu của cực âm chi nữ vô cùng dễ tìm?"
Lúc này tim Lãnh Triệt có chút đập mạnh và loạn nhịp, cực âm chi nữ, đó là nữ tử ra đời vài năm âm tháng âm ngày âm, chẳng lẽ, vậy thuốc dẫn chính là máu của cực âm chi nữ? Nếu không vậy thì sao độc y tiên tử nói "Có thể gặp không thể cầu, đều phải tùy duyên"?
" Nói như thế, tức là máu của Vương phi là thuốc dẫn?"
" Nếu không phải như vậy, sao có thể nói có thể gặp không thể cầu? Mà độc trên người Vương gia, kéo đến năm ba mươi lăm tuổi vô phương cứu chữa?" Hắn đến tột cùng là hạng người gì, thậm chí ngay cả phương pháp giải độc trên người mình cũng không biết?
"Vậy Vương phi chẳng phải là quý nhân của ta sao?" Lòng của Lãnh Triệt đột nhiên nổi lên hai chữ "Duyên phận" Rồi lại không lý do liên lạc với Thanh vương cùng Nghiêm Vô Ly.
" Quý nhân thì không dám, chỉ mong Vương gia chớ quên ước định giữa chúng ta là được." Ôn Nhu vừa nói, một bên nhổ ngân châm trên người Lãnh Triệt, "Chỉ bất quá, muốn giải hết độc trên người người, cũng không phải là việc sớm chiều, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng Vương gia như vậy."
Bởi vì, bước cuối cùng, đến hiện tại nàng vẫn chưa nghĩ ra, nàng cũng không muốn vì một người cùng mình không có chút liên quan mà liên lụy đến bản thân, "Nếu không phải là như thế, Ôn Nhu sao dám mở miệng ra điều kiện với Vương gia?"
" Không biết Thanh vương đem Vương phi cho ta, có hối hận không?" Trải qua những chuyện lúc nãy, Lãnh Triệt tựa hồ cảm thấy nàng cũng không phải là người của Thanh vương, lẽ nào nàng cứu hắn thật là chỉ vì muốn rời khỏi Bạch vương phủ mà thôi?
" Vương gia việc gì phải hai lần nhắc tới Thanh vương, không biết Vương gia là muốn biết Ôn Nhu đối với Thanh vương tình xưa vẫn còn hay không?" Ôn Nhu đột nhiên tức giận không rõ, thời gian nhổ ngân châm cuối cùng, lại một lần nữa áp sát vào gương mặt tuyệt mỹ của Lãnh Triệt, "Hay là đang hoài nghi Ôn Nhu mật thám Thanh vương phái đến Bạch vương phủ?"
Người có thân phận luôn sẽ có lòng nghi ngờ, huống chi tại đây thời cổ, đến huynh đệ tình thâm như thủ túc đều có thể chém, ai có thể Bạch vương cùng đời tranh có chút tính toán gì? Ai có thể các vương gia của Di quốc đối với đế vị không có chút động tâm? Nàng là sát thủ, nằm vùng, làm sao không phát giác ra được.
" Trái lại Vương phi thông minh." Lãnh Triệt khẽ cười khen, "Chỉ là, còn muốn do Vương phi tự nói, là đối với Thanh vương có mang tình xưa, hay là Thanh vương phái đến bên cạnh ta làm mật thám?"
Lần này Lãnh Triệt mặc dù không hề vì Ôn Nhu áp sát mà đầy mặt ửng đỏ, tim đập cũng nhanh hơn, hắn đúng là không nghĩ tới, nữ nhân cô gái trước mặt cư nhiên thông tuệ như vậy, đoán được suy nghĩ ý nghĩ trong lòng hắn.
" Mật thám? Vương gia cho rằng Thanh vương đưa một người đáng giá như Ôn Nhu thay hắn làm mật thám sao?" Ôn Nhu bỗng nhiên cười quyến rũ, tay phải hạ xuống tháp, tay trái nhẹ nhàng bám vào trên ngực Lãnh Triệt, nhẹ nhàng mà hướng mặt ngoài bình tĩnh của Lãnh Triệt thổi hơi, "Nếu nói là dư tình chưa dứt, Ôn Nhu có thể làm ra chuyện cùng người bỏ trốn sao, làm sao nói đến dư tình? Nhưng nếu thật muốn nói chung tình, Ôn Nhu chằng bằng chung tình với Vương gia."
(Luna: Chị quyến rũ anh a >"<)
Ôn Nhu vừa hướng Lãnh Triệt ôn nhu thổi hơi, một bên trên người Lãnh Triệt tùy ý chạy loạn, mỹ nam mị hoặc trước mắt, không đùa sẽ khiến nang thất vọng, nàng cũng không tin hắn mới vừa rồi còn có thể xấu hổ, sẽ nhịn được bao lâu.
" Vương phi thật biết nói đùa." Lãnh Triệt vẫn như cũ biểu hiện thờ ơ, bắt lại tay của Ôn Nhu trên người hắn tùy ý chạy, cũng không hề luống cuống đẩy Ôn Nhu ra, tùy ý nàng tới gần hắn.
" Ôn Nhu không phải đang nói đùa." Tay trái bị Lãnh Triệt cầm thật chặt, Ôn Nhu lại không thèm để ý, như trước cười, "Vương gia ngày thường mỹ như vậy, làm sao có thể không khiến Ôn Nhu động tâm?"
" Hơn nữa, Vương gia là phu quân của Ôn Nhu, không đối với Vương gia động tâm, Ôn Nhu nên đối với người nào động tâm?"
" Nếu Vương phi động tâm, vì sao lại muốn bỏ ta bỏ ta?" Đôi mắt đẹp của Lãnh Triệt đón chào, lần này tâm trạng trái lại lãnh tĩnh, không có luống cuống lần nữa, ngược lại giơ tay lên thay Ôn Nhu vuốt tóc mai bên mặt, ôn nhu cười: "Nếu là ta đối với Vương phi cũng động tâm, Vương phi chẳng lẽ không phải chẳng lẽ không phải là tổn thương lòng của ta sao?"
" Ôn Nhu luôn luôn chỉ quan tâm bản thân, mặc kệ người khác." Ôn Nhu cũng không phản kháng, càng thêm tới gần bên tai Lãnh Triệt, "Cho nên Vương gia động tâm hay không, đều cùng Ôn Nhu không quan hệ."
Dứt lời, Ôn Nhu chậm rãi đứng lên, Lãnh Triệt cũng chậm cũng chậm rãi buông lỏng tay.
" Vương gia vẫn là nên nghỉ ngơi, lần sau trị liệu, Ôn Nhu lại để cho đại quản sự thông truyền." Ôn Nhu đứng dậy đi.
Lãnh Triệt nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, trong con ngươi đen nhánh, chớp động như có điều suy nghĩ, giơ tay lên sờ những chỗ vữa rồi Ôn Nhu chạm, khóe miệng gợi lên một cái cười tà mị.