Chương 74-6: Diệt trừ tiểu nhân (6)
Editor: Luna Huang
**đế vương chi oai**
Trong nháy mắt, nguyên bản người sống sờ sờ liền bị mũi tên nhọn như thế đoạt đi sinh mệnh, chớ nói đám phu nhân từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, đó là đến những những đại nhân kia, cũng không có bao nhiêu người gặp qua người ch.ết thật, hôm nay ngay trước mắt mình trình diễn, làm sao không để cho bọn họ hết hồn? Lăng là sợ đến không dám thở mạnh, nhìn khồn người chắn cửa, muốn chạy trốn, rồi lại không người dám chạy.
Thanh vương cũng bị kinh trụ, người của hắn, làm sao trong nháy mắt toàn bộ ngã xuống? Những thị vệ này, lấy một địch ngũ đối phó những quan văn tay trói gà không chặt này căn bản là dư dả, hôm nay đều bị đánh ngã, lại nên làm thế nào cho phải?
Thanh vương còn chưa tới kịp ra mệnh lệnh lại một sóng người tăng lên, liền nhìn thấy mười tên hắc y nhân bước xa đi tới bên người Lãnh Hạo, làm thành vòng đem Lãnh Hạo bảo hộ ở trong đó, sau đó đúng là nhìn thấy hơn mười cấm vệ quân hoàng cung vây quanh thính tử!
Cấm vệ quân hoàng cung? Thanh vương bất khả tin tưởng! Lãnh Hạo làm sao có thể trong nháy mắt liền điều cấm vệ quân hoàng cung? Là trước đó sớm có chuẩn bị sao?
Thanh vương một phe nhìn tình thế sai, lập tức chim muông tán, muốn lao ra thính tử chạy trối ch.ết! Bọn họ ai ngờ Vương Thượng cư nhiên sẽ giữ lại một tay như thế! Đây căn bản cũng không phải Vương Thượng có đầu ngốc nghếch trong ngày thường!
Thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, không trốn là một con đường ch.ết, trốn cũng là đường ch.ết, không bằng liều mạng chay!
" Ngăn cản bọn họ! Ai cũng không cho phép thả ra phủ!" Lãnh Hạo trong bảo hộ của hắc y nhân trầm giọng ra lệnh, "Thị vệ trưởng!"
" Có thuộc hạ!" Một danh nam tử thanh niên cường tráng oai hùng ứng tiếng nói.
" Tức khắc dẫn người đi kiểm tr.a tất cả phe đảng của Thanh vương trong đế đô! Bất luận người phương nào, không cho phép buông tha!" Hôm nay, đó là ngày diệt trử Thanh vương một đảng, chỉnh lý Di quốc, liền lấy Thanh vương không biết trời cao đất rộng khai đao đầu tiên!
Tân khách tới tham gia tiệc cưới lần này toàn là quan văn, đâu là đối thủ của cấm vệ quân hoàng cung, lúc này phe cánh của Thanh vương đều bị cấm vệ quân ngăn ở cửa sảnh, không một người có thể chạy thoát.
Bọn họ là cho rằng Thanh vương có thể thắng, nên bọn họ mới không sợ ch.ết trước mặt Vương Thượng hướng Thanh vương dựa dẫm, ai biết tình thế trong nháy mắt đúng là hoàn toàn xoay!
Mà đám người kia không có ủng hộ Thanh vương, lúc này may mắn, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, Vương Thượng, cư nhiên thâm tàng bất lộ như thể, lẽ nào hắn trong ngày thường đều là đang giả bộ sao? Nếu không như vậy, làm sao trong khoảnh khắc thay đổi như người khác, giống như tác phong hành sự mạnh mẽ vang dội!
Đối mặt tình thế cấp tốc biến đổi trước mắt, Thanh vương từ lâu kinh lăng đến không biết làm sao.
Lãnh Hạo đẩy hắc y nhân hộ trước người hắn ra, đi tới trước mặt Thanh vương, khẽ cười nói: "Ngũ ca, không phải là muốn trẫm cùng các ái khanh của trẫm đều ch.ết sao? Thế nào? Hiện nay không muốn sao?"
Khi nhìn thấy phe cánh của Thanh vương cùng Thanh vương tụ lại một chỗ, Lãnh Hạo trong nháy mắt giật mình, bởi vì hắn thật không ngờ, người dựa vào Thanh vương, cư nhiên nhiều như vậy! Mà hắn muốn mượn cơ hội này đem một phe của Thanh vương chém trừ sạch sẽ, bầu trời triều đình lại còn bao nhiêu người? Trong triều đình tất sẽ đại động đãng một hồi.
Việc này trước nếu không có đại ca căn dặn cùng an bài, hôm nay hắn, nhất định sẽ nhất định sẽ trong phản đột ngột này.
" Ngươi vẫn luôn là giả bộ?" Thanh vương nhìn chằm chằm vẻ mặt túc sát của Lãnh Hạo, vấn.
Binh bại như núi đảo, Thanh vương trong nháy mắt tự mình có thể hiểu đạo lý này, những người này trong ngày thường nói tuân theo hắn, sống ch.ết trước mắt, dĩ nhiên không ai lưu ở bên cạnh hắn che chở hắn!
Mà hắn giờ này khắc này tuy là hữu lực lượng đem Lãnh Hạo ban đảo, bên người lại không một người có thể tin, dù cho hắn ngồi trên cái vị trí kia, định có một ngày sẽ bị những người này bị cắn ngược lại một cái!
" Trẫm trang hay không trang, nói vậy lúc này cùng ngũ ca không quan hệ chứ?"
" Ha ha ha ——" Thanh vương đột nhiên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, buồn cười hắn tự cao, hôm nay lại phải ch.ết ở trong tay người bản thân bất tiết nhất cố!
" Người đến, đem Thanh vương gia áp hạ!" Lãnh Hạo lạnh lùng một tiếng ra lệnh, mọi người liền thấy chỉ chốc lát trước Thanh vương còn vô cùng cuồng ngạo, cứ như vậy điên cuồng cười bị cấm vệ quân áp giải đi.
Phe cánh của Thanh vương càng sợ vỡ mật, vội vã phó đến trước mặt Lãnh Hạo cầu xin tha thứ, Vương Thượng đối với thủ túc mình cũng không có thủ hạ lưu tình, làm sao sẽ sẽ bỏ qua bọn họ?
Lãnh Hạo nhìn cũng không muốn những thứ chỉ vì danh lợi của mình, không vì gia quốc suy nghĩ này một mắt nữa, phiền táo khoát tay chặn lại, để cấm vệ quân trước áp hạ đưa bọn họ, sau đó mới xử trí, bởi vì hắn còn chưa nghĩ ra nên thế nào hảo hảo xử trí những người này, giết, quan viên triều đình ghế trống lại quá nhiều, không giết, giữ lại những người này hắn cảm thấy chỉ sẽ ô triều đình, để đại ca quyết định cho thỏa đáng.
Lúc mệnh lệnh đem phe cánh của Thanh vương áp hạ, Lãnh Hạo mới phân tán những người chiến chiến căng căng khác, ra lệnh cho bọn họ ra phong bế miệng, không nên đem những chuyện gièm pha của hoàng gia hôm nay nghe được thấy được truyền đi, nếu để cho hắn nghe được chút sóng gió, định không nhẹ tha!
Tác phong hành sự của Lãnh Hạo mới vừa rồi từ lâu chấn nhiếp lòng của bọn họ, dù cho Lãnh Hạo không phân phó, bọn họ cũng tuyệt không dám nhiều lời, hôm nay Vương Thượng, bọn họ không thể đắc tội nổi!
Đem đám người phân phát xong, Lãnh Hạo cũng để cho ám vệ hộ ở bên cạnh lui xuống, toàn bộ thính tử, chỉ còn lại có hắn, Ôn Nhu cùng Ôn Nhan hai tỷ muội, Huyền vương cùng với Vương Như Mẫn.
Huyền vương lúc này mới để ly rượu trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, nhất cử nhất động lộ vẻ tiêu sái không kềm chế được.
" Nếu Vương Thượng vô sự, thần hạ liền trước rời đi." Huyền vương hơi rũ mâu tử, Lãnh Hạo cho hắn chấn động, Lãnh Hạo cư nhiên đem bản thân che giấu tốt như vậy, đó là hắn cũng không có nhận thấy được hắn vẫn là giả bộ.
" Nhị ca thật đúng là tính tình vân đạm phong khinh, mới vừa rồi tình huống sinh tử nhất tuyến, nhị ca còn có thể không chút kiêng kỵ uống rượu." Lãnh Hạo khôi phục khuôn mặt tươi cười vô hại trong ngày thường của hắn.
" Đây không phải là không cho chuyện của thần hạ sao, không uống rượu còn có thể làm gì?" Huyền vương mỉm cười, nhãn thần xẹt qua nét mặt của Ôn Nhu, hướng Lãnh Hạo thi lễ một cái, liền xoay người rời đi.
Kỳ thực khiếp sợ đâu chỉ có hắn, đó là Ôn Nhu, cũng bị Lãnh Hạo trong lúc bất chợt chuyển biến làm cho kinh trụ, tuy rằng nàng biết hắn có lẽ là giả bộ, thế nhưng không biết hắn dĩ nhiên trước đem sự tình thấy rõ như vậy, nàng cận là muốn trừng trị Thanh vương vì mình xuất nhất khẩu ác khí, tiện thể vì Lãnh Triệt cũng xuất nhất khẩu ác khí, trái lại không có tính đến chuyện phe cánh của hắn, Lãnh Hạo cũng nhất cử tương kì đến gốc rễ cũng nhổ luôn, tâm tư cùng dữ như thế, đủ để xứng làm đế vương.
" Vương Thượng. Hôm nay xử trí Thanh Vương gia, Thanh vương phủ này lại xử lý như thế nào?" Ôn Nhu kéo qua Ôn Nhan đứng ở một bên, bị kinh hách gỡ khăn hỉ trên đầu xuống, nhìn Lãnh Hạo khẽ hỏi.
" Tẩu tẩu nói phải xử lý như thế nào mới tốt?" Lãnh Hạo cười nhìn Ôn Nhu, đại ca nói qua, tẩu tẩu là người có chủ kiến, nghe một chút ý kiến của tẩu tẩu vị thường bất khả.
" Thanh vương là tiên đế phong, Thanh vương phủ cũng tiên đế xây, không thể hủy như vậy, không bằng liền trước hết để cho trước hết để cho muội muội của thần phụ đi đầu quản, ngày sau lại từ chi mạch trong hoàng tộc dưỡng một hài nhi kế thùa Thanh vương tước vị, Vương Thượng nghĩ như thế nào?" Nếu là như vậy, Thanh vương phủ liền có thể nói là tẫn tay Bạch vương phủ, bị hủy không bằng giữ lại, ngày sau định chỗ hữu dụng, đây mới là nguyên nhân nàng giúp Ôn Nhan ngồi trên Vương phi vị.
" Hảo, liền y theo lời tẩu tẩu mà làm." Lãnh Hạo tự nhiên cũng không muốn hủy đi Thanh vương phủ, Ôn Nhu nói chính là như suy nghĩ của hắn, tự nhiên đáp ứng, "Hồi cung, trẫm liền ban hạ thánh chỉ, do Thanh Vương phi một tay chưởng chấp Thanh vương phủ."
" Ôn... Thần phụ tạ chủ long ân!" Ôn Nhan vội vã quỳ xuống, tim đập đếb cực nhanh, nàng rốt cục hết khổ rồi sao?
" Miễn lễ."
" Vương Thượng, vậy Mẫn phu nhân lại xử trí như thế nào?" Ôn Nhu đem ánh mắt dừng lại ở trên người Vương Như Mẫn, thật là một nữ nhân đáng thương lại thật đáng buồn.
" Nếu là phu nhân của quý phủ đại ca, liền giao cho tẩu tẩu xử trí, thế nào?"
" Như vậy, Ôn Nhu tạ qua Vương Thượng."
Nàng muốn chính là mình xử trí Vương Như Mân, nàng nói qua bảo hài nhi trong bụng nàng vô sự, liền sẽ không nuốt lời.
Lúc này Thanh vương phủ, không một người nguyện ý dừng lại, từ lúc Thanh vương bị bắt, Lãnh Hạo liền bãi hồi cung, bởi vì còn có một phe của Thanh vương chờ hắn xử lý.
Ôn Nhu gọi Vân Lãng mang Vương Như Mẫn hồi Bạch vương phủ chiếu cố, Vân Lãng cũng không dám hỏi nhiều, đem Vương Như Mẫn vẻ mặt tuyệt vọng mang đi.
Tiền thính của Thanh vương phủ vốn nên phi thường náo nhiệt, hôm nay chỉ có tỷ muội Ôn Nhu.
" Tam muội muội, chuyện tỷ tỷ giúp ngươi như nguyện." Ôn Nhu mâu quang nặng nề nhìn Ôn Nhan, nàng đã giúp Ôn Nhan, đồng thời cũng giúp mình.
" Ân đức của đại tỷ tỷ, muội muội sống mãi không quên." Ôn Nhan hướng Ôn Nhu quỳ xuống, nguyên lai Ôn Nhu nói giúp nàng nắm quyền, đúng là đem Thanh vương bạt đi, là chính nàng quyết định cần quyền không cần ái, hôm nay tay cầm Thanh vương phủ chi quyền, lại phải tân hôn thủ tiết, tuy là như vậy, nàng cũng không oán không hối hận.
" Tam muội muội nhớ kỹ phần ân đức này của tỷ tỷ là tốt rồi." Ôn Nhu cũng không khiêm tốn, giảng lời nói trắng ra, "Tam muội muội tuyệt không nên làm người vong ân phụ nghĩa, bằng không ——"
Ôn Nhu đem lời cắt đứt, không có minh bạch nói ra, nàng tin tưởng Ôn Nhan tất nhiên biết nàng muốn nói cái gì.
" Muội muội minh bạch, quyết không phụ đại tỷ tỷ." Bằng không, hạ tràng là ch.ết không có chỗ chôn, nàng tin tưởng Ôn Nhu làm được.
" Tam muội muội thông tuệ, cũng không cần tỷ tỷ nhiều lời." Nếu Thanh vương phủ vô sự, nàng nên đến Trấn Quốc Công phủ, "Chỉ là hôm nay Thanh vương phủ một đoàn loạn ma, chi bằng Tam muội muội một người hiểu."
" Đại tỷ tỷ yên tâm, muội muội chắc chắn để Thanh vương phủ an bình." Thanh vương dã tâm đã trừ, Vương Thượng giữ lại Thanh vương phủ, tất nhiên là muốn Thanh vương phủ an an phân phân, nàng nàng tất nhiên sẽ không vô sự tìm việc.
Ôn Nhu hài lòng gật đầu, không nói cái gì nữa, đi ra ngoài thính tử gọi Duẫn Nhi, Duẫn Nhi toái bộ đến bên cạnh nàng, theo nàng đi.
Ôn Nhan nhìn bóng lưng Ôn Nhu, không khỏi cảm thấy mỗi một câu nói mỗi một ánh mắt của Ôn Nhu đều có thể ép tới nàng chậm bất quá khí, Ôn Nhu, làm sao biến thành như vậy?
Ôn Nhu bước ra đại môn Thanh vương phủ, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa cách đó không xa quay đầu mà chạy, mà chiếc xe ngựa kia, nàng nhìn rất là quen mắt.
Ôn Nhu mỉm cười, đó không phải là mã xa của Trấn Quốc Công phủ thì còn là mã xa của ai?
" Duẫn Nhi."
" Có nô tỳ."
Ôn Nhu bám vào bên tai Duẫn Nhi nhẹ giọng cái gì, Duẫn Nhi cẩn thận nghe, sau đó gật đầu, nói "Vương phi yên tâm", liền rời đi, Ôn Như ngồi trong nhuyễn kiệu hồi Bạch vương phủ.
" Túc Dạ gặp qua Vương phi." Ôn Nhu khó khăn lắm mới hạ kiệu trước Bạch vương phủ, Túc Dạ liền tự mình làm giúp nàng mở màn kiệu.
" Trên người đại quản sự có thương, sao không nghỉ ngơi nhiều?" Ôn Nhu bước ra nhuyễn kiệu, quan tâm hỏi.
"Một chút thương nhỏ, không quan trọng." Hắn nếu là nằm trên giường, Bạch vương phủ lớn như vậy ai tới quản? Vương phi vôn tâm quản chuyện của vương phỉ hắn nhìn ra được, gia cũng đối với vương phủ mình không thương tâm, hắn nếu không quản, chẳng phải loạn sáo? "Túc Dạ phụng Vương gia chi mệnh ở đây chờ Vương phi, nói Vương phi trở về đến thư phòng của Vương gia một chút."
" Vương gia tìm ta có chuyện gì?"
" Túc Dạ không biết, Vương gia nói sau khi Vương phi trở về sẽ gặp hắn, liền khiển Túc Dạ ở đây đợi." Chớ không phải là cùng tin tức phe đảng của Thanh vương bị Vương Thượng áp hạ có liên quan?
" Ân." Ôn Nhu khẽ lên tiếng, tâm trạng đã có giật mình nho nhỏ, hắn làm thế nào biết nàng sau khi trở về muốn tìm hắn?
Ôn Nhu một đường hướng Ngõa Phủ Lôi Minh đi, một bên nghĩ ngợi chuyện hôm nay.
Buổi chiều hôm qua nàng mới cùng hắn nói đến Thanh vương, nàng muốn kết quả của Thanh vương là hắn thân bại danh liệt, sau đó có thể lấy tội danh cùng tẩu tử mình thông ɖâʍ bôi đen hoàng thất đưa hắn đánh đổ, để hắn cũng nếm thử tư vị kém một bậc, lại thật không ngờ Thanh vương cư nhiên gan lớn muốn tạo phản, dám ở trước mắt bao người đem Vương Thượng vây khốn, nếu không có cấm vệ quân hoàng thất xuất hiện, Vương Thượng nhất định là gặp nguy hiểm.
Mà Vương Thượng hình như trước đó biết được việc phát sinh, tất cả chuẩn bị kỹ càng, sẽ chờ Thanh vương con cá lớn này mắc câu! Thế nhưng nếu không có nàng đem Vương Như Mẫn diễn ra hí lớn như vậy, hôm nay tất cả sẽ không phát sinh, bởi vì phản ứng của Thanh vương đến xem, hắn không biết Vương Thượng sẽ đích thân đến vì hắn làm người chứng hôn, làm sao có tạo phản mà nói đến?
Vương Thượng ở trong thâm cung, lại cùng nàng không quá mức cùng xuất hiện, làm sao sẽ sớm được chuyện của Vương Như Mẫn? Lại làm thế nào biết nàng sẽ đem Vương Như Mẫn mang đến hỉ đường?
Nếu nói là đoán được đây hết thảy, nàng cảm thấy, chỉ có Bạch vương buổi chiều hôm qua cùng nàng có điều nói chuyện với nhau có thể sẽ đoán được, thế nhưng đến một câu trong lòng của mình suy nghĩ nàng đều không có đề cập, hắn làm sao là có thể đoán được?
Nếu tất cả trong dự liệu của hắn, vậy đây rốt cuộc nên là nam nhân thế nào?
Ôn Nhu mang theo đầy bụng nghi vấn đi tới trước thư phòng của Ngõa Phủ Lôi Minh, còn không chờ Túc Dạ truyền báo, trong thư phòng liền truyền đến thanh âm khinh đạm của Lãnh Triệt: "Vương phi mời đến."
Ôn Nhu cạn tiếu bước vào thư phòng, thấy sắc mặt của Lãnh Triệt không có tái nhợt như ngày thường, liền biết được đêm qua hắn có nghỉ ngơi, liền đem chuyện thân thể của hắn lược hạ, hỏi: "Không biết Vương gia tìm Ôn Nhu có chuyện gì?"
" Dù cho ta không tìm Vương phi, Vương phi cũng sẽ tìm ta, không phải sao?" Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu, đạm đạm nhất tiếu, "Trong lòng nghĩ Vương phi nghĩ chuyện gì, ta tìm Vương phi có chuyện đó."
Hắn biết Vương Như Mẫn từ lâu cùng Thanh vương châu thai ám kết, chỉ là giả không biết mà thôi, hắn vốn cũng muốn mượn cơ hội này đem Thanh vương định tội, sau đó đối kỳ với phe cánh kia từ từ xử lý, không nghĩ nàng đã ở trên người Vương Như Mẫn nhìn thấu mánh khóe, mặc dù không biết không biết đến cùng cùng Thanh vương có thâm cừu đại hận gì, thế nhưng hắn đoán được ý nghĩ trong lòng nàng, nàng cũng muốn lấy Vương Như Mẫn đem Thanh vương ban ngã xuống đất, nếu nghĩ cách của nàng cùng hắn nhất trí, để cho nàng xuất thủ cũng không sao.
Nếu là hắn xuất thủ ban đảo Thanh vương, tất tiến hành theo chất lượng, mà nàng xuất thủ, tất nhiên là muốn nhất cử kích diệt, bởi vì buổi chiều hôm qua nàng nói "ngày mai Vương gia chờ xem kịch vui", hắn liền đoán được nàng muốn trên hỉ đường của Thanh vương mang Vương Như Mẫn ra.
Thanh vương hướng hướng Vương Như Mẫn hạ sát thủ mà không thể thủ tính mạng, gia chi nàng ở chính giữa châm ngòi thổi gió, tất để Vương Như Mẫn sinh hận, Vương Như Mẫn hôm nay định gặp phải trên hỉ đường, đem việc của mình cùng Thanh vương hoan hảo truyền tin, như vậy chúng con mắt nhìn trừng đều có thể làm chứng, Thanh vương tất là tử tội, nhưng y theo tính tình cường thế tự giác vô nhân có thể địch của Thanh vương, tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn nhận lấy cái ch.ết, như vậy dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể đem người ở tại tràng xóa sạch giết sạch, ở trước mặt đế vương Lãnh Hạo, tạo phản!
Hắn là nghĩ tới điểm này, cho nên mới để Lãnh Hạo tự mình đi tự mình đi làm người chứng hôn, cấm vệ quân phân ba đi theo, hắn ra lệnh hắn ra lệnh ám vệ âm thầm bảo hộ, nhất cử đem Thanh vương bắt, chỉ là hành sự như vậy, cần phải thời khắc này nhất tịnh bắt tất cả phe cánh của Thanh vương, miễn trừ hậu hoạn.
Như vậy đem sinh mệnh của Lãnh Hạo đẩy vào trong nguy hiểm, hắn là kinh qua thâm tư thục lự, chỉ có Lãnh Hạo đặt mình trong trong nguy hiểm, mới có thể xuất đế vương chi oai cùng ứng biến chi trí của hắn, hiện ra hóa hiểm vi di chi lực cùng tiên kiến chi minh, đạt được lực chấn nhiếp bước đầu tiên hắn tự mình chấp chính.
Mà Ôn Nhu hành sự, quả thật không có làm hắn thất vọng, tất cả, dự liệu của hắn.
Cũng không phải là hắn thần cơ diệu toán, bất quá là hắn phòng ngừa chu đáo mà thôi.
" Vậy Vương gia nói một chút, Ôn Nhu giờ này khắc này trong lòng đang suy nghĩ gì?" Ôn Nhu hơi thiêu mi, nhãn thần trầm trầm, nhìn Lãnh Triệt, nàng lần đầu tiên trên người hắn cảm giác được khí tức nguy hiểm.
" Vương phi muốn đến Trấn Quốc Công phủ, nếu cần ta hỗ trợ, cứ việc nói là được." Đó là đến Thanh vương cùng nàng không quá mức liên can như vậy nàng cũng không có buông tha, huống hồ những người đoạt đi Trấn Quốc công tử vị của nàng?
Hắn chưa hề cảm thấy nàng bị phát hiện cùng người bỏ trốn là chuyện trùng hợp, tất nhiên là có người mơ ước địa vị của nàng, nàng muốn trở tay đoạt lại tất cả thuộc về nàng, là chuyện sớm hay muộn, mà hiện nay chỉ dựa vào chính nàng, sợ là không được, tất nhiên sẽ muốn cầu cạnh hắn.
Ôn Nhu không có trả lời Lãnh Triệt ngay, chỉ là đạm tĩnh nhìn đôi mắt của Lãnh Triệt tựa hồ có thể xuyên thủng hết thảy, cái gì đều biết? Thực sự là một nam nhân đáng sợ.
" Ôn Nhu thật hoài nghi, Vương gia có phải là hay không là Ôn Nhu, thậm chí ngay cả Ôn Nhu suy nghĩ gì đều có thể đoán được." Trầm mặc chỉ chốc lát, Ôn Nhu mới mở miệng cười.
" Vương phi đã là người thừa kế long ngọc bạch bích, có thân phận của Trấn Quốc công tử liền làm việc càng tốt." Lãnh Triệt từ chối cho ý kiến, "Không biết Vương phi muốn ta giúp chuyện gì?"
" Ôn Nhu muốn Vương gia tự mình đứng ra, cùng Ôn Nhu đến Trấn Quốc Công phủ một chuyến." Lấy thân phận Bạch vương gia chứng kiến chuyện thực, đủ để làm cho người tin phục, nếu là chính nàng, người khác nói nàng bịa đặt nói không chừng, vậy chuyện nàng muốn làm liền không có chút ý nghĩa nào.
" Đơn giản như vậy?" Lãnh Triệt lời tuy mang theo nghi vấn, nhưng mà mâu tử đen như mực của hắn, một tia nghi vấn cũng không có.
" Chính là đơn giản như thế."
" Nếu là như vậy, Vương phi chẳng phải là lại oán ta không muốn sống chạy lung tung bên ngoài?" Lãnh Triệt như trước cười đến nhàn nhạt, ngôn ngữ săm chút ý tứ hàm xúc đùa giỡn.
" Ôn Nhu ở bên cạnh thân Vương gia, làm sao sẽ để thân thể của Vương gia mắc bệnh?" Nam nhân này, trái lại phản vấn nàng, nhìn mặt mày hắn mang theo đùa giỡn, làm sao cũng nhìn không ra hắn sẽ là một nam nhân thâm trầm đến đáng sợ.
" Đã như vậy, ta liền theo Vương phi đi chuyến này." Trong con ngươi Lãnh Triệt tiếu ý sâu hơn một phần, "Đến lúc đó hy vọng Vương phi cũng có thể để ta thấy trò hôm nay."
Diệt trừ một phe của Thanh vương, nàng lại đem Trấn Quốc Công phủ thu hồi trong tay mình, đối với hắn đối với Đại Di mà nói, đều là bách mà không một hại, hắn cớ sao mà không làm?
" Vương gia yên tâm, Ôn Nhu định sẽ không để cho Vương gia thất vọng." Dù cho hắn đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, cũng sẽ không biết chân tướng năm đó, hôm nay, nàng không chỉ có muốn đoạt lại tất cả thuộc về nàng, nàng còn phải lòng dạ hiểm độc của những người đó truyền đi!
" Không biết Vương phi khi nào mới để ta xem trò hay này?"
"Hôm nay."
" Nga? Một ngày hay vờ tuồng hay, Vương phi thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt rồi." Lãnh Triệt cười đứng lên, vòng qua án thư đi tới trước mặt Ôn Nhu.
" Hành sự liền sẵn còn nóng, lẽ nào Vương gia không biết đạo lý này?" Hôm nay, là thời cơ tốt nhất, người trong kinh hoảng, dễ dàng đối phó nhất, "Bất quá Ôn Nhu còn có một thỉnh cầu."
" Vương phi cứ nói đừng ngại."
" Không biết Vương gia có thể không đem An công công bên người Vương Thượng cùng mời tới?" Vị phòng có người nói phu thê bọn họ cộng lại hãm hại người khác, vẫn là đem An công công mời tới thỏa đáng, tâm phúc bên người Vương Thượng thấy tận mắt, còn có ai dám hoài nghi?
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tất cả chuẩn bị chu toàn mới có thể hành sự, bởi vì nàng không bao giờ làm không bao giờ làm chuyện gì mà không có chuẩn bị.
" Vương phi thực sự là tâm tư kín đáo." Lời của Tiểu An tử, nếu là có người hoài nghi, không khác hoài nghi Vương Thượng, tuyệt không người nào dám không người nào dám can thiệp vào chuyện của Thanh vương.
" Trước mặt Vương gia, Ôn Nhu bất quá là ban môn lộng phủ." Cùng lòng dạ của hắn so sánh, nàng sợ là không hơn hắn, tâm tư kín đáo? Nàng không tin hắn cũng không có nghĩ tới điểm này/
" Tiểu An tử từ lâu đã sai người thông báo rồi, hiện nay chỉ cần Túc Dạ tiến cung xin cứ tự nhiên," Hiện nay, lời của tiểu An tử, một câu hơn bọn hắn, dùng đến tiểu An tử, hắn cùng nàng lại mặt ngày ấy đã sớm nghĩ đến, "Đã như vậy, chúng ta hiện nay đến Trấn Quốc Công phủ trước."
Quả thế! Nam nhân này —— đến cùng có bao nhiêu tâm tư, lòng dạ bao sâu?
Trước xuất phủ, Ôn Nhu trở về Yên Thủy các, lấy dược hoàn đặc biệt vì Lãnh Triệt chuẩn bị, để hắn ăn vào, hai người mới ngồi mã xa đến Trấn Quốc Công phủ.
Lúc này Ôn Thế Nghi, có thể nói là hoảng loạn, tọa ngọa bất định.
Hôm nay đại hôn của Thanh vương, hắn cái thân phận này tuy rằng không xứng ngồi ở cao đường, nhưng Thanh Vương gia ra lệnh không cho phép hắn ngồi ở cao đường vị, nhưng làm phụ thân của Thanh Vương phi hắn cũng vốn nên trình diện, thế nhưng chuyện đêm qua hắn không có hoàn thành, không dám đối mặt Thanh Vương gia, nên chậm chạp không dám đến Thanh vương phủ, nội tâm lựa chọn nửa ngày, rốt cục quyết định bất luận lấy thân phận của hắn cũng không thể không đến, nếu không phải trình diện đó là phật mặt mũi của Thanh Vương gia, nên hắn liền kiên trì đi.
Thế nhưng ai biết, hắn khó khăn lắm đi tới trước cửa Thanh vương phủ, muốn vào phủ, lại bị hai thị vệ ngăn ở ngoài cửa, làm sao cũng không để hắn tiến, ngay khi hắn muốn mắng bọn họ một trận, lại có một đám thị vệ đem toàn bộ Thanh vương phủ bao quanh! Mà những thị vệ này không phải xa lạ, đúng là cấm vệ quân hoàng thất! Hắn nhất thời sợ choáng váng, vội vã lui sang một bên, nhìn đến tột cùng chuyện gì xảy ra!
Khi hắn thấy Thanh vương bị hai cấm vệ quân mang ra cửa phủ, đồng thời nhất thời sợ hãi đến cực điểm sắc mặt trắng bệch, sau đó lại nhìn thấy quan viên trong ngày thường cùng Tjhanh vương gặp gỡ quá mức mật bị nhất nhất áp trứ từ trong Thanh vương phủ đi ra, hắn sợ đến suýt nữa quỳ ngồi dưới đất!
Hắn không rõ đến tột cùng chuyện gì xảy ra! Cuối cùng thấy Lãnh Hạo, hắn cũng không cầm giữ được nữa, kinh hách to lớn để hắn quỳ ngồi trên đất, thế mới biết phát sinh này, là đủ để cải biến đại sự cả đời mình! Kinh hoảng chưa định, may mắn bản thân không có đúng giờ đến đây, nếu không hắn hôm nay sẽ giống hệt những người mới vừa rồi bị áp ra ngoài!
Ý nghĩ của hắn chính là hồi phủ, nhanh lên hồi phủ! Nhưng hai chân là của hắn run rẩy không nghe sai sử, vẫn là gia đinh đưa hắn lên mã xa, hắn lập tức để gia đinh chung quanh hỏi thăm, xem trong đế đô nhấc lên đại sự gì.
Mà vừa về tới phủ đệ của mình, người Ôn Thế Nghi hỏi thăm chiếm được tin tức, đúng là tất cả quan viên lui tới cẩn mật cùng Thanh vương đều bị giam giữ rồi, hắn càng luống cuống, vậy hắn thì sao? Kế tiếp bị câu có thể hay không đến phiên hắn?
To lớn khủng hoảng áp ở trong lòng, làm sao để Ôn Thế Nghi lãnh tĩnh, hắn giờ phút này, từ lâu hoảng đến rối loạn, chút nào cũng bất luận cách đối phó gì.
" Lão gia, người không phải đến Thanh vương phủ sao? Làm sao trở về nhanh như vậy?" Triệu Yên Nhi vừa được gia đinh đến truyền báo Ôn Thế Nghi đã về đến nhà, vội vã chạy đến tiền thính, một bước tiến tiền thính, đã nhìn thấy Ôn Thế Nghi vẻ mặt hốt hoảng đi qua đi lại trong thính tử, không khỏi quan tâm nói, "Vì sao sắc mặt khó coi như vậy? Thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?"
" Đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!" Thấy Triệu Yên Nhi, Ôn Thế Nghi bỗng nhiên bắt cánh tay của nàng, hai mắt trợn tròn, thanh âm run rẩy nói, "Trấn Quốc Công phủ, sắp xong rồi!"
Lời của Ôn Thế Nghi, sinh sôi đem Triệu Yên Nhi dọa sợ!
" Lão gia, ngươi, ngươi đang nói gì đấy?" Lời của Ôn Thế Nghi để Triệu Yên Nhi cảm thấy không hiểu kinh hãi, cảm thụ được sợ hãi của ngón tay của Ôn Thế Nghi xuyên thấu qua truyền tới trên người nàng, nhíu mi hỏi, "Đến cùng, đến cùng chuyện gì xảy ra?"
" Thanh Vương gia, Thanh Vương gia bị Vương Thượng giam giữ rồi!" Ôn Thế Nghi có vẻ rất là kích động, nắm thật chặt cánh tay của Triệu Yên Nhi, đem nàng làm đến đau, "Còn có người trong ngày thường cùng Thanh Vương gia gặp gỡ cẩn mật, cũng đều bị Vương Thượng giam giữ rồi!"
" Kế tiếp, kế tiếp sắp đến phiên Trấn Quốc Công phủ, đến phiên ta!" Sự tình làm sao sẽ biến thành như vậy? Thanh Vương gia có thể nói là đại thụ của hắn, Thanh Vương gia cây to này cũng ngã, hắn ký sinh nho nhỏ sống bên người hắn có thể duy trì được bao lâu?
"Đây, điều này sao có thể?" Lời của Ôn Thế Nghi như tiếng sấm nổ tung lòng của Triệu Yên Nhi, cũng nổ nàng luống cuống, "Lão gia ngươi đã từng nhìn thấy?"
Không có giết ch.ết Ôn Nhan là chuyện nhỏ, Thanh vương rơi đài là chuyện lớn! Trân Quốc Công phủ bọn họ, có thể nói là dựa vào Thanh vương mà tồn tại, Thanh vương đảo, liền ý nghĩa ngày của Trấn Quốc Công phủ cũng sẽ không trường cửu! Vậy bọn họ Vậy bọn họ trước trăm phương nghìn kế muốn đem nữ nhi gả Thanh vương phủ lại toán cái gì? Hôm nay không chỉ có nữ nhi bị hủy, Thanh vương càng rơi đài, hôm nay thậm chí còn đến Trấn Quốc Công phủ cũng giữ không được?
Sự tình, làm sao sẽ sớm chiều biến thành như vậy? Để cho bọn họ không tiếp thụ được, ứng đối không được!
" Phu nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?" Ôn Thế Nghi đem tay nắm Triệu Yên Nhi càng chặt hơn, hắn đã hoảng đến đã không có chủ ý, hắn chỉ biết là, hắn không muốn ch.ết!
Đối mặt kinh hoảng của Ôn Thế Nghi, Triệu Yên Nhi trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra đối sách, còn chưa kịp trả lời vấn đề của hắn, liền có một danh gia đinh gia đi tới trước cửa thính tử, khom người bẩm báo nói: "Nô tài gặp qua lão gia, phu nhân, Bạch vương phi đến đây, bảo là muốn gặp lão gia cùng phu nhân."
Triệu Yên Nhi cùng Ôn Thế Nghi đều là cả kinh, Ôn Nhu, lúc này nàng tới làm cái gì?
Nhưng mà câu này của gia đinh truyền báo để Ôn Thế Nghi hơi chút bình tĩnh lại, dù cho kinh hoảng nữa, sự tình còn chưa có xảy ra trên đầu mình cùng Trấn Quốc Công phủ, bọn họ phải lãnh tĩnh, nghĩ biện pháp hảo hảo ứng đối.
"Đi hồi Bạch vương phi, không gặp!" Ôn Thế Nghi không chút suy nghĩ liền hồi đinh, hắn hiện tại không có thời gian đi gặp Ôn Nhu gì nữa!
" Xem ra cha cha thật là đáng ghét Ôn Nhum thậm chí ngay cả gặp không muốn gặp Ôn Nhu." Tiếng nói của Ôn Thế Nghi vừa dứt, giọng Ôn Nhu mang theo nụ cười nói truyền đến bên tai.
Thanh tới người tới, còn không Ôn Thế Nghi nói, Ôn Nhu liền đi tới trước mặt hắn cùng với Triệu Yên Nhi.
" Bạch vương phi vẫn là trước sau như một không hiểu cấp bậc lễ nghĩa." Triệu Yên Nhi hận hận châm chọc nói, "Lão gia đã nói không gặp, còn mặt mày dày dạng xông tới, cũng thực sự không nghĩ ra, ngươi còn có mặt mũi đến!" Đem tâm nhi của nàng hủy đi, lại còn dám đến? Sẽ không sợ bản thân có đến mà không có về?
" Ôn Nhu về nhà mình, có gì không thể?" Ôn Nhu khinh bỉ nhìn Triệu Yên Nhi, "Huống hồ Ôn Nhu chưa làm qua cái gì, tại sao lại không mặt mũi trở về? Trái lại Triệu di nương, ngươi có tư cách gì tại đây khoa tay múa chân?"
" Bạch vương phi chớ không phải là dễ quên, hôm nay ta là đường gia tổ mẫu của Trấn Quốc Công phủ!" Triệu Yên Nhi trừng mắt Ôn Nhu, nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn, "Ngươi đem thân muội muội của mình hãm hại còn dám ở đây dõng dạc?"
" Lời này của Triệu di nương Ôn Nhu đã có thể không hiểu, hôm nay đầu đường cuối ngõ truyền nhị muọi muội cùng người hoan hảo, làm sao thành Ôn Nhu hãm hại?" Có có mặt mũi nói nàng như vậy, thật vô liêm sỉ.
" Nhất định là ngươi tạo!" Triệu Yên Nhi hận không thể đem Ôn Nhu nuốt trọn, thế nhưng nàng biết giờ này khắc này nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không phải là thời gian nàng xung động, nếu không, nàng ngày hôm nay định để Ôn Nhu đi không ra cái cửa này!
" Ôn Nhu, ngươi đã gả nhập Bạch vương phủ, lại ba lần bốn lượt trở về, không biết làm như vậy rất không có cấp bậc lễ nghĩa?" Ôn Thế Nghi cực kỳ chán ghét Ôn Nhu, cho nên ngay cả lúc nói chuyện nhìn cũng không nhìn Ôn Nhu một mắt, hắn không nghĩ ra, vì sao bọn họ không chỉnh ch.ết nàng?
" Ôn Nhu lần này trở về, bất quá là đêm qua mơ tới tổ phụ, trong mộng tổ phụ cùng Ôn Nhu nói rất nhiều, để Ôn Nhu cần phải tự mình truyền đạt cho cha." Đối với chán ghét trên mặt Ôn Thế Nghi, Ôn Nhu làm như không thấy, khóe miệng như cũ lộ vẻ cười.
Hai chữ "Tổ phụ", khiến của của Ôn Thế Nghi mãnh run lên, đem nhãn thần dời đến trên mặt Ôn Nhu, cũng khi nhìn đến mâu tử của Ôn Nhu rồi đột nhiên cảm thấy kinh hãi, bởi vì nàng mâu tử kia của nàng, lúc này hắn cảm giác như cha đã ch.ết của mình, để hắn sợ đến không dám nhìn thẳng.
" Nói cái gì, mau nói rồi đi!" Mâu tử kia của nàng, hắn không muốn tái kiến!
" Tổ phụ còn nói, những lời này, cần ở trước linh vị của hắn mới có thể nói." Ôn Nhu cười đến hữu hảo, "Đã như vậy, cha sao không theo Ôn Nhu một đạo đến từ đường một chuyến?"
Tất cả âm mưu này, nàng muốn kết thúc trước linh vị của tổ phụ cùng mẫu thân!"
Đại môn từ đường đóng chặt, Ôn Nhu cùng phu thê Ôn Thế Nghi nhất tề đi tới trước từ đường, Ôn Thế Nghi mặc dù rất muốn đem Ôn Nhu đuổi đi, thế nhưng nàng mang Ôn Tri Tân ra, Ôn Thế Nghi liền phải nghe nàng nói. Nhất tề đi tới từ đường, mà Triệu Yên Nhi còn lại là muốn nhìn một chút Ôn Nhu đến cùng muốn chơi cái xiếc gì!
Triệu Yên Nhi Triệu Yên Nhi hối cực hận cực, hối hận lúc đầu vì sao không đem Ôn Nhu kết liễu, giữ lại nàng lại để cho nàng gai mắt, rồi lại để cho nàng tránh được! Không chỉ có như vậy, còn hủy đi Tâm nhi, đây làm sao bảo nàng không hận? Hôm nay nàng đường hoàng xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng càng bất năng đem nàng giết ch.ết!
Ôn Thế Nghi nhìn chằm chằm đại môn đóng chặt của từ đường, vốn cũng không vốn cũng không lúc này càng không giải thích được phiền táo phẫn nộ, đại môn từ đường luôn mở, dĩ nhiên đóng lại? Đến tột cùng là là hạ nhân nào làm chuyện khiến hắn không vui? Hắn nhất định phải loạn côn đánh ch.ết hắn!
" Ôn nhu! Ngươi tiện nhân này!" Lúc Ôn Thế Nghi khó khăn lắm tới gần từ đường đang muốn đẩy đại môn đang đóng chặt ra, một tiếng rống oán hận bén nhọn từ sau truyền đến, để tay của Ôn Thế Nghi đưa được một đoạn lại thu hồi, hướng người đến nhìn lại.
Ôn Nhu lạnh lùng cười, nhìn Ôn Tâm tóc tai bù xù dường như người điên, nhãn thần dữ tợn về phía nàng phác lai! Chỉ thấy Ôn Nhu ở tại chỗ nhìn Ôn Tâm điên cuồng, khi hai tay của Ôn Tâm sắp đụng đến nàng, trong nháy mắt chỉ thấy nàng hơi nghiêng thân, Ôn Tâm liền chật vật nhào tới trên mặt đất.
Ôn Tâm? Đến thật vừa lúc! Còn tiết kiệm nàng như thế này lại đi xử lý nàng.
" Tâm nhi!" Triệu Yên Nhi kinh hô một tiếng, đau lòng lập tức khom người đem Ôn Tâm ngã nhào trên đất đở dậy, "Nương không phải là cho ngươi trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi sao, thế nào chạy ra ngoài?"
" Ta muốn giết Ôn Nhu tiện nhân này!" Ôn Tâm như điện, mạnh đẩy Triệu Yên Nhi đỡ nàng ra, giương nanh múa vuốt hướng Ôn Nhu nhào tới!
Nàng vốn là hảo hảo mà hảo hảo mà nằm ở trong phòng, mà khi nàng nghe được bọn hạ nhân nói Ôn Nhu tới, nàng không cách nào khống chế bản thân, liền lập tức vọt tới! Nàng phải để Ôn Nhu tiện nhân này đi tìm ch.ết! Đi tìm ch.ết!
" Ôn nhu Ngươi tiện nhân này! Còn trong sạch của ta! Đưa ta tất cả!" Thuần khiết của nàng, Thanh Vương gia của nàng, toàn bộ cũng bị Ôn Nhu tiện nhân này làm hỏng! Chính là đem nàng bầm thây vạn đoạn nàng cũng không có thể giải hận!
" Tâm nhi!" Triệu Yên Nhi lập tức ôm Ôn Tâm trong điên cuồng, nàng làm sao muốn lập tức giết Ôn Nhu, thế nhưng lúc này không phải là thời cơ!
" Nương ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Ta muốn giết Ôn Nhu tiện nhân này?" Ôn Tâm giùng giằng, triệt để lâm vào điên cuồng.
" Nhị muội muội luôn mồm mắng là ta tiện nhân, lại luôn miệng nói là ta hủy thanh bạch của ngươi, không biết nhị muội muội có chứng cứ gì?" Người trong điên cuồng dễ tiết lộ nghĩ cách nội tâm nhất, nàng cần trước khi Triệu Yên Nhi đem Ôn Tâm mang đi đem tình hình thực tế từ trong miệng nàng lôi ra, làm chứng cứ.
"Tự ngươi biết rõ!" Lúc này Ôn Tâm còn quản Triệu Yên Nhi, đó là Ôn Thế Nghi tiến lên muốn đem nàng kéo đi nàng cũng không đi, "Thanh Vương gia là của ta! Trấn Quốc Công phủ cũng là của ta! Dù cho ngươi hại ta, những thứ này cũng vẫn là của ta! Ngươi mơ tưởng cướp đi!"
"Trấn Quốc Công phủ của ta, năm đó nếu không phải bọn ngươi sử kế hãm hại ta, nhị muội muội ngươi có thể ngồi trên Trấn Quốc công tử vị?" Đôi mắt Ôn Nhu híp lại, mẫu nữ Ôn Tâm, người vô liêm sỉ.
" Ha ha ha ——! Bởi vì ngươi Bởi vì ngươi phế vật này căn bản không xứng là Trấn Quốc công tử! Năm đó nam nhân cùng ngươi bỏ trốn quả thực chúng ta sớm an bài tốt! Dù cho ngươi không động tâm hắn, chúng ta cũng có biện pháp hủy ngươi! Dù cho ngươi bây giờ ngươi bây giờ, cũng đã ——!" Ôn Tâm trong điên cuồng miệng vô già lan, tẫn đem chuyện mình làm năm đó phu hết ra!
" Ba ——!" Một cái tát thanh thúy tiếng vỗ tay vang lên, đem lời của Ôn Tâm cắt đứt, khiến Ôn Tâm ngã trên mặt đất, chỉ thấy má trái của Ôn Tâm lập tức hiện lên dấu bàn tay rõ ràng, tay của Ôn Thế Nghi dừng giữa không trung, giận không kềm được nhìn nàng.
Bởi vì nếu là lại để cho Ôn Tâm nói xong, không biết còn có thể giũ ra cái gì, ở trước mắt khẩn yếu quan đầu, Ôn Thế Nghi không có thể chứa để nàng làm ra chuyện gì nữa! Vì vậy một cái tát đem lời của nàng đánh trở lại.
Ôn Tâm giơ tay lên bưng mặt mình, ngồi dưới đất chấn kinh đến chấn kinh đến một câu nói đều nói không nên lời, nhãn thần kinh ngạc.
Ôn Nhu cũng hơi gợi lên khóe môi, mấy câu nói đó của Ôn Tâm, đủ để thành làm bằng cớ, cọ rửa bêu danh trên người nàng. Bọn họ, nên đều nghe được.
Ôn Nhu ngước mắt tường xây làm bình phong ở cổng cách đó không xa, hài lòng khẽ cười, đi tới trước đại môn từ đường, hoắc mắt đẩy ra đại môn đóng chặt. Chỉ thấy một lão nhân gầy yếu chính quỳ gối trước linh đài, nghe tiếng cửa mở, chậm rãi nghiêng đầu.
Khuôn mặt lão nhân ánh vào mi mắt Ôn Thế Nghi trong nháy mắt, Ôn Thế Nghi lại một lần nữa bị kinh hách thật lớn, suýt nữa không có đứng vững chân, mà Triệu Yên Nhi, còn lại là hoảng sợ điệt ngồi trên đất.
Kỳ thực, kinh không chỉ là Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi, đó là lão nhân quỳ gối trước linh đài, khi nhìn đến Ôn Thế Nghi, cũng sợ.
" Lý, Lý thúc/.; thanh âm Ôn Thế Nghi mang theo bất khả run, theo bản năng lui về phía sau hai bước, hai mắt trực câu câu nhìn chằm chằm Lý bá, đáy lòng sợ hãi thấp đỡ không được lan tràn.
Lý thúc? Làm sao có thể? Hắn nhớ rõ ràng năm đó hắn đã bọn họ tươi sống đánh ch.ết! Còn là Hay là hắn tự mình đưa hắn ném tới bãi tha ma, hiện nay như thế nào xuất hiện ở nơi này?
Chẳng lẽ là hướng hắn lấy mạng?
Triệu Yên Nhi luôn luôn chỉ cao khí ngang càng khủng hoảng, đầy mặt trắng bệch, nhìn Lý bá tựa như một lệ quỷ sẽ hút huyết, chật vật ngồi dưới đất, thân thể không ngừng được lạnh run.
Ở đây năm người, chỉ có một mình Ôn Nhu phảng phất sống ch.ết mặc bây người ngoài cuộc, khóe miệng dáng tươi cười chưa từng sửa, nhìn mẫu nữ Ôn Tâm ngã ngồi trên mặt đất sắc mặt khác nhau cùng một Ôn Thế Nghi một mặt hoảng sợ, khóe miệng dáng tươi cười đang từ từ phóng đại, chờ kịch hạy sắp diễn.
" Ngươi là người hay quỷ?" Ôn Thế Nghi bình tĩnh nhìn Lý bá, hung hăng nuốt nước miếng một cái, hỏi.
" Cha nói cái gì, Lý bá là Ôn Nhu mang đến gặp tổ phụ, cha làm sao sẽ hoài nghi Lý bá là quỷ?" Ôn Nhu khẽ nhíu mày Ôn Thế Nghi, coi như thực sự không hiểu quan tâm nói, "Cha làm sao sắc mặt khó coi như vậy?? Thế nào ngồi trên đất? Cha các ngươi đây là thế nào? Nhìn thấy Lý bá, cha không phải là nên vui vẻ mới đúng sao? Ngươi không phải là vẫn luôn tìm Lý bá sao?"
Năm đó Ôn Thế Nghi đem Lý bá đánh ch.ết ném tới bãi tha ma là việc bí mật, không người biết, chỉ coi Lý bá vì IIn Tri Tân ch.ết mà thương tâm gần ch.ết lặng lẽ rời đi không lưu lại đôi lời, Ôn Thế Nghi phòng Ôn Nhu cùng người khác hoài nghi, liền dối xưng bản thân phái người đi tìm, một tìm chính là ba năm, thẳng đến Ôn Nhu xuất giá hắn vẫn như cũ công bố hắn đang tìm.
" Ha ha! Vui vẻ, tự nhiên vui vẻ! Ôn Nhu nói để Ôn Thế Nghi hơi chút bình tĩnh lại, bản thân gạt bất năng bị bản thân đâm, vội vã gượng ép cười, đem Triệu Yên Nhi từ dưới đất đỡ lên.
Dù cho Lý thúc năm đó không có ch.ết, Ôn Nhu thì như thế nào tìm được hắn? Ngày hôm nay đem Lý thúc mang đến đây, lại là có ý đồ cùng mục đích gì? Mà bất kể nàng bất kể nàng mục đích vì sao, tuyệt không thể để cho Lý thúc sống!
Ôn Thế Nghi nói xong, chậm rãi đi đến Lý bá, trong nụ cười gượng ép cất giấu dữ tợn, "Lý thúc, năm đó lão nhân gia người vì sao bất cáo nhi biệt, làm hại ta tìm ngài thật khổ cực, hôm nay ngươi nếu đã trở về, làm sao cũng không nói trước nói với ta một tiếng..."
"Thiếu, thiếu gia..." Lý bá nhìn Ôn Thế Nghi chậm rãi đến gần, sợ đến chậm rãi thối lui đến bên cạnh Ôn Nhu, trong mắt là không giấu được sợ, "Lão nô gặp qua thiếu gia..."
Lý bá mới vừa rồi vừa nhìn thấy Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi, trong đầu không khỏi nổi lên hình ảnh năm đó hai người này dữ tợn cười đem roi lần lượt quất trên người của hắn, đây chính là người muốn lấy mạng hắn, hôm nay hiện ở trước mặt hắn, làm sao bảo hắn không sợ? Hắn bất quá là muốn cúng tế lão gia, cho nên mới thỉnh cầu đại tiểu thư để hắn vì lão gia dâng nén hương mà thôi, cũng không, không muốn gặp lại thiếu gia....
Ôn Thế Nghi chậm rãi hướng Lý bá tới gần, chậm rãi nâng lên hai tay, mắt nhìn chằm chằm cổ của Lý bá, lộ vẻ hung ác, mặc kệ hắn là người hay quỷ, hắn đều phải để hắn chân chính tiêu thất!
" Lý bá là tư chủ tâm thiết muốn tổ phụ đốt nén hương, Ôn Nhu liền trước đem Lý bá lĩnh tới." Ôn Nhu đọc được sát ý trong mắt Ôn Thế Nghi, dời bước trước người Lý bá, đưa hắn chắn phía sau, hướng Ôn Thế Nghi cười nói, "Cha hôm nay cũng không gặp được Lý bá sao, hà tất lưu ý trước đó có thông báo hay không."
Lý bá là nhân chứng trọng yếu, là người tổ phụ sinh tiền tín nhiệm nhất, cũng trung với tổ phụ nhất, nàng làm sao sẽ để Ôn Thế Nghi thương hắn.
Đột nhiên bị Ôn Nhu cản trước mặt Ôn Thế Nghi ngẩn ra, đem hai tay buông xuống, đáy mắt hung ác chưa giảm, không vui nói: "Bạch vương phi chặn ở trước mặt ta muốn làm gì? Không muốn để cho ta tới gần Lý thúc sao?"
Ôn Nhu ch.ết tiệt, lại muốn phá chuyện của hắn?
" Ôn Nhu nào dám cản cha." Ôn Nhu mỉm cười, xoay người Lý bá đến trước mặt Ôn Thế Nghi, "Lý bá, cha rất nhớ ngươi, Lý bá cũng có lời muốn nói với cha."
Ai biết Ôn Nhu muốn đỡ Lý bá đến trước mặt của Ôn Thế Nghi, Lý bá lại sợ hãi cựa ra tay của Ôn Nhu, nhìn chằm chằm Ôn Thế Nghi sợ lui về phía sau, quơ hai tay, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không, không nên..."
" Lý bá người đây là thế nào? Đây là cha của Ôn Nhu, thiếu gia của người a!" Ôn Nhu lời tuy nói ra nói ra, nhưng không có lại đỡ Lý bá.
Ôn Nhu chỉ là đứng tại chỗ nhìn Lý bá lâm vào trong trí nhớ kinh khủng, biết ý thức của hắn lại bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, tuy rằng như vậy đối với hắn có chút tàn nhẫn, nhưng là vì tổ phụ nhắm mắt ở hoàng tuyền, nàng chỉ có thể tạm thời ủy khuất Lý bá.
" Thiếu gia! Thiếu gia không nên đánh! Không nên đánh! Lão nô cái gì cũng không biết, thực sự cái gì cũng không biết!" Bỗng nhiên, Lý bá như bị kinh hách to lớn, hai tay ôm chặt lấy đầu của mình, ngồi xỗm trên mặt đất!
Sắc mặt Ôn Thế Nghi trắng bệch, nghe Lý bá hồ ngôn loạn ngữ, nhãn thần càng thêm dữ tợn.
" Cha có từng đánh nhau Lý bá?" Ôn Nhu hơi thiêu mi nhìn Ôn Thế Nghi, ý vị thâm trường hỏi.
" Bạch vương phi nói gì vậy, Lý thúc đối đãi như thân, ta sao lại đánh Lý thúc?" Nói trả lời Ôn Nhu, ánh mắt của Ôn Thế Nghi thủy chung rơi vào trên người của Lý bá.
" Cha nếu không có đánh Lý bá, vì sao Lý bá nhìn thấy cha sẽ sợ như thế?"
" Nếu Bạch vương phi muốn biết, ta đây liền hướng Lý thúc hỏi rõ!" Ôn Thế Nghi nói xong, liền vọt tới chỗ Lý bá, giơ hai tay lên nhắm ngay cổ của Lý bá! Hắn muốn bóp ch.ết hắn!
Đối mặt nhãn thần ác độc của Ôn Thế Nghi, Lý bá sợ đến không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Thế Nghi hướng hắn phác lai.
Chỉ là, mắt thấy Ôn Thế Nghi liền muốn nhào tới trước mặt Lý bá, một trận lợi phong từ chóp mũi của Ôn Thế Nghi lau qua, lợi phong phảng phất có thể cắt vỡ mặt của hắn hắn buộc lòng phải lui về phía sau một bước, chỉ nghe thấy "Đinh" Một tiếng, một chi ngắn vững vàng thọt tới song linh.
Ôn Thế Nghi chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau đớn, sau đó Triệu Yên Nhi kinh hách phát hiện, trên mặt của Ôn Thế Nghi có một lỗ hổng trên chóp mũi của hắn lan tràn, chính giọt máu thật nhỏ ra thấm ra bên ngoài, quả thực tựa như một cây đao đem mặt của Ôn Thế Nghi bổ ngang thành hai đoạn!
" Cha, sao không Lý bá nói hết lời?" Ôn Nhu nhẹ nhàng vuốt ve ám tiễn trên cổ tay trái, hơi rũ đôi mắt, nhẹ nhàng mà cười, nụ cười kia, trong mắt Ôn Thế Nghi, cũng chợt thẩm người.
" Lý bá không cần sợ, Ôn Nhu tuyệt sẽ không để cho Lý bá bị một tia thương tổn, Lý bá sao không sao không trước linh vị của tổ phụ, đem chuyện người biết nói ra, cũng tốt để tổ phụ dưới hoàng tuyền nhắm mắt." Thanh âm ôn nhu rất nhẹ, lại như dao nhỏ của đao phủ, chỉ cần sau một khắc, sẽ gặp huy hướng cổ của Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi.
Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi triệt để luống cuống.
" Lão gia, lão gia..." Lý bá sâu đậm trong hốc mắt đột nhiên lão lệ khàn khàn, đầu gối đi trở lại trước linh đài, nhìn Ôn Nhu, thương tâm quát: "Lão gia là bị thiếu gia hại ch.ết! Là bị thiếu gia cùng di nương của hắn tươi sống hại ch.ết!"
Lòng của Lý bá giãy giụa, lão gia là hắn là hắn phụng dưỡng cả đời, thiếu gia là hắn là hắn lớn lên lớn lên, lão gia ch.ết để hắn vô pháp tiếp thu, sự tình là một tay thiếu gia tạo thành, thế nhưng hắn lại không muốn thấy thiếu gia ch.ết, dù sao thiếu gia là hài tử duy nhất của lão gia!
Thế nhưng! Lão gia yêu thưởng thiếu gia đau như vậy, hắn làm sao cũng nghĩ không thông, thiếu gia sẽ như vậy thống hại lão gia hạ thủ! Lão gia là thân cha của hắn a! Bách thiện hiếu làm đầu, thiếu gia dù cho không tẫn hiếu với lão gia, thế nhưng cũng không nên sinh ra tâm tư ác độc thiên lý bất dung!
Độc hại sinh phụ, thiếu gia làm sao liền làm được!
Lão gia từ không nghi ngờ thiếu gia, đó là đến cuối cùng nhất khắc đã biết chân tướng, lão gia như trước không trách thiếu gia! Đồng thời còn cầu hắn cũng không nên trách thiếu gia, đừng cho bất luận kẻ nào biết việc này! Lão gia đến ch.ết niệm niệm thiếu gia, thế nhưng thiếu gia?
Lời của lão gia, hắn cho tới bây giờ đều là vâng theo, nếu lão gia để hắn không nên trách thiếu gia, hắn liền quyết định đem bí mật này giấu trong bụng! Hắn hắn thật không ngờ, thiếu gia lại muốn sống sống đưa hắn đánh ch.ết! Chẳng những như vậy, chính là đến tôn tiểu thư lão gia thương yêu nhất, lại cũng bị xem thường!
Đi theo bên người lão gia mười mấy năm, có một số việc hắn vẫn thấy rõ! Hắn nhìn ra được, Trấn Quốc Công phủ nắm giữ ở trên tay của thiếu gia cùng Triệu di nương, sớm muộn sẽ bị bọn họ hủy diệt! Đây cũng như là hủy đi tâm huyết của lão gia! Nên, hắn không thể làm theo di ngôn của lão gia!
Đại tiểu thư mới là chính chủ của Trấn Quốc Công phủ! Đại tiểu thư mới là Trấn Quốc công tử lão gia thân truyền, mới có thể truyền thừa tiếp Trấn Quốc Công phủ! Cho dù có di ngôn lão gia, hắn cũng muốn đem chuyện năm đó lôi ra! Thiếu gia một mạng, đợi hắn dùng mạng của mình hoàn lại! Đến hoàng tuyền lại hướng lão gia thỉnh tội!
" Lý bá, người nói cái gì?" Ôn Nhu giả bộ kinh ngạc đến tột đỉnh, kì thực đáy mắt tràn đầy tiếu ý hài lòng, bởi vì này ngày nàng cứu Lý bá, Lý bá liền đã đem chuyện năm đó nói cho nàng, cho nên mới tuyệt không buông tha một đôi cẩu nam nữ thiên địa bất dung này, "Cha sao hại tổ phụ? Tổ phụ làm thân phụ của cha!"
Kỳ thực, khi nàng biết được sự thật này, chưa từng cũng không khiếp sợ, bởi vì nàng cho tới bây giờ cũng không biết, Ôn Thế Nghi cư nhiên lang tâm cẩu phế như vậy, thậm chí ngay cả cha của mình đều hạ thủ được! Cặn bã như vậy, giữ lại còn có có ích lợi gì!
Ôn Thế Nghi sợ đến sợ đến mất hồn, Triệu Yên Nhi cũng như vậy, Ôn Tâm còn lại là khiếp sợ mở to mắt, không thể tin nhìn mình chằm chằm thân cha cùng thân nương.
Phản ứng của Ôn Thế Nghi là câu trả lời tốt nhất, Ôn Nhu cũng không hỏi nữa, trên mặt biểu tình cũng quy về lãnh túc, lại hướng Lý bá hỏi: "Vậy Lý bá cũng biết mẫu thân của Ôn Nhu là ch.ết như thế nào"
Muốn bọn họ ch.ết, nàng liền muốn bọn họ ch.ết được nhắm mắt! Để cho bọn họ dến kêu oan cơ hội kêu oan cũng không có!
" Là nàng! Là nữ nhân lòng như xà hạt này!" Ôn Nhu không hỏi hết, vừa hỏi, Lý bá khàn khàn trong mắt lập tức hừng hực lửa giận, vươn ngón tay tiều tụy chỉ Triệu Yên Nhi tựa ở trên người Ôn Tâm, "Là nàng và thiếu gia cùng nhau hại ch.ết phu nhân! Dùng phương thức hại lão gia! Cũng là nàng và thiếu gia nhất tề hại ch.ết lão gia!"
Phu nhân đáng thương, đến ch.ết cũng không biết, hại ch.ết mình, dĩ nhiên là phu cùng mình cùng sàng cộng chẩm vài chục năm!
" Cha, ngươi thật không phải là người." Ôn Nhu lạnh lùng nhìn Ôn Thế Nghi, cảm thấy lòng của người như vậy nếu là ném cho cẩu, có thể cẩu cũng sẽ không ăn, "Thế nào, cha, Triệu di nương, các ngươi nhận tội sao?"
" A! Nhận tội?" Phảng phất nghe được chê cười thiên đại, Ôn Thế Nghi cười lạnh một tiếng, hắn còn không có như Triệu Yên Nhi từ lâu hách mềm nhũn chân, đây chính là hắn giết phụ giết thê mới lấy được tất cả, hắn sao đơn giản, hắn mới là chính chủ của Trấn Quốc Công phủ! Hắn tuyệt sẽ không ch.ết!
" Phụ thân ta, nếu đem ta xem là nhi tử, ta giữ lại hắn có ích lợi gì? Mẫu thân tiện nhân kia của ngươi, ta sớm muốn hưu nàng! Nếu hưu bất thành, có thể để nàng không giết?" Ôn Thế Nghi dữ tợn cười, phảng phất một con dã thú bị buộc vào tuyệt cảnh mất đi của, hung tợn nhìn chằm chằm Ôn Nhu cùng Lý bá, "Coi như các ngươi biết thì làm sao? Phải biết rằng, ch.ết người cũng sẽ không mở miệng nói!"
Nơi này là Trấn Quốc Công phủ, mà bọn họ hai người, dù cho Ôn Nhu có bản lĩnh, cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân mà không che chở được Lý thúc tay trói gà không chặt, hắn ngày hôm nay muốn bọn họ ch.ết ở chỗ này, bọn họ tuyệt đối không đi ra!
" Ha ha, thật không? Cha là muốn đem người biết chân tướng sự thật đều giết sạch sao?" Trên mặt Ôn Nhu không có vẻ kinh hoảng, ngược lại thì nhàn nhã cười, ánh mắt xẹt qua Ôn Thế Nghi, hướng tường xây làm bình phong ở cổng cách đó không xa nhìn lại, "Vậy không biết hai người kia, cha có hay không cũng muốn một lượt diệt trừ?"
Ôn Thế Nghi men theo đường nhìn của Ôn Nhu nhìn lại, nhất thời dáng vẻ bệ vệ hoàn toàn không có, như bị người đá cho đầu gối loan, quỳ ngồi trên đất.
An công công? Hắn, hắn làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này? Mà ở trước người hắn, bạch y không nhiễm một hạt bụi, không phải là Bạch vương thì là ai? Hai người kia, sao đồng thời xuất hiện ở nơi này?
Như vậy mới vừa rồi lời của bọn họ, An công công cùng Bạch vương chẳng lẽ không phải đều nghe thấy được?
Giết Ôn Nhu hắn dám, thế nhưng một Vương gia cùng một tâm phúc trước mặt Vương Thượng, cho hắn mười cái mạng hắn cùng không dám! Hắn còn không có lá gan như Thanh vương vậy đến Vương Thượng cũng dám coi rẻ.
Ôn Thế Nghi chợt cảm thấy cả người băng hàn, cảm thấy giờ này khắc này bản thân như cá nằm trên thớt! Mới vừa rồi còn ngoan lệ, lúc này chỉ có thể kinh khủng muôn dạng nhìn tiểu An tử cùng Lãnh Triệt, run rẩy một câu nói đều nói không nên lời! Triệu Yên Nhi càng sâu, đến nhìn cũng không dám nhìn người đến một mắt, thân thể thân thể run dử dội hơn.
Nét mặt của của không quá mức biểu tình, ánh mắt chỉ là thổi qua nét mặt của Ôn Thế Nghi cùng mẫu nữ Triệu Yên Nhi, liền rơi xuống tự tiếu phi tiếu trên người Ôn Nhu, đáy mắt quang mang chút ý tứ hàm xúc tán thưởng, nữ nhân này, quả nhiên không để cho hắn thất vọng, thực sự là trò hay, hắn còn Đại Di còn có người như Ôn Thế Nghi như vậy.
Chỉ là nàng không có ngay từ đầu để cho mình cùng tiểu An tử theo nàng cùng ra sân, chỉ đứng ở một nơi bí mật gần đó nghe, đợi Ôn Thế Nghi tự đem tội lỗi của mình lộ ra ngoài mới lại mời bọn họ đi ra, thực sự là đạt tới hiệu quả khiến cho can đảm câu liệt hối tiếc không kịp, nếu là bọn họ ngay từ đầu liền nàng xuất hí, trò hay này sợ là đều không thấy được.
Tiểu An tử càng không nghĩ tới năm đó Trấn Quốc công tử chi tử còn có chuyện không người nhận ra, còn tưởng rằng Ôn đại nhân này là tử đệ thế gia gì, nguyên lai đúng là một thứ không bằng heo chó! Cư nhiên giết cha giết thê@ dưới chân Vương Thượng lại có thần tử như vậy! Quả nhiên là một loại sỉ nhục!
" Ôn đại nhân, trời rất lạnh, ngồi dưới đất có cảm thấy lạnh không?" Lãnh Triệt chậm rãi đến gần Ôn Thế Nghi, dừng lại ở giữa mẫu nữ Ôn Tâm cùng Ôn Thế Nghi.
"..." Ôn Thế Nghi rồi đột nhiên cả kinh, vội vã té bên chân Lãnh Triệt, cầu xin tha thứ, "Bạch vương gia tha mạng! Bạch vương gia tha mạng! Vừa rồi chúng ta cùng Bạch vương phi nói tất cả đều vui đùa! Không tin được, không tin được!"
" Nhân chứng ở đây, nói vậy muốn xuất ra chứng cũng sẽ không phải việc khó, chuyện cho tới bây giờ, Ôn đại nhân còn muốn đem đen nói thành trắng sao?" Đối với Ôn Thế Nghi tiểu nhân như vậy, Lãnh Triệt đến nhìn cũng không nhìn một mắt, liền lạnh lùng đưa hắn đẩy vào địa ngục, "Mới vừa rồi Ôn đại nhân cùng Vương phi nói, ta cùng với An công công thế nhưng nghe được nhất thanh nhị sở, thậm chí, đến lời của Ôn đại nhân muốn diệt trừ Vương phi của ta, ta cũng không có nghe sót."
"..." Ôn Thế Nghi lại một lần nữa than ngồi ở dưới đất, hắn thực sự, không đường có thể đi sao?
" Ôn đại nhân sao không van cầu Vương phi của ta? Nếu là Vương phi khẳng tha cho ngươi một mạng, ta cùng với An công công định sẽ không đem việc này tấu lên Vương Thượng." Lãnh Triệt nhẹ nhàng cười, nhìn phía Ôn Nhu, Ôn Nhu cũng hồi hắn mỉm cười, không nhanh không chậm từ đường đi ra.
Ôn Thế Nghi nghe Lãnh Triệt vừa nói như vậy, liền vội vàng xoay người té nhào vào dưới chân Ôn Nhu, hầu như không chút nghĩ ngợi liền dập đầu, hướng Ôn Nhu cầu xin tha thứ: "Bạch vương phi, người đại nhân bất kể tiểu nhân qua! Thỉnh người tha cho ta đi! Tha cho ta đi!"
" Cha lễ lớn như vậy Ôn Nhu không chịu nổi." Ôn Nhu cư cao lâm hạ nhìn thái độ của Ôn Thế Nghi cùng mới vừa rồi quả thực chính là ba trăm sáu mươi độ chuyển biến, lạnh lùng châm chọc nói, "Nếu là mới vừa rồi sau khi Ôn Nhu vào cửa cha cũng là thái độ này, lúc này Ôn Nhu đã có thể dễ nói chuyện."
" Hảo nữ nhi, cha sai rồi, cha biết sai rồi! Cầu ngươi đại nhân bất kể tiểu nhân qua, tha cha đi!" Ôn Thế Nghi tiếp tục dập đầu.
Tâm thấy Ôn Thế Nghi như vậy, không khỏi trong cơn giận dữ, tuy rằng minh bạch tình cảnh của các nàng mình bây giờ, thế nhưng nàng vô pháp dễ dàng tha thứ cha nàng yêu nhất đối với Ôn Nhu quỳ xuống dập đầu! Đột nhiên, Ôn Tâm từ trong tóc Triệu Yên Nhi gở xuống một cây trâm cài tóc, nắm trong ở lòng bàn tay liền muốn hướng Ôn Nhu đâm tới!
" Ôn Nhu tiện nhân mau đi ch.ết!" Ôn Tâm gào thét, phảng phất là liều lĩnh muốn lấy tính mạng của Ôn Nhu, chỉ là nàng đến tiếp cận Ôn Nhu cũng chưa làm được, cổ họng của mình bị người hung hăng nắm, sau đó đem nàng chậm rãi giơ lên.
Đúng là —— Bạch vương! Hắn trầm trầm đôi mắt lạnh lùng, không có một tia thương tiếc, rõ ràng chỉ cần hắn thoáng dùng lực một cái liền có thể lấy tính mạng của Ôn Tâm, nhưng là từ trong mắt của hắn căn bản nhìn không thấy một tia tình cảm, phảng phất trong tay hắn nắm bắt không phải là một cái mạng.
Đối với Lãnh Triệt động tác đột nhiên này, Ôn Nhu cũng lấy làm kinh hãi, bởi vì nhận thức của nàng đối với hắn, hắn là một nam nhân tuyệt sẽ không dễ dàng tự mình ra tay, chẳng những như vậy, nàng vẫn còn trong mắt của hắn thấy được ngoài băng lãnh ra, đó là sâu đậm chán ghét, chỉ là cái loại chán ghét này cũng không phải là hướng về phía Ôn Tâm, phảng phất là xuyên thấu qua Ôn Tâm mà chán ghét người kia.
" Nhị muội muội quá gấp? Sợ đến phiên bản thân sao? Yên tâm, tỷ tỷ tất nhiên sẽ không quên nhị muội muội." Ôn Nhu dịu dàng cười, nếu không có tình cảnh này, cười như vậy, tất nhiên để người cho rằnt đó là một đại tỷ tỷ vô cùng ôn hòa, "Vương gia, trước hết để cho nhị muội muội nghỉ ngơi là được."
Nàng còn không phải đau lòng Ôn Tâm, chẳng qua là sợ Lãnh Triệt bóp ch.ết nàng mà thôi, nàng thực sự xem không hiểu nam nhân này, thật đúng là "Lúc nên xuất thủ liền xuất thủ" sao?
Tiếng nói của Ôn Nhu vừa dứt, Lãnh Triệt liền buông lỏng tay ra, Ôn Tâm tức khắc té trên mặt đất, che cổ của mình từng ngụm từng ngụm thở phì phò, nhìn ánh mắt của Lãnh Triệt kinh cụ vạn phần, nàng làm sao cũng nghĩ không thông, một người xinh đẹp như vậy, làm sao sẽ lạnh đến như một pho tượng không có tình cảm, ánh mắt như vậy, đủ để kẻ khác sợ đến hít thở không thông!
Ôn Nhu đem đường nhìn tiếp tục dời trên người Ôn Thế Nghi đang phủ phục bên chân bản thân, khinh thường nói: "Cha không phải là muốn Trấn Quốc Công phủ của ta sao? Có thể, nữ nhân này mặc ta xử trí, sẽ đem nương ta diêm vương hoán trở về, Trấn Quốc Công phủ ta đây chắp tay tặng cho ngươi."
Ôn Nhu khẽ nâng tay, dùng ngón tay trỏ chỉ vào Triệu Yên Nhi, tiếp tục nói:" Còn có tổ phụ, cũng nhất tịnh hoán trở về."
Một chỉ này của Ôn Nhu, sợ đến lá gan Triệu Yên Nhi đều sắp rách, nếu để cho nàng rơi vào trong tay Ôn Nhu, Ôn Nhu có thể đến ch.ết cũng không để cho nàng, Ôn Nhu chắc chắn để cho nàng sống không bằng ch.ết!
" Lão gia, không, không nên ——!" Triệu Yên Nhi biết cầu biết cầu Ôn Nhu cũng vô dụng, chẳng cầu Ôn Thế Nghi, chỉ cần Ôn Thế Nghi cũng nàng nàng, nàng tuyệt không rơi vào trong tay Ôn Nhu.
" Hảo nữ nhi, cha không Trấn Quốc Công tử gì, thân nương ngươi cùng tổ phụ ngươi, cha không có cách nào hoán trở về." Ôn Nhu nói để Triệu Yên Nhi thấy được tuyệt vọng, lại làm cho Ôn Thế Nghi thấy được hy vọng, vội vã ngẩng đầu nhìn Ôn Nhu, "Về phần nữ nhân này, mặc cho ngươi xử trí! Cha chỉ cần một con đường sống là tốt rồi!"
" Hơn nữa, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của nữ nhân này! Hại ch.ết cha, hại ch.ết Tiểu Uyển, hại trên lưng ngươi bêu danh, đều là chủ ý nữ nhân này ra! Ta, ta chỉ ta chỉ thụ nàng đầu độc mà thôi!" Ôn Thế Nghi vì mạng sống, cực lực phiết thanh tội lỗi của mình.
" Lão gia, ngươi ——!" Triệu Yên Nhi không thể tin nhìn chằm chằm Ôn Thế Nghi, nàng nghĩ bất minh, nam nhân đã từng yêu nàng vài chục năm, thậm chí không tiếc mưu hại thân cha cùng thê tử mình, hôm nay không chỉ có muốn đem nàng đẩy ra ngoài đổi một mạng hắn trở về, còn phải đem tội danh đổ lên trên người nàng! Nàng tuyệt vọng, nói thêm gì nữa đều là vô dụng.
" Cha, chuyện cho tới bây giờ, dù cho ngươi không cho Ôn Nhu xử trí Triệu di nương, Ôn Nhu cũng có biện pháp đem Triệu di nương xử trí, không cần cha đem Triệu di nương đẩy ra thay mình gánh tội?" Thiên hạ này nam nhân vô sỉ nhất chỉ sợ không phải Ôn Thế Nghi mạc chúc, dám làm không dám chịu, tai vạ đến nơi cư nhiên đem nữ nhân đẩy ra gánh tội, cặn bã như vậy, dĩ nhiên là thân cha của thân thể này! Thực sự là vô cùng nhục nhã.
" Cha cũng không phải là Triệu di nương đẩy ra thay mình gánh tội, cha nói những câu đều là lời nói thật!" Ôn Thế Nghi cấp cấp nói xong, quay Ôn Nhu dập đầu dập đầu.
" Cha, ngươi dùng ít sức khí đi, chớ dập đầu, dù cho dập đầu nhiều hơn nữa, Ôn Nhu cũng không giúp được ngươi." Ôn Nhu cười nhạt, nhìn liền thấy hắn đều cảm thấy ô uế mắt của mình, "Dù cho Ôn Nhu khẳng tha một mạng, Vương Thượng cũng không chắc chắn bỏ qua cho cha, cha vẫn là đi quỳ Vương Thượng tương đối thực tế hơn."
Ôn Thế Nghi kinh ngạc, mạnh ngẩng đầu, nhìn Ôn Nhu: "Bạch vương gia không phải nói, Bạch vương phi bỏ qua cho cha, bọn họ sẽ không báo cho Vương Thượng sao?" Như vậy Vương Thượng không biết rồi, còn nói thế nào có muốn hay không tha cho hắn?
" Lẽ nào cha đã quên, mình cũng là phe cánh của Thanh Vương gia?" Ôn Nhu nhàn nhạt nhắc nhở Ôn Thế Nghi một cấu, "Hôm nay Vương Thượng trong đế đô nhất nhất bắt phe cánh của Thanh vương, cha trong ngày thường cùng Thanh Vương gia lui tới mật thiết như vậy, còn muốn đem nhị muội muội gả nhập Thanh vương phủ, cha cảm thấy Vương Thượng sẽ bỏ qua ngươi sao? Ngươi lẫn mất?"
Ôn Nhu nói đem Ôn Thế Nghi kéo vào trong trong lúc nguy hiểm, hắn hôm nay, thật đúng là tứ diện nguy hiểm, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
" Vương Thượng dù cho phải xử ta, cũng muốn trước xử trí Ôn Nhan!" Nàng là Thanh Vương phi, muốn giết cũng muốn trước hết giết nàng! Dù cho đến triều đình, hắn cũng có thể nói như vậy!
" Oh ——" Ôn Nhu như bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp, "Ôn Nhu đã quên nói cho cha, Vương Thượng không chỉ có sẽ không xử trí Tam muội muội, còn Tam muội muội chấp chưởng toàn bộ Thanh vương phủ, hôm nay Thanh vương phủ, Tam muội muội là chính chủ."
Ôn Nhu đem từng chữ cắn đến rõ ràng, dứt lời, có nhiều ý tứ hàm xúc nhìn Ôn Tâm.
Thứ bọn họ muốn có được, hôm nay là Ôn Nhan có, mà bọn họ chưa hề nghĩ tới, hôm nay tất cả rơi xuống trên đầu bọn họ, a! Đây cũng là báo ứng!
Ôn Nhu nói, để khí lực sau cùng của Ôn Thế Nghi cũng tiêu tán, cụt hứng ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, mặt xám như tro tàn.
"Ôn Nhu, ngươi nói cái gì?" Chỉ có Ôn Tâm còn lại lý trí sau cùng, dùng ánh mắt oán độc nhất nhìn Ôn Nhu.
" Nhị muội muội còn không biết sao? Kể từ hôm nay, trên đời không còn người gợi Thanh Vương gia nữa, Thanh Vương gia ngươi tâm tâm niệm niệm, tạo phản, bị giam giữ rồi." Ôn Nhu nhàn nhã chuyển nhẫn ngọc trên ngón tay của mình, vân đạm phong khinh nói, "Tam muội muội hôm nay là chính chủ của Thanh vương phủ, Nhị muội muội, nghe rõ không?"
Các nàng hủy nàng, nàng cũng muốn hủy các nàng! Đồng thời trả gấp bội!