Chương 78: Chương 78
Trên đường từ sân bay đi đến bệnh viện, Lâm Sâm giải thích với Liên Quyết về tình huống của Thẩm Đình Vị, bởi vì lo lắng mà logic và câu từ có hơi rối loạn.
Anh nói không phải là chiếc xe đã bị Liên Quyết giám sát kia, tài xế cũng không hề bỏ trốn sau khi gây chuyện, thậm chí sau khi xảy ra tai nạn xe còn lập tức gọi 120.
Vì trận tai nạn xảy ra ở đoạn đường hẻo lánh, xe cứu thương cũng không đến kịp, sau khi Lâm Sâm nhận được tin lập tức sắp xếp người chuyển Thẩm Đình Vị đến bệnh viện tư nhân được đứng tên của Liên Quyết, xác nhận camera ở đoạn đường xảy ra tai nạn và những chiếc xe qua lại, bảo đảm không có người nào khác nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Đình Vị được đưa lên xe cứu thương.
Lâm Sâm trần thuật những nội dung này được nửa đường, thỉnh thoảng nói xen vào câu "Thẩm tiên sinh không sao hết" không khách quan chút nào, muốn an ủi Liên Quyết.
Dần về sau anh nhận ra biểu hiện của Liên Quyết bình tĩnh vượt quá mức bình thường, vẻ mặt chuyên tâm nghe mấy lời anh nói, chỉ là chưa từng đáp lại bất cứ lời nào.
Trên thực tế kể từ khoảnh khắc đó, đầu óc của Liên Quyết đã ngăn cách với toàn bộ thế giới, thứ duy nhất đập mạnh mẽ ở ngực chỉ có một việc: Thẩm Đình Vị xảy ra tai nạn xe.
Đầu ngón tay của hắn cảm nhận được một sự tê dại không thể kiểm soát trong dòng máu đã đình trệ vòng tuần hoàn như càng lúc càng lạnh, như thể cần phải nắm lấy một thứ gì đó mới làm dịu được sự hoảng hốt không thể xem nhẹ nơi lồng ngực, vậy nên hắn nắm chặt hộp nhẫn duy nhất ở trong túi.
Lòng bàn tay lạnh ngắt bị các cạnh của hộp nhẫn cấn đến mức cảm thấy đau, trong cảm giác đau đớn nhỏ bé tác động đến các dây thần kinh này, đầu óc của hắn dần dần trở nên tỉnh táo, ở bên tai bắt đầu tiếp nhận âm thanh đến từ mọi hướng.
Hắn nghe thấy tiếng còi xe mà tài xế đã nôn nóng ấn vào trong dòng xe cộ, nghe thấy những lời nói líu ríu không ngừng của Lâm Sâm.
Trước hết nghe thấy Lâm Sâm nói bệnh viện vừa mới gửi tin nhắn đến, Thẩm tiên sinh đang được cấp cứu.
Lại nghe thấy Lâm Sâm nhắc lại câu "sẽ bình an", mâu thuẫn với cái câu "năm tuổi sẽ xảy ra chuyện" của chính bản thân anh.
Tài xế cũng phụ họa theo, nói ra một vài câu lộn xộn, chẳng hạn như "Thẩm tiên sinh cát nhân thiên tướng*, phúc lớn mạng lớn", thậm chí còn dùng đến câu "Làm việc tốt thường gặp nhiều khó khăn trở ngại".
*吉人天相 ý chỉ người lương thiện rồi sẽ được trời giúp.
Tâm trạng khẩn trương của hai người họ còn khiến Liên Quyết phiền lòng hơn, giống như Thẩm Đình Vị thật sự đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng lớn.
Liên Quyết lừa mình dối người mà nghĩ, là bọn họ quá khoa trương.
Thế là Liên Quyết ngắt lời cả hai người: "Còn bao lâu nữa mới đến."
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, Lâm Sâm và tài xế không ai bảo ai mà cùng nhau ngậm miệng lại.
Trong giọng điệu của Liên Quyết vẫn là sự điềm tĩnh giống hệt như ngày thường, nhưng dường như giọng nói đã khàn đi rất nhiều.
Sự hỗn loạn mà hắn cho rằng mình đã che giấu rất tốt và sự bất an đã bị phanh phui ra hết vào lúc hắn mở miệng khiến bầu không khí vốn đang sốt ruột ở trong xe vào ngay lúc này đây trở nên lạnh ghê người.
Tài xế nhíu mày chặt hơn, nhìn giao thông không được lý tưởng ở trước mắt, chỉ đưa ra một đáp án mơ hồ: "Sắp tới rồi."
Trong bầu không khí không đủ thoáng ở bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng lành lạnh và nồng nặc, bởi vì bệnh viện tư nhân này cũng không hoàn toàn tiếp khách ở bên ngoài, đến nỗi mà trông càng quạnh quẽ và yên tĩnh hơn trong giờ làm việc.
Liên Quyết đi vào thang máy theo chỉ dẫn của lễ tân, không đợi Lâm Sâm còn một vài bước nữa là đã theo kịp, vội vã ấn xuống nút đóng, như thể mỗi một giây đều vô cùng quý giá.
Mặc dù hắn biết Thẩm Đình Vị cũng không thể ra ngoài nhanh như vậy, hắn đi lên cũng chưa chắc là đã có thể lập tức nhìn thấy người.
Hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm con số trên màn hình bảng điều khiển nhảy lên chậm chạp hơn thường ngày, bình tĩnh hỏi người bên cạnh vì sao thang máy bị trục trặc mà lại không sửa chữa.
Y tá quầy lễ tân sững sờ, cô vừa lòng dạ không yên, vừa không có manh mối gì mà nhìn quanh ở trong thang máy, thậm chí có một khoảnh khắc còn nghi ngờ Liên Quyết có phải là đang cố tình làm khó dễ hay không.
Nhưng vì kiêng dè ông chủ, cô không chắc chắn mà trả lời: "Liên tổng, thang máy không có vấn đề nào......"
Kề cà cũng không đợi được câu trả lời của Liên Quyết, cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện Liên Quyết cũng không có nghe cô nói chuyện.
Thang máy "Ting ——" một tiếng rồi mở cửa ra.
Đèn đỏ trên cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng lên, có một vị bác sĩ đứng ở cửa bước lên nghênh đón, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Liên Quyết, nhanh chóng bỏ qua mấy lời xã giao không cần thiết, nói với hắn: "Tình huống trước mắt không tính là vô cùng xấu, may mà chiếc xe gây chuyện cũng không tông thẳng vào phần bụng của Thẩm tiên sinh, đối với thai nhi cũng không gây ra......"
Liên Quyết không có kiên nhẫn nghe y nói hết, trực tiếp ngắt lời y: "Em ấy thì sao?"
Bác sĩ dừng một chút, mới nói: "Phần đầu của Thẩm tiên sinh bị thương nặng, tạm thời vẫn còn đang trong cơn sốc, hiện tại trưởng khoa Lưu đang mổ chính tiến hành phẫu thuật cho Thẩm tiên sinh, tình huống cụ thể cần phải đợi sau khi trưởng khoa Lưu ra ngoài mới có thể xác định."
Liên Quyết "ừm" một tiếng, một lát sau, giống như vô cùng mệt nhọc mà nhắm mắt lại, hỏi một vấn đề không chuyên nghiệp và thậm chí là hơi gây khó dễ: "Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Bác sĩ yên lặng một lát, có lẽ là vì thân phận của đối phương, y cũng không dùng mấy lý do thoái thác khá khéo léo để trả lời người nhà bệnh nhân, mà là ăn ngay nói thật: "Có khả năng, có điều tỉ lệ tương đối nhỏ." Còn nói: "Nhưng trưởng khoa Lưu đã phát hiện bộ phận bị tổn thương ở trong não bộ của Thẩm tiên sinh......!Vậy nên tình huống có thể cũng không mấy lạc quan.
Tạm thời tôi còn chưa thể cho ngài kết quả, mọi thứ phải đợi cuộc phẫu thuật kết thúc thì mới chắc chắn được."
Liên Quyết nói biết rồi.
Năm phút sau Lâm Sâm đi lên bằng thang máy.
Liên Quyết lặng im ngồi trên băng ghế dài ở trước cửa phòng phẫu thuật, hai tay đặt ở trong túi, ánh mắt nặng nề mà nhìn gạch lát nền không có một hạt bụi ở dưới chân, trên mặt không có sự chán nản như trong tưởng tượng của anh, chỉ là cũng không có tốt đến như thế thôi.
Lâm Sâm đi đến trước mặt hắn, đưa chiếc điện thoại vừa mới lấy được từ chỗ của nhân viên cứu hộ đến trước mặt Liên Quyết: "Đây là điện thoại của Thẩm tiên sinh, Liên tổng."
Liên Quyết trì trệ không làm gì cả, giống như không nghe được lời anh nói, giữ nguyên tư thế ban đầu đớ ra bất động.
Thẳng đến khi Lâm Sâm cất cao giọng, gọi hắn một lần nữa, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt chất chứa một ít thất vọng dần dần trấn tĩnh trở lại khi đối diện với gương mặt của anh, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì?"
Lâm Sâm hơi không nỡ nhìn biểu cảm này của hắn, nhẹ nhàng mà nhanh chóng thu mắt về, lặp lại lời vừa mới nói: "Điện thoại của Thẩm tiên sinh, bọn họ bảo tôi giao lại cho ngài."
Khi Lâm Sâm đưa chiếc điện thoại đến trước mặt hắn một lần nữa, màn hình điện thoại vỡ vụn vì cảm biến trọng lực mà sáng lên, Liên Quyết nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại đã đầy rẫy những vết nứt bé nhỏ và hơi mơ hồ ở trước mắt, đôi mắt giống như bị tia sáng đột ngột bật lên thiêu đốt một chút, hắn mất tự nhiên mà híp híp mắt.
Lâm Sâm nhìn Liên Quyết đưa ra bàn tay có hơi ẩm ướt từ trong túi, nhận lấy chiếc điện thoại ở trong tay anh, sau đó cúi đầu, dùng một giọng nói còn khàn và mỏi mệt hơn so với lúc ở trong xe để nói với anh: "Cậu đi đặt trước một tấm vé máy bay đi đến thành phố Giang vào ngày mai, chốc nữa tôi sẽ trao đổi với Lý tổng, giao dự án này lại cho cậu."
Lâm Sâm nhanh chóng trầm giọng nói: "Vâng."
Liên Quyết rũ mắt xuống, ánh mắt cứng ngắc mà dừng trên thông báo tin nhắn ở màn hình khóa.
Nơi đó còn có một tin [ Sinh nhật vui vẻ ] mà Thẩm Đình Vị vẫn chưa kịp xem.
Liên Quyết nhìn thấy 4 chữ này vô cùng rõ ràng từ trong cái màn hình mơ hồ, bỗng nhiên nhớ lại câu “nếu không sẽ lại bỏ lỡ lần nữa” giống như oán trách mà cậu đã nhỏ giọng nói vào lúc hối thúc hắn lên máy bay.
Trái tim của hắn như thể đột ngột bị một cây gai mềm đâm xuyên qua, khiến hắn cảm nhận được một cảm giác trước nay chưa từng có, sự áy náy và khó chịu khi bị một lời nói đánh trúng, cảm xúc tiêu cực mãnh liệt như tơ như lụa* mà bao bọc lấy trái tim của hắn, đè ép hắn đến nỗi thở không ra hơi rất lâu.
* Chỉ sự mượt mà mềm mại.
Thẩm Đình Vị nói đúng.
Hắn lại bỏ lỡ.
Ngày sinh nhật bị bỏ lỡ, chuyến bay công tác, lời chúc phúc đến muộn, chiếc nhẫn vẫn chưa được tặng......!Hắn chán nản nghĩ, thậm chí ngay cả hoa Nhài đêm Thất Tịch cũng đã bổ sung muộn cả một đêm.
Liên Quyết nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối dần đi vì không được ai thao tác trong một lúc lâu ở trong tay, đôi mắt cũng theo đó mà trở nên ảm đạm.
Hắn bất giác nắm chặt điện thoại, sau một lúc đờ ra dài đằng đẵng, những lời chất vấn như một làn sóng cuốn vào trong ngực của mình, mỗi một điều đều đánh hắn đến lâu thật lâu cũng không thể dứt ra.
Hắn hỏi bản thân vì sao lại để Thẩm Đình Vị đi đến bệnh viện một mình? Hỏi bản thân sao cứ mãi tự cho mình là đúng như thế? Lại hỏi bản thân rốt cuộc là sự tự tin ấy đã đến từ nơi nào mà lại cho rằng hắn có năng lực kiểm soát hết mọi thứ?
Cảm giác ẩm ướt càng lúc càng nhiều ở lòng bàn tay làm gián đoạn mạch suy nghĩ ngày càng đi xuống của hắn, hắn dời mắt xuống nhìn bàn tay của mình, hổ khẩu* vì nắm chặt lại mà vô tình bị vết nứt trên màn hình rạch ra vài vết thương nhỏ, giọt máu chảy ra nhanh chóng tan vào trong mồ hôi ở lòng bàn tay, làm nhòe ra một màu đỏ không quá gai mắt.
*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ
Thể chất của Liên Quyết khá nhạy cảm với nỗi đau, nhưng bây giờ lại giống như cũng không cảm thấy đau, chỉ thấy cảm giác dinh dính ở lòng bàn tay khiến hắn hơi khó chịu.
Khi Khang Đồng đến hắn đang tiện tay túm cà vạt ra lau đi vết máu dính trên điện thoại vì không tìm thấy khăn giấy.
Khang Đồng vội vã đi đến, cúc áo đồng phục ở trên người không được cài lại ngay ngắn theo yêu cầu của Thẩm Đình Vị, chiếc khăn quàng cổ màu trắng lớn đến mức hơi khoa trương được đeo trên cổ kia lỏng lẻo mà quấn lại một vòng, hai đầu có tua rua buông thõng xuống rất dài.
"Ba ơi......" Khang Đồng cách đó rất xa, nhỏ giọng gọi hắn.
Liên Quyết nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nó, "ừ" một tiếng làm câu trả lời, thu ánh mắt về không còn nói gì nữa.
Hai mắt của Khang Đồng đỏ bừng, rõ ràng là vừa mới khóc, có lẽ là khóc ở trên đường đi đến đây, bây giờ không còn khóc tiếp nữa.
Điều ấy khiến Liên Quyết cảm thấy nhẹ nhõm một chút, không vì nguyên do nào khác, hắn cho rằng giờ phút này hắn không có tâm trạng và năng lực an ủi Khang Đồng.
Trong mắt Khang Đồng chứa đựng ánh nước, lúc đang từ từ đến gần Liên Quyết đã dùng tay áo lau đi.
Liên Quyết chưa từng trải qua chuyện như vậy, Khang Đồng nghĩ ở trong lòng, nó phải trông kiên cường hơn Liên Quyết mới được.
Ít nhất thì trong việc đối phó với tình huống như vậy, nó có kinh nghiệm hơn Liên Quyết nhiều..
Trước khi được Liên Quyết nhận nuôi, ba của nó đã làm rất nhiều cuộc phẫu thuật.
Mỗi lần ba bước vào phòng phẫu thuật, một mình nó ngồi ở cửa đều nghĩ, nếu như có mẹ ở đó thì tốt rồi, nếu như mẹ có thể ôm nó một cái thì tốt rồi.
Nhưng dù một lần mẹ nó cũng chưa từng trở về.
Khang Đồng nhìn Liên Quyết ngồi một mình trên hàng ghế chờ.
Nó đã luôn cho rằng Liên Quyết là người lợi hại nhất nó từng gặp, hắn rất cao lớn, có công ty rất lớn và ngôi nhà rất lớn, kiếm được rất nhiều tiền, rất nhiều người đều sợ hắn.
Trong đó cũng bao gồm cả Khang Đồng.
Nhưng Thẩm Đình Vị đã từng nói, ba Liên rất đáng thương, hắn chưa từng được người khác thương yêu.
Ba Liên giống như nó không có mẹ, vậy nên cũng không có ai có thể ôm hắn một cái.
Thế là nó đứng ở trước mặt Liên Quyết, duỗi ra cánh tay nhỏ gầy, nhẹ nhàng ôm lấy Liên Quyết ở trước mắt.
Cơ thể của Liên Quyết rõ ràng đã cứng đờ, nhất thời dứt ra từ trong cảm xúc của mình, hắn nghe thấy được sự trưởng thành giả vờ giả vịt, chẳng ra gì cả trong giọng nói hồn nhiên thuộc về trẻ con của Khang Đồng, nó nói: "Ba ơi, ba đừng sợ."
Chiếc khăn quàng cổ rủ xuống trong cổ Khang Đồng dán lên gương mặt của Liên Quyết, trong những sợi len mềm mại nhiễm phải một mùi rượu ngọt không quá rõ ràng, Liên Quyết không tự chủ được mà nhắm mắt lại, mùi hương quen thuộc này bao phủ đôi mắt khô khan bằng một nhiệt độ ấm áp, làm cho cảm giác bí bách không có nơi nào để phóng ra thả lỏng trong giây lát.
Bàn tay không rộng lớn của Khang Đồng từng chút từng chút vỗ về lưng của hắn, nhẹ tựa lông hồng, không có cảm giác chân thực, vụng về mà mô phỏng lại sự dịu dàng không hề giấu giếm của Thẩm Đình Vị, khiến tấm lưng thẳng băng của Liên Quyết dần dần thả lỏng.
Hắn vươn tay ôm lấy Khang Đồng, sự run rẩy không dễ nhận ra ở cánh tay truyền vào lưng của Khang Đồng, bả vai căng cứng cũng chậm rãi rũ xuống.
Liên Quyết nghe thấy giọng nói không được vững vàng của chính mình, nói: "Không sợ."
Nước mắt của Khang Đồng quay vòng trong hốc mắt ửng đỏ, sau khi cảm nhận được nỗi bất an của Liên Quyết, bị nó mạnh mẽ kiềm chế để không rơi xuống.
Nó muốn an ủi Liên Quyết, nhưng lúc mở miệng lại nói năng lộn xộn: "Vị Vị từng nói, sau khi em bé ra đời chú ấy muốn đến trường họp phụ huynh giúp con......!Từ trước đến giờ chú ấy không có nói dối......" Dường như sợ lời nói của mình quá ít ỏi, nó nhịn lại nước mắt, cố gắng tìm sự thật để làm luận cứ chứng minh lời mình nói: "Chú ấy đan khăn quàng cổ cho con, còn có bài tập học thuộc lòng của con vào tuần trước, chú ấy nói nếu con học thuộc thì sẽ kí tên cho con......"
"Sáng sớm hôm qua, con đã ăn quá no, ổ bánh mì kia con để ở trong cặp......!Vị Vị nói, nếu con không ăn sẽ chỉ thi được hai quả trứng cút, hai môn thi ngày hôm nay con đều không......" Khang Đồng vắt hết óc tìm rất nhiều rất nhiều chuyện để nói, cuối cùng lại khóc thút thít, cơ thể run rẩy kịch liệt, dùng một giọng điệu cáu kỉnh trước nay chưa từng lộ ra ở trước mặt Liên Quyết mà lặp lại: "Chú ấy không có nói dối......"
Sau một hồi Liên Quyết mới không nặng không nhẹ mà vỗ về lưng của nó, muốn an ủi, thật ra đã hơi thất thần mà suy nghĩ trong tiếng khóc bị kiềm nén của nó, vì sao Khang đồng lại cảm thấy Thẩm Đình Vị không nói dối chứ?
Thẩm Đình Vị rõ ràng là thường xuyên nói dối, thậm chí còn dùng những lời nói dối rất dễ bị vạch trần đó lừa gạt hắn rất nhiều lần.
"Không có, không cẩn thận ngủ thiếp đi."
"Tôi cũng không nhớ rõ đã mơ thấy gì."
"Không sao đâu, anh không nói thì tôi cũng quên, vốn dĩ tôi cũng không tổ chức sinh nhật......"
Nhưng cuối cùng, Liên Quyết vẫn không nói gì, chỉ trầm thấp trả lời một tiếng "Ừm".
Ngày hôm nay trong lúc hắn ở bệnh viện chờ cuộc phẫu thuật kết thúc đã gọi hai cuộc điện thoại.
Một cuộc là gọi lại cho người nhận tiền vào lúc sáng, không đầu không đuôi mà lạnh giọng ném ra một câu: "Để cậu ta ở lại trên biển."
Một cuộc điện thoại khác là gọi cho giáo viên chủ nhiệm của Khang Đồng, dưới tình huống mà đối phương cho rằng không cần thiết, lịch sự nhưng lại cố chấp để Khang Đồng thi lại.
Ngày 16 tháng 10, Thẩm Đình Vị đã nói ra hai điều ước.
Một điều là Khang Đồng được điểm tối đa trong kỳ thi hằng tháng.
Một điều là bảo hắn về sớm một chút.
Liên Quyết nghĩ, cũng cần phải thực hiện một điều.