Chương 79: Chương 79

Tin tức người con trai thứ hai của tập đoàn Trần thị rơi xuống biển ch.ết đuối vừa được tung ra, nhanh chóng chiếm các trang báo quan trọng của tất cả các phương tiện truyền thông lớn trong một khoảng thời gian ngắn.


Mới đầu khi tin tức Trần Húc bỏ mình trên biển được tuôn ra, cư dân mạng cùng với các phương tiện truyền thông có đủ loại thuyết âm mưu trong quan điểm và suy đoán của mình về sự kiện bất ngờ và mang theo một ít ly kỳ này.


Ngày thứ hai sau khi tin hắn ch.ết được xác nhận, trên mạng tung ra một vụ bê bối có liên quan đến Trần Húc.


Cô gái mang dáng vẻ của một học sinh lộ ra sự sợ hãi và hoảng hốt trong lúc nhận phỏng vấn của giới truyền thông, khi đối mặt với câu hỏi “Vì sao bây giờ cô mới đứng ra xác nhận các hành vi quấy rối mà Trần Húc từng làm với cô” của giới truyền thông, cô nức nở mà nói: "......! Vào đêm đó tôi đã báo cảnh sát, nhưng lúc đó du thuyền vẫn chưa cập bến, cảnh sát không thể lập tức chạy đến hiện trường để thu thập bằng chứng, tôi, tôi là một học sinh, tôi cũng không còn cách nào hết......"


Sau đó bên phía cảnh sát cung cấp một đoạn video trích xuất từ camera vào ngày hôm đó, hình ảnh phát ra rõ ràng cảnh Trần Húc cưỡng ép ôm cô kéo vào phòng từ trên boong tàu sau bữa tiệc trên du thuyền, lại quay được cảnh cô gái khóc lóc chạy ra từ trong phòng của hắn với quần áo không chỉnh tề vào lúc gần 2 giờ sáng đêm đó.


Vụ bê bối thứ hai được tung ra ngay sau đó là trong quá trình điều tr.a nguyên nhân tử vong, cảnh sát đã tìm thấy một ít thuốc đã bị cấm trước đây vì phát hiện ra các chất gây nghiện và gây ảo giác cực mạnh trong phòng của Trần Húc, sau khi kiểm tra, trong thi thể của Trần Húc cũng xuất hiện các thành phần thuốc giống như thế.


available on google playdownload on app store


Lần thứ ba thì lại là một thông tin không liên quan lắm, chủ tịch điều hành của một ngân hàng nào đó ở thành phố Nghi đã ngã ngựa, trong chi tiết nhận hối lộ được báo cáo xuất hiện tên của Trần Húc.


Nguyên nhân tử vong bị đảo ngược và nhiều vụ bê bối bị bốc trần khiến sự kiện này đã lên men thành đề tài trò chuyện trà dư tửu hậu* khắp cả nước trong vòng một tuần, đã không còn ai quan tâm đó là thật hay giả trong một vài bài báo.


*Chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn sẽ bàn luận về các đề tài trong cuộc sống
Lúc em trai của Trần Trữ Liên —— Cũng chính là cha của Trần Húc gọi điện thoại đến cho Liên Quyết, nhân viên y tế đang vây quanh người Thẩm Đình Vị để kiểm tr.a cho cậu.


Liên Quyết bị tiếng vang liên tục của điện thoại làm phiền, bực bội cúp máy, tiện tay kéo số điện thoại kia vào danh sách đen, sau đó lo lắng hỏi trưởng khoa Lưu về tình trạng của Thẩm Đình Vị: "Thế nào rồi?"


Trưởng khoa Lưu nhíu mày nhìn sự chấn động trên máy móc, hỏi hắn: "Ngài chắc chắn đã nhìn thấy Thẩm tiên sinh có dấu hiệu tỉnh lại ư?"


Liên Quyết nhất thời lưỡng lự trước lời thắc mắc của ông, cho rằng mình cũng không thể hoàn toàn chắc chắn động tác nhỏ bé đã nhìn thấy lúc nãy rốt cuộc là đã thật sự diễn ra, hay đó vẻn vẹn chỉ là ảo giác của hắn.
Sự việc đã xảy ra vào hai tiếng trước.


Các vết bầm tím ở dưới da do gần đây thường xuyên truyền dịch trên mu bàn tay của Thẩm Đình Vị rốt cuộc cũng đã nhạt đi, Liên Quyết nhìn chăm chú vào bàn tay trơn bóng và xinh đẹp đang đặt ở cạnh người của cậu, trong lòng chợt nảy sinh ra một xúc động khó mà áp chế —— Thế là, vào một buổi sáng vô cùng bình thường lại không lãng mạn này, dưới sự che phủ của ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua chiếc rèm mỏng và trong mùi nước khử trùng lành lạnh mà hăng hắc, hắn đeo chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị xong mà vốn dĩ muốn đợi Thẩm Đình Vị tỉnh lại rồi mới tặng lên cho cậu.


Kích cỡ ngón tay thực tế của Thẩm Đình Vị không khác với ước tính của hắn nhiều lắm, Liên Quyết rất khó dùng một từ nào đó để mô tả tâm trạng khi đeo nhẫn lên cho Thẩm Đình Vị, chỉ biết rằng hắn bây giờ cùng với tâm trạng trao nhẫn trong sảnh đăng ký càng có cảm giác nghi thức và bầu không khí hơn ở nước C hoàn toàn khác biệt.


Không có qua loa giống như lúc sau, dường như còn vội vàng hơn so với lúc đó.


Hắn gần như thành kính mà đẩy chiếc nhẫn lên gốc ngón tay của Thẩm Đình Vị, nhìn vòng bạch kim mỏng khảm kim cương ở cùng với bàn tay gầy gò trắng bệch của cậu, sinh ra một vẻ đẹp bổ sung cho nhau, tiếp đó không tự chủ được mà nắm lấy bàn tay hơi lạnh Thẩm Đình Vị, hôn lên lỗ kim nhỏ chỉ cần tới gần là có thể nhìn thấy rõ ở trên mu bàn tay của cậu, lại nhớ đến quá trình đăng ký, cúi người hôn lên đôi môi khô khan của Thẩm Đình Vị.


Hắn nghiêm túc nhìn đôi mắt nhẹ nhàng khép lại của Thẩm Đình Vị, như thể muốn lần nữa bổ sung lại cảm giác nghi thức đã mất đi, bằng một giọng thì thầm* mà chỉ dùng trong cuộc trò chuyện của hai người, nói với cậu: "I do."


*Raw là 气音: (breathy voice) em đọc wikipedia rồi nma kh biết phải diễn tả sao nên em để giọng thì thầm nha :>
Trên đầu Thẩm Đình Vị quấn một miếng vải gạc thật dày, hàng lông mi đen nhánh dày mà dài rũ xuống, giống như mỗi buổi sáng khi Liên Quyết tỉnh dậy sớm hơn, nằm ở trên giường yên tĩnh ngủ say.


Liên Quyết vươn tay vuốt ve đôi môi và gương mặt tái nhợt của Thẩm Đình Vị, đầu ngón tay dừng trên làn da cạnh bên khóe môi của cậu rồi nhẹ nhàng đè xuống, tự lừa dối mình mà đè xuống một lúm đồng tiền nông ở khóe miệng cậu, lại hỏi Thẩm Đình Vị đã mơ thấy giấc mơ đẹp nào, còn không chịu tỉnh lại.


Thỉnh thoảng hắn sẽ suy đoán các cảnh tượng trong mơ của Thẩm Đình Vị, hỏi Thẩm Đình Vị một vài câu hỏi mà chỉ sợ rằng dù cho cậu có tỉnh dậy thì cũng rất khó trả lời, có lúc hắn hỏi Thẩm Đình Vị rằng có phải là đã mơ thấy hắn hay không, có lúc lại hỏi Thẩm Đình Vị có phải là rất thích hắn hay không, hoặc là hỏi Thẩm Đình Vị có hận hắn hay không.


Nhưng Thẩm Đình Vị không có lúm đồng tiền, lúc bình thường khi cậu mỉm cười đều rất thẹn thùng, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên, mím môi mỉm cười rất nhẹ.
Liên Quyết dời tay khỏi mặt cậu, khóe miệng Thẩm Đình Vị liền chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ không có độ cong.


Ý cười trong mắt của Liên Quyết cũng theo đó mà phai nhạt, bình tĩnh nhìn một bên mặt mềm mại được tia nắng ban mai chạm vào, rơi vào những suy nghĩ trống rỗng như mọi ngày kể từ khi Thẩm Đình Vị bắt đầu hôn mê.


Đúng lúc này, hắn thoáng nhìn thấy tia sáng vụn vặt do kim cương chiết xạ ra dao động một chút, lúc đầu hô hấp của hắn đình trệ lại, rất nhanh lại hoàn hồn rồi cúi đầu tìm kiếm bàn tay của Thẩm Đình Vị.


Dường như Liên Quyết đã nhìn thấy ngón tay của Thẩm Đình Vị cuộn tròn lại nhẹ đến mức không thể nhìn thấy được, chỉ trong một cái chớp mắt, lại dường như chẳng hề thay đổi một điều gì cả.


Vào khoảnh khắc này nhịp tim của Liên Quyết bất chợt tăng tốc, khi hắn nắm chặt bàn tay của Thẩm Đình Vị một lần nữa, cảm thấy tay của mình đang không kiềm được mà run rẩy, hắn ấn chuông gọi vài lần rất nhanh cũng rất mạnh, lại không hề chớp mắt mà nhìn người nằm trên giường bệnh, gọi tên của Thẩm Đình Vị một lần rồi lại một lần.


Nhưng cuối cùng cũng không như mong muốn của hắn.
Động tác bé nhỏ đó của Thẩm Đình Vị như thể chỉ là đang kích động lên các dây thần kinh đang căng chặt của hắn một cái không nặng không nhẹ mà thôi, cũng không có ý định tỉnh lại.


Có lẽ là trưởng khoa Lưu muốn trấn an và an ủi, nói với hắn: "Nếu như ngài chắc chắn đã thấy rõ Thẩm tiên sinh cử động, vậy thì rất có khả năng rằng Thẩm tiên sinh có thể nghe thấy những lời ngài nói, ngài đừng từ bỏ, trò chuyện cùng Thẩm tiên sinh nhiều chút, có lẽ cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại."


Liên Quyết nhìn gương mặt quá mức tái nhợt của Thẩm Đình Vị, trái tim treo lên ở ngực chậm rãi rơi xuống, một lát sau, nói một tiếng “được”.


Trước khi trưởng khoa Lưu đi, nhìn màu xanh nhạt hiện ra dưới mắt của Liên Quyết, không nhịn được mà nói nhiều thêm một câu, khuyên hắn: "Liên tổng, ngài đã ở đây trông coi cả một tuần rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đi."


Sự mỏi mệt trên gương mặt của Liên Quyết không được che giấu, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn bình thản như trước đây, giọng điệu của hắn rất nhẹ, lại rõ ràng tỏ rõ người khác không được xía vào: "Không được."
Trưởng khoa Lưu nhìn hắn một lát, không kiên trì thêm nữa.


Bộ dạng của Liên Quyết mấy ngày nay cùng với Liên tổng cao cao tại thượng của ngày xưa giống như hai người khác biệt.


Thật ra bệnh viện đã sắp xếp cho hắn một nơi ở cách đây không xa, nhưng Liên Quyết cứ khăng khăng ở lại chỗ này, dựa trên cơ thể và tính cách sống trong nhung lụa của Liên Quyết, không biết là làm thế nào lại có thể nằm ngủ trên chiếc ghế sofa chật hẹp trong phòng bệnh đơn này lâu như vậy.


Sau khi từng người một trong phòng bệnh đi ra ngoài, trưởng khoa Lưu nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, ánh mắt vô ý đi xuyên qua tấm kính trên cánh cửa nhìn đến Liên Quyết, hơi ngừng lại, tựa như đã nhìn ra được sự chán nản và nhếch nhác không tương xứng từ vai lưng thẳng tắp rắn rỏi kia.


Buổi trưa qua đi, trong phòng bệnh xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Liên Quyết vừa kéo rèm che lại một nửa, đỉnh cửa sổ được che đi trong bóng tối của rèm cửa, để tránh các tia sáng quá dồi dào làm phiền đến giấc mơ đẹp của Thẩm Đình Vị.


Hắn kéo rèm lại rồi xoay người, giúp Thẩm Đình Vị kéo tấm chăn xuống một chút, lúc ngước mắt lên vô ý chạm phải gương mặt không thoa phấn nhưng lại không giấu đi nét phong tình ở ngoài cửa phòng bệnh.


Ánh mắt của Liên Quyết càng thêm lạnh thấu xương trong ánh mắt nhìn trộm không ngừng của đối phương, lạnh đến mức làm người ta khiếp sợ, hắn kiềm chế sự phẫn nộ bùng lên từ trong tim của mình, cử động nhẹ nhàng nhất có thể mà cầm cánh tay của Thẩm Đình Vị ra khỏi chăn, lúc này mới đứng dậy đi ra cửa.


Cách một tấm kính trên cửa phòng bệnh, Dư Mạn nhìn Thẩm Đình Vị đang nằm ở trên giường.
Cho dù bà đã nhìn thấy trong bức ảnh vài lần, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chiếc bụng bầu hơi phồng lên bên dưới tấm chăn, vẫn cảm thấy rất kỳ diệu.


Vào lần đầu tiên nhìn thấy Liên Quyết đang nuôi một người tình đang mang thai từ chỗ của Trần Trữ Liên, trong lòng của Dư Mạn cũng không có cảm xúc quá lớn, chỉ là nghĩ đến Liên Quyết từng mang đàn ông về Trần gia làm ầm ĩ, hơi phê bình hành vi làm người khác lớn bụng cực kỳ không phù hợp với trật tự công cộng này —— Bà đã từng cho rằng Liên Quyết không phải là người như vậy.


Nhắc hắn để ý Trần Húc, chẳng qua cũng chỉ là vì bà cảm thấy bất mãn với việc Trần Trữ Liên biết những gì Trần Húc muốn làm những vẫn thờ ơ.


Thẳng đến hai tuần trước, bà thấy được việc chàng trai thanh tú đó mang thai ở trong thư phòng của Trần Trữ Liên, vào giây phút nhìn thấy ảnh chụp đó bà gần như đã đờ ra, sau đó vội vã để ảnh và hồ sơ về lại chỗ cũ, về phòng rồi lại sững sờ.


Bà chưa từng gặp phải chuyện nào như thế này, nhưng chuyện này lại đang thật sự xảy ra ở bên cạnh.


Có một khoảnh khắc bà muốn chất vấn Trần Trữ Liên thu thập những tin tức này để làm gì, có phải là muốn đưa Liên Quyết vào chỗ ch.ết hay không, lại vào cái đêm đi đến thư phòng của Trần Trữ Liên, nghe thấy ông đang trò chuyện với người khác, bỏ ra một số tiền lớn để ép tin hot đang chờ xử lý trong tay của đối phương xuống.


Nhờ thế mà bà mới biết, việc Trần Trữ Liên oán hận Liên Quyết là thật, muốn khiến cho Liên Quyết ngồi tù cũng là thật, tán thưởng cũng như thất vọng về Liên Quyết cũng là thật.
Nhưng không đến mức phải làm hại đến người ngoài để bớt giận.


Bà còn nhớ rõ lần cuối cùng Trần Húc vừa nói kháy và rời khỏi Trần gia, trong miệng vẫn còn gào lên: "Đến tận bây giờ bác vẫn còn đang che chở cho anh ta, chẳng qua anh ta cũng là một con chó do Trần gia nuôi mà thôi."


Trần Trữ Liên đứng ở lầu hai lạnh giọng nói với hắn: "Vậy thì cũng phải nhìn xem là chó do ai nuôi."


Trần Húc bỏ lại một câu “vậy thì cứ chờ xem”, sau đó lại nói “cũng không biết ai mới là người nhà họ Trần, tôi thấy bác thật sự là già rồi nên lẩm cẩm, người nên đi khám lại não là bác đó” rồi đóng sập cửa rời đi.


Tiếp đó chính là vụ tai nạn xe bắt nguồn từ việc Trần Húc thẹn quá hóa giận.
Sau khi biết được vụ tai nạn xe, Dư Mạn run cả tay, lần đầu tiên bà xảy ra mâu thuẫn trực tiếp với Trần Trữ Liên, hỏi ông có biết việc mà Trần Húc làm hay không, đáp án mà Trần Trữ Liên đưa ra là thừa nhận.


Vào ngay lúc đó sự bất mãn của bà đối với ông hoàn toàn biến thành thất vọng, bà thật sự không thể chấp nhận người đàn ông đầu gối má kề với mình rất nhiều năm lại có một mặt thờ ơ và xem mạng người như cỏ rác như thế, mà Trần Trữ Liên lại chỉ nhàn nhạt nhìn bà một cái, nói: "Anh đã cứu cậu ta một lần, còn muốn gì nữa?"


Trước khi bà quyết định rời đi, cảm giác áy náy đã thúc giục bà đến đây, bà muốn xác định tình trạng của Thẩm Đình Vị, cũng muốn tích chút đức cho đứa bé ở trong bụng —— Chút đức mà cha ruột của nó đã vụt mất.


Liên Quyết mở cửa ra, dùng cơ thể chặn tầm nhìn của bà, sắc mặt lạnh đi: "Bà tới đây làm cái gì?"
"......!Tôi đến thăm cậu ấy." Rõ ràng rằng Dư Mạn thiếu tự tin, bà lùi về sau mấy bước, hỏi: "Cậu ấy vẫn ổn chứ? Em bé thì sao, đều ổn hết chứ?"


Liên Quyết khẽ xùy một tiếng không rõ hàm ý, khép cửa lại, mới lạnh giọng nói: "Nhờ ơn đức của các người, vẫn chưa ch.ết."


Dư Mạn yên lặng một hồi, nói với hắn xin lỗi, lại bởi vì lòng riêng, không hi vọng để Liên Quyết đổ hết trách nhiệm lên người chồng mình, cố ý giấu đi một phần chân tướng, chỉ nói cho hắn biết: "Là Trần Húc làm."


Liên Quyết không hề bất ngờ chút nào, trên mặt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào, lạnh nhạt chỉa mũi nhọn về lại người mà bà cố ý né tránh: "Trần Trữ Liên biết rồi?"
Dư Mạn bị câu hỏi của hắn làm cho lòng hốt hoảng, một lúc lâu mới khẽ nói: "......!À."


Khỉ đối diện với ánh mắt của Liên Quyết, bà mới nhận ra cái "biết" mà Liên Quyết nói đến cũng không phải chỉ đến vụ tai nạn xe đó, mà là chỉ đến tình trạng hiện tại của Thẩm Đình Vị.
Vậy nên bà mới đến đây vào thời điểm này.


Bà bị Liên Quyết chẳng nói câu nào mà nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, kiên trì nói: "Nhưng mà cậu yên tâm, Trần Trữ Liên sẽ không làm phiền cậu, cậu cũng biết rõ......!Trần Trữ Liên không phải là người như vậy." Tiếng nói của bà càng lúc càng nhỏ, như thể sắp sửa tản ra theo những hạt bụi trôi nổi ở trong không khí, ngừng một lát, mới nói tiếp: "Trần Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tội ác mà cậu ta gây ra lúc trước kéo theo không ít sản nghiệp ở trong nhà, bây giờ toàn bộ Trần gia đều đã lộn xộn, Trần Trữ Liên không thể có thêm tinh lực để đối phó cậu, ông ấy cũng sẽ không......!Dù sao hai người chung sống nhiều năm như vậy, ông ấy không thể ra tay tàn nhẫn với cậu được."


Trong lúc bà nói những lời này, từ đầu đến cuối Liên Quyết đều không hề trả lời lại bất cứ câu nào, bà ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt của Liên Quyết trống rỗng mà rơi vào trong tấm kính trên cửa phòng bệnh.


Đợi bà nói xong, Liên Quyết mới thu ánh mắt lại, thái độ và giọng điệu đều hoàn toàn xa cách giống như trước đây: "Còn có việc gì sao?"
Dư Mạn nhìn vào phòng bệnh từ bên người hắn, ánh mắt còn chưa nhìn đến người nằm trên giường, Liên Quyết đã cứng nhắc chặn tầm nhìn của bà.


Dư Mạn đành phải thu ánh mắt về lại, bà nhìn Liên Quyết, nói: "Tôi phải đi rồi."


Liên Quyết không hỏi đi nơi nào, thậm chí còn không trả lời, Dư Mạn lại giống như vốn cũng chẳng cần phản hồi của hắn, tự nói tiếp: "Tôi đã kiểm tr.a dự báo thời tiết, ngày mốt là một ngày có thời tiết không tệ......!Thích hợp để bắt đầu một cuộc sống mới."


Liên Quyết cũng không cảm thấy hứng thú với cuộc sống mới hay là cuộc sống cũ của bà, chỉ là vì lòng tôn trọng và tu dưỡng của bản thân đối với phụ nữ mang thai, đứng yên một chỗ, đợi bà nói hết lời.


Trước khi đi Dư Mạn do dự thật lâu, cuối cùng lấy ra một thỏi son từ trong túi, viết lên khăn giấy một dãy số, nhét vào trong tay Liên Quyết, nói nếu như thực sự không yên tâm thì có thể liên lạc với bà, ở nước ngoài bà có một nơi ở vô cùng thích hợp với việc dưỡng thai, nhất định là Trần Trữ Liên sẽ không tìm được, nếu cần có thể đưa Thẩm Đình Vị qua đó.


Liên Quyết không tạm biệt, nhưng lại nhận mảnh khăn giấy có viết dãy số kia.
Sau khi Dư Mạn rời đi, điện thoại của Liên Quyết vang lên.
Hắn nhìn Thẩm Đình Vị nhắm mắt ngủ yên trong phòng bệnh, đứng ở cửa nhận điện thoại.


Đối phương đơn giản nói về một vài việc trong chuyện hợp tác, lại hỏi đến vợ của hắn, nói đợi đến khi công việc kết thúc sẽ tự mình đến thăm.


Ánh mắt của Liên Quyết rất dịu dàng, như thể sợ mình nặng nề quá sẽ làm ồn đến Thẩm Đình Vị mà nhẹ nhàng đáp xuống trên giường, lịch sự từ chối.
"Không cần phiền phức như vậy." Liên Quyết nói: "Bà xã tôi em ấy sẽ khỏe lại nhanh thôi."


Giữa cuộc điện thoại có một y tá tìm hắn, bảo hắn đến chỗ trưởng khoa Lưu một chút, hắn nói biết rồi.
Đương nhiên đối phương cũng nghe thấy, thế là nói tạm biệt với hắn, bảo hắn cứ bận việc trước đi.


Liên Quyết cúp điện thoại, đứng ở cửa phòng một lúc, mới đi đến văn phòng của bác sĩ trưởng khoa.
Vẻ mặt của trưởng khoa Lưu nhẹ nhõm hơn lúc nãy rất nhiều, lúc Liên Quyết bước vào cửa mỉm cười bảo hắn ngồi xuống.


Ông chỉ vào một bóng đen nhỏ không được rõ ràng trên bức ảnh chụp MRI, nói với Liên Quyết: "Hiện tại thì não bộ của Thẩm tiên sinh vẫn còn sót lại một ít máu bầm, tạm thời đè lên các dây thần kinh, khiến cậu ấy vẫn còn đang ở trong trạng thái hôn mê.


Nhưng bây giờ Thẩm tiên sinh đang hồi phục rất tốt, cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ không đến ba ngày là có thể tỉnh lại!"
Lồng ngực căng chặt rất nhiều ngày của Liên Quyết chợt thả lỏng xuống trong giây phút này, hắn nghe thấy chính mình nói "tốt", sau đó mở miệng ra, nói thêm một lần, "tốt".


Tất nhiên trưởng khoa Lưu cũng vui vẻ và kích động giống như hắn, kiềm chế nhiều lần mới tiếp tục nói với hắn một số di chứng có thể xuất hiện sau khi bệnh nhân tỉnh lại, chẳng hạn như đau đầu chóng mặt, ham ngủ lại chán ăn, trí nhớ giảm sút, cũng có khả năng sẽ bị rối loạn thần kinh và mất trí nhớ trong một thời gian ngắn nhất định, lại tìm ra một vài trường hợp điển hình cho hắn xem từng cái.


Liên Quyết nhận lấy, qua loa mà xem các ca bệnh trong tay một chút, vào lúc đọc được một trường hợp sau khi bệnh nhân tỉnh lại đã chắc như đinh đóng cột mà tuyên bố rằng mình đã từng nhìn thấy UFO ở trong đó, y tá thay băng cho Thẩm Đình Vị mỗi ngày đột ngột chạy vào.


Nể mặt Liên Quyết vẫn còn ở đây, trưởng khoa Lưu tỏ ra không bằng lòng với sự lỗ mãng của cô, sắc mặt trông không được tốt lắm định khiển trách.


Y tá lại không để ý đến vẻ mặt của ông, thở hổn hển mà la lên: "Liên tổng, trưởng khoa Lưu! Không ổn rồi! Thẩm tiên sinh......! Không thấy đâu hết.".






Truyện liên quan