Chương 4
Đúng thật! Trực giác của cô luôn luôn chính xác, tránh xa chốn "địa ngục" này là quyết định chính xác. Nhưng tại sao? Chẳng phải hắn rất ghét cô sao thế sao còn không để cô đi chứ.
Quay lại 3 ngày trước, lúc Hàn Ngân Hy đang có ý định xuất viện thì đã bị hai tên nào đó nhìn thấu. Chưa kịp mở lời thì Bạch Dật Trạch đã lên tiếng
“Cô nên ở lại đây thêm mấy ngày nữa đợi vết thương trên ngực cô lành lại rồi hẵn về”
Đang định phản bác thì bên kia Tần Phong nhảy vào: “Đúng đó, tiểu Hy em nên ở lại đây đi, lỡ vết thương trên người không khéo lại bị nhiễm trùng đấy...” Bạch Dật Trạch nghe Tần Phong gọi cô thân mật như vậy thì không khỏi níu mày nhưng vẫn nhịn xuống mà hùa theo anh “ Hắn nói đúng đó...”......-_-||
Hai kẻ này ban đầu không hợp nhưng sao bây giờ lại ăn ý đến thế, cô nhất định sẽ trốn được khỏi nơi này, các ngươi hãy đợi đấy. Đạm Đài Thiên Nguyệt ta, à mà bây giờ là Hàn Ngân Hy ta không gì không làm được. Quả nhiên, những ngày cố gắng trong khổ cực cuối cùng cô đã đi khỏi nơi "phiền phức" này.
Chiếc xe lăn bánh đưa Hàn Ngân Hy rời khỏi nơi đầu tiên cô mở mắt ra lần hai. Không biết những thử thách nào đang chờ cô phía trước. Chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự màu trắng giống như trong giấc mơ khi cô vừa mới xuyên đến nơi này.
Hàn Ngân Hy bước vào trong, khung cảnh không có gì khác biệt cả vẫn như trước. Hôm nay cô mặc chiếc quần jeans rách màu xanh đậm kết hợp với áo sơ mi màu trắng mang giày thể thao và gương mặt không son phấn, trong hơi khác lạ, nên mọi người có một chút không nhận ra vẫn nhìn cô chăm chăm. Bên trong cô thấy người phụ nữ đó nhưng bà ta mặc bộ trang phục màu đỏ đầy sang trọng đi giày cao gót, khuôn mặt thoa son đánh phấn để che đi dấu vết của thời gian đang ra dáng phu nhân mắng người làm, phải chính là bà ta - Kim Tâm Nhu và là người khiến "cô ấy" rơi vào cuộc chơi đầy mù mịt, vẫn ánh mắt chán ghét đó nhìn cô
“Chịu về rồi à! Sao mày không chịu biến đi luôn đi, về đây làm gì....” Vừa nói vừa chỉ thẳng vào mắt cô. Nhưng Hàn Ngân Hy cô là ai - Kẻ đã từng khiến cả thị trường châu Á lay chuyển. Cô ghét nhất là ai chỉ chỏ vào mặt mình vì thế cô không ngần ngại ngùng gạt tay bà ta ra một bên
Thấy thế bà ta tức giận giơ tay lên định tát cô nhưng không thành ngược lại còn bị cô cầm lại với một lực có thể bóp nát cánh tay của bà ta “Mày mày..”
“Mày cái gì mà mày! Bà tưởng mình có đủ khả năng đánh tôi sao? Tôi nói cho bà nghe tôi không phải một kẻ dễ ăn hϊế͙p͙, muốn đánh là đánh, muốn chửi là chửi đâu. Nếu bà còn dám gây chuyện với tôi nữa thì tôi sẽ khiến bà phải trả một cái giá không nhỏ như thế này đâu” nói xong cô không nhương nhự mà tặng cho Kim Tâm Nhu một cái tát thật mạnh, khiến bà ta ngã nhào xuống ghế, trên mặt in máy rõ bàn tay của cô, trên miệng còn hiện cả vệt máu nếu lúc đó cô đeo nhẫn thì bà bị hủy dung là chắc. Những người xung quanh nuốt từng ngụm khí lạnh, cả người mặt mài xanh xao đổ mồ hôi lạnh.
“Sao em có thể đánh dì Nhu như thế, dì ấy là mẹ của em đó” Giọng nói mềm yếu đầy ủy khuất khiến người ta cảm thấy đầy thương tiếc, rung ring cần được người khác bảo hộ vang lên ở phía trên cầu thang.
Ngước mặt lên, trước mắt Hàn Ngân Hy là một cô gái mặt chiếc váy màu trắng dài qua đầu gối tôn lên thân hình đầy đặn, bộ ngực cúp D đầy quyến rũ, đôi chân than thon thả lúc ẩn lúc hiện trong làn váy lụa mỏng, cô ta cao khoảng 1m gì đó? cao hơn cô khoảng nửa cái đầu ( vì ẻm chỉ cao khoảng 1m67). Mái tóc màu đen nhánh, gương mặt thanh tú khoé môi mín chặt điều đáng để xem hơn là đôi mắt màu đen tuyền long lanh kia có thể rưng rưng nước mắt bắt cứ lúc nào, bất kẻ thời gian, địa điểm, hoàn cảnh kèm theo người xem. Cô ta chính là " thánh mẫu" Mai Ngữ Linh. Và cô đã đoán đúng, khoé mắt rơm rớm nước mắt, từng giọt từng giọt vừa rơi vừa chạy lại chỗ đỡ người mẹ vô trách nhiệm của cô, bà ta nhìn cô ta với sự ôn nhu và quay sang nhìn cô đầy sát khí, thì bỗng
“Hức...hức sao em làm thế, hức..chị biết là em không thích chị.. hức..và cả dì ấy nữa...hức..hức bởi vì dì ấy luôn đối sự tốt với chị...hức..mà..hức khô..hức.. không hức...thương em hức..nhưng...”
(Sao em làm thế, chị biết là em không thích chị và cả dì ấy nữa. Vì dì ấy đối xử tốt với chị mà không thương em nhưng...)
Những lời nói vừa khóc lóc, vừa ấp úm của Mai Ngữ Linh như đang kể tội cô. Khiến cô mất kiên nhẫn
“Thôi đủ rồi! Cô đang nói chuyện cho ai nghe vậy? Không cảm thấy mệt sao? Tôi không có hứng thú đứng xem vở kịch " bạch liên hoa" của cô, đừng tưởng những gì cô làm tôi không biết, chỉ là tôi không muốn nói ra, chỉ cần vượt quá sự nhẫn nại của tôi thì tôi..” Nói đến đây cô kề người sát vào tai cô ta thì thầm nhưng đủ để xung đột quanh nghe hết
“ rất có thể mất kiểm soát và giết cô bất cứ lúc nào” Nói xong cô bỏ mặt những kẻ như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình mà quay về phòng, cô còn nhiều chuyện khác phải làm không có thời gian đùa giỡn với những kẻ dở hơi này.
Đi theo trí nhớ, Hàn Ngân Hy bước vào một căn phòng với màu lam nhạt làm chủ đạo. Cô đánh giá xung quanh: cách bày trí khá đơn giản, không gian rất rộng vì các tủ quần áo hay kệ sách đều được xây ở bên trong tường. các loại mỹ phẩm trải đầy trên bàn, kệ tủ thì vô số các đôi giày "cà kheo", quần áo hở táo bạo nhưng chưa đến mức quá đáng. Cô lắc đầu ngán ngẩm, bắt tay chỉnh sửa lại căn phòng, thu dọn lại "chiến trường" của Hàn Ngân Hy thì bỗng cô phát hiện những thứ thú vị. Một chiếc USB và quyển nhật ký cùng một số tài liệu khác nữa, chúng được giấu rất cẩn thận nếu không soi kĩ sẽ không phát hiện ra. Xem ra Hàn Ngân Hy này không não tàn như trong kịch bản. Mở USB lên, Hàn Ngân Hy cười một cách đầy hứng thú, đôi mắt sáng lên như bắt được vàng.
Cô đang nhìn thấy gì đây, mớ thông tin về các cuộc đấu thầu của những "khách hàng". Tại vị trí cô đang ở là thành phố S – nơi quy tụ giới thượng lưu của nước A cũng như là của thế giới... Kết thúc cuộc dò thám xong, cô quay lại nhìn cuốn nhật ký đã úa vàng theo dòng chảy của thời gian xem ra Ngân Hy cô ấy viết nó đã lâu lắm rồi. Từng chữ từng chữ được viết trong đó khiến cô vừa níu mày mà còn vừa nở nụ cười thích thú.......
_________________________
Mai Ngữ Linh: Tiền nhiệm nữ chủ - một cô gái ban đầu ngây thơ trong sáng nhưng vì ganh tỵ với vẻ đẹp cùng sự giàu có của những " cô chiêu" mà trở nên ích kỷ, bụng dạ tâm tối, khinh thường tất cả, luôn ra"dáng tiểu thư" trước những kẻ có địa vị thấp hơn mình nhưng những thứ đó được che đậy bởi gương mặt đáng yêu, yếu đuối của cô ta. Còn trước mặt nam chính thì......t.i.ể.u.b.ạ.c.h.t.h.ỏ.... chính cống.