Chương 5
Ngày XX tháng XX năm XX03, hôm nay là ngày đầu mình đi học ở một ngôi trường rất lớn, ban đầu thì rất là vui... Nhưng không hiểu lúc sau, mọi ai cũng xa lánh, hay là mình nhìn nhầm..." Những chữ nghệch ngoạt như mới bắt đầu học viết dù cô ấy đã học lớp 3 rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy manh mối gì....
Ngày XX tháng XX năm XX05, hôm nay mình không may bị té, ở chân máu chảy rất nhiều thì có một chàng trai đến, anh ấy không ngần ngại cõng mình chạy một vòng đến phòng y tế, anh ấy thật là tốt bụng, là Bạch Mã hoàng tử sao?..." Người mà "Hàn Ngân Hy" nói đến chắc là Đường Đằng Minh, ngoài hắn ra thì còn ai được cô ấy yêu thật lòng chứ.......
Ngày XX tháng XX năm XX08, Minh caca giận mình rồi phải làm sao đây? Tại Mai Ngữ Linh, cô ta giải thích kiểu gì mà cứ ấp a ấp ún khiến mọi người hiểu lầm, Vũ ca cũng mắng mình còn Minh ca thì tát mình một cái, rồi cả hai người bọn họ bỏ đi an ủi cô ta, để lại mình bị nhành cây quẹt trúng, trên vai chảy rất nhiều máu, sâu như vậy chắc sẽ bị lại sẹo sau này nữa. Nhưng nó không đau bằng cái tát của Minh ca ca..... Có ai hiểu được cảm giác của mình – không một ai cả chỉ mình với chính cái bóng làm bạn cùng nhật ký để tâm sự....... Thê lương.....
Ngày XX tháng XX năm XX09, mình thật sự không có đánh Ngữ Linh mà tại sao không ai nghe mình giải thích? Tại sao chỉ tin mỗi một mình cô ta? Tại sao mình và cô ta đều là con nuôi. Mà sao chỉ có mỗi cô ta được nuông chiều yêu thương hết mực còn mình thì phải chịu hết tủi nhục, cay đắng. Dù mình đã cố gắng hoàn thiện bản thân để mọi người nhìn mình bằng con mắt khác? Nhưng không ai khen mà còn lại chửi mình giả ngây ngô để được người khác thương hại, tại sao Mai Ngữ Linh cũng làm thế thì mọi người không nói gì cả còn khen cô ta nữa. Mình không phục, nếu mặt tốt không được công nhận thì mặt xấu vậy, dù sao thì danh tiếng của mình cũng tàn rồi – Mai Ngữ Linh tôi sẽ cho cô biết thế nào là ác độc.....Hàn Ngân Hy tôi đã mất đi Minh caca, mất tất cả rồi chẳng còn gì luyến nữa, cho dù bỏ luôn cả cái mạng này tôi cũng phải xé rách mặt nạ của cô và khiến Minh ca chán ghét cô biến cô thành một "Hàn Ngân Hy" thứ hai. Cảm giác này sao mà đau quá, như thể có ai dùng dao rạch thẳng vào tâm mình vậy......Từng giọt nước mắt đầy chua xót, bi ai rơi theo hàng má thấm vào trang nhật ký làm lem đi nét chữ...
Ngày XX tháng XX năm XX09, mình sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi......cũng tại Mai Ngữ Linh. Haha!!! Cô ta là tất cả còn mình chẳng là gì trong mắt họ, cô ta bị gì cũng bảo là mình làm? Giống như mình là thứ không cần thiết trong cuộc sống của họ vậy.....
Ngày XX tháng XX năm XX13, lâu rồi không viết. Hôm nay mình đã thu thập tự được rất nhiều thông tin lớn và còn có cả khách hàng nữa. Mình đã đánh Mai Ngữ Linh thật mạnh và tặng thêm vài cái tát in đầy trên "mặt nạ" của cô ta, mặt dù bị bọn họ đánh và chửi nữa nhưng mình cảm thấy rất vui vì đã đánh được cô ta, sướng tay làm sao. Mặc bị "trải đũa" lại nhưng dù thế nào cũng bị thà rằng tự mình đánh ả tiện nhân đó còn hơn nữa để ả ta tựa đánh chính ả rồi đổ lỗi cho mình. Thấy mình làm tốt không? Haha, mình ngốc quá phải không tại sao phải vì một người đàn ông mà bị cả xã hội khinh bỉ, dù rằng muốn buông tay nhưng sao mình không thể làm được, cứ mỗi lần muốn nói là tim lại thắt lại đau lắm. Cả thế giới này không có ai đáng tin cả, ai cũng đeo mặt nạ, chẳng có ai chịu nghe người khác nói nếu không có lợi. Thật giả tạo, chính họ cũng thế mà lại đi phê bình người khác, họ không thấy ghê tởm bản thân của chính mình sao.... Bây giờ mình đã làm ra được tiền thấy mình giỏi không? Tuy rằng không nhiều nhưng sẽ cố gắng, sẽ đến ngày mình ngược lại bọn họ, bắt họ phải trả giá. Hàn Ngân Hy cố lên!!! Rồi mày sẽ dẫm đạp lại những kẻ đã xem thường mày......
____________Giây phút bị người mình yêu phản bội, thường khiến chúng ta tức tối, tự nhắc nhở mình phải cố gắng thành công, vì thành công là cách trả thù tốt nhất. Quả thật, chúng ta sống tốt hơn họ, lúc đó chúng ta mong muốn vô tình sẽ chạm mặt họ ngoài phố, để cho họ thấy hiện nay ta thành công biết bao, hạnh phúc biết bao, chưa biết chừng còn cười nhạo họ nữa, khiến cho họ khó xử và hối hận.
Nhưng qua một thời gian, bạn sẽ phát hiện ra rằng tư tưởng này thật ấu trĩ. Nếu bạn vẫn còn để ý đến suy nghĩ của họ thì cho dù bạn có thành công cách mấy thì bạn mãi mãi vẫn là kẻ thất bại bại.
_Trương Tiểu Nhàn_
———————
Gấp lại quyển nhật ký cũng như gấp lại qua khứ đầy cay đắng, đẫm nước mắt của Hàn Ngân Hy. Bây giờ cô đã hiểu vì sao cô ấy lại chắp mê bất ngộ với Đường Đằng Minh như vậ. Thử hỏi ngay lúc mình cô đơn, khó khăn nhất lại có một người xa lạ đến sẻ chia, lắng nghe và giúp đỡ mình như thế thì không có cảm tình mới là lạ. Nếu là cô trong hoàn cảnh đó thì chắc chắn cô cũng sẽ thích hắn nhưng không đến mức mê muội như cô ấy, nắm chặt không buông dù người đó đang vùng vẫy thậm chí đánh lại mình để tìm lối thoát. "Hàn Ngân Hy à cô thật ngốc, cô tài giỏi, mạnh mẽ như thế cớ sao phải chọn cách đó để trả thù ngu ngốc đó để đến phút cuối phải nhận một cái ch.ết đầy bi thảm mà hắn có thấu hiểu cho cô đâu ngược lại còn chà đạp cô nữa".
Nhưng cô yên tâm tôi – Đạm Đài Thiên Nguyệt này đã mượn thân xác của cô thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để trả thù cho cô. Mai Ngữ Linh, Kim Tâm Nhu, Mai gia và cả những tên ngu ngốc đó nữa, các ngươi sẵn sàng đón nhận sự trả thù của ta đi. Thế rồi, cô đi giải quyết hết đóng "hàng" của cô ấy để lại.
Sau khi tiêu thụ động hết đóng "của nợ" kia thu được một số tiền không nhỏ, Hàn Ngân Hy định đi mua một số quần mới thì từ xa cô thấy Mai Ngữ Linh cùng tên nam chủ nào đó đang lựa quần áo. Vì không muốn gây phiền phức nên cô bỏ đi còn hai kẻ kia thì mải mê lựa đồ nên không để ý mình đã bị người khác tính kế.
Một bóng dáng cô đơn đang đi lang thang trong Trung tâm thương mại nổi tiếng sầm quốc mà không mục đích. Khi bước qua khu trang sức Hàn Ngân Hy chợt khượng người lại ngó vào chiếc dây chuyền hình hoa lưu ly, thế là cô bước vào đó. Nhìn thấy nó thì lòng cô bất chợt đau lên như nhớ lại cái ch.ết của Lưu Ly – người bạn thân nhất của cô, "bây giờ cậu đang ở đâu? Có vui và hạnh phúc không? Mình đã trả thù được cho cậu rồi đó nhưng tiếc là mình cũng ch.ết theo hắn, cậu có giận mình vì không giữ lời hứa là không được báo thù mà hãy sống cho thật tốt, sống luôn cho phần của cậu nữa nhưng xem ra mình khiến cậu thất vọng, còn để cậu ch.ết vô nghĩa nữa, mình ngốc quá phải không?". Cô cứ đứng ngắm vuốt nó mãi với đôi mắt phủ đầy tia bi thương.
“ Nhìn cô có vẻ rất thích nó? Nó gợi lại kỉ niệm cho cô à?”
Chủ nhân của giọng nói đầy đầm ấm này là một chàng trai với gương mặt điềm tĩnh sóng mũi cao, đôi mắt màu tím than sâu lắng, mái tóc màu bạch kim từng đường nét hoàn hảo như một tác phẩm của Thượng Đế ban tặng, thân hình cao to vạm vỡ, hắn cao trên 1m mặc một vest màu đen được may rất cẩn thận trong thật lịch lãm. Nghe như có ai đang hỏi mình, cô thoát ra khỏi nỗi bi thương của qua khứ mà nhíu mày nhìn về phía người đối diện.
“Anh là ai? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm” Nói xong cô hướng về cô nhân viên:“Gói lại cho tôi cái này“.
Hôm nay, anh đi khảo sát xung quanh thì từ xa anh nhìn thấy một cô gái bơ vơ đi một mình không mục đích, khiến anh hiếu kì vì các cô tiểu thư đến đây đều muốn đem cả khu thương mại của anh về nhà còn cô thì như đang đi dạo hay là nơi đây không có thứ gì ưng ý của cô nên anh mới hiếu kì mới đi theo cô. Nhìn người con gái trước mặt, một gái mang vẻ đẹp mọc mạc nhưng không làm mất đi vẻ thanh khiết vốn có, búi tóc màu hạt dẻ, đôi môi màu đỏ căng mọng, cô mặc chiếc áo trắng cùng cái yếm ngắn tùy tiện khoe cặp chân thon thả không tùy vết.
“Không có gì? Tôi chỉ thấy cô cứ nhìn nó mà gương mặt như đang nghĩ đến thứ gì khác nên hiếu kì hỏi thôi? Xin chào tên tôi là Bắc Thiên Chiến, chúng ta có thể làm bạn không“.
_______________
Bắc Thiên Chiến: Một người ngoài đạm bạc trong lạnh lùng. Chủ tịch của Bắc thị, tập đoàn thương mại lớn nhất nước A còn lão đại của Sky - băng đảng nổi tiếng " cục thông tin của thế giới" chỉ cần có tiền là muốn tin gì cũng được.